Vọng Nguyệt Tinh Dã chán nghe mấy lời không thành thật của cô rồi, hắn chỉ tin tưởng ánh mắt, nhịp tim của cô, hắn biết cô toàn nói ngược, rõ ràng cô thích hắn, không yên lòng về hắn, lại làm bộ không có gì, thái độ trốn tránh này làm hắn rất giận.
Cho nên cô đáng bị phạt! Đáng bị phạt thật hung hăng!
Nụ hôn nóng bỏng mang theo tức giận, lần đầu tiên hắn bày ra sự cuồng dã dưới lớp vỏ băng giá, dùng đầu lưỡi kɧıêυ ҡɧí©ɧ răng và môi cô, hút hết dưỡng khí của cô, hắn muốn khiến cô ngất, làm cô choáng, để cô không còn sức nói dối!
Vệ Đức Lan đúng là không còn sức…
Cô bị hôn đến mức nhũn cả chân, toàn thân mệt mỏi, não ngừng hoạt động, tim đập điên cuồng, cô không biết đông tây nam bắc, không biết năm nào tháng nào, mỗi tế bào của cô chỉ cảm nhận được hắn, chỉ nghe thấy hắn, chỉ thần phục hắn. Nụ hôn của người này nồng nhiệt khiến người ta mê say, trong khoảnh khắc, cô rốt cục hiểu được tư vị của tình yêu…
Hắn chợt buông cô ra, khí tức bất ổn, nói: “Tôi không phải tiểu quỷ, Vệ Đức Lan.”
Cô mờ mịt nhìn hắn, ngoài việc thở hổn hển thì không thể thốt nên lời.
Hắn nhẹ nhàng vén những sợi tóc trên mặt cô, dùng giọng nhu tình trầm lắng nói: “Thừa nhận đi, thừa nhận chị thích tôi.”
“Không… Tôi không…” Cô né tránh hắn, tia lý trí cuối cùng vẫn chưa bỏ được sự e dè, nhưng giọng cô yếu ớt không có chút sức thuyết phục.
Hắn nhíu mày, đột nhiên nâng mặt cô, lại công kích cái miệng không thành thực của cô.
Nụ hôn sâu đầy lưu luyến có thể làm người ta ngất, làm cô nhận ra con tim rung động không thể trốn tránh được nữa, cô mềm nhũn tựa vào lòng hắn, dịu dàng hiến lên tình yêu chân thực nhất…
Hồi lâu, hắn chậm rãi ngẩng đầu, hỏi lại lần nữa bằng giọng nói mê hoặc, “Chị thích tôi sao?”
Lòng cô sớm bị nụ hôn của hắn mang đi, còn hồn cô lại bị giọng nói dễ nghe của hắn bắt lấy.
“Đúng vậy, tôi thích cậu… Tôi yêu cậu…” Cô lẩm bẩm, mơ màng thổ lộ.
Hắn vừa lòng nở nụ cười, hắn phải nghe cô chính miệng nói ra những lời này mới cam tâm.
“Nhớ kỹ những lời này.” Hắn cúi đầu, mổ lên môi cô, trên mặt lộ vẻ thắng lợi.
Cô chợt tỉnh ngộ mình vừa nói gì, ngạc nhiên che miệng, trợn mắt nhìn hắn, nhiệt khí ầm ầm xông lên hai gò má.
“Cậu…” Đáng ghét! Hắn dám dùng cách này dụ hoặc cô…
“Sao?” Hắn nhíu mày. “Chị lại muốn giải thích gì? Nói mấy lời vừa rồi không tính?”
“Thích… có rất nhiều loại, tôi thích cậu… chỉ… là cảm giác giống chị với em…” Cô cưỡng từ đoạt lý.
“Chị em?” Hắn cười lạnh. “Chị thấy cặp chị em nào hôn môi như chúng ta chưa?”
“Tôi…” Cô lại á khẩu.
Không đợi cô mở miệng, hắn chợt cầm tay cô, trực tiếp đi về phía phòng thí nghiệm của Hessen.
“Này… Chúng ta đi đâu?” Cô vội la lên.
Hắn không trả lời, ấn chốt, giá sách dời sang một bên, lộ ra một con đường thông xuống dưới.
Cô mở to mắt, cẩn thận theo hắn đi xuống.
Một phòng thí nghiệm ngầm rộng rãi xuất hiện trước mắt cô, cô kêu lên kinh hãi, “Trời ạ! Hóa ra còn có chỗ này…”
“Đây là phòng thí nghiệm đột biến của Solomon.” Vọng Nguyệt Tinh Dã chỉ vào đống bình trên tủ tường.
Cô đến gần xem, lập tức cảm thấy choáng váng, che miệng ậm ọe, lùi liên tiếp về phía sau.
Đây toàn là phôi thai chưa thành hình, thậm chí dị dạng!
Hắn một tay kéo cô vào lòng, trầm giọng nói: “Đây là phôi thai do những cô gái bị Hessen dụ dỗ tới, cưỡиɠ ɧϊếp mà có, Solomon nghĩ chỉ cần nhét gen nhân tạo vào cơ thể người từ sớm thì có thể chế tạo ra người đột biến, hừ, thật nực cười!”
“Trời ơi… Trời ơi…” Cô vùi đầu trong ngực hắn, cả người run run, vạn lần không ngờ dưới trung tâm thanh danh vang dội này lại thực hiện hoạt động đáng sợ đến thế!
“Solomon là đồ khốn, Hessen là đồ biếи ŧɦái, chị đừng làm việc cho chúng nữa.” Hắn ôm lấy cô nói, lo lắng cho tình cảnh về sau của cô.
“Tôi không hề biết… Tất cả nhân viên đều chẳng hay biết…” Nếu không tận mắt thấy, cô thật sự khó mà tin nổi.
“Solomon từng làm việc này, trước đây tôi đã kể, lão là một trong những chủ đầu tư của phòng thí nghiệm đột biến năm xưa, trong phòng thí nghiệm ấy, có bao nhiêu đứa nhỏ bị dày vò đến chết, những ai sống sót sẽ bị tra tấn còn đau khổ hơn cả cái chết…” Hắn đau đớn nói.
Cảm thấy hắn đang run rẩy, cô ngẩng đầu nhìn hắn, giật mình gọi khẽ: “Vọng Nguyệt, chẳng lẽ cậu là… cậu chính là…”
“Tôi chính là vật thí nghiệm sống trong phòng thí nghiệm đột biến! Giới kĩ thuật sinh học gọi người như tôi là — người đột biến!” Hắn nói ra thân phận của mình.
Người… đột biến?
Cô nghẹn họng nhìn trân trối, tay bất giác nắm chặt ống tay áo hắn.
Vọng Nguyệt Tinh Dã thật sự là người đột biến?
“Dây thanh của tôi là do ác ma ban tặng! Từ nhỏ, yết hầu tôi đã bị dung nhập gen đột biến, yết hầu tôi có một con chip, có thể hoàn toàn phục chế thanh âm tôi nghe thấy; chị muốn nghe giọng ai, tôi có thể phát ra giọng người đó, chẳng hạn… tổng thống Mỹ, Michael Jackson, Elvis Aron Presley…” Cứ nhắc đến cái tên nào, hắn lại nói bằng giọng người đó.
Giọng nói hoàn mỹ khiến người ta sợ hãi.
“Đủ rồi! Đủ rồi!” Cô càng nghe càng kinh hãi, cũng càng nghe càng khổ sở, vì mỗi lần hắn đổi giọng, sắc mặt càng bi hận.
“Vẫn chưa đủ, không chỉ yết hầu tôi khác người, cả lỗ tai cũng bị thay đổi.” Hắn nheo đôi mắt lạnh như băng.
“Lỗ tai?”
“Đúng vậy, chính là “thính giác” mà chị đang nghiên cứu, Ứng Kì Lý đã sớm hoàn thành, nhờ phúc hắn ban, thính lực của tôi gấp năm lần người thường, giọng tôi dễ nghe lại có thể thay đổi!” Hắn tự giễu, ngửa đầu. “Nghe có vẻ hay ho, tôi nghe được nhiều hơn, xa hơn người bình thường, nhưng trong mắt mọi người, tôi chỉ là một con quái vật!”
“Không, Vọng Nguyệt, cậu không phải…” Vẻ mặt buồn giận, hận thù của hắn làm lòng cô thắt lại từng cơn.
“Gần đây tôi mới biết, Solomon chỉ là kẻ đầu tư, hung thủ thật sự khiến chúng tôi trở thành quái vật chính là Ứng Kì Lý.” Hắn oán hận đi tuần tra một dãy bàn.
“Nhưng… tôi không hiểu, nếu Solomon thành công chế tạo cậu, vì sao lão phải nghiên cứu luận văn của Ứng Kì Lý để chế tạo người đột biến?” Cô không nghĩ ra, theo lý thuyết, Solomon phải có tư liệu về người đột biến từ sớm rồi chứ.
“Vì về sau phòng thí nghiệm đột biến bị nổ, toàn bộ tư liệu cháy sạch, còn bọn tôi may mắn trốn được.”
“Bọn tôi? Chẳng lẽ trừ cậu còn có người đột biến khác? “Bạn bè” mà cậu kể chẳng lẽ đều là người đột biến?” Cô kinh hãi hỏi.
“Bắc Đẩu Thất Tinh” đều là người đột biến sao?
Đầu hắn xẹt qua một tia hoang mang, Thiên Xu cũng là một trong những vật thí nghiệm đột biến sao? Hắn chưa từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng hiện tại hắn lại khát vọng biết được, Thiên Xu… rốt cục có phải người đột biến không? Hắn cũng từng ở phòng thí nghiệm đột biến sao? Hắn là người bị nghiên cứu hay…
Người nghiên cứu?
Một cỗ đau đớn xẹt qua ngực, hắn đau lòng nghĩ, nếu Thiên Xu là con của Ứng Kì Lý, vậy sao hắn lại cứu bọn họ, trở thành lão đại của họ?
“Vọng Nguyệt! Vọng Nguyệt, cậu trả lời tôi đi!” Cô gọi hắn còn đang đờ đẫn.
Hắn lấy lại tinh thần, nhíu mày nói: “Tôi tới đây chính là để xác nhận điểm này.” Hắn nhẹ nhàng đẩy cô ra, đi tới bàn thực nghiệm của Hessen, bắt đầu tìm bản nhật kí nhìn thấy hôm qua.
“Cậu đang tìm gì vậy?” Cô buồn bực hỏi.
“Một quyển nhật kí, đó là của Ứng Kì Lý.” Hắn mở từng ngăn tủ một.
“Nhật kí? Trông thế nào?” Cô muốn tìm giúp.
Đột nhiên, hắn thoáng nhìn thấy quyển nhật kí! Nó ở ngăn dưới cùng, bìa dùng chất liệu da thật, trông khá cũ kĩ, còn có không ít dấu vết bị cháy.
“Đây rồi!” Hắn hưng phấn nói, nhẹ nhàng cầm lấy quyển nhật kí, đặt lên bàn.
“Chính là nó sao?” Cô đi tới cạnh hắn.
Hắn không nhiều lời, mở ra đọc nhanh, đây là nhật ký ghi lại hai năm trước và sau khi Ứng Kì Lý được ủy thác thành lập phòng thí nghiệm đột biến, không ghi chép đều đặn mà khi có tâm tình thì mới viết, bởi vậy ngày không liên tục.
Nửa trước đề cập một chút đến người vợ sống ly thân của hắn là Ngải Thanh, tình cảm giữa hai người có vẻ không tốt, nửa sau có nhiều trang trống trơn, tiếp theo chợt có một trang viết:
Mình đã đón được Hủ Sinh! Ngải Thanh chết rồi, mình sẽ chăm sóc Hủ Sinh!
Mình chăm nó bằng cách của mình, giờ nó không khác xưa chút nào.
A…
Mình tin rằng chỉ cần thí nghiệm đột biến thành công, Hủ Sinh sẽ có một sinh mệnh hoàn toàn mới!
Hủ Sinh của mình, con trai cưng của cha, vì con, hi sinh thêm bao nhiêu đứa trẻ khác cũng đáng.
Vọng Nguyệt Tinh Dã đọc đến câu cuối, cả người như rơi xuống hầm băng, cái lạnh làm máu hắn, hô hấp của hắn, và chút hi vọng cuối cùng của hắn đông cứng.
Con của Ứng Kì Lý tên là Ứng Hủ Sinh? Hắn… chính là Thiên Xu sao?
Ứng Kì Lý vì con mình nên mới làm loại thí nghiệm cực kỳ tàn ác này?
Lửa giận đan xen hận ý, mối thù nằm sâu trong lòng Vọng Nguyệt Tinh Dã bộc phát hoàn toàn, tay cầm nhật kí của hắn không ngừng run rẩy, khuôn mặt tuấn tú không có chút huyết sắc.
Nếu bao nhiêu đứa trẻ vô tội hi sinh đều vì con của Ứng Kì Lý…
Nếu Thiên Xu thật sự là Ứng Hủ Sinh…
Như vậy, Thiên Xu căn bản không phải là ân nhân của Bắc Đẩu Thất Tinh, mà là địch nhân!
“Sao vậy? Vọng Nguyệt, anh đọc được gì?” Vệ Đức Lan nghi hoặc lại lo lắng nhìn hắn.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lẽo hơi hoang mang. “Không đúng… Thiên Xu sao có thể là con của Ứng Kì Lý? Ứng Kì Lý chế tạo người đột biến để cứu con, nhưng Thiên Xu đã cứu bọn tôi, còn cho nổ toàn bộ phòng thí nghiệm… Lạ thật…”
“Cậu rốt cuộc đang nói gì vậy? Thiên Xu là ai? Con của Ứng Kì Lý thì lại làm sao?” Vệ Đức Lan hoàn toàn nghe không hiểu.
“Tôi cũng không biết… Tôi cũng muốn biết… Tôi muốn một đáp án! Một đáp án rõ ràng dễ hiểu!” Hắn ném nhật ký xuống đất, đấm tay xuống mặt bàn.
Lúc này, tường phòng thí nghiệm đột nhiên dịch chuyển, ngay sau đó vang lên một chuỗi tiếng cười — “Ha ha… Để tao cho mày đáp án nhé!”
Hessen và Solomon hiện thân, Vọng Nguyệt Tinh Dã kinh ngạc quay đầu, bằng nhĩ lực của hắn mà không hề phát hiện sau tường có người.
Vệ Đức Lan sợ suýt mất hồn, cô hít một hơi, đờ người tại chỗ.
“Xem băng ghi hình của máy giám thị, tao biết hôm nay nhất định mày sẽ xuất hiện, Vọng Nguyệt Tinh Dã… Không, nên gọi là Dao Quang, ngưỡng mộ đã lâu!” Hessen để hai tay sau lưng, đôi mắt lam giảo hoạt nhìn chằm chằm Vọng Nguyệt Tinh Dã.
“Hoan nghênh đến phòng thí nghiệm của bọn tao, Dao Quang.” Solomon khàn khàn nói, giọng hưng phấn khó nhịn.
“Thì ra… Bọn mày đã sớm chờ tao…” Vọng Nguyệt Tinh Dã bừng tỉnh, đây là một cạm bẫy, là cạm bẫy Solomon và Hessen bày ra để bắt hắn!
Hắn quá sơ suất! Hessen và Solomon sớm đã nghi ngờ hắn…
“Đức Lan, chúng ta đi!” Hắn nắm chặt tay Vệ Đức Lan, định vọt đi.
“Mày cho là tụi mày đi được?” Hessen cười lạnh.
Vọng Nguyệt Tinh Dã chưa hiểu ý, Vệ Đức Lan chợt lảo đảo, ngã ra đất, ngất đi.
“Đức Lan!” Hắn ngạc nhiên định đỡ cô, kết quả ngay chính hắn cũng bắt đầu choáng váng.
“Toàn thân tê dại, đúng không? Tao bôi thuốc tê ở cửa phòng thí nghiệm, mày không chịu được lâu đâu, Dao Quang.” Hessen đắc ý cười to. Ý thức Vọng Nguyệt Tinh Dã càng lúc càng mơ hồ, hắn muốn bám lấy mặt bàn, nhưng tay căn bản không cử động được, ầm một tiếng, hắn ngã quỵ, trước mắt bị bóng đen bao trùm.