Yêu Thương Gửi Vào Gió

Chương 52: Ngoại truyện 3

Sau buổi tối hôm Nghĩa tỏ tình, tôi tuy đã từ chối thẳng thừng nhưng anh ta vẫn không hề rút lui, ngược lại sự quan tâm còn nhiều hơn. Anh ta cũng hay đến nhà tôi, hay quan tâm tiểu Bân, dần dà cũng lấy được hảo cảm của tất cả, kể cả dượng, người đã từng rất ủng hộ Dương Thành Nam. Điển hình chính là có những hôm ngồi ăn cơm với nhau, ông thi thoảng sẽ hỏi tôi về mối quan hệ hiện tại, rồi lại thêm mẹ tôi bóng gió về việc tôi không còn trẻ nữa, muốn kéo dài đến bao giờ. Nói thật, với chuyện này, tôi ban đầu chỉ để ngoài tai, thế nhưng thời gian dần trôi đi, nhìn thấy sự mong chờ của mẹ, bản thân nhiều lúc cũng đã xuất hiện suy nghĩ hay là thử một lần. Không cần tình cảm, chỉ cần hiểu và có một cuộc sống không lục đυ.c là được rồi.

Thời gian thấm thoắt trôi, mùa đông lại đến, công ty của Nghĩa nhận được nhiều hợp đồng cho nên nhân viên chúng tôi nghiễm nhiên trở nên bận rộn. Nhiều hôm phải tăng ca đến tận nửa đêm, tôi nhà xa nên nhiệm vụ đưa về Nghĩa đều đảm nhận, mọi thái độ anh đều cẩn thận giữ chừng mực đến mức tôi không thể tìm ra được lý do nào để tránh né hay là khó chịu. Để rồi, tôi tuy chưa xuất hiện tình cảm, nhưng mỗi ngày trôi qua cũng đã coi anh là bạn, một người bạn thật sự. Còn về Dương Thành Nam, tôi đã cất anh vào trong một góc trái tim của mình, tôi đã nghĩ chúng tôi sẽ không có ngày gặp lại, thế nhưng tôi thật không ngờ, qua mấy tháng chia xa, cả hai lại một lần nữa trùng trùng. Mà lần này, cảm xúc tôi cố giấu lần nữa ùa lại, khiến tôi dù mạnh mẽ đến mấy vẫn không thể vượt qua được những chới với…

Đó là vào một ngày của tháng 12, tôi đang chỉ dạy mấy sinh viên thực tập mới vào công ty cách sửa tài liệu thì bất chợt từ ngoài cửa, Nghĩa cùng với một đoàn người đi vào. Ban đầu, tôi chỉ tính liếc mắt nhìn một cái rồi xoay người đi, thế nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy dáng người cao lớn quen thuộc mà hàng đêm mình vẫn mơ thấy, thì tôi chẳng thể tỏ ra mình bình thường được nữa, l*иg ngực chợt nhói.

Gần tám tháng không gặp, Dương Thành Nam dường như gần hơn trước, khuôn mặt vốn đã lạnh bây giờ càng trở nên lạnh hơn. Anh mặc một bộ trang phục rất chỉnh tề, bên trong có áo sơ mi trắng và chiếc caravat sọc xanh lam, thoạt nhìn rất phóng khoáng. Đi bên cạnh anh vẫn là thư ký Vĩnh, hai người nói chuyện rất chuyên tâm, thi thoảng anh sẽ quay sang nói với Nghĩa mấy lời, cho đến khi ánh mắt vô tình dừng lại ở người tôi, cuộc nói chuyện mới kết thúc ở đó.

Tôi đã từng rất nhiều lần suy nghĩ nếu có ngày gặp lại nhau, tôi với anh sẽ nói với nhau cái gì. Hỏi thăm nhau sống có tốt không, hay là dành cho nhau những cái nhìn như người xa lạ, hay là bình tĩnh đàm phán một cách nghiêm túc nhất. Có điều bây giờ, đối diện với cái nhìn của anh tôi cảm thấy thật sự bất an, thậm chí tôi còn tránh ánh mắt của anh mà nhìn vào mũi chân mình, trong lòng nặng nề như có một tảng đá bị ném vào, sâu trong tim đã bắt đầu có chút hốt hoảng, đau đớn. Nghĩa đứng ở đằng xa, tôi không rõ anh có phát hiện ra được chuyện gì hay không, mà chỉ thấy anh mỉm cười tiến lại kéo tôi đi về phía trước mặt đám người đó, khóe miệng cười thật tươi nói.

- Hồi nãy Tổng giám đốc Nam nói muốn biết chủ nhân của bản thiết kế dự án mới lần này. Thì đây, chính là cô ấy, Phạm Vũ Ninh.

Sau lời giới thiệu của Nghĩa, Dương Thành Nam không nói gì hết, tôi thì đầu óc mù mờ, dòng suy nghĩ cứ miên man chạy dài. Qua vài giây, người đàn ông ấy cũng ừm nhẹ một tiếng trong cổ họng, tôi kinh hãi ngẩng đầu lên nhìn, trong phút chốc như lạc vào đôi con ngươi đen như hồ nước sâu không thấy đáy không tìm được lối thoát. Mà anh thì cứ đứng trước mặt tôi như vậy, vẻ mặt không chút thay đổi, cái nhìn nhìn thật lâu, tựa như muốn lột trần hết suy nghĩ của tôi lúc này là như thế nào.

Đứng trước một màn như vậy, hơi thở của tôi càng trở nên nặng nề, đột nhiên chẳng hiểu sao nó như có thứ gì đó ẩm ướt lặng lẽ trào lên hốc mắt. Có lẽ là ảo giác, tôi chợt ngửi thấy luồng hơi quen thuộc thổi qua từ người anh, rất thân thiết, quen thuộc đến nỗi khiến tôi đau đớn, cơn đau mỗi lúc một rõ rệt. Lúc ấy, tôi không biết anh định nói gì, bản thân cũng có suy nghĩ muốn rời đi, nhưng còn chưa kịp quay người, giọng nói khàn khàn giàu từ tính của anh đã lọt vào tai tôi.

- Không ngờ lại có thể gặp được em ở đây.

Vừa nói, Dương Thành Nam vừa đưa tay ra ngỏ ý muốn bắt. Tôi không di chuyển được tầm nhìn, trước mắt là một tầng sương mù, thế nhưng tôi có thể thấy rõ ràng hàng đốm râu mờ xanh của anh, thấy yết hầu chuyển động khi nói chuyện của anh. Tôi nhớ đến những ngày tháng bên nhau, những đến lúc tôi được đưa tay của mình sờ lên da thịt anh, chạm nhẹ và cảm nhận. Tôi để thần trí của mình lạc lối, mãi cho đến khi Nghĩa bên cạnh cất giọng gọi tên tôi lần nữa, bản thân mới giật mình giơ tay ra chạm lấy tay của anh. Khô ráo ấm áp, bàn tay này vẫn quen thuộc như trước, vẫn cho tôi an toàn như trước, chỉ là bây giờ đã cách trăm sông nghìn núi rồi.

Khẽ liếʍ liếʍ môi, tôi khó khăn nói.

- Chào Tổng giám đốc Nam.

Dương Thành Nam nắm chặt lấy tay tôi, ngón tay trỏ trượt nhẹ trên da thịt tôi lượn lờ từng chút. Anh không để tâm đến những cái nhìn của người khác, cũng không để tâm đến cái nhìn mỗi lúc một chiếu đến nhiều, ánh mắt trước sau đều dừng lại ở trên người của tôi, nhàn nhạt mỉm cười. Cuối cùng, chẳng còn cách nào khác, tôi chỉ có thể mím môi, cẩn thẩn nói với anh lần nữa.

- Thời gian đấu giá sắp đến rồi, tôi phải đi chuẩn bị tài liệu, xin anh có thể bỏ tay ra được không vậy?

Nghe tôi nói, rốt cục Dương Thành Nam cũng buông tay ra, ánh mắt lướt qua tôi một chút, sau cùng là một nụ cười. Tôi nghe thấy một loạt tiếng bước chân kéo tới, sau đó tay cũng rất nhanh bị một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt lấy, kèm theo là ngữ điệu nhẹ nhàng.

- Tổng giám đốc Nam, lần này mong là anh sẽ nhường tôi một bước.

Dương Thành Nam cười cười, anh nhún vai nói với Nghĩa.

- Tổng giám đốc Nghĩa lại khiêm tốn rồi. Bên Hải Long có một thiết kế giỏi và xuất sắc như cô Ninh đây, AN DĨNH chúng tôi không dám chủ quan.

Tôi không biết là Nghĩa với Dương Thành Nam có là bạn bè với nhau hay không? Tôi chỉ biết biết giờ phút này, lời nói của anh tuy rất khách sáo và nhẹ nhàng, nhưng nó chẳng khác gì là châm ngòi cho một cuộc tranh chấp, cùng phân tranh thiên hạ. Hai người đều là thương nhân, tuy nhiên nếu để nói về sự thật, thì Nghĩa vẫn còn thua kém anh rất nhiều, bất kể về cái gì, tôi e rằng cuộc chiến này Hải Long nắm phần thắng là điều vô cùng rất khó. Bởi vì bản thiết kế của tôi nếu được đánh giá là xuất sắc, thì của AN DĨNH phải là vô cùng xuất sắc. Còn vì sao tôi biết điều ấy, đơn giản là tôi đã từng có hai năm làm được, ai năng lực, Phạm Vũ Ninh tôi đều rõ ràng hết cả rồi.

Nơi diễn ra đấu giá chật kín người, cửa hội trường vừa mở ra, tất cả các công ty đều nối đuôi nhau vào, ngay lập tức có rất nhiều phóng viên cầm máy ảnh chụp lia lịa. Dương Thành Nam là “con rồng” trong giới bất động sản ở thành phố cũng như trong nước nên đương nhiên rất nổi bật, cứ thoắt một lúc lại có nhiều ánh đèn chớp sáng vây quanh . Tuy nhiên, với con người trầm tĩnh không thích ồn ào, dù bên ngoài xôn xao ra sao anh vẫn thờ ơ không liếc mắt, cũng chẳng quan tâm. Khu đất dự án là một khu đất vàng, tất cả những người có mặt ở đây đều muốn có nó nên người nào người đấy đều bận rộn đến mức tối mặt. Duy nhất chỉ có AN DĨNH, từ giám đốc đến thư ký, bọn họ vẫn nhàn nhã giống như kiểu cuộc đấu thầu này dễ dàng như ngắt một bông hoa vậy.

Ngồi được một lúc, người chủ trì phiên đấu thầu đứng lên bục, anh ta hắng giọng, nói.

- Xin mọi người yên lặng một chút, hôm nay sẽ đấu giá giành quyền sử dụng lô đất với diện tích 40 nghìn mét vuông. Bây giờ tôi sẽ giới thiệu đôi chút về tổng thể công trình này… Mức giá khởi điểm cho lô đất vàng chính phủ ra giá là 7 tỷ, qua những lần đấu giá xuyên suốt nửa tháng qua, bây giờ đã lên 24,5 tỷ, vị trí nằm sát các khu công nghiệp lớn, khu dân cư cao cấp, rất thích hợp cho việc xây dựng và đầu tư.

Người chủ trì vẫn đứng trên bục thao thao bất tuyệt, tôi với Nghĩa ngồi ở hàng thứ 3 của dãy bên trái, Dương Thành Nam thì ngồi với thư ký Vĩnh ở bên phải, ánh mắt chăm chú nhìn màn hình điện thoại. Tôi nhìn anh, cái nhìn chỉ đúng ba giây, sau đó vội rời mắt, thấp giọng báo cáo với Nghĩa.

- Tính đến ngày hôm qua, giá đã tăng lên là 27,5 tỷ, tăng so với ngày hôm qua là 13 tỷ.

Nghĩa gật đầu, anh nghiêng đầu mỉm cười với tôi một cái, sau đó nghiêng đầu thấp giọng nói mấy lời, đến khi người điều khiển đấu giá nói: “Đã đến giờ đấu giá.”, mới mỉm cười thu lại hành động. Và cũng vì lời đấy, bầu không khí trong phòng cũng náo nhiệt hẳn lên, bởi vị trí khối đất này được mệnh danh là khu đất vàng, mà những người tham gia đều là người “không thiếu tiền”, nên cuộc cạnh tranh đều rất gay gắt.

Tuy nhiên, trái ngược với sự nhộn nhịp, thì Nghĩa với Dương Thành Nam đều không dơ thẻ đấu giá, từ đầu đến cuối bọn họ ngoài ngồi nghe chuyên gia phân tích ra thì cũng chỉ ngồi thảnh thơi. Thật ra, nếu là người chưa trải qua bao giờ sẽ cảm thấy hành động này thật sự kì quái, tuy nhiên với một người từng trải như tôi, thì tôi quá hiểu vì sao hai vị giám đốc này vì sao lại làm như vậy. Trong mỗi một cuộc đấu giá, kịch hay nằm ở phía sau chứ không nằm ở phía trước, những người hào hứng ban đầu đến một lúc không dám đưa giá cao nữa thì họ nhất định sẽ bị knockout, cuối cùng chỉ còn đối thủ ngang tầm mà thôi.

Quả nhiên như những gì bản thân suy nghĩ, mấy tiếng trôi qua, giá đã tăng lên con số ngất ngưởng, mấy người nãy giờ liên tục giơ thẻ thì giờ đã lắc đầu đặt thẻ xuống bàn rời khỏi cuộc cạnh tranh, khoanh tay ngồi xem. Bên kia, thư ký Vĩnh vẫn gõ bàn phím laptop nhanh lia lịa, báo cáo với Dương Thành Nam sự biến động giá tăng của mỗi mét vuông đất và tình hình. Khoảnh khắc ấy, tôi chỉ thấy anh lặng lẽ gật đầu, mà bên này thì Nghĩa cuối cùng cũng bảo tôi dơ thẻ, một hành động chẳng khác gì một lời tuyên chiến đối với AN DĨNH.

Cứ thế, cuộc cạnh tranh đã lên tới đỉnh điểm, từ một mức giá thấp nay đã lên đến con số gần 35 tỷ, tôi có chút lo lắng nhìn Nghĩa, thật sự muốn khuyên anh ta bỏ đi, thế nhưng đổi lại, người đàn ông đó lại nhìn tôi, cười.

- Có cái gì mà lo lắng chứ? Em cứ nghe tôi là sẽ được, nghe theo lời tôi nói, hôm nay chính là ngày tôi báo thù cho em.

- Báo thù? Báo thù cái gì chứ?

- Báo thù anh ta đã làm em buồn và đau khổ. Chúng tôi đều là người lớn, sử dụng bằng nắm đấm thì chính là bạo lực, chi bằng thể hiện trong kinh doanh đi. Hải Long tuy không lớn bằng AN DĨNH, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức đẻ nó không trở nên thấp kém trong mắt của em.

Nhìn Nghĩa trong bộ dáng nghiêm nghị nhưng lại nói toàn những lời trẻ con, tôi có chút dở khóc dở cười, thật lòng chẳng biết nói thế nào. Về việc anh ta biết chuyện của tôi với Dương Thành Nam, tôi quả thật có chút giật mình, thật lòng đúng là không biết ở đâu mà người này biết được, bởi vì sau khi từ thủ đô trở về, tôi đều không còn liên lạc với bất kì ai ở trên đó, cũng như là qua lại. Gặp giám đốc Hà và thư ký Vĩnh, chỉ đơn giản là nói với nhau đôi câu, tuyệt nhiên hạn chế nhắc đến vị Tổng giám đốc lừng lẫy từng một khoảng khiến cho tôi chật vật.

Khẽ cắn môi, tôi hỏi Nghĩa.

- Anh…

“ Muốn hỏi tôi lý do vì sao?” Nghĩa mỉm cười, anh ta dơ tay lên vén mấy sợi tóc dối của tôi lòa xòa ở trước mặt, hơi hất cằm :” Muốn hỏi gì thì đợi xong rồi hãy hỏi. Nào, dơ lên đi..”

Phía bên Dương Thành Nam rất nhanh đưa ra con số 40 tỷ, Nghĩa nghiêng đầu nhìn anh, sau đó thấp giọng bảo tôi.

- Giơ thẻ bốn mươi mốt tỷ.

- Anh… có thấy quá vội vàng không vậy?

Nghe những lời Nghĩa nói, tôi có hơi choáng, tuy nhiên vì là ý kiến của sếp nên tôi cũng không thể tự ý thay đổi. Tay giơ bảng, người chủ trì nhìn thấy lại bắt đầu lời thoại đã quá quen thuộc với mình.

- Bốn mươi mốt tỷ. Có ai ra giá cao hơn không ạ? Có ai ra cao hơn không ạ?

- Bốn mươi lăm tỷ.

Dương Thành Nam lạnh nhạt cất giọng, cùng lúc ấy, toàn bộ hội trường ồ lên giống như là vỡ trận, các phóng viên thì như ong vỡ tổ, giơ máy ảnh lên chụp liên tục. Tôi đưa mắt nhìn về phía anh, lại phát hiện ra người đàn ông đó đang nhìn mình, đôi đồng tử đen láy lóe lên một tia sáng, không hẳn chỉ là đắc thắng, mà dường như còn mang theo một chút cảnh cáo. Nhưng mà cảnh cáo vì điều gì, tôi lại không thể nào biết được.

- Bốn mươi sáu tỷ.

- Năm mươi tỷ.

Dương Thành Nam nhàn nhã giơ tấm thẻ, toàn hội trường vang lên tiếng vỗ tay như pháo nổ, thế nhưng tôi thì lại không hề vui một chút nào. Với Nghĩa, con số này quá lớn, nếu anh cứ muốn tiếp tục e rằng chỉ tự mình đẩy mình vào thế khó khăn hơn mà thôi. Vì vậy, cuối cùng tôi không thể nhịn được nữa đành nói với anh.

- Tổng giám đốc, con số này cao hơn dự định trước đó, tôi nghĩ hay là nên thôi đi. Chuyện này e là…

- Em nghĩ sao?

- Nên dừng lại. Chuyện này thật sự quá mạo hiểm..

- Nhưng tôi không muốn thua cuộc, nói trắng ra tôi không thể để lần đầu mình trước mặt em thất bại với người đã từng gieo cho em rất nhiều đau khổ.

Nói xong, Nghĩa cũng mặc kệ lời khuyên của tôi đưa ra con năm mươi lăm tỷ. Thời điểm ấy, bên Dương Thành Nam lại đột nhiên im lặng, không cạnh tranh, không nói thêm một lời, cuối cùng Hải Long cũng trúng thầu lô đất đó. Tôi ngồi bên cạnh Nghĩa, đôi mắt có chút buồn bã muốn khóc, vội vàng cúi đầu tính kết quả, chỉ cảm thấy chảy ra cả nước mắt. Con số này thật sự rất lớn, diện tích thì quá nhỏ, giá mặt bằng lại quá cao, lợi nhuận kinh tế về lâu dài không thấy đâu, ôm vào người chẳng khác gì khiến cho đối phương cười nhạo mình cả.

Nghĩ đến điều ấy, tôi bỗng nhiên cảm thấy có chút bực mình, khuôn mặt vốn đã bức bối bây giờ càng trở nên khó chịu nhìn về phía Dương Thành Nam đang đi cùng với thư ký Vĩnh đi ra ngoài. Với AN DĨNH, con số 55 tỷ chẳng phải là nhiều nhặn, nhưng với Hải Long, một doanh nghiệp chưa có thực lực đưa ra giá cao như vậy, việc thu lại lợi nhuận là một điều quá là mong manh. Bỗng nhiên tôi cuối cùng hiểu được ý đồ của cái nhìn hồi nãy, thì ra, đây là cách anh “cảnh cáo và đáp trả”. Quả nhiên là Dương Thành Nam, một người đàn ông cực kỳ nham hiểm, lô đất này anh vốn không muốn, chỉ cố tình ra giá cao để Nghĩa không chịu thua mà ôm lấy. Anh vốn dĩ không cần chỗ đất này, anh đây là đang gài bẫy người khác.

Không nghĩ thì thôi, nghĩ đến là tôi lại cảm thấy bức bối, bản thân sóng vai cùng với Nghĩa rời khỏi hội trường. Chạm mặt Dương Thành Nam ở sảnh, thư ký Vĩnh nhìn thấy tôi khẽ gật đầu, Dương Thành Nam thì tươi cười tiến đến nói.

- Tổng giám đốc Nghĩa, thật sự chúc mừng, có thể trở thành ông chủ của một khối đất lớn như vậy, quả nhiên giờ đã là vua mới của giới bất động sản rồi, thật sự là rất đáng mừng.

Trên mặt của Nghĩa cũng không có vẻ sung sướиɠ gì, anh ta liếc mắt nhìn tôi, rồi lại liếc nhìn Dương Thành Nam, mỉm cười.

- Còn không phải là nhờ tổng giám đốc Nam sao. Thật ra tôi không hy vọng làm ông vua mới gì cả, chỉ muốn mình nhẹ nhàng từng ngày trôi qua thuận lợi là được rồi.

Dương Thành Nam cũng mỉm cười, trước sau đều giữ vẻ mặt cao ngạo mà thong thả nói chuyện. Lúc Nghĩa đi lấy xe, anh mới quay sang tôi, hỏi một câu.

- Thế nào? Tâm tình rất tệ, rất muốn chửi tôi đúng không?

Tôi không nhìn anh, cái nhìn quay mặt sang một bên nhìn về dòng người đang rời đi tấp nập, nói thật lòng tâm tình không tốt lên mà ngược lại còn đang đi xuống. Tuy rằng tôi thật sự không hiểu hành vi của anh, nhưng tôi rất rõ ràng rằng anh là người nhiều thủ đoạn mưu kế, tâm cơ thâm trầm, vào lúc tôi cầm tấm thẻ lên dơ thay Nghĩa, là chính mình tự tay đổ hết sóng gió lên đầu anh ta rồi. Cảm giác khó thở chẳng dễ chịu này giống như có một thứ gì đó mắc kẹt trong lòng vậy, rất khó chịu, rất đau..

Không thấy tôi nói gì, Dương Thành Nam khẽ dơ tay lên chạm nhẹ vào khuôn mặt của tôi, anh chậm rãi nói.

- Chính phủ đã ra quy định về vấn đề hạn chế nhà cao tầng trong nội thành, bởi đất trong thành phố đã dần thu hẹp lại, dân cư lại đông đúc, nhiều nhà cao tầng sẽ gây trở ngại cho giao thông, gây ô nhiễm môi trường. Tuy rằng”’ sếp” của em lấy được lô đất lý tưởng, nhưng vì giá quá cao nên nếu không làm nhà cao tầng thì lợi nhuận thu về thậm chí còn không thể hoàn vốn nữa.

- Vậy tại sao anh còn làm vậy. Anh rốt cuộc là muốn cái gì, Nghĩa cũng không có gây thù oán gì với anh hết.

Nghe tôi nói vậy, Dương Thành Nam cũng cười nhạt, anh nghiêng đầu ghé sát môi của mình lại gần tai của tôi, nụ cười khẽ nhếch.

- Tôi muốn cho anh ta biết, thứ gì đã thuộc về tôi thì người khác đừng hòng mơ tưởng, đấu với Dương Thành Nam tôi còn phải xem có đủ tư cách hay đủ thủ đoạn không đã.

Để lại cho tôi lời nói ấy, anh cũng cười nhạt một cái rồi nhanh chóng rời đi. Ngày hôm sau, trên tiêu đề của những tờ báo lớn nhỏ đều là tin về khu đất mà Nghĩa đấu thầu được. Tôi yên lặng ngồi ở bàn làm việc, mắt nhìn các báo tài chính và kinh tế, bản thân chỉ tồn tại cảm giác duy nhất chính là đờ đẫn. Dương Thành Nam nói đúng, bàn về kinh tế, Nghĩa vốn chẳng là gì đối với anh, bàn về thủ đoạn, người duy nhất ngang tài ngang sức với anh chỉ có duy nhất Vũ Đình Nguyên, còn Nghĩa chẳng xứng đáng một chút nào hết. Gần 60 tỷ, là kết quả tôi không đủ kiến quyết để gàn Nghĩa lại, bây giờ bản thân thật không dám nhìn mặt anh, đối mặt với anh như thế nào?

Buông tờ báo trong tay xuống, tôi ngẩng đầu nhìn ánh dương ngoài cửa sổ, thật ấm áp, thật đẹp, thật say mê lòng người. Thế nhưng ánh nắng ấm đó không chiếu tới được lòng của tôi, nơi đang chồng chất những vết thương, đang nhỏ máu, cảm giác như mình sắp gục ngã, nỗi bi thương dần nổi lên trong lòng, làm tê liệt hết cả cảm xúc. Đúng lúc chẳng biết nên làm như thế nào, đột nhiên điện thoại tôi lại báo tin nhắn của Nghĩa, tôi chậm rãi cầm lên đọc, chỉ thấy mấy dòng chữ ngắn ngủi của anh ta.

- Tan làm đợi tôi.

Tôi đưa mắt nhìn thật lâu vào dòng chữ hiện trên màn hình, thật lòng ban đầu có ý định từ chối, nhưng nghĩ đến mấy việc ngày hôm nay ập đến anh, tôi thật không nỡ nên đành gật đầu đồng ý, nhắn lại một từ được. Đến chiều, Nghĩa đưa tôi đi ăn ở một nhà hàng Tây khá là nổi tiếng, những món ngon ở đây phải tính đến tiền triệu là con số thấp nhất, khung cảnh đẹp sẽ xa xỉ đúng chất là nơi dành cho những người trong giới thượng lưu lưu lại hàng ngày.

Nghĩa đưa tôi vào bên trong, anh chọn lấy một chiếc bàn nơi góc trên tầng hai, bản thân vô cùng ga lăng chủ động gọi rất nhiều, giá tiền cao ngất ngưởng. Tôi yên lặng ngồi nhìn , tính sơ sơ cũng có thể đoán được bữa được mời này bằng cả tiền tôi vất vả làm lụng rồi.

Đưa mắt buffet, nhìn sushi, nhìn vây cá mập trên bàn, tôi hoi mím chặt môi, đầu óc bất giác lại mông lung nghĩ về món lẩu cá sông, những món nướng vỉa hè mà mình với Dương Thành Nam ăn ở thủ đô, ở Canada. Người đàn ông ấy tuy là giàu có quyền thế, thế nhưng đi bên tôi anh lại vô cùng giản dị, lúc nào cũng cho tôi cảm thấy cẩm giác an toàn và yên bình vô cùng. Tiếc là bây giờ mọi thứ thay đổi hết rồi…

Khẽ thở dài, tôi yên lặng không nói gì, ở đối diện Nghĩa thấy một màn như vậy, anh ta khẽ cất giọng nói với tôi.

- Sao thế, em ăn thử buffet ở đây đi. Anh biết em không thích ăn đồ sống nên đã dặn chín rồi, sẽ không gây lên đau bụng đâu. Ăn nhiều một chút, gần đây em gầy lắm.

Vừa nói, Nghĩa vừa ga lăng cắt một đĩa buffet đẩy đến trước tôi, từ đầu đến cuối cách cư xử đều là ân cần tỉ mỉ. Hình tượng của anh lúc này thật giống một soái ca hoàn hảo mà trong những câu chuyện ngôn tình miêu tả, muốn sắc có sắc, muốn tiền có tiền, muốn có ân cần thì có ân cần. Mà tôi, được một người tốt như vậy, đáng lẽ nên vui mừng, nên thấy phấn khíc mới đúng, thế nhưng tôi lại không thể dù là một chút.

- Không cần, để tôi tự làm được rồi, anh ăn phần của anh đi.

Chậm rãi đưa tay chặn lại hành động quan tâm của Nghĩa, tôi cúi đầu từ tốn ăn thức ăn trên bàn, suy nghĩ một hồi cũng cất giọng nói anh.

- Mấy cái lời nói trên báo chí, anh đừng để tâm. Sóng gió gì rồi cũng sẽ qua hết thôi.

Nghĩa gật đầu, anh vội đáp :” Yên tâm đi. Cái tôi cần làm bây giờ là dành thời gian cho em, để cùng em tìm hiểu nhiều hơn.”

- Không cần thời gian đâu.

Tôi nuốt trôi thịt trong cổ họng, khẽ nâng mắt chậm rãi ngước mắt lên nhìn Nghĩa phía đối diện, dứt khoát đáp trả.

- Anh không cần mất công như vậy. Tôi không muốn anh phí thời gian ở trên người của tôi. Mấy tháng qua tôi đã suy nghĩ về việc nên thử hay không, nhưng rồi tôi không làm được.

Tôi thẳng thẳng nói ra suy nghĩ của mình, Nghĩa thậm chí không hề ngạc nhiên mà còn thản nhiên như không, hỏi.

- Em vẫn còn yêu anh ta?

- Hai người đã chia tay, tôi vẫn có thể quang minh chính đại theo đuổi em. Vũ Ninh, tôi biết là em rất khó xử, nhưng mà tôi không muốn dừng lại.

Nghĩa vẫn chậm rãi nói ra suy nghĩ của mình, lần này tôi cũng thả chiếc dĩa càm ở tay đặt xuống đĩa, một lời dứt khoát.

- Thật xin lỗi. Tôi không thể cho anh tình cảm như anh muốn.

Nói đến đây tôi cũng dừng lại, đôi mắt hơi nhíu chặt rồi lại giãn ra, l*иg ngực phập phồng theo cảm xúc đang cuộn trào trong l*иg ngực.

- Anh nói đúng, tôi vẫn còn yêu anh ấy.