Lẫm Ngạo Chi Tinh

Chương 5.1

Đảo Bắc Cực Tinh

Gia Cát Tung Hoành sắc mặt ngưng trọng cúp điện thoại, mắt đầy vẻ lo âu.

“Sao vậy? Dao Quang không đi học sao?” Diêm Quýnh về đảo Bắc Cực Tinh đầu tiên, sốt ruột hỏi.

“Không đi, tiểu tử đó nhất định đã tới Newyork rồi.” Gia Cát Tung Hoành bắt tay trước ngực, mắt hơi đảo qua Lộ Đắc đứng cạnh Địch Kiếm Hoài.

Lộ Đắc ôm má, giả bộ vô tội.

“Sao vậy?” Địch Kiếm Hoài mẫn cảm nhận thấy không khí căng thẳng giữa Gia Cát Tung Hoành và Lộ Đắc, nghi hoặc hỏi.

“Không có gì, chắc em chọc giận Thiên Quyền.” Lộ Đắc thuận miệng nói.

“Anh không có mặt vài ngày, em lại gây họa?” Địch Kiếm Hoài vừa đi tuần lễ thời trang về, có chút mỏi mệt, nhưng vẫn tuấn mỹ bức người.

“Có lẽ… gây chút họa rồi.” Lộ Đắc le lưỡi.

Đoàn Duẫn Phi mới từ Nhật về được hai ngày lập tức hừ lạnh, nói: “Thiên Ki, sau này đi đâu nhớ đưa sủng vật theo, đừng để gây họa.”

“Đúng đó, Kiếm Hoài, anh cũng không thể học Băng Thất Hàn buộc sủng vật lung tung, thấy không, như vậy sủng vật sẽ trở nên mất dạy đó!” Lộ Đắc tựa vào người Địch Kiếm Hoài như mèo nhỏ, trả đũa.

Đoàn Duẫn Phi sao có thể không nghe ra cô nói móc, hắn nổi giận bừng bừng, chỉ vào Lộ Đắc quát: “Cô bảo ai mất dạy?”

“Tôi bảo sủng vật của Băng Thất Hàn, đâu phải nói anh…” Lộ Đắc than thở.

“Cô…” Hắn sửng sốt, bỗng tỉnh ngộ mình bị thiệt, mặt sa sầm.

Nha đầu thối tha! Miệng lưỡi sắc bén tức chết người!

“Khai Dương, cậu gặp phải đối thủ rồi.” Thạch Dật cười nói.

“Hứ! Cô ta mà xứng làm đối thủ của tôi?” Hắn mắng.

“Đừng làm loạn nữa, giờ Dao Quang chưa biết tung tích, cậu còn tâm tình tranh cãi?” Diêm Quýnh nhíu mày.

“Ai đang tranh cãi? Tôi nghi cô ta chọc cho Dao Quang bỏ đi đấy!” Hắn chỉ vào Lộ Đắc, ồn ào.

“Khai Dương, Lộ Đắc là người con gái của tôi, anh khách khí chút đi.” Địch Kiếm Hoài khó chịu, nói đỡ cho bạn gái.

“Tôi còn chưa đủ khách khí sao? Nếu không khách khí thật, tôi đã sớm đuổi cô ta khỏi đảo Bắc Cực Tinh rồi!” Hắn thở phì phì nói.

“Anh…” Tay Địch Kiếm Hoài đột nhiên có thêm một chiếc lông vũ kim loại.

“Sao?” Hắn kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

“Kiếm Hoài, đừng như vậy…” Lộ Đắc vội khuyên, nhưng không có tác dụng bằng một câu gầm của Gia Cát Tung Hoành.

“Đủ rồi!” Gia Cát Tung Hoành giận dữ trừng mắt nhìn họ.

Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, vì họ ít khi thấy Gia Cát Tung Hoành giận dữ như thế.

“Rốt cuộc là sao vậy? Thiên Quyền, dạo này không chỉ Thiên Xu kỳ quái, ngay cả anh cũng lạ lắm…” Đoàn Duẫn Phi ngạc nhiên nói.

“Đúng vậy, từ khi Ngọc Hoành đưa Phùng Nhiễm Nhiễm trở về, anh trở nên rất kỳ quái.” Diêm Quýnh hơi đăm chiêu nhìn Gia Cát Tung Hoành.

Thạch Dật chợt nghĩ ra, bật thốt: “Chẳng lẽ liên quan đến Ứng Kì Lý…”

“Ngọc Hoành!” Gia Cát Tung Hoành biến sắc, quát ngưng.

Thạch Dật nhìn Gia Cát Tung Hoành, mơ hồ cảm thấy Gia Cát Tung Hoành căng thẳng, lập tức im miệng.

Diêm Quýnh đã sớm hoài nghi, từ khi cái tên Ứng Kì Lý này xuất hiện, cả đảo Bắc Cực Tinh có cảm giác mưa gió sắp ập tới.

“Ứng Kì Lý là ai?” Đoàn Duẫn Phi khó hiểu, bởi vì Ngọc Hoành chưa về hắn đã đi Nhật, nên chưa từng nghe qua.

“Anh đang ở che giấu điều gì? Thiên Quyền, chẳng lẽ việc Dao Quang mất liên lạc có liên quan đến Ứng Kì Lý?” Địch Kiếm Hoài chỉ ra trọng điểm.

Gia Cát Tung Hoành nhìn mọi người, ưu phiền thầm nghĩ, giấy không gói được lửa, hắn nên làm thế nào cho phải?

“Tôi thấy… So với việc để họ nghĩ lung tung, chi bằng trực tiếp nói ra.” Lộ Đắc nói.

“Gì vậy?” Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía cô.

Ở đảo Bắc Cực Tinh, lại có việc họ không biết nhưng người ngoài lại biết?

“Ứng Kì Lý là ai, Thiên Quyền?” Diêm Quýnh hỏi.

Gia Cát Tung Hoành trầm mặc.

“Thiên Quyền, anh nói thật đi!” Đoàn Duẫn Phi giục.

“Mọi người hỏi Thiên Xu đi!” Gia Cát Tung Hoành nhíu chặt mày, nhìn màn hình đã tối đen hơn nửa tháng.

“Hỏi Thiên Xu? Đi đâu hỏi? Hắn đột nhiên biến mất, hỏi kiểu gì?” Đoàn Duẫn Phi sắp chịu không nổi tình huống không rõ ràng này.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lộ Đắc, em nói đi!” Địch Kiếm Hoài quay đầu nhìn Lộ Đắc, hắn cảm giác cô chắc chắn biết gì đó.

Lộ Đắc bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Em không tiện xen mồm, đây là việc của Bắc Đẩu Thất Tinh, mọi người tự giải quyết đi.” Nói xong, cô chuồn nhanh như chớp.

Thạch Dật chỉ biết Thiên Xu là con của Ứng Kì Lý, nhưng hắn lại không biết Ứng Kì Lý là ai. Những người khác thì chả hiểu gì, đều nhìn Gia Cát Tung Hoành, chờ hắn nói rõ.

Gia Cát Tung Hoành nhắm mắt, càng nghĩ càng tức, trừng mắt hướng về phía màn hình, quát: “Anh còn không ra mặt sao? Anh nợ bọn tôi một lời giải thích, Thiên Xu, anh còn muốn trốn đến bao giờ? Chẳng lẽ anh thật sự hy vọng thấy Bắc Đẩu Thất Tinh sụp đổ sao?”

Màn hình đen chợt lóe lên, Thiên Xu rốt cục xuất hiện, hình đầu lâu trước kia luôn làm Bắc Đẩu Thất Tinh thấy chán nản, giờ phút này lại làm dịu nỗi lo lắng bất an trong lòng mỗi người một cách kỳ lạ.

Mới hơn mười ngày ngắn ngủi, năm người ở đây bỗng có cảm giác đảo Bắc Cực Tinh không có Thiên Xu sẽ không phải nhà của Bắc Đẩu Thất Tinh, đối với họ, Thiên Xu là cột mốc giữa vũ trụ mênh mang, hắn là trụ cột của toàn bộ Bắc Đẩu Thất Tinh, là lãnh tụ tinh thần và thực tế của họ…

Thiên Xu yên lặng “nhìn” họ, vẫn nói bằng giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng không cảm xúc như cũ: “Tìm Dao Quang về, lúc đó tôi sẽ nói hết mọi chuyện.”

“Mọi chuyện? Về cái gì?” Diêm Quýnh nghiêm mặt hỏi.

“Tôi sẽ nói cho các cậu mình là ai, và để các cậu nhìn thấy tôi… Tôi thật sự…” Thiên Xu chậm rãi nói.

Mọi người đều hơi biến sắc, Thiên Xu né họ hơn mười năm, thật sự sẽ hiện thân?

“Đợi mọi người tề tụ, tôi sẽ nói cho mọi người bí mật của mình, hiện tại đi cứu Dao Quang trước đã! Cậu ấy rơi vào tay Solomon, lão là tên âm ngoan giả dối nhất trong ba kẻ đầu sỏ của Con tàu Noah, phải nghĩ cách cứu Dao Quang.” Thiên Xu lại nói.

“Dao Quang bị Solomon bắt? Giờ cậu ấy ở đâu?” Đoàn Duẫn Phi cả kinh.

“Ở Newyork, tín hiệu từ con chíp trong cơ thể cậu ấy cực kì mỏng manh, tựa hồ có người đang quấy nhiễu tôi…”

“Hả?” Mọi người kinh hãi.

Trong não và cơ thể người đột biến đều có một con chíp để Ứng Kì Lý nắm được cảm xúc và hành động của họ, nhỏ đến mức không thể nhìn thấy bằng mắt thường, chỉ Thiên Xu mới truy tung được, nay lại có người quấy nhiễu, rốt cuộc là ai có bản lĩnh này?

“Xem ra bên Solomon có nhân vật nào đó lợi hại…” Thiên Xu trầm ngâm.

“Là ai? Không có Abraham và Tống Bảo La, Solomon còn có thể dựa vào ai?” Gia Cát Tung Hoành mơ hồ cảm thấy nguy cơ.

“Đối phương có thể là người tên Hessen Weyer, hắn là tiến sĩ sinh học và máy tính, có chút danh tiếng trong giới sinh học, cũng thành thạo mảng máy tính và mạng…” Thiên Xu lại nói.

“Hessen Weyer?” Gia Cát Tung Hoành không có ấn tượng.

“Tóm lại Dao Quang đang nguy cấp, Thiên Quyền, cậu phụ trách an bài hành động đi.” Lần đầu giọng Thiên Xu lộ vẻ lo âu.

Gia Cát Tung Hoành yên lặng nhìn sâu vào hốc mắt trống rỗng của Thiên Xu, sau một lúc lâu mới đáp lời, “Được, cứ giao cho tôi! Nhưng khi tôi trở lại, anh phải chính miệng nói ra chân tướng.”

“Yên tâm, tôi sẽ không trốn tránh nữa.” Thiên Xu đáp.

Gia Cát Tung Hoành ra lệnh Thạch Dật ở lại, hắn và Diêm Quýnh, Đoàn Duẫn Phi, Địch Kiếm Hoài tới Newyork.

Hôm nay, đảo Bắc Cực Tinh bị sương mù dày đặc che phủ, từ không trung nhìn xuống, hoàn toàn không thấy hòn đảo nhỏ này, giữa biển rộng mênh mông, dường như nó chưa từng tồn tại…

☆☆☆ Từng đợt tiếng ong ong không ngừng truyền vào tai Vọng Nguyệt Tinh Dã, hắn tìm lại ý thức, sau đó nghe thấy giọng Solomon.

“Hắn còn chưa tỉnh sao?”

“Sắp rồi.” Người trả lời là Hessen.

Hắn rùng mình, dùng sức mở to mắt, trong một thoáng hắn tưởng mình còn ở phòng thí nghiệm đột biến, vì hắn nằm trên một bàn mổ, bên người vây đầy một đám nhân viên nghiên cứu mặc đồ trắng, họ che miệng mũi, chỉ lộ ra một đôi mắt lạnh như băng.

Hắn chấn động, theo bản năng định nhổm dậy, nhưng lại phát hiện tứ chi đều bị vòng thép giữ chặt, căn bản không thể động đậy.

“Đừng nhúc nhích.” Một nhân viên nghiên cứu đè hắn lại.

“Dao Quang, thuốc tê chưa hết tác dụng, mày đừng vội.” Hessen đi tới, mỉm cười.

Ngã xuống bàn mổ, hắn trừng mắt nhìn Hessen, lạnh lùng thốt: “Vệ Đức Lan đâu?”

“Yên tâm, ả không sao!” Hessen bật ngón tay, hai nhân viên nghiên cứu dìu Vệ Đức Lan đi ra.

Cô trông có vẻ đã tỉnh, nhưng lại cực kì ủ rủ, hơn nữa vẻ mặt kinh hoàng sợ hãi, đôi mắt phượng tràn ngập bất an.

“Vọng Nguyệt…” Vừa thấy hắn, cô lập tức lo lắng la lên, nhưng giọng khá yếu.

Cô căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ nhớ cô và Vọng Nguyệt Tinh Dã bị bắt gặp tại trận, kế tiếp, trong đầu là một mảnh hỗn loạn.

Hắn nhìn cô một cái, quay đầu nhìn chằm chằm Hessen. “Mày làm gì cô ấy rồi?”

“Đừng nóng vội, chỉ kiểm tra thể chất của ả một chút, theo dõi kỳ rụng trứng.” Hessen cười gian.

“Kỳ rụng trứng? Mày…” Hắn biến sắc, lập tức đoán ra Hessen muốn làm gì.

“Ha ha… Ứng Kì Lý từng thí nghiệm, gen người phương Đông thích hợp đột biến, nên tao vẫn muốn tìm một đứa phương Đông để thử…” Hessen nói, vươn tay nắm cằm Vệ Đức Lan.

“Đừng chạm vào cô ấy!” Hắn gầm lên.

“Chậc chậc chậc, thật khó tưởng tượng, mày lại thích một con ả hơn mình năm tuổi, sao, mày mắc chứng mother-complex à?” Hessen nói móc.

“Ai nói tao thích ả? Ả cứ dính lấy tao, chứ tao không có hứng thú với trinh nữ già.” Hắn ra vẻ lạnh lùng, chỉ sợ liên lụy Vệ Đức Lan.

Nhưng Vệ Đức Lan không hiểu, nghe vậy mặt cô liền tái xanh, tim như muốn vỡ vụn.

Hắn đang nói gì? Lúc trước tìm mọi cách kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô, lại làm cô thừa nhận tình cảm, chẳng lẽ chỉ là đùa giỡn cô?

“Vậy — sao?” Hessen không dễ bị lừa.

“Đừng lằng nhằng nữa, bọn mày muốn gì?” Vọng Nguyệt Tinh Dã hỏi thẳng.

“Muốn gì á? Đừng dữ thế, tao muốn giúp mày thôi!” Hessen đi tới cạnh hắn, cúi người, nheo mắt.

“Giúp tao?”

“Đúng vậy, không phải mày muốn biết thân phận của Thiên Xu sao? Khéo quá, bọn tao cũng muốn biết.”

“Chuyện này không cần chúng mày giúp.” Hắn giận dữ nói.

“Bọn tao không giúp, mày sẽ vĩnh viễn không tra ra, Bắc Đẩu Thất Tinh ai cũng bán mạng cho hắn như kẻ ngốc, kết quả hắn là con của Ứng Kì Lý, không phải hài hước cực kì sao?” Solomon chống gậy lại gần, mặt lộ vẻ thương hại.

“Đừng nói nữa!” Lửa giận tiềm tàng trong lòng Vọng Nguyệt Tinh Dã bị khơi mào.

“Bọn tao phải cảm ơn mày, nếu không nhờ mày thì bọn tao nghĩ nát óc cũng không đoán được thân phận của Thiên Xu.” Solomon lại nói.

“Cũng chưa chắc…” Hắn cắn răng nói.

“Mày còn không chịu tin? Đúng vậy, ngay cả tao cũng không dám chắc, vì theo tao được biết, con của Ứng Kì Lý bị tai nạn giao thông năm bảy tuổi, biến thành người thực vật.” Solomon nói ra manh mối mấu chốt.

“Gì cơ?” Hắn kinh ngạc mở to hai mắt.

Ứng Hủ Sinh đã sớm là người thực vật?