Nghe những lời nói này của mẹ, tôi có chút giật mình, cổ họng nghẹn ứ lại không biết phải nên nói gì, giải thích cái gì. Một tháng kể từ khi sự việc xảy ra, mọi việc rùm beng được Dương Thành Nam ém xuống êm xuôi hết, cuộc sống của tôi dần trở về quỹ đạo vốn có của nó cho nên tôi cũng dần dần chủ quan không để ý đến cảm xúc của mẹ. Nhưng mà bây giờ, bà nói vậy tức là bà đã biết được tất cả mọi chuyện rồi, tôi có muốn chối cũng không được, nên cuối cùng chỉ có thể lấp liếʍ, cất giọng nói.
- Mẹ à, chuyện này thật ra là con chưa kịp nói với mẹ, cho nên…
- Bây giờ con ở đâu. Ngay lập tức trở về nhà cho mẹ, nếu không thì mẹ sẽ lên đó. Con tự chọn đi.
- Để con về, mẹ đừng tức giận. Đợi con về rồi, con sẽ kể rõ mọi chuyện với mẹ.
- Được, tốt nhất là con nên cho mẹ một câu trả lời thỏa đáng, nếu không thì đừng trách mẹ. Phạm Vũ Ninh, cho dù con không thích thì mẹ vẫn là mẹ của con, mẹ không thể để cho con tùy hứng như vậy được.
- Dạ, con biết rồi. Con sẽ thu xếp về sớm nhất.
Để lại cho mẹ câu nói ấy, tôi nhanh chóng cúp điện thoại sau đó khẽ thở hắt ra một hơi thật dài. Ở đối diện, giám đốc Hà có lẽ cũng đã hiểu hết được mọi chuyện, chị ta nhìn tôi, qua vài giây cũng cất giọng hỏi.
- Có chuyện gì à?
Tôi gật đầu, cũng chẳng hề giấu diếm một chút nào.
- Mẹ tôi biết chuyện rồi. Bà vừa gọi điện lên chất vấn tôi.
- Chuyện gì? Chuyện trên mạng, hay là chuyện cô với Dương Thành Nam.
- Cả hai. Lần này bà thật sự tức giận, tôi nghĩ mọi chuyện không đơn giản chỉ nói một hai câu là có thể giải quyết được.
- Thế bây giờ tính sao?
- Tôi về quê. Nếu không với tính cách của mẹ tôi, bà không đợi được tôi về nhất định sẽ bắt xe lên đây, lúc ấy mọi thứ còn rắc rối hơn nữa.
Những lời này tôi nói hoàn toàn đều là sự thật. Mẹ của tôi, trước giờ không hợp tính với tôi, thế nhưng mỗi việc tôi muốn làm đều không thể qua được đôi mắt của bà. Việc đơn giản đến việc phức tạp, bà không can thiệp, nhưng cũng không phải là làm ngơ như không thấy gì hết. Chuyện tôi bỏ chuyên ngành của mình đi theo học trường kiến trúc năm đó đã từng khiến cho mẹ con tôi bất đồng không nhìn mặt, bây giờ chuyện này tôi không cho bà được một câu trả lời thỏa đáng, thì kiểu gì chuyện kia cũng có lần thứ hai lặp lại.
- Bọn họ sao lại biết?
Thấy tôi im lặng, giám đốc Hà lại cất giọng hỏi. Tôi nghe hết những lời đấy, bản thân cũng có chút khó hiểu, bởi vì tôi cũng chẳng biết được là ai nói với mẹ và dượng của tôi ở quê. Là An Lam sao, hay là một người nào khác.
- Không biết được. Có thể là mẹ tôi đọc được tin tức ở trên mạng.
- Trên mạng? Sau khi cô rời đi được mấy ngày, bên truyền thông AN DĨNH đã xử lý hết tất cả, không còn một trang nào dẫn nguồn tin ấy cả, vậy thì họ làm sao có chuyện đọc trên đó được.
- Ừ, vậy thì chỉ còn giả thuyết là có người nói với bà thôi.
- Vậy bây giờ cô tính sao? Có muốn nói với Dương Thành Nam không?
Nhắc đến người đàn ông đó, đáy lòng tôi có một chút chột dạ, tuy biết anh thật sự rất bận nhưng sau chuyến đi trở về, tôi đã quyết định không để chính mình trở nên xa cách hay giấu lòng điều gì hết, vì vậy liền cất giọng hỏi.
- Anh ấy bận lắm đúng không? Xuống máy bay tôi đã thấy anh ấy vội vàng đi rồi.
- Ừ, nghỉ một tuần công việc dồn lại rất nhiều. Hôm nay cậu ấy còn phải tiếp chủ tịch thành phố, cho nên e là đến nửa đêm mới tiệc tàn.
- Tôi biết rồi.
Tôi gật đầu đáp lại giám đốc Hà, cố nén lại ngồi nói chuyện thêm nửa tiếng rồi cũng đi ra sân bay mua vé. Về đến nhà đồng hồ chỉ 10 giờ tối, bình thường mẹ với dượng tôi tầm này đã lên giường rồi, thế nhưng hôm nay thì lại không như vậy. Bọn họ vẫn bật điện sáng, nhìn thấy tôi về cũng không còn hỏi tôi có thấy mệt không, mà cất giọng thật lạnh.
- Về rồi đấy hả?
Tôi ngồi xuống ghế, khẽ vâng một tiếng với mẹ, không hề có động tác tiếp theo nào nữa. Dượng tôi ngồi ở bên cạnh, ông nhìn tôi khẽ thở dài, cảm xúc vẫn y hệt trước kia, dù tôi có làm sai cái gì cũng không hề lên tiếng mắng mỏ, thay vào đó ông quay sang mẹ của tôi, khẽ cất giọng thật nhẹ.
- Con mới về, đi đường xa, có gì ngày mai em nói cũng được. Bây giờ để con đi ăn với đi ngủ cái đã.
“ Anh đừng có mà bênh nó”. Mẹ tôi gắt lên với dượng, lần này bà thật sự tức giận đến mức mặc kệ ông nói gì cũng không để lọt tai, mắt nhìn tôi sắc lạnh :” Đây là chuyện của em với con. Anh có nói gì cũng không giúp gì được hết đâu.”
Nói xong với dượng mấy lời đó, mẹ tôi chẳng để cho ông cơ hội trả lời liền ngay lập tức xoay người sang nhìn tôi, hỏi.
- Kết hôn từ bao giờ? Nếu mẹ không biết thì con cũng định giấu mẹ mãi đúng không Ninh.
- Con với Dương Thành Nam, tụi con… Thật ra con vẫn chưa tìm được thời điểm thích hợp để nói cho mẹ.
- Gia đình bên kia thì sao? Bọn họ có biết không?
- Chúng con chưa nói, vốn dĩ cả hai đã bàn bạc chờ thời gian anh ấy hết bận, bọn con sẽ…
“Không thích hợp để nói, câu trả lời của con như vậy mà nghe được hả!”. Ngữ điệu của mẹ tôi càng trở nên nặng hơn, bà nói: “Kết hôn là chuyện lớn như vậy, sao con có thể không thông báo cho bố mẹ hai nhà. Bố mẹ nuôi con lớn, làm như vậy còn không là phải là muốn nhìn con kết hôn, sinh con sao? Ấy vậy mà con lại kết hôn cũng không nói cho mẹ biết, con làm như vậy có nghĩ tới cảm nhận của người làm mẹ là ta không”
Lần này mọi chuyện không hề đơn giản, tôi trước những lời nói này của mẹ chỉ biết câm nín, nửa lời không thốt. Thật ra, tôi không hề giận mẹ, tôi chỉ là cảm thấy việc làm của mình đúng là tùy hứng, cho nên bây giờ mẹ nổi giận cũng là điều đương nhiên. Ngày đó, tôi không có suy nghĩ gì nhiều, tôi cũng không yêu anh, tôi chỉ cảm thấy điều kiện đó cả hai đều bù trừ được cho nhau, nên chỉ muốn đơn giản mọi thứ. Nhưng bây giờ đều đi lệch quỹ đạo hết rồi, An Lam làm rùm beng lên, mẹ tôi lại biết tất cả, nên tôi nghĩ thay vì trốn tránh thì cũng nên cho bà một lời giải thích thỏa đáng. Như vậy, mọi thứ cũng sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Khẽ liếʍ môi, tôi đáp lại lời của bà.
- Con… Mẹ, về chuyện này thật ra cũng có lý do. Con với Dương Thành Nam kết hôn được hai hôm thì dượng gặp tai nạn, cho nên con…
- Vậy là từ lúc đó. Từ lúc đó đến bây giờ đã mấy tháng rồi, con cũng không hé răng ra nửa lời.
- Con..
- Đừng có nói là con không có thời gian. Phạm Vũ Ninh, con đủ lông đủ cánh rồi nên bây giờ không coi lời mẹ ra cái gì đúng không?
- Không phải như mẹ nghĩ đâu? Với cả con cảm thấy chuyện này cũng không đến mức nghiêm trọng, mẹ biết rồi thì cũng tốt.
Tôi cất giọng đáp lại, nhưng mẹ tôi nghe xong không những không hạ nhiệt đi chút nào, ngược lại bà còn trở nên gay gắt hơn, tay chỉ thẳng vào mặt của tôi.
- Tốt. Phạm Vũ Ninh, con thấy mối quan hệ của con với cậu ta là tốt sao hả? Không yêu nhau, mọi thứ đều là vì tờ giấy hợp đồng anh cần vợ - tôi cần tiền, vậy mà con có thể nói là tốt.
Nghe những lời nói của mẹ, tôi cảm thấy bên tai của mình lúc này giống như có những tiếng sấm nổ ầm ầm, toàn thân cứng đờ, mười ngón tay bất giác siết lấy nhau thật chặt. Tôi không hé răng được một câu nào, bởi vì tại thời điểm này đầu óc tôi cùng một lúc liên tục ập đến những câu hỏi, mẹ biết được những việc này từ đâu, mẹ biết từ ai. Thế nhưng mà nghĩ mãi, nghĩ mãi tôi vẫn không thể nào xác định được đối phương là người nào, cho nên cuối cùng vẫn chỉ có thể chấp nhận im lặng. Mà mẹ tôi, thấy tôi càng im lặng thì sự tức giận càng không thể ép xuống được, thậm chí bà còn mất lý trí cầm hết cốc nước trên bàn hất vào mặt của tôi.
- Phạm Vũ Ninh, con làm như thế, có nghĩ tới bố con không. Năm xưa ông ấy vì con như thế nào, kì vọng về con như thế nào, mà bây giờ con lại làm ra cái chuyện này. Để người khác đưa lên mạng là cướp chồng người khác, để người khác bàn tán là dùng thân xác đổi tiền, con thấy những lời này dễ nghe sao hả?
- Mẹ, mẹ thừa biết con không phải là như vậy. Nếu có ý định đó, thì con đã làm từ rất lâu rồi, chứ không cần đợi đến tận bây giờ con mới thế.
- Nhưng ngoài kia không ai biết con như nào. Họ chỉ cần đọc mấy cái lời trên mạng, là họ mặc định ghép cho con cái tội danh đấy, mặc định nói con là kẻ giật chồng người khác.
Mẹ tôi không hề nghe một lời giải thích nào của tôi, bà luôn một mực khăng khăng tôi là người có tội, luôn luôn mặc định tôi là người sai. Nói thật, lúc ấy tôi cảm thấy mình hụt hẫng, chỉ muốn yếu đuối để dựa vào ai đó để có thể thả nhẹ lòng của mình, không suy nghĩ không nhức đầu, nhưng tôi biết là chẳng có ai ngoài bản thân mình hết.
Nghĩ đến điều ấy, tôi hơi khịt mũi, tay dơ lên lau những giọt nước ở trên mặt. Tôi định bụng nói với mẹ mình đi vào phòng, có điều bước chân còn chưa kịp bước, cả người đã đột ngột được bao bọc trong l*иg ngực rộng rãi to lớn đầy, cùng với đó chính là mùi hương quen thuộc. Người đàn ông đó ôm tôi rất chặt, mẹ với dượng cũng bị hành động đột ngột này của anh làm sửng sốt, mắt nhìn chằm chằm vào anh. Thế nhưng, anh đều không một chút để ý nào, thái độ vẫn nhàn nhã đưa tay khoác ở sau hông tôi, giam giữ không để tôi nhúc nhích.
Mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ, tôi mất một lúc mới có thể định thần được chính mình, mắt nâng lên nhìn anh, môi mấp máy.
- Dương Thành Nam. Anh… anh, sao anh ở đây?
Nghe thấy tối nói vậy, Dương Thành Nam cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt ôn nhu gần như có thể chảy ra nước, nói:
- Tôi đến để nói chuyện với ba mẹ
Tôi ngẩn người, đầu óc rơi vào mơ hồ, còn đang sững sờ bởi ánh mắt và giọng nói của anh thì anh đã quay qua nhìn dượng với mẹ của tôi, kiên quyết nói.
- Ba, mẹ, con cùng Ninh kết hôn nhưng không báo cho hai người là con không đúng, xin đừng trách cứ cô ấy, muốn trách thì cứ trách con là được.
“Cậu…..” Mẹ tôi nhìn anh, một lúc lâu không nói ra lời, mất tận mấy phút, bà nghiến răng :” Tổng giám đốc Nam, việc cậu giúp gia đình nhà chúng tôi lúc khó khăn, tôi thật sự cảm ơn cậu. Thế nhưng chuyện của cậu với con bé Ninh, tôi sẽ không bao giờ chấp nhận, cho nên bây giờ cậu không cần nói cái gì hết.”
“Bác gái! Ninh sở dĩ không dám nói cho hai bác biết thật ra chủ yếu là sợ hai người không đồng ý”. Dương Thành Nam sửa lại cách gọi, nhìn thẳng vào mẹ tôinói: “Bởi vì cháu tuy chưa từng kết hôn, nhưng cháu đã có một cậu con trai năm nay 11 tuổi. Cháu biết người làm cha mẹ sẽ không bao giờ để con gái mình phải chịu ủy khuất như vậy, suy nghĩ của mọi người cháu cũng hiểu, nếu như hai bác không chấp nhận thì cháu cũng không thấy bất ngờ. Nhưng cháu nói như vậy có nghĩa là dù hai người không đồng ý thì cháu cũng sẽ không buông tay cô ấy, bất kể là vì lý do gì đi chăng nữa cháu cũng sẽ không để cho cô ấy rời xa cháu.
“Chúng tôi không đồng ý cậu cũng không buông tay? Cậu nghĩ cậu là cái gì? Tưởng có tiền thì hay lắm sao?”. Mẹ tôi trừng mắt nhìn Dương Thành Nam :” Tổng giám đốc Nam, ở đây tôi không bàn đến chuyện cậu có con trai hay con gái. Tôi chỉ biết cậu với con gái tôi không hề có tình cảm, hai người chỉ là một bản hợp đồng, cái loại quan hệ này nói ra chính là cậu đang bao nuôi nó. Tôi không cho phép.”
“ Về chuyện này, cháu xin thẳng thắn giải thích cho bác hiểu.” Dương Thành Nam vẫn kiên trì trước thái độ đầy tức giận của mẹ tôi, không hề khó chịu, cũng không hề cảm thấy mệt mỏi, ngược lại từng động tác an ủi tôi vẫn vô cùng nhẹ nhàng :” Bác là mẹ của Ninh, hiển nhiên cũng là trưởng bối của cháu, cũng sẽ là mẹcủa cháu, bác không đồng ý cũng là suy nghĩ tốt cho cô ấy, cháu biết. Nhưng là cho dù như vậy cháu cũng không buông tay, bởi vì cháu yêu Ninh, cháu muốn chăm sóc cho cô ấy suốt đời, cho cô ấyhạnh phúc suốt đời, cháu muốn cô ấy không phải mệt mỏi về tất cả. Nếu hai bác phản đối, cháu sẽ cố gắng làm cho hai người vừa lòng, nhưng muốn cháu buông tay thì cháu làm không được. Còn về chuyện bản hợp đồng, ban đầu nó vậy, nhưng hiện tại nó không có giá trị gì hết.”
Những lời nói của Dương Thành Nam chân tình, tôi nghe xong hốc mắt dần trở nên chua xót, sững sờ người nhìn anh thất thần, cảm giác rất không chân thật, giống như đang nằm mơ vậy. Mẹ tôi cũng bị những lời này của anh làm cho ngây ngẩn cả người, thật lâu mới lấy lại tinh thần, nói.
- Cho dù là có yêu cũng không được. Cậu biết rõ cậu đứng ở đâu, chúng tôi ở đâu, cậu nghĩ mọi thứ sẽ thoải mái và yên ổn được sao. Cậu nghĩ cậu sẽ không mang đến rắc rối cho chúng tôi hay sao? Cậu tưởng mấy lời này của cậu sẽ khiến cho tôi đổi ý.
- Bác gái! Thứ nhất, việc môi đăng hộ đối gì đó đối với cháu, tại thời điểm này không hề có một chút nào khiến cháu để tâm, cho nên cháu hi vọng bác không nên để nó làm bản thân mình bị ảnh hưởng. Thứ hai, tuy cháu chưa kết hôn một lần nào, nhưng cháu ít nhiều cũng hiểu được đạo lý chung sống trong hôn nhân, cháu biết quý trọng những gì mà hôn nhân mang lại, hơn hết còn biết làm thế nào để trở thành một người chồng tốt, cho nên cháu hi vọng bác sẽ đồng ý mối quan hệ của chúng cháu. Cháu sẽ không dễ dàng từ bỏ, cháu tin tưởng thời gian có thể chứng minh tất cả, có thể để cho bác thấy cháu yêu Ninh, không hề là chơi đùa, mà là thật lòng muốn như thế.
Lần đầu tiên nhìn thấy Dương Thành Nam nói nhiều đến như vậy, thú thật bản thân tôi có chút không dám tin, một người đàn ông vốn lạnh lùng, trên thương trường có thể sát phạt được biết bao nhiêu người sợ hãi, ngay lúc này đây đã rũ bỏ hết mọi hào nhoáng trên người xuống để cúi đầu trước mẹ với dượng của tôi, cầu xin chờ đợi họ chấp thuận mọi chuyện. Anh nói anh yêu tôi, lời nói mà trước giờ tôi chưa từng được nghe thấy. Anh nói anh sẽ cố gắng để cho tôi có một cuộc sống hạnh phúc, cố gắng cho tôi một bến đỗ. Anh nói, cả cuộc đời này chỉ cần một người con gái là tôi. Những lời đó, chỉ một lần nhưng đã đủ chạm đến tận đáy trái tim của tôi, khiến cho tôi dù có mạnh mẽ đến mấy cũng nghẹn hết cả lòng lại, nước mắt nhỏ xuống từng giọt.
Sau câu nói ấy của anh, mẹ tôi không nói thêm một câu nào nữa, có lẽ là bà đã bị những lời nói làm lay động rồi. Dượng tôi đứng ở bên cạnh, ông nhấy mắt bảo tôi đưa anh lên phòng, việc còn lại ông sẽ giúp tôi lo. Tôi nghe lời ông không ở lại, cũng may mẹ của tôi dù nhìn thấy nhưng cũng không lên tiếng ngăn cản hay gì nữa.
Vào trong phòng, tôi mới dám thở hắt ra một hơi, xoay người nhìn Dương Thành Nam đang đứng ở phía sau. Trên người anh vẫn là bộ tây trang đắt tiền, miệng còn mùi rượu, đôi mắt vương những sợi máu đỏ đầy mệt mỏi, sắc mặt có chút tái, dường như là đang cố gắng chịu đựng cơn đau kéo đến.
Tôi hỏi anh.
- Anh sao lại về đây? Có mang thuốc không? Đã ăn chưa thế? Em đi nấu cho anh cái gì nhé.
- Không cần. Tôi không muốn ăn gì hết, bây giờ chỉ muốn nằm một lát thôi. Thuốc tôi về vội nên không mang, em cho tôi một cốc nước ấm là được.
- Ừ, anh về giường nằm đi, để em lấy nước cho anh.
Nói xong, tôi cũng dìu Dương Thành Nam đi về phía giường, sắc mặt của anh càng lúc càng tệ hơn, bờ vai rộng thi thoảng sẽ bất giác trở nên run rẩy. Lúc ấy, tôi luống cuống muốn đưa anh đi viện, thế nhưng người đàn ông ấy lại chỉ mỉm cười với tôi một cái đầy an ủi.
- Đừng đi, thuốc của tôi đều là do bác sĩ kê. Những thứ khác đều không có tác dụng đâu.
- Vậy anh còn chạy loạn cái gì hả? Không thấy trời lạnh thế này sao? Quần áo cũng không biết mặc thêm? Dương Thành Nam, rốt cuộc anh coi thường sức khỏe của mình như vậy sao?
- Tôi sợ đến chậm thêm một chút nữa tôi sẽ không thể giữ được em nữa. Ninh, thật xin lỗi em.
Vừa nói, Dương Thành Nam vừa vòng hai tay anh ôm eo tôi , nửa bên mặt áp lên bụng tôi, hô hấp cũng dần không còn nặng nề kìm nén. Tôi cúi đầu nhìn anh, nhẹ nhàng đặt tay lên mái tóc của anh, cẩn thận quyến luyến vuốt ve, nửa lời không nói, tất cả bao quanh bây giờ chỉ còn đều là trầm mặc, yên tĩnh.
Ngồi được một lúc, bệnh tình của Dương Thành Nam càng trở nên nghiêm trọng hơn, nó khiến cho gương mặt tuấn tú của anh tái đi trông thấy, hai bên thái dương lấm tấm mồ hôi, một tầng lại thêm một tầng. Tôi nhìn mà sợ, rốt cuộc không nhịn được nữa cũng nói.
- Đi bệnh viện đi. Em đưa anh đi.
Thế nhưng, anh vẫn không hề để tâm đến những lời ấy, bản thân từ đầu đến cuối đều cố gắng chịu đựng, từng chút từng chút kiên trì hỏi.
- Quanh đây có hiệu thuốc nào không? Em mua giúp tôi một liều giảm đau loại tốt nhất, nặng nhất.
- Được rồi, vậy để em đi mua cho anh. Anh nằm một chút, em sẽ về ngay.
Vội vàng đáp lại lời của anh, tôi ngay sau đấy cũng nhanh chóng xoay người mở cửa đi ra ngoài. Lúc ra đến phòng khách, mẹ với dượng vẫn ngồi ở đó, bà thấy tôi hớt hải như người bị đuổi gϊếŧ thì ngạc nhiên nhìn, dù tức giận là thế nhưng vẫn không quên hỏi.
- Đêm hôm thế này rồi còn đi đâu?
Tôi vừa cúi đầu đi dép, vừa đáp lại mẹ :” Dương Thành Nam, anh ấy bị đau dạ dày, con đi mua thuốc giảm đau cho anh ấy.
- Đau lắm hả?
- Vâng. Cần thuốc giảm đau
- Đừng có đi, mấy cái hiệu thuốc ở đây, dược sĩ đều trình độ không ra sao, đều không tin tưởng được.
Mẹ tôi lạnh nhạt cất giọng nói, sau đó bà đứng dậy đi về phía tủ thuốc lấy ra một cái lọ thuốc nhỏ đưa cho tôi.
- Cho cậu ấy uống cái này. Đây là thuốc giảm đau loại tốt, không phải đồ giả, uống vào lát sẽ đỡ thôi.
Không phải đi ra ngoài mua thuốc, tâm tình của tôi cũng thả lỏng xuống, tay đưa ra nhận lấy, cùng lúc cũng thuận miệng hỏi.
- Sao mẹ cũng có thuốc giảm đau thế?
- Dượng của con vừa rồi tai nạn như vậy, cần phải dùng giảm đau nhiều, không có thì sao?
- Dạ.
Nhận lấy gói thuốc trên tay của mẹ, tôi liếʍ môi một vòng rồi cũng mang nó vào cho Dương Thành Nam. Có thuốc, anh đỡ hơn, giấc ngủ nhanh chóng chóng kéo đến, chỉ một lúc là hơi thở cũng đã trở nên đều hơn. Tôi ngồi ở bên cạnh anh, ngón tay lặng lẽ đan lấy tay của anh, ban đầu là vuốt nhẹ, dần dần dùng thêm một chút lực siết lại, nước mắt không kiềm chế được rơi xuống. Tôi cảm động trước tình cảm và hành động của anh, tôi quá xúc động trước những thứ anh làm cho mình, tôi không còn so sánh mình với Tô Vũ Tình nữa, bởi vì những sợ hãi ấy đã bị tôi gạt xuống hết rồi.
Ngồi thêm một chút, tôi sau đó mới lấy quần áo trở về phía nhà tắm ở ngoài vì không muốn làm anh ồn. Lúc đi qua phòng mẹ với dượng, đột nhiên tai nghe thấy ông nói.
- Anh thấy được.
- Anh thấy được, vậy em hỏi anh, mới chỉ có vậy anh đã tin cậu ta là toàn tâm toàn ý sao? Cậu ta đã từng đính hôn với người khác rầm rộ trên các mặt báo, mà cái người đó còn là diễn viên nổi tiếng nữa. Anh bảo Vũ Ninh nhà mình có thiệt thòi không hả?
- Anh thấy cậu ấy đối tốt Vũ Ninh nhà chúng ta, em không nghe cậu ấy nói sao, cậu ấy nói cậu ấy sẽ cho con gái một cuộc sống hạnh phúc. Chúng ta đã có lỗi với con rất nhiều rồi, bây giờ con bé an an bình bình vui vẻ, có người bằng lòng đối tốt với con bé, chúng ta còn có cái gì mà phản đối chứ?
- Ý kiến của anh như vậy mà cũng coi là ý kiến sao? Cậu ta nói sẽ cho Vũ Ninh hạnh phúc một đời thì là sẽ cho chắc. Cậu ta sẽ đảm bảo con bé sẽ không bị đám người kia làm phiền không?
Mẹ tôi chậm rãi nói, ngữ khí có chút nặng nề, nhưng nghe sâu xa một chút còn thấy ẩn sâu bên trong có tiếng nghẹn, dường như là muốn khóc. Tôi đứng ở bên ngoài, l*иg ngực cũng chẳng thoải mái được bao nhiêu, ngược lại còn giống như hàng ngàn chiếc kim nhọn đâm vào vậy. Đau, túa máu, chua xót, mọi thứ đều tồi tệ….
“Không đâu”. Dượng tôi vẫn có cái nhìn tốt về Dương Thành Nam, ông cũng không tranh luận với mẹ, kiên trì quan điểm của chính mình nói: ” Cậu Nam này không giống như những người khác. Em xem cậu ấy nói chuyện với chúng ta, xem cậu ấy chăm sóc anh ở viện, xem thái độ của cậu ấy, có giống với kiểu của người có tiền hốc hách không. Không hề, cậu ấy rất biết điều, thái độ kiên quyết, chắc chắn không phải là hạng người nhu nhược.”
- Cậu ta cho anh bao nhiêu tiền mà bây giờ anh một mực không thèm đứng về phía em? Anh nhìn xem, đó là con gái của em, em sao nỡ để con mình như vậy?
- Anh biết, nhưng em thấy đó, vừa rồi cậu ta nói không phải là không có đạo lý. Tuy rằng có con rồi, nhưng với tính cách đó, với tình yêu đó, với sự trầm ổn đó, Vũ Ninh nhà chúng ta sẽ hạnh phúc. Là mẹ, em nên có niềm tin vào con gái, nên ủng hộ con, chứ không phải là ra sức ngăn cản.
Dượng tôi vẫn kiên trì với ý nghĩ của chính mình, một lời nhỏ nhẹ không hề cáu gắt, từng chút từng chút làm công tác tư tưởng cho mẹ của tôi. Đêm hôm ấy, tôi không rõ hai người nói chuyện đến lúc nào mới đi ngủ, tôi chỉ biết lúc sáng tỉnh giấc, mẹ tôi đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, thái độ với Dương Thành Nam cũng không còn gay gắt giống như mấy tiếng trước nữa. Tuy nhiên, bà cũng không phải là đồng ý tuyệt đối, cho nên bầu không khí chưa hẳn có thể diễn tả được bằng hai từ thoải mái.
Bữa cơm kéo dài gần một tiếng, Dương Thành Nam vì còn nhiều công việc cho nên lại phải đi đến thành phố khác để đàm phán. Tôi đi tiễn anh, chờ cho bóng dáng ấy khuất hẳn, bản thân mới thu lại vẻ mặt tươi cười của mình lại, tay lấy điện thoại ra bấm một dãy số. Đầu giây bên kia vang lên tiếng tút tút mấy hồi cũng có người nhấc máy, tôi lạnh giọng nói.
- Nga… Tôi muốn nói chuyện với cô? Bây giờ cô rảnh chứ?
- Ừ, có chuyện gì thế. Tôi cũng đang định gọi cho cô.
Nga thoải mái đáp lại, tôi mím môi thật chặt, mắt nhìn về phía bầu trời màu xanh đầy nắng. Rõ ràng thời tiết đẹp, nhưng lòng tôi rất bức bối, rất là khó chịu.
- Nga… Có phải mọi chuyện là do cô làm không?
- Chuyện gì? Vũ Ninh, cô nói cái gì thế?
- Cô nhanh quên vậy à? Vậy để tôi nhắc cho cô nhớ nhé. Chuyện An Lệ biết tôi với Dương Thành Nam kết hôn, tôi có thể bỏ qua cho cô. Nhưng An Lam đến đây tìm tôi, rồi đến mẹ của tôi biết tất cả, cô nghĩ cô có nên cho tôi một lời giải thích không?
- Sao lại nói thế? Làm sao tôi biết được chứ?
Tôi chưa dứt lời, đầu giây bên kia vang lên một tiếng choang thật lớn, sau đó là giọng nói run run của cô ấy. Tôi nghe không sót một từ, cảm xúc trong lòng lạnh tanh đầy chua chát. Đoạn tình bạn này, tôi vẫn luôn từng ngày cố gắng muốn duy trì, thế nhưng đến hiện tại, nó thật sự đã bị cô ấy đẩy đến bờ vực rồi, bây giờ có muốn cứu vãn cũng không được.
- Nga, tại sao cô lại làm như thế với tôi? Tại sao cô lại đâm sau lưng tôi?