Yêu Thương Gửi Vào Gió

Chương 32

Gạt bỏ tay Dương Thành Nam ra khỏi tay của mình, tôi khẽ thở hắt ra một hơi thật dài sau đó đi xuuống dưới nhờ chú Tuấn đi tìm bác sĩ. Cũng may, ở trên trấn nhỏ này có một bệnh viện tư nhân khá là cao cấp, cho nên chỉ chưa đây 20 phút sau, người cũng đã được gọi đến. Bọn họ đo nhiệt độ cho anh, kiểm tra tổng thể một lượt rồi mới kê đơn đưa cho tôi để tôi dặn dò anh uống. Tôi nhận lấy chúng, nhớ lại lời trước đó thư ký Vĩnh nói anh luôn có bác sĩ riêng kê đơn nên khá là kiên nhẫn hỏi từng loại, sau đấy gửi cho anh ta để anh ta gửi cho bác sĩ riêng của chồng tôi. Chờ qua mấy phút, đối phương nói là uống được, lúc ấy tôi mới dám lấy nước xong đỡ anh dậy để anh uống. Tất nhiên, vị bác sĩ kia vẫn không quên dặn chúng tôi rằng , nếu mà thấy anh đến ngày mai vẫn không thuyển giảm, thì ngay lập tức phải đưa anh trở về thủ đô, đến chỗ của họ để làm kiểm tra một lần nữa.

Ngồi canh cho Dương Thành Nam đến khi anh thật sự hạ sốt hẳn, tôi lúc ấy cũng mới đứng dậy mở cửa đi xuống dưới bên. Vừa bước đến bậc thang, thư ký Vĩnh cũng về đến nơi, anh ấy nghiêng đầu nhìn tôi rồi cất giọng hỏi.

- Tổng giám đốc thế nào rồi? Có sao không?

- Anh ấy hạ sốt rồi. Anh đã xử lý xong hết mọi việc rồi sao?

- Ừ, cơ bản đã xong rồi. Không còn gì nữa đâu, đừng lo lắng quá.

Nhắc đến chuyện đố, cảm giác hổ thẹn trong lòng tôi càng lớn hơn, bối rối đứng đó. Thư ký Vĩnh nhìn thấy, anh ta khẽ mỉm cười với tôi một cái thật nhẹ, dù không cần tôi cất lời nhưng anh ta cũng biết được suy nghĩ của tôi là thế nào, cho nên ngữ điệu vẫn vô cùng hòa nhã.

- Không liên quan đến cô, không sao đâu. Mau đi nghỉ, để tôi trông anh ấy là được rồi.

- Không cần đâu, hôm nay làm cho anh bận rộn như vậy, tôi sao có thể làm phiền anh thêm được nữa. Với cả Dương Thành Nam là bây giờ là chồng của tôi, anh cứ để tôi chăm sóc anh ấy.

- Vậy cũng được. Vậy có gì thì cô cứ gọi tôi, tôi sẽ chạy sang.

- Tôi biết rồi.

Tôi gật đầu với thư ký Vĩnh, vừa nói xong cũng là lúc chú Tuấn từ trong nhà mang ra cơm ra. Chúng tôi ngồi ăn với nhau, vì tâm trạng không được tốt cho nên tôi cũng chỉ động đũa qua vài món rồi lại đi lên phòng. Dương Thành Nam vẫn đang truyền nước, khuôn mặt của anh có chút nhợt nhạt, rõ ràng là ngủ nhưng đôi lông mày thi thoảng vẫn cứ nhíu lại, giống như là đang gặp ác mộng gì đó. Tôi ngồi bên cạnh anh, tay cẩn thận vươn ra giúp anh vuốt nhẹ lên hàng lông mày cho chúng giãn ra một chút, đôi môi hơi mím lại, đầu óc lạc lối trầm tư suy nghĩ. Tôi nghĩ, rốt cuộc là anh đối với tôi bây giờ là có tình cảm, hay chỉ đơn giản là trách nhiệm của một người chồng.. Tôi nghĩ, rốt cuộc anh còn nhớ thương gì với Tô Vũ Tình hay không, anh liệu có thể mở lòng ra được không. Tôi nghĩ rất nhiều, nhưng tôi lại không biết chúng tôi nên dừng ở điểm nào, nên mở lời ra sao.

Cứ thế, tôi ngồi một lúc rồi mới đi vào tắm rửa gội đầu. Xọng xuôi hết mọi thứ trở ra ngoài, tôi lại nâng mắt nhìn chai nước mới được một nửa, bản thân cũng không buồn ngủ lắm nên quyết định ngồi ở ghế sofa chờ đợi. Chỉ là không ngờ được rằng, chẳng biết do quá mệt hay là do tác động gì, mà chỉ một lúc ngắn ngủi, tôi đã không thể nào thức được nữa, dần dần đổ gục xuống từ lúc nào cũng chẳng rõ.

Đến gần sáng tỉnh giấc, tôi hơi cựa mình, phát hiện bản thân nằm trên giường thì có chút ngạc nhiên, cả người bật dậy. Tôi nhìn sang bên cạnh, không thấy Dương Thành Nam đâu, nhìn ra bên ngoài ban công cũng không thấy, tâm trí có một chút hoảng loạn. Tôi xoay người bước khỏi giường, định bụng muốn chạy xuống dưới tìm thì lại thấy anh từ trong nhà tắm đi ra. Anh nhìn thấy tôi, động tác lau đầu có một chút khựng lại, giọng nói cất lên khàn khàn.

- Dậy rồi à, sao không ngủ thêm một chút nữa đi.

Tôi lắc đầu :” Anh dậy lâu chưa? Sao dậy mà không gọi tôi dậy.”

- Vừa mới thôi. Thấy em ngủ say quá nên không nỡ đánh thức.

- Ừ, vậy anh thấy trong người thế nào, có còn mệt lắm không? Có cần phải gọi bác sĩ khám lại không vậy?

- Không cần, tôi đỡ hơn nhiều rồi. Em đừng quá lo lắng.

Dương Thành Nam vừa nói vừa đi lại phía giường ngồi xuống, tôi gật đầu với anh sau đó cúi người lấy máy sấy trong tủ ra giúp anh sấy tóc. Tóc anh rất mềm, mùi dầu gội rất thơm, sờ vào có một chút lành lạnh. Tôi cẩn thận từng chút để cho anh không bị đau, vừa sấy vẫn vừa không quên nói chuyện.

- Lần sau anh đừng tắm sáng sớm như vậy. Anh vừa mới khỏi ốm, người vẫn còn yếu.

- Tôi biết rồi, đừng có lo lắng quá.

- Tôi không lo, nhưng cũng không phải là không biết điều. Dù sao thì cũng là do tôi nên anh mới bị như thế này.

- Đừng suy nghĩ nhiều, con người tôi không phải thần thánh cho nên ốm mệt là chuyện đương nhiên.

- Ừ, tôi xuống lấy cháo cho anh ăn rồi uống thuốc nhé.

- Không cần đâu, ngồi chút nữa tôi cùng với nhau xuống.

Dương Thành Nam nhàn nhạt đáp lời, anh xoay người lại lại nhìn tôi, tôi nhìn anh, động tác có một chút khựng lại, không biết phải nên làm như nào. Đầu óc rối tung, người đàn ông ấy cẩn thận đưa tay của mình lên giúp tôi chỉnh lại cho gọn, ngón tay lướt qua gò má của tôi, chậm rãi từng chút khiến cho tôi có một chút ngứa ngứa.

Trong phòng yên ắng, phía bên ngoài trời vẫn còn hơi tối, hai chiếc bóng của chúng tôi hòa cùng với nhau làm một, rõ ràng rất bình thường, thế nhưng ở thời điểm hiện tại thì lại không hề bình thường một chút nào cả. Khoảng cách của chúng tôi rất gần nhau, tôi theo bản năng ngẩng phắt đầu lên nhìn anh, ai dè không cẩn thận lại để gò má sượt qua cánh môi của người đàn ông đó, trong nháy mắt toàn thân trở nên cứng đờ như tượng. Tôi không nói được câu gì, bản thân muốn lùi lại thì lại bị Dương Thành Nam vươn tay ôm trọn lấy gáy. Bốn mắt chúng tôi chạm nhau, môi anh mơn trớn chuyển từ vành tai tôi xuống gò má, hơi thở nóng rực vấn vít ở vùng da trắng ngần truyền đến một trận ngứa ngứa rồi trong nháy mắt dừng lại ở môi của tôi.

Sự việc diễn ra quá bất ngờ, tôi giật mình, ánh mắt có một chút không được tự nhiên, cứ vậy đối diện nhìn thẳng với anh, còn anh thì cũng chỉ thoáng xuất hiện một tia sáng, sau đấy khẽ nhắm lại, tay nâng cằm của tôi, gặm chặt lấy môi tôi, kéo tôi vào trong nụ hôn u mê đầy mơ hồ.

Khoảng cách cả hai bây giờ chỉ còn lại hai lớp áo dính chặt vào với nhau, hơi thở nam tính của anh ùn ụt kéo đến, tôi cố gắng muốn thoát khỏi nhưng lại không thể làm được. Khoang miệng của anh thoang thoảng mùi thuốc lá, lưỡi anh cuốn lấy lưỡi tôi mang theo một chút vị cay, chưa kể đến cả hương thơm trên người anh thoang thoảng giống như thuốc độc kia khiến cho tôi ngẩn ngơ không thể nào có được lý trí tỉnh táo. Tôi cự tuyệt yếu ớt, tôi không đáp lại, nhưng mí mắt đã rung nhẹ khép hờ, mười đầu ngón tay túm lấy vạt áo của anh để giữ lấy thăng bằng cho khỏi ngã. Bởi vì lúc này, tôi đang chới với trước sự dẫn dắt của Dương Thành Nam.

Nụ hôn kéo dài mấy phút, anh dường như cũng cảm thấy đã đủ rồi nên từ mãnh liệt cũng dần dần chậm lại, chậm dần, cuối cùng là rời khỏi hẳn. Ánh sáng mờ nhạt của chiếc đèn ngủ trên tường phác họa đường nét gương mặt anh thêm rõ ràng, đôi mắt đen láy sâu thẳm đầy cương quyết, nghiêm nghị, nhất thời khiến cho tôi có một chút ngẩn người.

Qua một lúc, tôi cũng lấy lại được tinh thần, chỉ để lại cho anh một câu nói rồi xoay người đi vào vệ sinh cá nhân. Lúc ra ngoài, bên dưới đã có tiếng nói chuyện rì rào, tôi với Dương Thành Nam không nói nhưng cả hai cũng đã hiểu ý nhau cùng đi xuống. Thư ký Vĩnh là người đầu tiên nhìn chúng tôi, anh ta vẫy tay chào buổi sáng rồi cười nhẹ, nhân tiện đó cũng không quên hỏi sức khỏe của anh. Hai người bọn họ hàn huyên một hai câu, sau một lúc, tôi nghe thấy anh nói.

- Chuyện kia đã xử lý gọn rồi chứ? Có để lại rắc rối gì không?

- Anh yên tâm, sẽ không có một chút trắc trở nào cả.

- Ừ, vậy là được rồi. Bảo luật sư bằng mọi giá để cho chúng phải lãnh án mấy năm đi, tốn bao nhiêu tiền cũng được.

- Tôi hiểu rồi.

Nói xong với thư ký Vĩnh, Dương Thành Nam lúc này cũng quay sang với chú Tuấn đang ngồi coi tin tức ở bên cạnh, anh cất giọng nhàn nhạt.

- Chẳng phải chú bảo chỗ chú có hồ câu cá sao? Hôm nay dẫn cháu đi được chứ.

"Có chứ?" Chú Tuấn gật gù, vẫn không quên hỏi anh một câu :” Thế nhưng sức khỏe đã ổn định cả chưa. Nếu chưa thì không nên đi, thời tiết bên ngoài hôm nay khá là nắng, sợ là ra cậu sẽ lại ốm đấy.”

Thư ký Vĩnh cũng gật đầu đồng ý, không quên bồi thêm một câu.

- Hay là chúng ta cùng về thủ đô đi. Hôm qua tôi có báo cho bác sĩ Cát bệnh tình của anh, chú ấy bảo anh nên về sớm để kiểm tra.

"Vốn là đến đây chơi.” Dương Thành Nam không hề để tâm đến những lời khuyên của mọi người, anh vẫn bình thản như chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy :” Tôi không sao, thời tiết hôm nay cũng tốt, cùng ra ngoài đó hóng mát một chút, cùng câu cá, như vậy cũng là giảm stress cho mấy ngày làm việc mệt nhọc."

- Dạ, tôi biết rồi.

Thư ký Vĩnh gật đầu, chúng tôi cùng với nhau ăn sáng xong rồi cũng di chuyển đến hồ chứa nước tư nhân của chú Tuấn. Hồ này vừa mới hoàn thành công đoạn thiết kế, bên dưới thả rất nhiều cá, cần câu đã được sớm chuẩn bị kỹ càng. Dương Thành Nam có lẽ là khá hứng thú với hoạt động này, anh xách xô cùng với chú Tuấn đi ra chỗ thuận lợi nhất, chỉ có tôi với thư ký Vĩnh là không đi nên ngồi lại. Chiếc chòi nhỏ có đặt một cái bàn khá rộng, anh ấy đưa cho tôi hai nước, tôi nhận lấy rồi cũng thuận miệng cất giọng hỏi.

- Anh không đi cùng với mọi người sao?

- Tôi có thể kiên nhẫn được mọi tình huống trong công việc và các mối quan hệ, duy nhất chỉ có câu cá, tôi thật sự không làm được.

- Anh giống tôi quá, tôi cũng không có kiên nhẫn như vậy được.

- Tôi tưởng phụ nữ các cô thích những hoạt động thế này chứ.

- Tôi thì khác mà. Ở quê tôi cũng có một dòng sông, so với nơi này nhỏ hơn một chút. Trước kia còn nhỏ, tôi cũng hay đi ra đó câu cá, câu cua, trời nắng gắt cũng đi, xong mang về thì mẹ tôi đã đánh tôi một trận vì cái tội tôi giữa trưa đi ra bờ hồ. Sau này lớn lên, tôi không còn ở đây nữa cho nên những chuyện đó bây giờ chỉ là kỉ niệm.

Tôi nhàn nhạt buông lời, bản thân cũng không kiềm chế được cảm xúc nên nó có mang theo một nỗi buồn man mác. Thư ký Vĩnh ngồi ở bên cạnh, anh ta nhìn tôi một vài giây, sau đó đột nhiên hỏi.

- Cô có tâm sự à?

- Không, tôi chỉ là đang nhớ lại chuyện cũ một chút thôi, không có gì hết.

- Gần đây tôi thấy cô rất có tâm trạng. Nếu không ngại, cô có thể coi tôi như một người bạn để có thể dễ dàng tâm sự mọi chuyện. Thật ra, tôi cũng không phải là người hay buôn chuyện hay là có tính lẻo mép với ai đâu.

- Tôi không có ý nghĩ về anh như vậy. Anh đừng hiểu lầm.

Tôi khẽ cười giải thích, thư ký Vĩnh nghe xong cũng bật cười theo, anh ta hơi nhướn người ngắt một đoạn cỏ mần trầu đưa lên ngang mặt nhìn, đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn hẳn.

- Tôi không biết cô với Tổng giám đốc đã thỏa thuận gì với nhau, nhưng gần đây tôi cảm nhận được anh ấy đối với cô không giống những người khác.

Tôi bỗng hơi căng thẳng, mắt nhìn về phía anh ta. Thư ký Vĩnh thở dài, anh ta tiếp tục nói.

- Tôi đi theo anh ấy từ ngày anh ấy lên nhậm chức đến bây giờ, tính ra cũng phải mấy năm rồi. Trong quá khứ anh ấy đã từng yêu, yêu rất nhiều nhưng vì hiểu lầm nên chia tay. Năm 30 tuổi anh ấy gặp lại Tô Vũ Tình, anh ấy mất lý trí vừa yêu vừa hận nên mọi thứ không thể cứu vãn được, để rồi mấy năm qua theo thời gian càng trở nên kiệm lời, gặp gỡ người nào cũng đều khách khách khí khí, trong lúc nói chuyện làm ăn cũng còn lạnh hơn. Vài tháng nữa anh ấy 35 tuổi rồi, ở cái tuổi này, mọi thứ đã có, con trai cũng lớn, nhưng tình cảm thì lại trống rỗng

Tôi nghe thư ký Vĩnh nói, cả người bỗng chốc ngẩn ra, trong lòng tựa như nghĩ ra cái gì đó, nhưng đi một vòng vẫn không thể nào gọi ra thành tên. Tôi không biết nói gì, câu chuyện thì vẫn chưa thể dừng lại ở đó.

- Anh ấy ban đầu là một thiếu niên ấm áp vui tính, sau này bị tổn thương tình cảm đã trở nên mất niềm tin vào cuộc sống, công việc thì luôn bị những cổ đông khác lăm le, rồi những đấu đá thương trường, những thứ tưởng chừng như không ảnh hưởng thì lại vô cùng ảnh hưởng, bởi vì nó biến anh ấy trở thành một người lạnh lùng. Mãi cho đến khi gặp được cô, tôi mới thấy Tổng giám đốc dần dần buông xuống được nhưng thứ anh ấy đang phòng vệ quanh mình.

Người ngoài chỉ dùng hai ba câu kể ra một câu chuyện, lại giống như là đang dùng hòn đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng, khiến cho tâm tư của tôi có một chút lay động nhẹ. Tôi nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông đang yên lặng câu cá, anh cũng ngẩng đầu lên nhìn tôi, dù cách một khoảng nhưng tôi vẫn có thể nhận ra được đồng tử có anh có một chút ấm áp, thật sự đã le lói.

- AN DĨNH là một tập đoàn lớn, Tổng giám đốc thật ra cũng không dễ dàng gì. Cô cũng biết, tiếp quản một cái gia nghiệp lớn, vừa áp lực và vừa là trách nhiệm. Mấy năm qua đã dễ chịu hơn được một chút, người người ngưỡng mộ, nhưng chưa một ai biết và nhìn thấy anh ấy đã phải bỏ ra bao nhiêu nỗ lực. Những lúc xã giao với nhân viên chính phủ, những lúc gặp đối tác, thật sự là uống đến không muốn sống, một tuần gần như đều phải đi bệnh viện.

Nói đến đây thư ký Vĩnh cũng chịu dừng lại, anh ta quay sang tôi, tiếp tục nhả ra mấy từ.

- Thật ra tôi vẫn rất mong cô là người phụ nữ có thể khiến cho anh ấy toàn tâm toàn ý yêu thương, là bờ vai cho anh ấy dựa và mỗi khi mệt mỏi.

- Tôi hiểu.

Ngồi nói chuyện một lúc, chú Tuấn với Dương Thành Nam cũng câu được mấy con cá lớn. Bọn họ xách xô đi lại, tôi hé mắt, còn chưa kịp nói gì thì đã bị chú ấy trêu luôn.

- Nhất Vũ Ninh đấy nhé, Thành Nam biêt cô thích ăn cá nên nhất quyết câu cho bằng được con cá chép ở trong hồ. Con này lớn lắm, phải mấy cân đó, bỏ vào nấu canh thì tuyệt vời.

- Cháu…

Tôi ngập ngừng, Dương Thành Nam khẽ nhếch khóe môi lên một chút, anh đưa cho thư ký Vĩnh cái xô rồi mới quay người sang tôi, nói.

- Đừng để bụng mấy lời này. Chú ấy là vậy, rất hay trêu.

- Không, tôi không để bụng đâu.

- Ừ, về thôi.

*** **** ****

Buổi tối có canh cá, Dương Thành Nam ăn được hai bát, sau đó anh xin phép mọi người đi thẳng lên phòng. Tôi đưa mắt nhìn theo anh, đột nhiên có một chút thắc mắc vì không biết anh lại có như vậy, nên tâm trạng đột nhiên cũng bị ảnhh hưởng theo. Cố ăn hết một bát, tôi lưỡng lự rồi cũng xin phép thư ký Vĩnh với chú Tuấn đứng dậy, lúc mở cửa vào phòng thấy người đàn ông đó đang đứng ở phía cửa kính nhìn ra bên ngoài, tôi mấp máy hỏi anh.

- Anh đã uống thuốc chưa, tôi lấy thuốc cho anh nhé.

- Ừ, em lấy giúp tôi đi. Tôi thấy mình lại hơi sốt rồi, có một chút đau đầu.

- Vậy có cần đi tìm bác sĩ nữa không, để tôi xuống gọi.

- Không cần đâu, em lấy giúp tôi cái cặp nhiệt độ đi.

Dương Thành Nam khàn giọng nói, tôi đưa tầm mắt theo hướng anh chỉ, vừa kéo ngăn kéo tìm, vừa không kiêng nể gì cất giọng.

- Anh sốt liên tục như vậy sao? Nếu sốt nhiều lần thì nên về thủ đô kiểm tra lại một chút. Dạ dày anh không tốt, cũng phải thường xuyên chú ý, đừng để nó nặng thêm.

- Tôi biết sức khỏe của mình thế nào, em không cần quá lo lắng như vậy đâu.

- Anh lúc nào cũng vậy, nhưng anh không biết lúc anh thế này sẽ khiến cho mọi người lo lắng cho anh rất nhiều.

Tìm thấy cặp nhiệt độ, tôi xoay người, suýt chút nữa đυ.ng phải Dương Thành Nam đã đứng phía sau tự bao giờ. Đôi mắt đen láy trầm tĩnh của anh nhìn tôi đầy chăm chú, ánh mắt cứ như thế muốn đốt cháy tôi trong vài giây ngắn ngủi. Tôi không dám đối diện với nó, bản thân theo bản năng lùi về sau, trái tim cũng trong nháy mắt chìm thẳng xuống. Tôi không biết phải hình dung về cái ánh mắt này như thế nào, bởi vì nó quá là nhiều cảm xúc. Tôi cũng không thể hiểu được chính tôi của lúc này, rõ ràng trước đó bản thân luôn làm chủ được chính mình, nhưng mấy ngày đổ lại đây, lại luôn thất thần trước những hành động như vô tình như quan tâm của anh.

Bầu không khí yên lặng vài giây, sau một lúc, Dương Thành Nam bỗng nhấc tay lên, nhẹ nhàng đặt xuống đôi vai gầycủa tôi. Trong tầng ánh sáng dịu dàng thăm thẳm, anh cẩn thận dè dặt từng chút từng chút kéo người tôi ôm vào l*иg ngực của anh, cằm tựa lêи đỉиɦ đầu của tôi, anh nói.

- Phạm Vũ Ninh, chúng ta có thể cung thử một lần có được không?