Để lại cho An Lam một lời nói như vậy, tôi sau đấy cũng nhanh chóng đứng dậy cầm túi xách rời khỏi quán cafe. Lúc này, mặt trời đã lên cao phủ đầy ánh nắng xuống khắp toàn thủ đô, cái lạnh rõ rệt hơn, gió cũng thổi lớn hơn khiến cho mấy sợi tóc dài buông xõa phía sau lưng phấp phới bay nhè nhẹ. Tôi đứng ở bên lề đường, thật lòng mà nói sau cuộc nói chuyện với An Lam, cảm xúc đúng là có chút bị ảnh hưởng, thành ra cả người cứ thẫn thờ như vậy đến lúc về đến nhà vẫn không thoát ra được, thậm chí bản thân còn yên lặng đến mức khiến cho mẹ lo sợ, bà hỏi tôi.
- Con có chuyện gì à?
Tôi khẽ lắc đầu, thế nhưng mẹ tôi thì lại không im lặng cho qua như mọi hôm nữa. Trong phòng bây giờ chỉ có hai người, dượng cũng đã ngủ, bà ngồi xuống bên cạnh tôi, khẽ thở dài.
- Ninh này, con với cậu ấy, mối quan hệ đã xác định kĩ chưa vậy?
Tôi hiểu ý của mẹ đang nói là gì, môi dưới hơi cắn lại, chờ đến khi chúng truyền đến một trận đau nhói mới dần lấy được tỉnh táo của chính mình, khẽ hỏi bà thật nhỏ.
- Mẹ, mẹ thấy Dương Thành Nam, anh ấy là người như thế nào?
- Cậu ấy sao, đúng là rất tốt, tính tình không kiêu căng lại dễ gần… Có điều, khoảng cách quá xa, mẹ thấy con với cậu ấy, mông lung và mờ mịt.
- Vậy à.
Tôi không biết nói khác ngoài hai từ đấy, thứ nhất là vì bây giờ trong đầu tôi vẫn chưa thoát khỏi được những lời nói của An Lam, thứ hai chính là tôi cũng có chút hụt hẫng trước những lời của mẹ. Tôi với bà trước giờ vốn dĩ đã không hợp nhau rồi, bây giờ khó khăn lắm mới có thể ngồi xuống để cùng nhau bàn luận về một vấn đề, tôi vẫn muốn được nghe lời khuyên chân thành nhất.
- Cậu ấy, đúng là rất tốt, lúc giúp gia đình nhà mình, mẹ quan sát không có điểm gì để chê. Có điều Ninh này, thân phận của cậu ấy đặc biệt quá, mẹ sợ sau này con sẽ thiệt thòi, đến lúc ấy, cũng chỉ có mình đau khổ thôi.
- Con hiểu mẹ nói gì? Con …
- Từ nhỏ con đã thiếu thốn tình cảm của bố mẹ, mẹ cũng không muốn mình can thiệp quá nhiều vào chuyện riêng tư của con. Những lời này, chỉ là lời khuyên tham gia góp ý, con đừng cho nó là ép buộc, hay là quá phận.
- Con không nghĩ vậy đâu. Được rồi, con về phòng ngủ chút đây, sáng giờ con hơi mệt.
Đột nhiên bản thân bỗng trở nên yếu đuối và nặng nề trước tất cả, tôi lúc này chỉ muốn nằm ngủ một giấc để bản thân nhẹ đầu hơn một chút cho nên sau khi nghe mẹ nói vậy, chính mình cũng chỉ có thể đáp lại một câu cho có lệ sau đó xoay người đi vào trong phòng. Đồng hồ chỉ gần 1 giờ, tôi khẽ nhắm mắt một chút, vốn dĩ chỉ muốn ổn định tinh thần thôi, ai ngờ lúc tỉnh lại bầu trời bên ngoài đã tối om, mưa cũng bắt đầu lất phất vào hạt. Hơi giật mình cầm điện thoại lên, có 3 cuộc gọi điện của Dương Thành Nam, tôi nhìn một lát rồi cũng ấn nút gọi lại. Rất nhanh, đầu giây bên kia vang lên giọng nói của anh.
- Em đang làm gì?
"Vừa tỉnh giấc xong." Tôi vẫn nằm trên giường, mắt nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ, hỏi :” Anh thì sao?”
- Ừ, một chút nữa là sẽ đi ngủ thôi. Hôm nay công việc hơi nhiều, lại còn phải uống rượu với lãnh đạo thành phố, cho nên có chút đau đầu.
Dương Thành Nam nhàn nhạt đáp lời, sau khi anh nói xong, bầu không khí bên kia rất yên tĩnh, chỉ có tiếng hô hấp nhè nhẹ, tôi nghe xong thậm chí trong đầu còn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ hiện tại của anh bây giờ. Chắc chắn là đang đứng bên cửa sổ, mắt nhìn toàn thành phố ngập trong ánh đèn muôn sắc màu, trên người khoác chiếc áo tắm màu trắng to sụ, tóc trên đầu vẫn còn nhỏ nước vì anh không có thói quen sấy khô. Vẻ đẹp ấy, cũng đã mấy lần được thưởng thức, tôi ban đầu là bỡ ngỡ không quan tâm, nhưng đến hiện tại, càng lúc càng cảm thấy thu hút rồi.
Khóe mắt bỗng nhiên truyền đến một trận nóng ấm, hàng mi khẽ ẩm ướt, tôi nói một thật dài với anh.
- Dương Thành Nam, anh có biết không? Lần đầu tiên em gặp anh, không phải là khi chúng ta ở AN DĨNH, mà là khoảng thời gian cách đây hơn ba năm trở về trước. Lúc ấy, Nguyễn Hữu Văn làm ở khoa Tim mạch bệnh viện thành phố, em cùng với anh ta đến bệnh viện giải quyết mâu thuẫn của người nhà bệnh nhân, em đứng ở ngoài hành lang tối om, còn anh thì nghe điện thoại. Khi đó, anh vẫn mặc tây trang ở trên người, bóng lưng cao lớn phát ra rất nhiều ánh hào quang, tuy chỉ là bóng lưng thôi, nhưng cũng không thể nhầm lẫn được với người khác.
Thật ra, chuyện này tôi cũng mới vừa chợt nhớ ra nên bản thân quyết định nói luôn với anh. Ai ngờ nghe xong, Dương Thành Nam khẽ bật cười.
- Ninh, sang năm tôi cũng 35 tuổi rồi, cũng đã già, em sẽ không còn ghét bỏ đấy chứ.
- Anh đừng nói vậy, 35 tuổi nhưng anh vẫn đẹp trai lắm. Em làm sao có thể bỏ được đây.
- Ừ. Thời gian này tôi hơi bận, đợi một khoảng nữa, tôi sắp xếp đưa em đi chơi. Em nói xem, em muốn đi đâu?
Ngữ điệu của anh cất lên vô cùng nhẹ, ẩn chứa sâu bên trong đấy chính là cưng chiều và sự nghiêm túc, từng câu từng chữ len lỏi vào tim khiến cho tôi không khỏi ấm lòng. Tôi không biết nói gì, cũng không biết là mình nên đi đâu, tôi chỉ biết duy nhất một điều, có người đàn ông là anh ở bên cạnh, thì nơi nào cũng được.
Tôi nói với anh.
- Dương Thành Nam, anh không cần quá cầu kì đâu. Thật ra em cảm thấy, không cần thiết phải đi xa.
- Em có thích Canada không?
- Em…?
- Bên đó mùa này có tuyết rơi, nghe thư ký Vĩnh nói sắp tới còn có buổi biểu diễn hòa nhạc nữa. Em chút nữa thử xem qua một chút, nếu thấy hợp, thì tôi sẽ cho người đặt vé.
- Anh không phải đang bận sao? Anh cứ xử lý xong công việc của mình đi, đừng để chậm trễ.
Hồi trưa nay nghe An Lam nói anh vì tôi mà mấy lần bỏ dở hợp đồng, tôi thật sự cảm thấy rất buồn, bình tĩnh lại thì đúng là cảm thấy từ ngày xác định mối quan hệ, tôi với anh thường ở bên nhau nhiều hơn. Khoảng thời gian ấy, tôi chỉ biết nghĩ đến cảm xúc của mình mà không nghĩ gì nhiều, bây giờ cẩn thận một chút nhớ lại, đúng là bản thân có chút sơ xuất.
Nghe tôi nói vậy, Dương Thành Nam đáp lại tôi một tiếng ừ thật nhẹ, chúng tôi nói chuyện đơn giản vài ba câu nữa rồi lại cúp máy vì anh phải ngủ sớm để mai dậy tiếp tục công việc. Lần này xa nhau này, chúng tôi không gặp tận 20 ngày, mỗi ngày đơn giản chỉ nói chuyện vài câu, có hôm anh bận tôi cũng chẳng dám làm phiền. Giám đốc Hà nghe đâu cũng bận túi bụi, sự việc của tôi với An Lam hạ nhiệt, đến bây giờ cơ bản đã không còn bị bới lại trên mạng xã hội nữa. Tuy vậy, có một điều khó hiểu nhất chính là tôi vẫn chưa được gọi trở về làm việc, trong khi tiền lương hàng tháng vẫn được hưởng.
Nhớ lại lúc điện thoại báo tin nhắn, tôi còn tưởng mình nhìn nhầm nên phải dụi mắt mất ba bốn lần mới dám chắc mọi thứ chẳng phải trò đùa. Tôi yên lặng cả tiếng, sau khi bình tĩnh mới chậm rãi lấy điện thoại ra gọi về phía công ty. Giám đốc Hà nhận điện, chị ta nghe tôi trình bày một hồi, sau vài giây mới nói.
- Về chuyện này, là cậu ấy yêu cầu tôi làm như vậy?
- Nhưng mà tôi không có đi làm, để mọi người biết, nhất định anh ấy và chị sẽ bị mọi người nói là thiên vị.
- Không cần lo lắng. Tiền lương tháng này của cô là cậu ấy tự bù tiền của mình vào. Còn về bảng lương, mọi người trong phòng ban đều cho là cô đi công tác, cả Nga cũng tin như thế. Có điều cô ấy hay hỏi tôi về chỗ cô làm, dường như có chuyện gì đó rất gấp.
- Tôi biết rồi, chị đừng nói gì với cô ấy. Tạm thời tôi không muốn gặp.
- Được, tôi sẽ không nói, cô cứ thư giãn thoải mái đi. Khi nào có quyết định bên trên đưa xuống, tôi sẽ báo với cô để cô đi làm.
Giám đốc Hà cẩn thận dặn dò, nói xong mấy câu chị ta cũng cúp máy vì có việc gấp. Tôi không dám làm phiền, mắt nhìn điện thoại, suy nghĩ một lúc mới quyết định mở tin nhắn của Nga ra đọc, vừa đọc vừa cảm thấy trong lòng có chút ngột ngạt. Sau lần gặp nhau ấy, tôi mơ màng đoán ra được cô ấy có gì đó không phải rồi, cho nên chính mình tự có suy nghĩ hạn chế trong tất cả các phương tiện liên lạc, thậm chí còn không hề nhận cuộc gọi. Thật ra, tôi không phải là xa lánh cô ấy vì điều đó, tôi cũng không ghét bỏ cô ấy, tôi chỉ là cảm thấy hiện tại chưa biết phải đối diện như thế nào mà thôi. Tỏ ra không phát hiện, thì Nga sẽ càng không dừng lại, còn nói thẳng với cô ấy, tôi sợ sẽ khiến cho cô ấy tổn thương, với cả tôi cũng không có đủ can đảm. Mười mấy năm này, khó lắm mới tìm được người mình coi là bạn thân, tôi sao có thể xuống tay tuyệt tình như vậy được.
Cứ vậy, tôi suy nghĩ chập chờn mất cả một đêm rất dài, đến sáng hôm sau tỉnh dậy thì đã thấy Dương Thành Nam có mặt ở nhà mình rồi. Anh kéo theo hai chiếc vali cỡ lớn, vừa nhìn thấy tôi đi ra, khóe miệng hơi nhếch lên.
- Đi thay quần áo đi, rồi chúng ta ra sân bay.
- Đi đâu cơ?
- Đi Canada. Tôi chẳng phải đã bảo với em rồi sao? Hay là em quên?
- Không, em không nghĩ lại nhanh đến như vậy. Chẳng phải anh rất nhiều việc sao, sao bây giờ lại..
- Không cần sợ tôi trễ nãi công tác, lịch trình đã được để trống hết cả rồi. Phần còn lại, để thư ký Vĩnh với giám đốc Hà ở lại xử lý, tôi dành ra mấy ngày này là để đi chơi với em.
- Thế còn con trai của anh thì sao? Thằng bé có ở đây không? Nếu có em thật sự muốn anh đưa thằng bé theo.
- Thằng bé đang ở bên Mỹ với mẹ của nó và Vũ Đình Nguyên. Chương trình học có hơi vất vả một chút, hiện tại thì không nghỉ được.
- Vậy à? Thật là tiếc.
Từ khi xác định đến với anh đến bây giờ, tôi chưa từng gặp con trai của anh cũng như nói chuyện với thằng bé, cho nên vẫn còn rất mơ hồ. Cũng có một vài lần bản thân mở miệng hỏi, tôi nhớ Dương Thành Nam nói với mình rằng, thằng bé được Tô Vũ Tình đón sang Mỹ rồi. Ở bên đấy môi trường học tập tốt hơn ở đây rất nhiều, thêm nữa có Vũ Đình Nguyên, tương lai Minh Đức chỉ việc đi con đường mà bọn họ trải thảm đỏ mà thôi. Còn về mối quan hệ của thằng bé với hai bên gia đình, không hề có chuyện tránh né hay là thiên vị bên hơn bên thiệt, ngược lại con trai anh rất biết điều, chưa từng làm người lớn thất vọng gì hết. Và tôi, đến thời điểm này, cũng thật sự muốn gặp thằng bé một lần, như vậy tình cảm có thể gắn chặt phát triển hơn.
Nghe tôi đáp lại như vậy, Dương Thành Nam khẽ xoa đầu tôi một cái, sau đấy cùng với tôi đi vào trong phòng, chờ cho tôi thay quần áo xong xuôi hết thảy rồi, anh mới nói tiếp.
- Em không cần khẩn trương. Tôi đã kể về em với con, thằng bé rất thích, nó bảo với tôi có dịp hãy để cho hai người nói chuyện.
- Thật sự như vậy sao? Em cứ nghĩ là…
- Đừng nghĩ ngợi lung tung. Chúng ta không hề khác nhau cái gì, vì vậy em đừng để những lời không hay ảnh hưởng đến mình.
- Em không có đâu?
- Không có là tốt rồi. Thật ra, ông bà ngoại tôi, mẹ của tôi, cũng xuất thân là người tỉnh lẻ, vì vậy em không cần phải lo sợ bọn họ yêu cầu khắt khe với việc môn đăng hộ
- Em hiểu rồi.
Tôi mỉm cười đáp trả Dương Thành Nam, sau đấy cả hai cũng bắt taxi đến sân bay. Hai mươi ngày không gặp, người đàn ông của tôi dường như đã gầy đi một vòng, khuôn mặt tuấn tú vẫn còn đầy mệt mỏi vương lại. Chúng tôi ngồi với nhau ở trong khoang thương gia, lúc máy bay rời khỏi đường băng, anh nắm chặt tay tôi, mười ngón đan lại mang theo hơi ấm, cười nói.
- Chúc cho chúng ta có một chuyến đi vui vẻ.
*** *** ***
Ngồi mười mấy tiếng đồng hồ, máy bay cũng đáp xuống sân bay quốc tế. Mùa đông ở Canada đặc biệt lạnh, tôi với anh đều khoác trên người những chiếc áo phao rộng và dày, thậm chí anh còn che kín cho tôi không chừa một kẽ hở nào hết. Thời tiết còn có tuyết rơi, tôi chầm chậm đưa tay ra hứng lấy nó, miệng khẽ cười gọi Dương Thành Nam, thế nhưng gọi mấy câu cũng không thấy anh đáp trả. Tôi khẽ quay đầu lại nhìn, bất chợt lại nhìn thấy hình ảnh người đàn ông ấy đứng lặng lẽ ở bên vỉa hè, ánh mắt xa xăm nhìn vào một khoảng không vô định, trong đồng tử thoáng nét u sầu. Khoảnh khắc ấy, tôi đột nhiên cảm thấy lòng mình hơi lặng đi, thật sự chỉ muốn lại tiến hỏi anh đang có chuyện gì, nhưng đôi chân lại không thể nhúc nhích được. Cuối cùng, vẫn là anh lấy lại được tinh thần, khóe miệng nhìn tôi mỉm cười.
- Đi lên xe thôi. Trời lạnh như vậy, sợ em không quen sẽ ốm đấy.
Trước lời nói này của Dương Thành Nam, tôi cũng không hề từ chối, đầu khẽ gật nhẹ. Năm nay bản thân tuy đã 30 tuổi, nhưng tôi chưa từng được ra nước ngoài bao giờ, cũng chưa từng được đi đâu xa, nên đây được coi là lần đầu tiên tôi xuất ngoại và được ngắm tuyết . Tuyết ở Canada rất lạnh, nhiệt độ thậm chí còn xuống đến mức âm, tôi mặc quần áo rất nhiều nhưng vẫn không tránh khỏi được người hơi run, lông mi lạnh toát. Ngược lại người đàn ông bên cạnh dường như đã quá quen với cảnh như thế này, bởi vì nhìn một lượt từ trên xuống dưới, cũng không hề thấy anh để lộ ra một chút chật vật vào cả.
Đi xe mất mấy tiếng, tôi với Dương Thành Nam cũng đến được Yellowknife, thủ phủ vùng Tây Bắc Canada. Nơi đây có hẳn một ngôi làng gọi là ngôi làng Cực quang – Aurora Village – nằm bên hồ Great Slave vô cùng nổi tiếng. Tôi không biết chuyến đi này anh đã tìm hiểu bao lâu, tôi chỉ biết mọi thứ đều được anh chuẩn bị sẵn sàng hết, ngay đến chỗ ở, nhiều người chỉ có thể cắm trại, thì anh lại nhờ được các mối quan hệ thuê lấy một căn hộ nhỏ, lác đác xung quanh là những rặng thông cao chọc trời, một thân phủ đầy tuyết trắng.
Cất hành lý vào trong phòng, tôi lúc này giống hệt như một đứa trẻ mới lớn, không chờ đợi anh đã chạy lao ra ngoài. Bên ngoài tất cả đều là tuyết, bầu trời trong xanh và không có mưa như ở sân bay, thỏa thích nô đùa và tạo dáng. Dương Thành Nam đứng cách tôi một đoạn, anh khẽ lắc đầu cười, giọng nói cất lên đầy bất lực.
- Chậm một chút, đừng chạy lung tung. Ngã xuống sẽ rất lạnh đấy.
Tôi không đáp lại, bản thân vẫn vui vẻ nhảy nhót trên tuyết, nô đùa một hồi. Anh đi lại, tay khẽ phẩy những bông tuyết đọng lại trên mũ của tôi, giọng nói cất lên đều đều.
- Buổi tối nhiệt độ sẽ càng thấp hơn, đi ra ngoài phải mặc nhiều áo, găng tay khăn quàng cổ đều không được thiếu, khẩu trang cũng vậy. Em mới sang đây lần đầu, sẽ bị chênh lệch múi giờ với nhiệt độ, chờ nửa ngày để mọi thứ làm quen đã rồi muốn đi đâu tôi đưa em đi. Chúng ta ở đây cũng không phải là một ngày.
- Em biết rồi. Tất cả đều nghe theo anh…
Đi ra ngoài, có người đàn ông chu đáo như vậy, tôi đương nhiên không bao giờ để bản thân làm điều gì mất hứng, nên anh nói cái gì, chính mình đều nghe cái đó. Chơi đùa một lúc, cả hai trở lại căn hộ, Dương Thành Nam vẫn như thường ngày nấu cho tôi một bàn ăn thịnh soạn, tất cả đều là món Tây. Tôi yên lặng nhìn anh, ban đầu chỉ là nhìn ngắm, nhưng sau một lúc không chịu được nên đành tiến lại vòng tay ôm lấy, gò má áp sát vào l*иg ngực của anh, khẽ hỏi.
- Dương Thành Nam, sao cái gì anh cũng biết làm vậy. Anh là thần vạn năng à?
- Trước đó tôi đã từng du học 7 năm ở Anh, thời gian rảnh rỗi thì đi học nấu ăn, sau này dần dần nó đã trở thành thói quen rồi.
- Thảo nào…
Tôi cười đáp lại, nửa lời không nói thêm gì nữa, cũng không quấy rối anh, ngược lại bản thân cực kì an phận. Chờ đến khi tất cả xong xuôi, chúng tôi ngồi ăn cùng với nhau ở ngoài trời, lúc này màn đêm đã buông xuống che phủ hết cả một vùng rộng lớn. Phía xa xa, những dải màu rực rỡ, uốn lượn như lụa trên bầu trời đêm, lúc cuộn lại, khi bung ra, rượt đuổi nhau trên ngân hà lấp lánh, ẩn hiện dưới tán thông, bồng bềnh bồng bênh.... Cả hai chúng tôi cùng ngẩng đầu nhìn lên, đêm tối bị đám mây cực quang cắt ngang, đẹp đến mức khó mà tả hết được.
Yên lặng ngồi nhìn, phía sau rất nhanh truyền đến một cái ôm siết chặt của người đàn ông bên cạnh. Anh nghiêng đầu, lặng yên không một tiếng động hôn lên má của tôi, cánh môi anh mát lạnh, kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cơ thể tôi không nhịn được mà run rẩy một trận. Anh hỏi.
- Phạm Vũ Ninh, em có vui không?
Nghe những lời nói này của anh, trái tim tôi trong nháy mắt truyền đến một trận tê dại, đôi mắt khẽ nâng lên nhìn anh. Dưới ánh điện mờ mờ, khuôn mặt của Dương Thành Nam càng thêm cuốn hút khiến cho tôi thật sự không thể ép xuống được cảm xúc, từng ngón tay siết chặt lấy tay anh đang đặt ở eo của mình, hàng mi đen dày khẽ chớp chớp một cái. Trong tiếng tiếng gió hoang vu xẹt qua, âm thanh rít gào như từ chốn âm u tĩnh mịch nào xa xôi, tôi không đáp lời anh, ngược lại lại nghe thấy chính bản thân mình nói với anh.
- Dương Thành Nam, em yêu anh…