Lẫm Ngạo Chi Tinh

Chương 6.1

Vệ Đức Lan và Vọng Nguyệt Tinh Dã trốn khỏi phòng thí nghiệm của Hessen, mới phát hiện phòng thí nghiệm này ở ngay dưới nền trung tâm, gần như cùng chỗ với phòng thí nghiệm họ phát hiện ra lúc trước…

Thật đáng sợ! Sao người thường biết được bên dưới ngã tư đường họ đi qua lại có phòng thí nghiệm đáng sợ như thế.

Vệ Đức Lan kinh ngạc nhìn trung tâm kĩ thuật sinh học Babylon sừng sững trong đêm, cảm thấy vừa rơi vào vực sâu ác mộng. Thế giới này, ở nơi người nhìn không thấy, đang không ngừng tiến hành nhiều chuyện phạm pháp, ai sẽ bảo vệ chính nghĩa đây?

Bắc Đẩu Thất Tinh sao? Họ… tốt hay xấu? Thiện hay ác? Cô không thể bình luận, căn cứ những điều vừa nghe, cô chỉ có thể quy nạp ra một trọng điểm, Vọng Nguyệt Tinh Dã đúng là một thành viên của Bắc Đẩu Thất Tinh, ngoại hiệu Dao Quang, hiển nhiên các thành viên khác sẽ là Thiên Xu, Thiên Toàn, Thiên Ki, Thiên Quyền, Khai Dương và Ngọc Hoành!

Bảy người đều là người đột biến trừ Thiên Xu, Thiên Xu là thủ lĩnh của họ, cũng là người cứu họ khỏi phòng thí nghiệm đột biến, nhưng điều khiến Vọng Nguyệt Tinh Dã vừa khϊếp sợ vừa phẫn nộ chính là thân phận của Thiên Xu, con của tiến sĩ Ứng Kì Lý, kẻ đầu sỏ mọi chuyện!

Ánh mắt dời về phía Vọng Nguyệt Tinh Dã, cô đau lòng vì hắn, hơn mười năm qua, hắn đã trải qua bao nhiêu khổ nhục? Cô có thể hiểu sự phẫn hận và thống khổ vì bị phản bội của hắn, nhưng không biết vì sao, cô lại cảm thấy hình đầu lâu màu trắng trên màn hình tựa hồ tràn ngập đau thương…

“Khụ…” Vọng Nguyệt Tinh Dã lại ho khan vài tiếng, khom người nôn ọe.

Hắn đã ngừng nôn ra máu, nhưng sự đau đớn ở cổ họng dần lan tới ngực, ngực nóng như lửa đốt, hô hấp cũng không thuận.

“Vọng Nguyệt!” Vệ Đức Lan muốn vỗ lưng hắn, lại bị hắn gạt ra.

“Đi mau…” Hắn nhíu mày, khó khăn nói.

Sự lãnh đạm của hắn, giọng nói vốn dễ nghe lại trở nên khàn khàn của hắn làm mắt cô đỏ lên.

“Vọng Nguyệt, họng cậu…” Cô nghẹn ngào nhìn hắn.

“Tôi không sao.” Hắn nhăn mày.

“Để tôi xem nào, có cần đi bệnh viện không…” Cô tới trước mặt hắn, giữ chặt hắn.

“Không cần.” Hắn né ra, không thèm liếc cô, định bỏ đi.

“Nhưng cậu vừa ói ra máu!” Cô đi theo, gấp đến độ sắp khóc.

“Phun chút máu cũng không chết được.”

“Nhưng…”

“Chị không thể im lặng chút à? Phụ nữ lớn tuổi đúng là thích lải nhải!” Hắn đứng lại, quay đầu mắng.

Cô ngây ngẩn cả người!

Sự không kiên nhẫn và hung dữ của hắn làm cô vừa kinh ngạc vừa khó hiểu, hắn không giống thường ngày chút nào, bình thường tuy hắn ít lời và hơi độc miệng, nhưng không phải thế này…

Hắn gọi tắc xi, lạnh lùng ra lệnh: “Lên xe…”

Cô hít một hơi, ngồi ghế sau, hắn ngồi ghế trước, thấy lái xe thỉnh thoảng nhìn trộm thân trên áo xống không chỉnh tề của Vệ Đức Lan qua gương, nhất thời lửa giận bùng lên, bất kể cổ họng đau đớn, gầm lên: “Nhìn gì mà nhìn? Chuyên tâm lái xe đi!”

Lái xe sợ tới mức ngồi thẳng lưng, ngoan ngoãn lái xe.

Vọng Nguyệt Tinh Dã giận chó đánh mèo lườm Vệ Đức Lan, tức giận không thôi, trách cứ: “Kéo lại áo cho tử tế!”

Cô kinh ngạc, mới nhớ tới quần áo bị xé, vội vàng túm vạt áo, vừa thẹn vừa vội, tủi thân cúi đầu.

Lòng cô rất khó chịu, vì từ khi tỉnh lại ở phòng thí nghiệm của Hessen, Vọng Nguyệt Tinh Dã không hề hòa nhã với cô, phảng phất… Phảng phất thật sự chán ghét cô…

Xe tới cửa nhà cô, hắn nói: “Xuống xe.”

“Gì cơ?” Cô ngẩn người.

“Mau vào trong thu dọn, cùng mẹ lập tức rời khỏi đây, càng xa càng tốt.” Hắn nói một mạch, họng và ngực đau đến mức mồ hôi chảy ròng ròng.

“Cậu thì sao?” Cô kinh ngạc hỏi.

“Tôi cũng phải đi…” Hắn quay đầu nhìn bầu trời đêm.

Từ khi tới Newyork, hắn chưa từng nhìn thấy ngôi sao nào trên bầu trời…

“Cậu phải trở về?”

“Đúng, tôi phải trở về…”

“Còn tôi…”

“Để tốt cho chị, hãy quên tôi đi, coi như chưa từng gặp, chưa từng quen biết tôi, sống yên ổn cuộc đời chị…” Hắn lạnh lùng nói.

Lòng cô như bị đâm một nhát, đau đến mức không thở nổi.

Sao hắn có thể như vậy? Sao có thể dụ hoặc cô, hôn cô, làm cô ý loạn tình mê rồi ác liệt đá văng cô?

“Cậu lôi tôi vào, cậu bắt tôi gặp cậu, quen cậu, giờ cậu lại bảo tôi coi như không có gì xảy ra? Sao có thể coi như chưa từng xảy ra chứ?” Cô đau khổ kêu to.

Thấy cô không khống chế được, lái xe lại dáo dác rình coi, nhất thời hắn càng giận hơn, lôi cô xuống xe, để tắc xi rời đi, trầm mặt nói: “Xin chị làm rõ… Tôi không nợ chị gì cả, Vệ Đức Lan.”

Cô bị dáng vẻ tức giận của hắn làm sợ hãi ngậm miệng.

“Chơi đùa với chị một chút, chẳng lẽ chị tưởng thật? Bà cô già đúng là bà cô già, chơi đùa cũng không chịu nổi, thiệt tình!” Hắn tận lực nói lời ác độc, thầm muốn đuổi cô thật nhanh.

“Cậu…” Mặt cô lập tức trắng xanh, nỗi chua xót đè nén trong ngực rốt cục tràn ra hốc mắt. “Cậu thật quá đáng…”

Hắn cố không quay đầu, không nhìn vẻ mặt tổn thương của cô. Hắn không muốn liên lụy đến cô, càng không hi vọng cô bị cuốn vào chuyện của hắn, lần này về đảo Bắc Cực Tinh, chuyện gì sẽ xảy ra hắn cũng không thể đoán trước, với tình yêu, hắn càng không rảnh đi bận tâm…

Người luôn cao ngạo lại tự bế như hắn, lần đầu động lòng với một người, tới gần cô, trêu ghẹo cô chỉ vì kìm lòng không đậu.

Nhưng hắn không giống những người khác trong Bắc Đẩu Thất Tinh, có thể đưa người trong lòng theo mình, Vệ Đức Lan cũng không giống Đông Tâm Ngữ, Băng Thất Hàn, Phùng Nhiễm Nhiễm chỉ còn một mình, cô còn có mẹ, cô có cuộc sống vốn yên ổn, nếu không tại hắn, cô có lẽ không phải chịu tội.

Cô lại càng không giống Lộ Đắc, Trình Duy Ân, có liên quan trực tiếp đến Bắc Đẩu Thất Tinh, cô chỉ là một cô gái bình thường, hắn không có lý do gì đưa cô vào thế giới tràn ngập thù hận của hắn, càng không có lý do yêu cầu cô theo hắn đi đối mặt với Thiên Xu vào lúc hỗn loạn này, đối mặt một màn báo thù sắp triển khai.

Hắn chỉ cần cô sống thật tốt, vậy là đủ rồi…

“Vào đi, tôi đi đây…” Hắn nhìn cô, không nhiều lời, xoay người bước đi.

“Vọng…” Vệ Đức Lan hé miệng nhưng không ra tiếng, cô nhìn theo bóng dáng lẫm ngạo của hắn, biết lần này hắn đi, cô sẽ không bao giờ gặp lại nữa, nhưng dù không nỡ đến đâu, cô cũng không có lý do lưu hắn lại, từ đầu tới cuối hắn chưa từng nói thích cô, chưa từng…

Cô nhắm mắt, nước mắt chảy dài.

Lòng cô… Đau quá…

Vừa hiểu được tình yêu là gì, tình yêu đã rời xa cô, thần tình yêu thoáng gặp cô, lại mang lòng của cô đi, để cô lại một mình liếʍ láp vết thương không biết năm tháng nào mới lành.

Cô ngẩn ngơ đứng bên đường, Vọng Nguyệt Tinh Dã không quay đầu, đi rất tiêu sái, không hề lưu luyến…

Thì ra, từ đầu chỉ mình cô tự đa tình, còn hắn chỉ ôm tâm tình đùa giỡn cô…

Mắt cô mông lugn vì nước mắt, cô mất hồn đi tới cửa, vô thức tìm chìa khóa, sau một lúc mới nhớ chìa khóa và cả túi xách đều bỏ lại trung tâm.

Cô bấm chuông, nhanh chóng lau nước mắt, không muốn làm mẹ thấy dáng vẻ chật vật của mình.

Cửa mở, cô cố mỉm cười, đang định tìm cớ giải thích nguyên nhân đêm mới về và áo bị rách, không ngờ người xuất hiện lại là một kẻ xa lạ!

“Anh…” Cô chấn động.

“Cô đã về, tiến sĩ Vệ, bọn tôi đợi lâu lắm rồi.” Người da đen cười bất hảo, một tay túm cô lôi vào nhà.

“Á — anh làm gì vậy?” Cô kinh sợ kêu to.

Người đó kéo cô vào phòng khách, vứt lên sô pha, trong ánh đèn mờ cô thấy trong phòng còn hai gã da trắng cao lớn, sau đó phát hiện mẹ nằm trên sô pha, mặt có vết bầm, trông rất hoảng loạn.

“Mẹ! Mẹ!” Cô ôm lấy mẹ.

“Đức… Đức Lan…” Mẹ cô gọi, hơi thở mong manh.

“Mẹ…” Cô khóc gọi, run rẩy vươn tay chạm vào vết thương trên mặt mẹ mình.

“Xin lỗi nha, mụ già bảo không biết cô ở đâu, tụi tôi tưởng bả giả vờ lại già mồm…” Một gã da trắng cười mỉa.

“Các anh… Các anh rốt cuộc muốn làm gì?” Cô giận đến mức quên cả sợ, đứng thẳng lên chất vấn.

“Tiến sĩ Hessen muốn tụi tôi đưa cô về trung tâm.” Người da đen nói.

“Hessen?” Cô biến sắc.

“Đúng, hắn muốn tụi tôi bắt cô về để hắn nghiên cứu thật kĩ…” Một gã da trắng khác cười da^ʍ tà.

Cô tức giận nắm chặt tay. “Lũ rác rưởi! Giúp một tên biếи ŧɦái ỷ mạnh hϊếp yếu!” Cô mắng.

“Chỉ cần có tiền, cái gì tụi tôi cũng làm.” Tên da đen từng bước lại gần cô.

“Anh… Đừng tới đây…” Mặt cô trắng xanh, sợ hãi lảo đảo lui từng bước.

“Đi cùng tụi tôi mau, tụi tôi không có nhiều thời gian đùa với cô.” Tên da đen ngoắc tay với hai tên kia, đồng thời áp sát.

“Tránh ra!” Cô bị bọn họ bắt lấy.

“Buông con gái tôi ra…” Mẹ cô dùng hết sức lực, vơ lấy đèn bàn, đập tới tên da đen.

Tên đó dùng tay chắn, nhưng mảnh vỡ làm tay hắn bị thương, hắn liền dữ tơn rút súng chĩa vào má Vệ. “Mụ già khốn kiếp!”

“Đừng –” Vệ Đức Lan thét chói tai, muốn xông qua cứu mẹ, nhưng chỉ nghe “đoàng” một tiếng, đạn đã xuyên qua ngực mẹ cô.

Cô ngây ngẩn cả người!

Ác mộng… Còn chưa chấm dứt sao?

Cô suy sụp quỳ xuống, cơ hồ không thể hành động, nói không nên lời, khóc cũng không nổi, mờ mịt nhìn chằm chằm vào mẹ mình đã tắt thở, thân dính đầy máu…

Cô không muốn nhìn thấy máu nữa! Không muốn thấy bạo lực nữa! Ai giúp cô tỉnh lại với? Ai có thể… đánh thức cô với…

“Shit! Nổ súng làm gì?” Tên da trắng quát.

“Ai bảo mụ ta ra tay trước?” Tên da đen cãi.

“Mau đưa ả đi! Đừng để bị phát hiện.” Tên da trắng giục.

Ba người túm Vệ Đức Lan, tên da trắng còn lại thấy cô hở ngực, thừa cơ sờ soạng, mê đắm nói: “Chậc, gái phương Đông da thịt quả nhiên mềm, thảo nào Hessen có ý đồ với ả…”

“Hay chúng ta…” Tên da đen nảy sinh dục niệm.

“Hừ! Ả là đồ của Hessen!”

“Dùng xong rồi đưa đi, có sao đâu?”

“Nói cũng phải…”

Lúc ba người bắt đầu xé quần áo của Vệ Đức Lan, cửa bị phá, Vọng Nguyệt Tinh Dã thở phì phò vọt vào.

Ba người quay đầu ngạc nhiên nhìn hắn, hoảng sợ.