Sau khi tôi dứt lời, bầu không khí giữa tôi với Dương Thành Nam liền rơi vào im lặng, từng cơn gió lạnh mặc dù thổi lớn nhưng lúc này lại chẳng mang đến chút ảnh hưởng nào hết. Tôi nâng mắt lên nhìn anh, lặng lẽ quan sát, một lời không thốt lên câu nào nữa, còn anh thì cười nhẹ, đưa hai tay ôm lấy mặt của tôi, cúi đầu hôn xuống đôi môi của tôi, một nụ hôn rất sâu và rất nhẹ nhàng. Tôi bần thần trước nó, mắt vẫn mở lớn nhìn anh không chớp, cuối cùng vẫn là người đàn ông đó ôm tôi, xoa đầu tôi đầy cưng chiều, nâng niu từng chút giống như một bảo vật. Anh không hề nói yêu tôi như tôi nói yêu anh, anh chỉ ừm nhẹ một tiếng, ấy vậy thôi cũng đủ khiến cho tôi giống như chìm đắm trong mật ngọt.
Trở vào trong căn hộ, bên trong có lò sưởi, Dương Thành Nam pha lấy một cốc sữa bơ nóng đưa đến, anh nói với tôi.
- Sữa bơ vừa mới quấy, vẫn còn rất nóng và ngậy, uống xong rồi hãy đi tắm.
Trước sự quan tâm của Dương Thành Nam, tôi nhiên không có từ chối, tay chậm rãi đưa ra nhận lấy chén sữa bơ mà anh đưa đến, thổi thổi nhẹ cho bớt nóng rồi uống từng ngụm thưởng thức. Thời tiết về đêm ở Canada trở về độ âm nên rất lạnh, được uống một cốc thức uống nóng hổi béo ngậy như này, cơ thể ít nhiều cũng cảm thấy ấm áp hơn rất là nhiều.
- Cái này là thức uống đặc trưng của người Tây Tạng. Trước đó tôi đã từng thử nhiều lần rồi, thấy ngon nên học cách làm, hôm nay mới có cơ hội làm cho em.
- Anh cũng đã đi Tây Tạng rồi sao?
- Ừ, đã từng đi cách đây khoảng hai năm trước.
- Rất đẹp đúng không?
- Ừ, rất đẹp, cũng có tuyết, cũng có núi đồi trùng điệp. Nếu em thích, sau này sẽ lại đưa em đi.
- Được, sau này nhất định sẽ cùng với anh đi.
Tôi gật đầu chắc nịch trước lời đề nghị của Dương Thành Nam, khóe miệng kéo lên một nụ cười hạnh phúc. Người đàn ông này, anh chính là ánh sáng của cuộc đời tôi, anh kéo tôi ra khỏi những bộn bề tăm tối, anh với tôi bù trừ và lấp đầy cho nhau những khoảng trống. Đặc biệt nhất, là anh biết tôi cần cái gì, muốn cái gì, và không muốn cái gì… Anh, chính là món quà mà ông trời ban tặng cho tôi.
Chuyến đi chơi này kéo dài sáu này, chúng tôi ở lại Canada chơi ba ngày, đến ngày thứ bốn, Dương Thành Nam không đưa tôi trở về nhà ngay mà bay ngược về Mỹ, cụ thể chính Los Angeles ở bang California. Thành phố ở đây vào mùa đông cũng khá là lạnh, lúc chúng tôi rời khỏi sảnh bay, bên ngoài đã có một chiếc xe đứng đợi từ lúc nào. Ban đầu, tôi còn tưởng là người của AN DĨNH đến đón, thế nhưng khi đối phương xuất hiện, tôi lại nghẹn cổ họng không nói lên lời, cảm xúc cũng không biết nên dùng từ nào để miêu tả cho nó đúng với tâm trạng. Bởi vì chủ nhân của chiếc xe đó, lại là Tô Vũ Tình và Vũ Đình Nguyên.
Lần gặp mặt thứ hai này cách lần thứ nhất vài tháng, tôi nhất thời không biết nên làm như thế nào, thành ra bước chân đang đi cũng vội khựng lại, cảm xúc lẫn lộn. Dương Thành Nam đi bên cạnh, anh đưa mắt nhìn sang, thấy tôi đột nhiên thay đổi liền cất giọng ân cần, hỏi.
- Sao thế, thấy khó chịu ở chỗ nào à? Có cần tôi đưa em đi viện không?
- Không sao, em chỉ là…
Tôi ngập ngừng, kì thật cũng không biết phải nói thế nào để cho Dương Thành Nam hiểu hết được những gì mình đang vướng mắc phải. Cuộc gặp gỡ này, dù đã trải qua một lần trước đó rồi, nhưng đến lần thứ hai bản thân vẫn chưa thể thẳng thắn đối diện được, căn bản tôi chưa đủ can đảm buông xuống quá khứ của anh. Ba người bọn họ, đã từng là bạn, đã từng có một mối tình tay ba oanh oanh liệt liệt đầy nước mắt và đau khổ, bây giờ dù tất cả đều đã có những con đường riêng, nhưng dư âm vẫn còn ở đấy, sao có thể nói không còn gì cơ chứ. Quan trọng nữa là, tôi đúng như những gì An Lam nói, chỉ là người đến sau…
“ Đừng nghĩ gì nhiều”. Dương Thành Nam khẽ cất giọng khàn khàn :” Em cứ thoải mái lên. Lần này tôi đưa em đến gặp Minh Đức, thì việc gặp hai người bọn họ là điều đương nhiên rồi.”
- Em không có ý gì khác. Em chỉ là cảm thấy hơi bất ngờ một chút thôi. Em…
- Em để bụng chuyện cũ đúng không?
Dương Thành Nam cúi đầu hỏi tôi, đôi mắt đen láy như dải đá ngầm của anh chiếu thẳng đến tôi, vừa mang theo dò xét, vừa mang theo ý cười, vừa mang theo một chút sủng nịnh. Tôi như bị cuốn trôi vào trong đôi đồng tử đó, không biết phải đáp lại như thế nào để cho cả hai không lâm vào tình thế khó xử, cũng như là làm sao để tất cả đều thoải mái. Nói thật, tôi thừa nhận mình trong công việc mình không bao giờ lung lay, yêu Nguyễn Hữu Văn cũng lý trí đi trước. Nhưng đến khi gặp Dương Thành Nam, tất cả mọi thứ, nhiều lúc lại bị cảm xúc chi phối, thành ra có rất nhiều lúc tôi mất kiểm soát để mình nơi nước mắt, để mình đau lòng, để mình không suy nghĩ thấu đáo chu toàn. Với Tô Vũ Tình, tôi không ghét cô ấy, nhưng để bảo đối diện thẳng thắn, tôi lại không làm được.
Không thấy tôi trả lời, anh khẽ thở dài một hơi, ngữ điệu lần nữa cất lên thật nhẹ nhàng.
- Ninh, nếu em không thích, chúng ta có thể quay về?
- Không phải, em không có ý đó đâu. Được rồi, chỉ là có chút không kịp thích ứng, bây giờ đã ổn, chúng ta qua chào hỏi bọn họ một chút chứ.
- Đi thôi.
Nghe thấy tôi nói vậy, lại quan sát một vài giây, thấy tôi thật sự không làm sao, Dương Thành Nam lúc này cũng mới yên tâm ôm tôi đi về phía Tô Vũ Tình với chồng cô ấy. Hai người bọn họ nhìn thấy chúng tôi, không chào hỏi gì nhiều chỉ khẽ gật đầu một cái, đến khi lên xe rồi, Vũ Đình Nguyên mới cất giọng.
- Dự định bao giờ về thế? Lần này được nghỉ phép lâu như vậy?
- Một tuần?
- Nhiều đấy? Đã đi được những đâu rồi?
- Không nhiều, một vài nơi thôi.
- Qua công ty chứ?
- Cũng được, tôi cũng có một số chuyện muốn nói với cậu.
Dương Thành Nam gật đầu đáp lại Vũ Đình Nguyên, chờ cho người đàn ông kia ừm một tiếng, lúc này anh mới lại quay sang nói với tôi.
- Em với cô ấy đến trường đến Minh Đức đi, chút nữa xong việc, chúng ta cùng nhau đi ăn.
“ Ăn ở nhà tôi đi”. Vũ Đình Nguyên bất ngờ cất giọng, anh ta thản nhiên :” Gần đây vợ tôi có học được rất nhiều món ngon, hôm nay để cô ấy trổ tài chiêu đãi tất cả. Dù sao cũng không phải là ngày nào cũng gặp nhau, đi nhà hàng cũng không được thoải mái.”
“ Đúng rồi đấy”. Tô Vũ Tình cũng cười nhẹ, cô ấy tiếp lời chồng, đầu hơi nghiêng sang nhìn tôi với Dương Thành Nam :” Hai người cứ đi bàn công việc đi. Chuyện còn lại, để em với cô Ninh cùng nhau là được rồi.”
Ngữ điệu của cô ấy vang lên rất nhẹ, không hề nghe ra chút gì gọi là kɧıêυ ҡɧí©ɧ hay đố kỵ, ngược lại tôi còn mơ màng nhận thấy nó gần gũi giống như việc coi tôi là một người bạn vậy. Nói thật, tôi có chút không dám đối diện, nhưng nếu im lặng thì cũng không phải là thái độ tốt, vì thế sau một hồi yên lặng, bản thân cũng mỉm cười, cất giọng.
- Tô Vũ Tình nói đúng đấy. Anh cứ đi công chuyện đi
- Ừ, vậy em đi với em ấy. Có gì thì gọi điện cho tôi.
- Em biết.
Tôi mỉm cười, bầu không khí trong xe cũng vì hành động ấy của tôi mà nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Vũ Đình Nguyên với Dương Thành Nam đi thẳng đến công ty, trong xe chỉ còn lại tôi với Tô Vũ Tình, tôi hơi cắn môi, cất giọng hỏi cô ấy.
- Bây giờ chúng ta đi đâu đây?
- Đi siêu thị nhé. Nấu cơm thì cần đồ ăn mà, tôi với cô cùng đi.
- Cô thật sự không thấy tôi với cô như thế này là quá dễ dàng sao. Bình thường những người khác, nhất định sẽ không như vậy.
“ Tôi không ghét cô”. Tô Vũ Tình mỉm cười nhìn tôi :” Cô có ghét tôi không?”
“ Không”. Tôi trả lời chắc nịch, lời nói này thật tâm phát ra :” Tôi cũng giống như cô vậy.”
- Vậy thì cô còn dè chừng cái gì nữa. Phạm Vũ Ninh, tôi thật sự muốn làm bạn với cô đó.
- Tôi nghĩ là cô sẽ cảm thấy khó chịu. Dù sao thì hai người cũng đã từng có một khoảng thời gian bên nhau.
“ Đừng nhắc lại quá khứ”. Tô Vũ Tình vẫn kiên nhẫn không để cho chính bản thân trở nên tức giận hay là khó chịu trước thái độ của tôi, ngược lại cô ấy thật sự đã coi tôi là một người bạn, vừa nói chuyện vừa cười đầy dịu dàng :” Hiện tại chúng ta chẳng phải rất tốt hay sao? Cô thấy đó, chúng tôi đều không để trong lòng, chỉ có duy nhất mình cô tự mình đẩy bản thân mình vào trong khó xử.”
Những lời nói này của Tô Vũ Tình đều không hề sai một chút nào hết. Cô ấy với Vũ Đình Nguyên, rồi với Dương Thành Nam, cả ba người gặp nhau đều không ai nhắc tới quá khứ nữa, mà tôi để ý cũng thấy thái độ của anh khác hẳn với lần đầu tiên chúng tôi ở nhà. Tiến độ có thể nói là khá nhanh, nhưng tôi không cảm thấy nó là điều gì đáng ngạc nhiên hết. Phật đã nói rằng, cuộc sống con người chỉ là một giai đoạn trong dòng chảy luân hồi. Kiếp này nối tiếp kiếp khác, thừa hưởng và kế thừa lẫn NỢ nhau. Con người gặp nhau là bởi chữ DUYÊN, sống và yêu nhau là bởi chữ NỢ. Nhiều cặp vợ chồng, đôi lứa đang sống với nhau mà một trong hai người bỗng có tình cảm với người khác, dẫn đến chuyện chia tay, những người dung tục sẽ nói người kia là trăng hoa, đểu cáng… nhưng thật ra đó chỉ là người ta đã trả xong nợ và đã đến lúc phải rời đi. Chuyện tình cảm không thể níu kéo được. Duyên hợp, duyên tan đều lưu lại một điều gì đó tốt đẹp và một chút tiếc nuối. Trong sinh mệnh mỗi người, điều gì là của mình thì sẽ không mất, còn như điều gì không là của mình thì cuối cùng cũng không thuộc về mình, nên buông xuống để cho nhẹ lòng. Những người này, bọn họ đã chọn như vậy, thì tôi cũng nên như vậy, không nên tự mình để mình trở nên khác biệt cả.
Sau cuộc nói chuyện ấy, tôi cũng thả lỏng lòng mình để nói chuyện với Tô Vũ Tình nhiều hơn. Cô ấy lái xe, tôi ngồi ở ghế lái phụ, tôi vu vơ hỏi cô ấy.
- Cô sang đây lâu chưa? Tôi nghe nói trước kia cô làm ở chi nhánh WORLD trong nước.
- Mới thôi. Vũ Đình Nguyên tiếp nhận quản lý trụ sở chính của WORLD, cho nên tôi theo anh ấy sang đây. Cũng được hai năm rồi.
- Vậy à? Thảo nào, tôi đúng là không thấy cô xuất hiện ở thủ đô, thì ra cô đều ở bên này. Công việc chắc cũng khá là bận rộn nhỉ.
“ Tôi không làm trong WORLD nữa”. Tô Vũ Tình chậm rãi đáp lại tôi :” Trước kia tôi học chuyên ngành tiếng Tây Ban Nha, sang đây nhờ sự giúp đỡ của chồng tôi với Nick cho nên bản thân cũng mở ra được một phòng dịch thuật nhỏ, lượng công việc khá là đều.”
- Cô thật giỏi.
- Đừng khen tôi như thế. Thật ra cô không biết đấy thôi, tôi trước kia được vào WORLD làm việc, là do Vũ Đình Nguyên đi cửa sau đưa tôi vào, bởi vì lúc ấy tôi không hề có bằng đại học. Ban đầu, có rất nhiều người nói ra nói vào, tôi còn bị cô lập, may mắn có giám đốc Hiền với anh ấy là chỗ dựa nên tôi có thể kiên cường được. Làm hơn một năm, tôi vừa làm vừa đăng kí săn học bổng bên này, may mắn bản thân lại đỗ.
Tô Vũ Tình không hề ngần ngại kể về quá khứ của mình cho tôi, từ chuyện nhỏ nhất đến chuyện lớn nhất. Tôi ngồi bên cạnh cô ấy, bản thân lắng nghe không thiếu một từ nào, cảm xúc dây lên trong lòng không phải là cô ấy khoe khoang hay huênh hoang, mà là cảm thán, thật sự cảm thán. Một người phụ nữ cơ cực vất vả, sau bảy năm dài, cuối cùng cũng gặp được người thật sự thích hợp với mình, rồi dần dần thực hiện lại ước mơ khi tuổi đã gần sang đầu ba, thử hỏi có mấy ai làm được những điều ấy cơ chứ.
Khẽ mỉm cười, tôi nói với cô ấy.
- Tôi cũng giống như cô, chuyên ngành ban đầu tôi học là tiếng Anh. Nhưng sau đó tôi bỏ giữa chừng, quay đi sang học kiến trúc.
- Cô có thích công việc này không?
- Đó là công việc mơ ước của bố tôi. Tôi đang giúp bố tôi tôi thực hiện nó
Lúc tôi nói những lời này, đáy mắt không kiềm chế được mà phủ lên một tầng sương mỏng, nỗi bi thương nhàn nhạt ẩn hiện trên khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ. Rất nhiều năm trôi qua rồi, dù bản thân đã chấp nhận chúc phúc cho mẹ với dượng, dù bản thân đã chấp nhận nghe lời bà không nghĩ đến chuyện buồn, thế nhưng tôi vẫn không thể dối được lòng của mình bởi những kí ức vụn vặt. Bố mất đi khi tôi còn quá nhỏ, khi tôi có thể kiếm được tiền thì ông không còn nữa, cho nên tôi chỉ muốn mình làm một điều gì đó, để bản thân không cảm thấy tiếc nuối. Mẹ tôi đã từng hỏi tôi có hối hận không, thậm chí đến bản thân tôi cũng hỏi chính mình như vậy, nhưng trước hay sau thì câu trả lời của tôi vẫn thế. Đó chính là tôi không hối hận, chưa bao giờ hối hận…
Sau câu nói ấy của tôi, Tô Vũ Tình liền rơi vào im lặng, không hề lên tiếng làm phiền tôi thêm một lời nào nữa. Lúc ấy, cảm xúc của tôi cũng có chút tệ, cũng biết mình làm như vậy là không đúng nhưng tôi thật không vượt qua được, nhưng thật may khoảng thời gian ấy chỉ kéo dài một vài phút, bởi vì sau đấy chúng tôi đã cùng với nhau đến trung tâm thương mại rồi.
Đi vào trong, Tô Vũ Tình dẫn tôi đi thẳng đến quầy thực phẩm. Cô ấy đẩy xe, tay chọn những nắm rau non cùng với mấy đồ hải sản, thi thoảng sẽ quay lại hỏi tôi một hai câu. Ban đầu, tôi cũng đều hợp tác đáp lại, bảo với cô ấy tôi ăn gì cũng được, nào ngờ đâu cô ấy nghe xong lại mỉm cười, nói với tôi.
- Cô cũng lại chọn đi? Tôi chọn đồ Vũ Đình Nguyên thích, cô chọn đồ cho Dương Thành Nam?
- Tôi tưởng cô biết chứ?
- Không, tôi không biết. Tôi biết thì tôi bảo cô làm gì, có đúng không?
Tô Vũ Tình đáp lời, đáy mắt nhìn tôi hiện lên ý cười thân thiện, sau đó cúi đầu lựa tiếp. Tôi biết, là cô ấy đang nói dối, bởi vì làm gì có chuyện bọn họ yêu nhau ngần ấy năm mà lại chẳng ai biết về sở thích của nhau, biết về đối phương muốn cái gì. Chẳng qua cô ấy không muốn thấy tôi khó xử, không muốn để tôi cảm thấy mình là người thừa trong mối quan hệ với Dương Thành Nam, cho nên mới lựa chọn cách làm như vậy. Qủa nhiên là một người phụ nữ biết điều và thông minh, bảo sao lại có thể khiến cho Vũ Đình Nguyên sống chết chờ đợi 12 năm dài đằng đẵng vẫn không bỏ cuộc.
Nghĩ đến ấy, tôi biết mình không thể tìm ra được điểm gì để bản thân bất mãn với Tô Vũ Tình nữa rồi, nên khóe môi cũng kéo lên một cái cười thật tươi đáp trả, cùng lúc ấy cũng vươn tay lấy một quả tim lợn để vào trong giỏ, nhẹ nhàng nói.
- Dương Thành Nam rất thích ăn cháo..
Tô Vũ Tình ồ lên một tiếng, cô ấy gật đầu, vui vẻ đáp lại một câu.
- Vậy cùng sở thích với chồng tôi rồi. Vũ Đình Nguyên cũng vậy.