Giọng nói Dương Thành Nam khàn đυ.c cất lên, ngữ điệu trầm thấp đầy mê hoặc, đồng tử thấm du͙© vọиɠ nồng đậm mỗi lúc một thêm nóng bỏng. Anh nâng niu tôi từng chút, anh cẩn thận làm cái hành động mà tôi cảm thấy xấu hổ, mỗi một lần lướt nhẹ là một lần đưa tôi rơi vào từng đợt run rẩy, sức lực không dưng hoàn toàn biến mất. Tệ hơn nữa là, dưới ánh mắt kia, bản thân tôi cảm thấy toàn thân mình hoàn toàn trần trụi, cứ vậy đem thứ yếu đuối nhất lõα ɭồ bày ra trước mắt anh, vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng.
- Dương Thành Nam… anh..
Bên dưới lại truyền tới kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cho toàn thân tôi đột ngột rùng mình, da gà nổi hết lên ngoài da, khuôn mặt đỏ bừng. Loại cảm giác này quá cuồng nhiệt, quá nồng nàn, tôi có thể cảm nhận được bờ môi của anh bao trùm lấy mình, đầu lưỡi chơi đùa liếʍ láp xung quanh, lúc mạnh lúc nhẹ, khiến cho bản thân dù có mạnh mẽ đến mấy, cũng không thể bật thốt ra những tiếng rên khe khẽ.
- Đủ rồi… Nam, như vậy là đủ rồi.
- Em đang cầu xin tôi phải không? Ninh, mở mắt ra nhìn tôi này..
Đôi mắt mọng nước mơ màng nhắm lại, từng giọt lệ trong suốt như pha lê theo mi mắt rơi ra bên ngoài, giờ phút này cơ thể của tôi đang biểu tình kịch liệt, phía bụng dưới nóng rực cồn cào. Tôi vặn vẹo, tôi không biết nên làm thế nào, từng hơi thở đều ngắt quãng dồn dập. Còn Dương Thành Nam, anh khẽ một câu :” Ngoan lắm” với tôi, sau đấy chậm rãi đưa ngón tay của mình tìm đến nơi kia, từ từ tìm lối chen vào, sau đấy đem nó mở rộng tận tình chăm sóc.
Mọi việc diễn ra trong lúc cả hai đều tỉnh táo, tôi dần cảm nhận được vách tường của mình đang co rút lại từng đợt theo mỗi động tác nhanh chậm của anh, da thịt lấm tấm những giọt mồ hôi lạnh, cổ họng nức nở nỉ non. Sâu thẳm trong sự dày vò chính là cơn kɧoáı ©ảʍ đang ập tới không cách nào khống chế được, tôi vô lực thả lỏng người, cùng lúc ấy một đợt thủy dịch mạnh mẽ từ sâu trong cơ thể bắn ra bên ngoài, toàn thân xụi lơ giống như người được vớt lên từ dưới nước đá lạnh.
- Đừng... dừng lại đi... Nam, em không chịu được nữa..
Tôi năn nỉ cầu xin. Nghe những lời ấy, đôi mắt mê đắm của Dương Thành Nam ngẩng lên nhìn tôi nở nụ cười đầy ẩn ý, anh rướn người tới áp đôi môi của mình lên cánh môi đang hé mở của tôi, để tôi cùng anh thưởng thức hương vị ngọt ngào của chính mình, ngữ điệu đầy dụ hoặc.
- Ninh…
- Ừm…
Khuôn mặt phiếm hồng với đôi mắt long lanh nước như cún con của tôi dường như khiến cho người đàn ông phía trên không khỏi động lòng, anh khẽ cười một cái, giọng nói trầm khàn mang theo chút sủng nịnh xoa dịu.
- Lần trước không tỉnh táo, nên lần này sẽ hơi đau một chút. Em chịu khó nhé..
Tôi khẽ gật đầu, còn chưa kịp đáp trả đã nhìn thấy anh chậm rãi đi vào trong mình, hô hấp nặng nề, từng giọt mồ hôi trượt trên da thịt màu đồng sáng bóng chảy xuống bầu ngực vỡ tan. Giữa hai chân truyền đến một trận đau nhói, tôi nhíu mày rên nhẹ, hốc mắt đỏ ửng. Tuy vậy, loại cảm giác ấy cũng chỉ kéo dài mấy giây ngắn ngủi, bởi vì ngay sau đó, cơ thể tôi theo động tác nhịp nhàng của anh từ từ được xoa dịu, nỗi thống khổ dần bị lấp đầy bằng cơn kɧoáı ©ảʍ cùng cực, thậm chí nơi giao nhau còn phát ra những âm thanh xấu hổ.
- Ưm… Nam…
Trước những gì anh mang đến, tôi lần nữa không thể chịu được, cổ họng lại bật thốt ra những tiếng rên nhẹ, lượng lớn mồ hôi theo làn da toát ra ướt nhề, bàn tay gắt gao ôm chặt lấy tấm lưng trần của Dương Thành Nam, mười ngón chân cũng co rút trở lại. Tôi bị cao trào cuộn sóng đánh vào đến hoa mắt choáng váng, hơi thở gấp gáp theo từng nhịp luân động của anh, tiếng rên ngày càng lớn hơn, đầu óc mụ mị chẳng còn suy nghĩ được điều gì cả.
Nghe thấy tôi nói vậy, Dương Thành Nam khẽ mỉm cười hôn nhẹ lên vầng trán lấm tấm mồ hôi của tôi, yêu thương vén lọn tóc xõa tán loạn ra sau tai, động tác rất nhẹ nhàng nhưng vô cùng thuần thục. Tôi không biết quá trình này diễn ra bao lâu, tôi chỉ biết cơ thể của mình giống như là bị vắt cạn nước qua từng tư thế mà anh làm cho mình. Từ trên giường đến ban công, từ ban công vào trong đến nhà tắm, cả hai đều cuốn lấy nhau không rời, cả hai đều chìm đắm trong hoan lạc và những lần cao trào chân thật nhất.
Kí©ɧ ŧìиɧ qua đi, Dương Thành Nam xoay người nằm xuống bên cạnh tôi, đưa tay mở đèn đầu giường. Bên trong căn phòng tối đen được thắp sáng bằng ánh sáng vàng ấm áp, anh đưa mắt nhìn tôi, giọng nói cất lên có một chút khàn đυ.c.
- Cảm thấy ổn hơn được một chút nào không?
Tôi lắc đầu, yếu ớt đáp: " Loại chuyện này thật đáng sợ. Dương Thành Nam, em cảm thấy mình bị rút cạn hết sức lực rồi.”
- Nằm nghỉ một lúc sẽ ổn.
- Em biết rồi.
Tôi nhẹ giọng đáp lại, đôi mắt khẽ nhắm, trong lòng lúc này không ngừng dấy lên câu hỏi sao mà anh lại có sức lực dồi dào như vậy. Vào đến phòng đã quấy lấy tôi, một đường làm từ lúc đó đến tận tối, mỗi lần làm là khiến cho tôi tiêu hao nửa cái mạng, nếu không thì sẽ không ngừng lại. Cho dù tôi có cảm thấy được hưởng thụ, nhưng vẫn khó có thể tránh khỏi cảm giác hơi xấu hổ, vì dù sao đây cũng là lần đầu tiên chúng tôi ở bên nhau, và cùng nhau tỉnh táo làm cái loại chuyện như vậy.
Ở bên cạnh, Dương Thành Nam nghe được âm thanh rầu rĩ của tôi, anh khẽ cười một tiếng, tay vươn ra cầm lấy bao thuốc từ đầu giường rút một điếu châm cho mình, hút được hai hơi rồi lại dập tắt. Tôi đưa mắt nhìn hành động ấy, dù anh không nói nhưng bản thân cũng biết, người đàn ông không muốn tôi khó chịu bởi mùi thuốc lá, cho nên anh chỉ hút hai hơi cho cảm giác thèm giảm đi để bản thân không cảm thấy cồn cào.
Bên ngoài, thị trấn nhỏ đã tối om, những hạt mưa lất phất vào mái tôn nhỏ khiến chúng phát ra tiếng kêu lộp bộp, kèm theo đấy là con gió lùa qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, thổi nhè nhẹ làm bức rèm lay động. Tôi với anh nằm trên giường, một tựa đầu giường ngắm nhìn bên ngoài cửa sổ, một thì dựa vào l*иg ngực của anh, không ai nói gì cả, chỉ có bóng đêm đang lặng lẽ trôi qua cùng thời gian.
Cuối cùng, cũng không biết qua bao lâu, tiếng mưa bên ngoài rốt cuộc cũng dừng lại, trong cảnh đêm mọi thứ yên ắng cô tịch, tôi khẽ dịch người nhướn mày nhìn Dương Thành Nam ơ bên cạnh, giọng nói khẽ khàng vang lên.
- Tạnh rồi.
- Ừm, em có đói không? Mình cùng đi ăn cái gì đó nhé.
- Không, em không muốn ăn cái gì hết.
Tôi khẽ lắc đầu, cơn mơ màng cũng dần dần tỉnh lại, chẳng còn cảm thấy buồn ngủ cũng như mệt nhoài giống như trước nữa. Tôi lật người nằm thẳng xuống giường, đầu nhìn về phía cửa sổ, lặng lẽ quan sát gió thổi tấm rèm phấp phới, nhìn thế nào cũng cảm thấy cảnh đó tạo cho người khác cảm giác màn đêm càng trở nên thần bí, len lỏi trong đấy là những âm thanh có chút rợn người.
- Sẽ đói đấy.
- Không sao, em cảm thấy khá ổn. Trưa nay em ăn hơi nhiều, bây giờ vẫn còn cảm thấy no.
Tôi nhàn nhạt đáp lại, sau đó đôi mắt chầm chậm nhắm lại, dần dần bản thân bỏ xa những tiếng nói chuyện nhỏ nhỏ ở dưới sân cùng với hành lang. Sau một đêm phóng túng, giấc ngủ nặng nề kéo dài, mở mắt ra lần nữa, ánh mặt trời ngoài cửa sổ đã chói chang rực rỡ. Mưa không biết đã tạnh từ lúc nào, ánh nắng xuyên qua bức rèm cửa sổ chiếu sáng căn phòng ngủ, bầu không khí nhìn qua cũng cảm thấy trong lành, tuy nhiên nhiệt độ có một chút hanh khô hơn.
Vừathức giấc, đầu óc vẫn hơi mơ hồ hỗn độn, tôi nhíu mày một lúc mới mở to mắt nhìn trần nhà trắng sáng một lát, chờ đến khi tỉnh táo hẳn mới khẽ thở hắt ra một hơi thật dài. Bên tai có tiếng hít thở trầm ổn, hơi nóng vấn vít quấn quanh sườn mặt, tôi quay đầu, đồng tử đen láy cứ như vậy thu vào hình ảnh của Dương Thành Nam. Anh vẫn còn đang ngủ, làn da dưới ánh nắng trở nên đậm hơn, đôi lông mi dày và dài khép chặt, ẩn chứa trong đó luôn là những toan tính lạnh lùng, lay động theo từng hơi thở, gia tăng phần nào vẻ mềm mại. Nét mặt ôn hòa khi ngủ so với ngày thường, tựa hồ có phần như hai người khác biệt hoàn toàn... Anh nằm nghiêng người, cánh tay vắt qua eo của tôi, dưới bờ vai tráng kiện chính là l*иg ngực với cơ bụng tám múi, dù không hè cuồn cuộn và săn chắc như những người thường xuyên tập GYM, thế nhưng nó vẫn thừa sức toát ra sức quyến rũ chết người với bất kì phụ nữ nào.
Tôi yên lặng ngắm nhìn anh, rồi nhìn về phía tấm rèm cửa đang khẽ đong đưa, tâm tình có một chút lay động. Mười năm này, tôi một mình bươn chải ở thủ đô, với Nguyễn Hữu Văn chính là vừa yêu vừa cố gắng phấn đấu, cho dù rất nhiều lần thất vọng về anh ta nhưng nghĩ đến tình nghĩa, bản thân đều bỏ qua và cố gắng. Thế nhưng ông trời không tác thành, tôi cũng không thể bao dung được, thành ra mọi thứ đều trở thành một đoạn tình cảm, cái gì nên chấm dứt thì cứ chấm dứt, cái gì không thể tiếp tục thì dứt khoát dừng lại. Khoảng thời gian ấy, tôi đã nghĩ mình sẽ một mình, nhưng số phận lại đẩy anh đến bên tôi, để rồi mấy tháng này, tôi thường xuyên có loại cảm giác không chân thực, giống như nằm mơ giữa ban ngày, bởi vì mọi thứ không hề có trắc trở nào cả, ngược lại mỗi ngày trôi qua đều vô cùng thuận lợi.
Từ nhỏ, tôi là một đứa bé tự kỷ, chẳng có lấy một người bạn nào, suốt quãng thời gian đi học đều một mình một góc, thành tích học tập với sách vở là hai thứ không thể thiếu. Bây giờ đã 30, tất cả các cung bậc cảm xúc bản thân gần như đã trải qua hết, tôi chỉ mong muốn chính mình với người đàn ông bên cạnh, từ bây giờ về sau, có thể có một cuộc sống vui vẻ, không muộn phiền. Tôi không để ý quá khứ của anh, tôi sẽ sát cánh bên anh, tôi sẽ cùng với anh vượt qua sóng gió thăng trầm, tôi muốn cho anh biết được, thật ra không chỉ có Tô Vũ Tình mới đem lại cảm xúc đặc biệt cho anh, mà tôi cũng có thể như vậy.
Suy nghĩ chạy dài, bản thân đang ngơ ngẩn trượt dài, thì hàng mi người đàn ông bên cạnh khẽ động đậy, sau đấy chậm rãi mở mắt. Tôi nhận ra, bản thân thu lại cái nhìn đang thả trôi bên ngoài cửa sổ, mí mắt khẽ nâng lên. Khoảng cách gần với anh trong gang tấc, ngay cả lông mi của nhau đều thấy rõ ràng, tôi mỉm cười trước vẻ lim dim lười biếng của Dương Thành Nam, khẽ mấp máy hỏi.
- Anh dậy rồi sao?
Nghe thấy giọng nói của tôi, anh bình tĩnh ừm một tiếng trong cổ họng, môi hơi cong lên, đưa tay kéo tôi vào trong lòng mình. Đêm qua, sau khi kết thúc, chúng tôi có tắm rửa nhưng không hề mặc quần áo, lúc này đây cơ thể vẫn đều lõα ɭồ, phản ứng của anh như thế nào bản thân đều cảm nhận được rõ rệt. Nói thật, tôi cũng rất muốn chiều người đàn ông trước mặt này, thế nhưng chính mình bây giờ vẫn còn khá mệt, thêm nữa cả hai lại chưa ăn sáng, nên tốt nhất là vẫn không đυ.ng đến loại chuyện ấy. Vì thế, tôi chỉ còn cách khẽ đẩy tay của anh ra, lật người lại.
- Anh dậy đi, trời sáng rồi. Hôm nay còn phải trở về thủ đô nữa chứ.
Việc tôi được giám đốc Hà cho nghỉ phép, thời gian không xác định nên tôi cũng chẳng rõ khi nào mình được về lại. Thế nhưng mà Dương Thành Nam lại khác, anh là ông chủ của AN DĨNH, ở công ty còn rất nhiều chuyện cần anh phải giải quyết, anh về với tôi một ngày như vậy là quá đáng lắm rồi, tôi không muốn anh vì mình mà bỏ bê những thứ đang đợi và cần anh giải quyết.
- Tôi biết.
Anh nhàn nhạt gật đầu đáp lại, vừa dứt lời, điện thoại di động của tôi ở đầu giường vang lên, tôi đưa mắt nhìn dãy số đang nhấp nháy trên màn miệng, thuận tay cầm lấy, là của giám đốc Hà. Tôi ấn nút nghe, đầu giây bên kia rất nhanh truyền đến giọng nói của chị ta.
- Có làm phiền cô không thế?
- Không đâu, chị gọi tôi có chuyện gì à?
- Ừ, cô đưa điện thoại cho Tổng giám đốc đi, tôi có chuyện muốn báo cáo. Điện thoại cậu ấy không liên lạc được, nên đành gọi cho cô thôi.
Giám đốc Hà không kiêng nể điều gì, cũng chẳng hỏi tôi có ở bên cạnh anh hay không, bản thân dứt khoát lên tiếng đề nghị. Tôi hơi cắn môi, ban đầu còn xuất hiện suy nghĩ muốn chối, vì tôi có chút e ngại khi chị ta biết rõ mọi chuyện tường tận giống như chính bản thân là người trong cuộc vậy. Thế nhưng nghĩ lại việc quan trọng kia, lòng tôi lại không thể quyết tâm được, bởi vì tôi tin lời của giám đốc Hà bảo, căn bản trước giờ chị ta chưa bao giờ đem chuyện công việc để nói đùa bao giờ cả.
Nhỏ giọng đáp lại một tiếng, tôi không nói gì thêm nữa mà xoay người đưa điện thoại cho Dương Thành Nam. Anh vẫn nửa nằm nửa ngồi, mắt liếc nhìn một cái cũng đưa tay nhận lấy, từng chút nghe người ở bên kia trình bày. Cuộc nói chuyện quả nhiên đều vì công việc, đến khi báo cao xong, giám đốc Hà mới lại nhàn nhạt.
- Vụ việc của Vũ Ninh, tôi đã cho bên truyền thông xử lý xong hết cả rồi, mọi thứ đến hôm nay cơ bản đã ngưng lại.
- Cảm ơn chị.
- Không cần cảm ơn, chuyện của hai người cũng gần như là chuyện của tôi thôi. Có điều làn sóng này nghiêm trọng hơn trước rất nhiều, vì vậy trước mắt đừng để cô ấy về thủ đô.
- Cái này tôi hiểu.
Dương Thành Nam chậm rãi đáp lại, anh nói thêm với giám đốc Hà mấy câu nữa sau đấy cũng quyết định cúp máy, cùng lúc ấy tôi cũng đứng dậy rời giường, xỏ đôi dép lê đi tới phòng vệ sinh. Tắm rửa xong, sấy khô tóc cũng là nửa tiếng sau đó, tôi từ trong phòng vệ sinh đi ra, thấy Dương Thành Nam đang đứng ở ngoài ban công phòng khách hút thuốc, dáng người cao lớn được ánh nắng vàng phủ lấy thật chẳng khác gì một người hoàn hảo bước ra từ trong tranh vẽ. Động tác của anh chậm rãi, đôi mắt nhìn xa xăm về khoảng không phía trước, thấy tôi lại gần khóe miệng hơi cười nhẹ, nhân lúc tôi không đề phòng thình lình tiến lên phía trước, cúi đầu hôn lên bờ môi vẫn còn hơi ướt của tôi, khói thuốc trong miệng chuyển hết sang tôi, vừa có một chút nồng, vừa có một cay. Anh nói.
- Thư ký Vĩnh đã đặt vé máy bay rồi, công ty có việc gấp, cho nên tôi phải ngay lập tức trở về.
Tôi gật đầu, đầu mày hơi nhăn lại vì khói thuốc, mất khoảng mấy giây cũng bình thản đáp lại anh.
- Không sao, công việc là quan trọng nhất, anh cứ làm, không cần thiết phải để ý đến em ở đây. Đợi khi nào mọi thứ ổn hết, em nhất định sẽ lên thăm anh.
"Tạm thời em ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày cũng tốt, chờ dư luận hoàn toàn qua đi tôi sẽ quay lại đón em." Dương Thành Nam ôm tôi, thấp giọng nói: "Vũ Ninh, đừng quá lo lắng, tôi nhất định sẽ không để cho ai bắt nạt em.”
- Đã nói rồi, anh đừng nhắc đến chuyện này. Em cũng không phải là cô bé mới lớn nữa, loại chuyện này sao có thể khiến em gục ngã được.
Tôi khẽ thở dài đáp lại, Dương Thành Nam dập tắt nửa điếu thuốc trên tay dụi vào trong gạc tàn, vòng tay ôm lấy tôi thật chặt. Anh nói.
- Được rồi, bây giờ muốn ăn gì không, tôi đưa em đi ăn.
- Chuyến bay của anh bay lúc mấy giờ, bây giờ đi ăn có sợ muộn không? Nếu về không kịp, công việc sẽ bỏ lỡ rất nhiều.
- Không cần khẩn trương, đưa em đi ăn xong, tôi về cũng không muộn.