Yêu Thương Gửi Vào Gió

Chương 20

Phía viện trưởng của bệnh viện đều là người quen với Dương Thành Nam, và nhờ vào tiếng nói của anh cho nên dượng tôi cũng được các bác sĩ tận tình chú ý vã chăm sóc rất cẩn thận. Một phần nữa, có lẽ chính là nghị lực và tình yêu của dượng dành cho mẹ tôi quá lớn, nên chỉ sau 5 gày nằm ICU, dượng cũng bắt đầu tỉnh lại. Tôi vẫn nhớ như y in khoảnh khắc ngày hôm ấy, tôi với mẹ vừa ăn xong suất cơm được thư ký Vĩnh sai người mang đến, thì bác sĩ điều trị cho người gọi chúng tôi vào phòng. Ông ấy nhìn thấy tôi, rất lịch sự gật đầu, và cũng vì nể tôi là người phụ nữ của anh nên cuộc nói chuyện vô cùng cung kính và nhẹ nhàng. Chẳng hề có chuyện cáu gắt, hay là có ý gì khác, chỉ đơn giản là thông báo là sức khỏe dượng của tôi bây giờ không còn gì đáng ngại nữa, bây giờ chỉ cần tĩnh dưỡng và bồi bổ và chờ vết thương lành là có thể ra viện được.

Gần một tuần này, mẹ tôi cứ lo âu thấp thỏm không yên, tôi an ủi bà nhiều những chẳng khiến cho bà át đi được nỗi sợ hãi bao trùm. Bây giờ mọi thứ cơ bản đều đã được đẩy theo chiều hướng tốt, bà đã cười, tôi cũng có thể yên tâm để đến công ty làm việc trở lại, nên bản thân quyết định ở nốt với mẹ một ngày nữa.

Kì nghỉ phép lần này kéo dài hẳn 1 tuần, hôm sau tôi đến công ty từ rất sớm, có lẽ là khoảng 7 rưỡi. Mọi người đi làm chưa nhiều, đoạn hành lang dài hun hút vắng lặng đến nỗi có thể nghe được từng tiếng bước chân vang lên cộc cộc, tôi vừa di chuyển vừa cúi đầu nhìn điện thoại, ngón tay chạm vào mở khóa nhưng lại cứ vân vê không làm tiếp hành động gì. Thật ra, tôi vốn dĩ muốn gọi điện cho Dương Thành Nam để báo cho anh về tin tức của dượng, bởi vì mấy ngày nay tôi với anh đều không có nói chuyện rồi. Có điều, vào thời điểm hiện tại, tôi lại không biết nên làm gì, vì còn quá nhiều thứ khiến cho tôi mông lung không chắc chắn. Ví dụ như là, hành động của anh vừa qua thật sự chẳng khác gì một thành viên trong gia đình, nhưng sau khi mọi thứ dần ổn định, anh lại lặng lẽ kéo khoảng cách với tôi, không hỏi thăm tôi hay là nhắn lấy dù là một tin.

Hỏi tôi có buồn không? Có lẽ là không, tôi chỉ cảm thấy hơi thất vọng một chút mà thôi.

Lắc đầu để chính mình trở lại tỉnh táo, tôi bước ra khỏi thang máy, đúng lúc ấy cũng nhìn thấy giám đốc Hà đi từ phía văn phòng đi ra. Chị ta nhìn thấy tôi, thái độ vẫn nghiêm nghị như thường ngày, tuy nhiên vẫn không quên hỏi thăm.

- Đã đi làm rồi à? Dượng cô thế nào, bác sĩ còn tiên lượng gì xấu không?

Tôi lắc đầu, chính vì bản thân biết giám đốc Hà không phải là người thảo mai hay ôm thù gì với mình cả, cho nên cũng thật thà coi chị ta như một người bạn để dễ dàng chia sẻ và tâm sự.

- Đã qua cơn nguy kịch, không còn đáng lo nữa.

- Vậy là tốt rồi. Tôi cũng định bảo rẽ qua bệnh viện nhưng gần đây công việc chất đống nhiều, Tổng giám đốc lại đi công tác, cho nên chân tay tất bật đến nghỉ ngơi cũng chẳng có.

Chuyện Dương Thành Nam đi công tác, tôi cũng biết bởi vì mấy hôm trước thư ký Vĩnh có nói với tôi rồi. Chỉ là, anh đi công tác ở đâu thì tôi lại không rõ vì anh không nói, mà tôi cũng ngại mở lời, cho nên khoảng cách giữa tôi với anh lại trở về yên lặng như trước. Bây giờ nghe giám đốc Hà kể rõ hơn, chẳng hiểu sao tôi lại có chút tò mò, vì thế tôi hỏi.

- Vậy à, anh ta công tác ở đâu vậy?

- Sang Mỹ cách đây 3 ngày rồi. Phía bên WORLD đã xem xét ý định hợp tác lâu dài với AN DĨNH, miếng bánh này không thể để tuột khỏi tay được.

- Ra vậy à? Tôi nghỉ nên cũng không biết.

- Có thể hỏi cậu ta mà?

Gíam đốc Hà nhìn tôi lấp lửng một câu, tim đập mạnh một cái, bản thân mất một lúc mới giữ thái độ bình thản, cười gượng.

- Chị thấy có ai là nhân viên quèn không quen không thân gì mà đi hỏi lịch trình của Tổng giám đốc chưa? Chưa đúng không?

Giám đốc Hà gật đầu. Dạo gần đây chị ta đối với tôi tính tình tốt hơn trước nhiều, so với trước không còn khắt khe cáu gắt quá, ngược lại thi thoảng còn tâm sự đôi điều. Thật ra, mới đầu tôi cũng cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng mà sau này tôi nhận ra, có lẽ chị ta thấy tôi một phần cũng mạnh mẽ giống như mình, một phần nữa chính là trong công việc tôi chưa bao giờ để lộ thái độ lười nhác.

Nghe thấy câu trả lời của tôi như vậy, chị ta nói với tôi.

- Tôi nói sai à? Cô giấu được ai, chứ cô nghĩ cô giấu được tôi sao?

- Chuyện gì là chuyện gì ? Chị nghĩ xa xôi quá rồi, tôi thì có chuyện gì để mà giấu với giếm cơ chứ.

Đối với câu chuyện này, tôi khống muốn người khác có suy nghĩ mập mờ, cũng không muốn người khác bàn tán cho nên đương nhiên tôi sẽ không bao giờ để lộ ra dù chỉ là một chút. Thế nhưng giám đốc Hà ngoài việc là một cấp trên nghiêm khắc, thì chị ta còn là một người vô cùng tinh tế. Tinh tế đến mức chẳng kém so với Dương Thành Nam là bao nhiêu, liếc một cái, thừa khả năng biết được tôi đang chột dạ điều gì.

- Yên tâm, tôi sẽ không bao giờ nói ra cho người ngoài biết. Tuy nhiên, công việc là công việc, cho dù cô có Tổng giám đốc chống lưng, thì ở phòng ban tầng 29, cô vẫn chỉ là cấp dưới, tốt nhất là đừng nên bỏ bê công việc.

- Chị biết được bao nhiêu rồi. Anh ta nói cho chị sao?

- Cô nghĩ tôi cần ai phải nói. Phạm Vũ Ninh, tôi không biết cô với Dương Thành Nam rốt cuộc vì chuyện gì mà đi đến bước đó, tôi chỉ nhắc nhở cô một điều thôi. Vết thương của cậu ta, tuy đã lành, nhưng ai cũng biết để xóa nó đi là một chuyện thật sự rất khó. Trước kia, một An Lam cố sống cố chết trèo lên cậu ấy, cuối cùng kết cục vẫn là tự mình ôm lấy đau khổ. Bây giờ đến cô, cô cũng nên suy nghĩ thật kĩ.

Không nghĩ rằng đến chuyện này giám đốc Hà cũng biết, tôi giật mình nhìn sang, chỉ thấy chị ta vẫn thản nhiên như cũ.

- Tôi quen cậu ta mấy năm nay, làm ở AN DĨNH cũng không phải thời gian ngắn, cái gì cần biết thì đều biết. Năm đó, vì hiểu lầm nên bọn họ chia tay nhau, bây giờ người kia cũng đã có cuộc sống mới, người kia đã buông xuống được, nhưng Dương Thành Nam thì lại chưa. Cậu ta chỉ là cố gắng che đi cảm xúc của mình thôi.

- Chị muốn nói với tôi, là đừng nên yêu Dương Thành Nam. Chị nghĩ tôi yêu anh ta sao?

- Không có gì là không thể. Yêu hay không yêu, lòng cô là người rõ nhất, không phải tôi. Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, bậc cầu thang này vừa cao vừa dốc, cô đã quyết thì hãy ráng hết mình, nếu không được thì đừng nên để bản thân rung động. Tất nhiên, đấy chỉ là ý kiến của tôi thôi, chứ không phải là cảnh cáo cô hay gì cả?

Nói đến đây, giám đốc Hà cũng dừng hẳn lời, chị ta nhìn sâu vào đôi mắt của tôi một vài giây, sau đấy dứt khoát lấy điện thoại ra nghe, từng bước trở về phòng làm việc của mình. Còn tôi, đầu óc có một chút thất thần, về đến chỗ ngồi cũng vật vạ nằm xuống, đôi mắt ảm đạm khẽ nhắm lại. Mười hai năm, tôi đang tự mình hỏi lòng rằng, rốt cuộc tình cảm của Dương Thành Nam nhiều đến mức nào, mà nó lại khiến cho anh đau khổ đến như thế. Đau đến mức, đến bây giờ mọi thứ của anh cũng đều chỉ là dối trá.

Cuộc nói chuyện để lại cho tôi rất nhiều nghi vấn, thế nhưng nó cũng chẳng tồn tại được lâu hơn bởi vì tôi còn rất nhiều việc phải xử lý. Lúc phải chỉnh lại bản vẽ, lúc phải sửa lại thiết kế, lúc thì lại phải chạy đi photo tài liệu vì chẳng ai rảnh để giúp, nên thành ra nguyên cả một ngày hôm đó, tôi cũng bận rộn đến bù đầu. Làm miệt mài đến 9 giờ mới về chung cư tắm rửa rồi lại đến bệnh viện với mẹ chăm dượng, tôi cũng có đôi lúc nghĩ đến anh, nhưng lời của giám đốc Hà chẳng hiểu sao lại giống như một lời nguyền vậy, hễ tôi yếu lòng là lại hiện lên không chịu biến mất.

Cứ thế, thời gian một tuần nữa trôi đi, Dượng tôi đã bắt đầu ăn được cháo và nói chuyện, tiểu Bân vì đã thi xong học kì nên tôi cũng đón cả thằng bé lên. Ban đầu, tôi còn sợ hãi vì không biết phải lấy phòng đâu để ở, nhưng may mắn người chủ cũ tốt bụng cho thuê lại căn phòng hôm bữa tôi trả, nên có thể nói trước mắt cũng tránh được việc tày trời bản thân đang giấu.

Ban ngày, tôi vẫn đi làm, buổi tuối trở vào bệnh viện đã thấy mẹ nấu cơm nóng canh nóng ngồi đợi. Cảnh tượng này, đã rất nhiều năm rồi không còn được chứng kiến, tôi đứng ở bên ngoài cánh cửa hé mở, hốc mắt chợt cay xè nhìn bóng lưng hơi còng của mẹ cúi xuống bận rộn. Trên giường, dượng tôi cũng đã tỉnh, ông yếu ớt nói với bà.

- Vũ Ninh vẫn chưa đi làm về sao? Hôm nay con bé đi về muộn vậy à em?

Mẹ tôi gật đầu, bà nói.

- Ừ, thấy bảo là công việc bận rộn lắm, nên hầu như đều phải tăng suốt. Có hôm đến tận mười giờ, hôm nay thì không biết thế nào? Mà thôi, anh dậy ăn cháo đi, không tí nữa là nguội lạnh đấy.

- Để đợi con về rồi cùng ăn. Hiếm lắm cả nhà mới có một khoảng thời gian đoàn tụ, tôi muốn đợi con bé về.

- Đợi gì mà đợi. Anh phải ăn đi mà uống thuốc nữa chứ.

- Cứ để đó đi.

Dượng nhất quyết không ăn, cánh tay đầy dây dợ khẽ đưa lên đẩy nhẹ. Tôi nhìn một cảnh ấy, l*иg ngực chua xót, tại thời điểm lúc này thật sự bản thân không có đủ can đảm để đi vào nên đã vội vã xoay người lựa chọn cho mình cách chạy trốn. Tôi chạy về phía khu cầu thang bộ, ở đấy chẳng có bóng người nào, chỉ có những ánh điện heo hắt chiếu xuống in dài chiếc bóng của tôi.

Ngồi được một lúc, phía trước mặt đột nhiên lại có một cánh tay đưa khăn giấy đến. Tôi ngẩn người nhìn chúng, rồi ngước mắt nhìn sang Dương Thành Nam chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở bên cạnh. Người đàn ông đó vẫn chăm chăm nhìn tôi, động tác của anh không thu về, giọng nói cất lên cũng khàn khàn gần giống như là mệt mỏi.

- Ăn cơm chưa?

Tôi lắc đầu, tay cũng đưa ra nhận lấy, nửa lời không nói gì. Dương Thành Nam ừ một tiếng, anh ngồi xuống bên cạnh tôi lấy thuốc ra hút. Lúc sau, anh nói với tôi.

- Dượng cô đã đỡ hơn chưa? Hồi phục thế nào rồi. Thời gian qua tôi hơi bận, cho nên không gọi điện được về cho cô.

“ Đã hồi phục được rất nhiều”. Tôi chậm rãi trả lời Dương Thành Nam, lúc ấy cũng không có ý định muốn nói tiếp điều gì cả, nhưng nghĩ thế nào cuối cùng tôi lại mấp máy :” Việc hợp tác lần này thế nào? Tôi nghe giám đốc Hà nói anh sang Mỹ.”

- Ừ, sang Washington. Tôi đi rất vội nên không kip báo cho cô.

- Không có gì? Tôi vẫn không quên trong hợp đồng có điều khoản, chúng ta không ai can dự vào cuộc sống riêng tư của ai. Cho nên tôi với anh đang làm rất tốt mọi thứ.

Tôi cố gắng nhắc đến hai chữ “ hợp đồng” để vừa nhắc nhở Dương Thành Nam, cũng là vừa nhắc nhở bản thân của mình phải thật tỉnh táo trở lại. Mối quan hệ của chúng tôi là đôi bên dựa trên lợi anh cho tôi cầu, dù thế nào cũng không được phép xuất hiện một chút gì gọi là tình cảm ở đây.

- Đã đói chưa?

- Một chút? Tôi cũng chưa ăn cái gì hết?

- Vậy đứng lên đi, tôi dẫn cô đi ăn.

Sau câu nói ấy, bầu không khí giữa chúng tôi lại trở nên yên ắng. Tôi bất giác nâng mắt lên nhìn Dương Thành Nam kĩ hơn, bây giờ mới để ý thấy anh vẫn một thân chỉnh tề quần áo vest sang trọng, chưa có dấu hiệu là đã tắm rửa qua. Mấp máy môi, tôi hỏi anh.

- Anh vừa mới xuống máy bay à? Xuống xong là anh chạy đến đây luôn sao?

Dương Thành Nam không đáp trả, có lẽ là anh cảm thấy mấy câu hỏi này quá dư thừa cho nên một cái nhìn cũng không có cho tôi quá nhiều, rất nhanh liền chuyển sang hướng khác. Còn tôi, thật lòng đúng là có hơi một chút gượng gạo, nhưng cũng chỉ trong 2 giây rồi lại tức khắc biến mất, theo anh đi xuống tim lấy một quán cơm để lót dạ.

Gần 9 giờ tối, những quán vỉa hè vẫn rất là đông người, Dương Thành Nam đưa tôi đến một quán cơm bụi cách bệnh viện một đoạn không quá dài. Anh gọi rất nhiều món, tôi với anh ngồi xuống đối diện với nhau dưới cột điện đường sáng rực, cả hai đều không nói chuyện bởi vì anh còn phải bận nghe điện thoại của thư ký.

Tôi ngồi đó, đôi môi hơi mím lại nhìn về phía khoảng không trước mặc, tâm tư cứ rơi vào trầm mặc. Ánh đèn trên cao chiếu lên người tôi, mơ mơ hồ hồ có một vầng sáng phủ lên, như chút gì đó không chân thực, lại thật lẻ loi, giống kiểu bản thân đang rơi vào một cái lưới lớn, bị vây chặt từ đầu đến chân, không một lối thoát, không thể trốn nổi.

Cảm xúc vô cùng lạ, tôi đắm chìm trong thế giới chỉ chính mình biết, ngay cả khi Dương Thành Nam nói chuyện cũng không nghe thấy gì. Cho đến khi anh lớn giọng hơn một tiếng, tôi mới đột ngột quay đầu lại, mở to hai mắt nhìn anh một lúc, hơi nhíu mày hỏi.

- Có chuyện gì sao?

Dương Thành Nam hất cằm, anh cẩn thận lau bát với đũa đưa về phía của tôi.

- Ăn đi. Nãy giờ cô thẫn thờ cái gì đấy, tôi gọi mấy câu nhưng đều không được?

- Không có gì đâu. Tôi thì có gì đâu, chỉ là mấy cái chuyện lung tung thôi.

- Ừ…

Mỗi lần ngồi với nhau, cuộc nói chuyện của tôi với Dương Thành Nam chẳng bao giờ kéo dài được lâu, căn bản cả tôi với anh đều không biết mình phải nên nói với đối phương điều gì. Cho dù là một hai tiếng, hay là cả một ngày, hay là lâu hơn nữa, thì quanh đi quẩn lại vẫn chỉ là mấy câu nói như thế, không tiến triển được thêm một chút nào hết. Hôm nay cũng vậy, bữa cơm diễn ra rất nhanh, anh phải về thăm con trai nên không thể ở lại với tôi được, vì vậy sau khi thanh toán, chúng tôi lại cùng với nhau rời đi. Có điều, còn chưa kịp ra khỏi quán, tôi lại bắt gặp Văn đi với nhân tình. Bọn họ sánh vai cùng với một đám người khác nữa, tay chân nắm chặt, trai xinh gái đẹp quả là một đôi hoàn hảo.

Chuyện tình cảm không còn, tôi cũng coi anh ta như người dưng nên cái nhìn cũng chẳng để lại quá lâu. Thế nhưng cây muốn lặng gió lại chẳng ngừng, một người trong số đó biết tôi từ khi còn đi học cất giọng gọi, cũng là mở màn luôn cho cuộc gặp mặt oái ăm này.

- Ninh, em cũng đến đây ăn à?

Tôi theo phép lịch sự gật đầu, chỉ đáp lại một tiếng vâng. Ai ngờ đâu sau khi dứt lời xong, cái cô nhân tình kia lại nhếch miệng, lời nói với Văn nhưng đều mang theo mũi dao chĩa vào tôi.

- Anh thấy không, em đã nói với anh rồi. Cô ta mà yêu anh thì đã không đi với người khác, đã không sống chết đòi lại tiền của anh. Anh cứ không tin, bây giờ anh sáng mắt ra chưa.

Trước nay, bản tính tôi không muốn ồn ào nên chẳng thèm làm to chuyện. Chỉ là, mình càng không nói thì càng khiến cho tụi nó nghĩ mình sợ, nên ngay lúc này, tôi không những không nhân nhượng nhịn xuống, mà ngược lại còn cười khẩy, muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ con nhóc này một trận.

Tôi nói.

- Tôi làm sao? Tiền của tôi thì tôi phải đòi, có gì quá đáng lắm à. Hay là cô với anh ta muốn ăn không của người khác, muốn không làm mà vẫn được hưởng.

Bị tôi nói, ả nhân tình của Văn tức không nói lên lời, quay sang nũng nịu giận dỗi. Mà anh ta bây giờ ở trước mặt mọi người cũng không thể mắng cô ta được, dù sao đấy cũng là bậc thang để anh ta thăng tiến. Vì thế, anh ta đương nhiên sẽ quay sang tôi, bực bội với tôi.

- Ninh, anh có lừa tiền em đâu, anh vẫn bảo là anh trả em mà. Chẳng qua là bây giờ anh vẫn túng, cho nên chưa thu xếp được.

- Túng? Nguyễn Hữu Văn, anh túng quá nhỉ. Túng đến mức dẫn cả bạn gáii đi mua đồ hiệu cơ đấy. Anh túng vậy thì tôi cũng muốn túng.

- Mấy cái đồ này chẳng đáng bao nhiêu tiền, với cả hôm nay sinh nhật Mai, anh mua cho cô ấy cũng cần phải hỏi ý kiến của em sao?

Tôi cười nhạt, tay đưa lên vuốt lấy mái tóc của mình để chúng không trở nên rối loạn, gật đầu với Văn.

- Đúng, anh không cần phải hỏi ý kiến của tôi. Tôi đâu phải mẹ của anh đâu. Có điều Văn này, anh làm gì thì làm, cũng nên nhìn trước nhìn sau một tí. Người ta bảo rồi, không có tiền thì đừng có cố gắng chạy theo cách tiêu của người có tiền, hào nhoáng được bên ngoài nhưng bên trong lại không có gì, anh thấy có buồn cười không?

- Cô… Sao cô lại có thể nói được những lời như thế? Phạm Vũ Ninh, cô muốn thanh danh của tôi phải đổ bể cô mới hài lòng à?

Người ta bảo, lời nói thốt ra, đôi khi còn đau hơn cả dao cắt vào. Tôi đã tỏ ra bao dung hết mức với hai kẻ không ra gì trước mặt này, nhưng họ càng ngày càng quá quắt với tôi, tôi đây không để cho họ biết mùi, thì không chỉ hôm nay mà cả ngày mai họ vẫn gặp tôi sẽ làm phiền tôi.

- Tôi có gì mà không nói được, tôi nói sao sao?

- Cô… tôi không ngờ nhân cách của cô lại tệ đến như thế?

- Nhân cách của tôi thì làm sao? Nguyễn Hữu Văn, trước khi nói đến nhân cách của tôi, sao anh không nghĩ đến trước kia anh lúc nhà anh nghèo kiết xác không có tiền để đóng học cho em gái, rồi những lúc mẹ anh không có tiền thuốc, rồi những lúc mà anh không có tiền đi học tiến sĩ, là anh đang cầm tiền của ai. Quần áo trên người anh mặc, là tiền của ai… Bây giờ anh đứng ở đây bàn nhân cách với tôi, có cảm thấy chính mình buồn cười quá không hả?

Cơn giận kéo đến khiến cho tôi không kiềm chế được cảm xúc nên cứ tuôn hết ra một tràng, Văn nghe xong tức đến tái mặt mày, anh ta siết chặt tay cuộn thành nắm đấm đến nỗi mu bàn tay nổi hết cả gân lên.

- Cô đừng có mà ăn nói lung tung, đừng có vui oan giáng họa cho người khác.

- Tôi vu oan giáng họa cho người khác. Tôi vu oan cho anh. Thật buồn cười, anh chớp mắt cũng nhanh lắm đấy.

- Cô…

Cuộc xung đột khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đó đều ngước mắt lên nhìn, Văn thì trước giờ vốn là một người có sĩ diện rất cao, anh ta đương nhiên không thể chịu nổi được cảnh như thế này nên giận quá mất khôn, cánh tay vung mạnh lên muốn đánh tôi. Hành động rất đột ngột, tôi lại không kịp phản ứng nên chỉ có thể trơ mắt nhìn nó rơi xuống. Thế nhưng đúng vào khoảnh khắc ấy, Dương Thành Nam lại giữ chặt được tay của anh ta, mắt tôi còn thấy anh dùng sức bóp cổ tay Văn như muốn nghiền nát. Đặt biệt là giọng nói, vừa lạnh vừa mang theo uy hϊếp.

- Có tôi ở đây, cậu nghĩ cậu đánh được cô ấy.