Phù Dung kết thúc buổi nói chuyện với bác sĩ Trần Thiện với kết quả không mấy khả quan. Trần Thiện không đồng ý chấp nhận lời từ chối tư vấn của cô, anh sẵn sàng tới quán café mỗi ngày để gặp cô, nói chuyện, kiểm tra tình trạng bệnh và đưa thuốc cho cô, thậm chí còn nói rằng sẽ không lấy một đồng nào.
Phù Dung không thể hiểu được lý do vì sao Trần Thiện lại kiên quyết như vậy. Hai người họ chẳng hề quen nhau chứ đừng nói đến chuyện thân thiết hay không, Trần Thiện không cần thiết phải hết lòng về cô như vậy. Thế nhưng trước sự kiên quyết của anh, Phù Dung không có cách nào từ chối nữa. Cô đành hi vọng rằng Trần Thiện sẽ sớm chán nản trước một người không có tí tinh thần nào như cô.
Tấm ảnh được gửi vào điện thoại, cuộc gọi kéo dài hơn mười giây với những tiếng ồn ào, việc chồng cô đi công tác đột xuất mà đến tận tối muộn mới báo, trong đầu cô hiện giờ chỉ xoay quanh những chuyện này mà thôi. Phù Dung trở về nhà, quẳng túi xách lên ghế sô pha.
Quyền từ trong phòng ngủ trở ra, đầu tóc, áo quần chỉn chu, không hề có nửa điểm giống với tấm ảnh mà cô nhận được vào đêm qua. Cứ như thể, người đàn ông đó và người chồng ngay trước mắt cô đây không phải là một. Nhưng gương mặt ấy, làm sao cô có thể không nhận ra được chứ.
- Hôm nay em về sớm à? – Quyền hỏi, đi đến tủ lạnh lấy một chai nước mát.
- Vâng, em hơi mệt, xin nghỉ buổi chiều.
Phù Dung nói, thả mình xuống ghế. Cô tò mò muốn hỏi rằng hôm qua Quyền đã đi đâu, nhưng lại không biết mở lời thế nào. Cô hoài nghi chồng nói dối mình, đồng thời cũng không muốn chồng biết rằng mình thiếu niềm tin đến thế.
Quyền ngồi xuống bên cạnh, chìa chai nước sang cho cô. Phù Dung đón lấy chai nước, cảm giác mát lạnh truyền sang tay cô, tự dưng cô tỉnh táo hẳn lên. Ánh mắt cô rơi trên vết hằn ở mu bàn tay Quyền. Phù Dung vội vàng túm lấy tay hắn, lo lắng hỏi.
- Anh làm sao vậy? – Cô nhìn chăm chăm vào vết hằn kia, đó là một vết cắn, là dấu răng của một người trưởng thành. Vết cắn sâu hoắm và đỏ ửng cả lên.
Quyền rụt tay về, giấu nó trong ống tay áo.
- Không sao cả. Anh bất cẩn, bị đυ.ng phải thôi.
Trả lời xong, hắn cũng tự muốn tát mình một cái, lý do này đến chính hắn cũng cảm thấy khó tin. Quyền chột dạ lo rằng Phù Dung sẽ chất vấn mình, cuối cùng cô lại chẳng nói gì cả. Phù Dung lẳng lặng đứng dậy, đi lấy thuốc bôi và bông băng rồi quay trở lại bên cạnh Quyền.
Cô cầm lấy tay anh, vừa bôi thuốc vừa nhắc nhở, tuyệt nhiên không có một câu nào là thắc mắc về chuyện tối qua.
- Lần sau phải cẩn thận hơn nhé. Anh va đυ.ng thế nào mà bị thương thảm thế này chứ.
Quyền chỉ khẽ cười, hai tai hắn đã đỏ lựng hết cả lên. Phù Dung bôi thuốc xong rồi lấy băng dán lại cho hắn. Xong xuôi, cô lại đi nấu cơm. Quyền thở phào một hơi, coi như hắn tránh được một kiếp nạn.
Trong lòng Phù Dung có rất nhiều câu hỏi, đáng ra cô cần phải hỏi Quyền cho ra nhẽ, nhưng rồi lại chẳng thể mở miệng được. Cô không muốn hỏi, hay nói chính xác hơn là không muốn nghe câu trả lời. Cô sợ chồng mình sẽ thừa nhận, rằng hắn đã nói dối cô về việc đi công tác đột xuất, rằng hắn chính là người đàn ông ăn chơi trác táng, ôm phụ nữ khác ở bên ngoài kia.
Có đôi khi, phụ nữ biết tất cả mọi chuyện. Chỉ là họ không muốn nói ra, hoặc chính mình không muốn phải đối mặt với sự thật đau lòng ấy. So với việc lật tẩy sự dối trá trắng trợn của người đầu ấp tay gối bên mình hằng đêm, họ lựa chọn tự lừa dối mình và giữ cho mọi thứ được êm đẹp.
Tất nhiên, chẳng ai lại rảnh rỗi mà để ý được rằng, cái thứ êm đẹp đó chẳng qua chỉ là một cái vỏ bọc mỏng dính, sắp sửa nứt toác, không thể bảo vệ nổi tình cảm đã mục nát, thối rữa ở bên trong.
Phù Dung cũng là một người đàn bà như thế.
Trong vài tuần sau đó, cuộc sống của cô lại tiếp diễn với những ngày tháng ảm đảm, lạnh lẽo. Không ai nhắc đến chuyến công tác bất ngờ kia nữa, Phù Dung không hỏi, Quyền cũng tự biết điều mà ngậm miệng lại. Hắn vẫn đối xử tốt với cô, giống như là để bù đắp cho cảm giác tội lỗi của chính mình.
Phù Dung theo hẹn đến gặp Trần Thiện ở quán café, mỗi tuần một lần. Trần Thiện không đả động gì đến việc thúc ép cô điều trị, anh chỉ đơn giản là đưa thuốc, và làm kiểm tra đơn giản cho cô. Vì Phù Dung ngoan ngoãn phối hợp với anh, nên bệnh tình của cô không có chuyển biến xấu đi, cũng không có dấu hiệu sẽ tốt lên.
Trần Thiện rất phiền lòng về chuyện này. Anh đã thử tìm tới Thư Vân để nhờ vả, nghĩ rằng chị họ mình có lẽ rất thân thiết với Phù Dung, lời của chị có thể sẽ giúp ích trong quá trình điều trị khó khăn này. Đáp lại sự nhờ vả của Trần Thiện là một cái thở dài, Thư Vân đâu có hơn gì anh mấy. Chị cùng lắm chỉ là một đồng nghiệp của Phù Dung mà thôi.
- Không còn cách nào nữa sao? – Trần Thiện hỏi, đôi mày rậm nhíu lại chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi.
- Chị không biết nữa.
Thư Vân thở dài thườn thượt. Chị muốn giúp Phù Dung, điều đó chỉ đơn thuần xuất phát từ lòng tốt của chị. Thế mà Phù Dung lại luôn từ chối lòng tốt này, dường như trong lòng cô tồn tại sự đối địch, hoài nghi với tất cả mọi người.
Cả Thư Vân và Trần Thiện đều buồn bực. Trần Thiện không muốn từ bỏ, anh chưa bao giờ thất bại trong một việc gì. Cho đến giờ, việc Trần Thiện đeo bám Phù Dung, thuyết phục cô chữa bệnh đã không chỉ còn là vì lòng tốt, vì lời thề y đức, mà còn vì sự ghét bỏ đối với thất bại của mình.
- A, nhớ rồi. Con bé từng kể, bạn nó nói cho nó mượn tiền. Nhưng con bé không muốn nhận. Hay là thử tìm đến bạn con bé xem, biết đâu lại có thể khuyên được đấy.
Thư Vân hớn hở như bắt được vàng.
- Được rồi, để chị thử xem.
- Ừ, chúng ta tìm đến cô ấy. Em đi cùng chị, có vấn đề về chuyên môn cũng sẽ dễ nói chuyện hơn.
***
Thư Vân và Trần Thiện hẹn gặp được Liên. Cô ta vô cùng ngạc nhiên khi có hai người lạ hoắc muốn gặp mình, nhưng khi nghe nhắc đên Phù Dung, cô ta lập tức thay đổi thái độ. Sau khi biết được Trần Thiện là bác sĩ điều trị của Phù Dung, nhìn gương mặt tuấn tú và trắng trẻo của anh, trong đầu cô ta nảy ra một ý tưởng táo bạo.
- Được được, tôi sẽ khuyên nhủ cô ấy.
Liên tỏ ra quan tâm hết sức đến chuyện của Phù Dung.
- Cô ấy không chịu chữa bệnh. Tôi không rõ cô ấy và người nhà có khúc mắc gì, hay là vì lý do không có tiền. Nếu có thể khắc phục được sớm thì tốt. Bệnh của cô ấy càng kéo dài thì càng nguy hiểm đến tính mạng.
Trần Thiện nói, đó là điều mà anh đã canh cánh bấy lâu nay. Phù Dung tuy bề ngoài rất phối hợp với anh, đều đặn đến lấy thuốc như đã hẹn, nhưng thật tâm thì lại hoàn toàn không hề có hi vọng muốn khỏi bệnh.
- Cô ấy còn nói với tôi, cô ấy không muốn sống nữa.
Nghe đến điều này, cả Thư Vân và Liên đều ngạc nhiên, có chút hoảng hốt. Phù Dung lại tiêu cực đến thế hay sao? Thư Vân không hề nghĩ rằng em gái đồng nghiệp cùng mình lại ủ dột và mất niềm tin đến mức ấy. Còn về phần Liên, cô ta đang đăm chiêu nghĩ đến mối quan hệ giữa Quyền và Phù Dung. Giữa hai người họ liệu rằng có phải đang tồn tại xích mích nào đó, cho nên mới khiến Phù Dung mất tinh thần đến vậy?
Dù là gì thì đối với Liên, đây cũng là một tin tốt. Phù Dung không muốn sống, như vậy chẳng sớm thì muộn, Quyền cũng sẽ là của cô ta mà thôi.
- Không thể nào đâu, cho dù chồng cô ấy không cho tiền, hay nhà cô ấy không có tiền, thì tôi cũng đã nói là sẽ giúp cô ấy rồi mà. – Liên nói, tỏ ra lo lắng thấy rõ. – Tôi nghĩ có thể là do cô ấy sợ bệnh viện thôi. Dù sao thì nghe tin mình bị ung thư, bệnh vốn khó chữa khó cứu, chẳng ai có tinh thần nổi.
Thư Vân gật gù, lời của Liên nói cũng không sai. Trần Thiện cũng cho rằng Phù Dung có thể là do sợ bệnh viện nên mới từ chối chữa bệnh, cô thà đến quán café nhận vài đơn thuốc của anh còn hơn là đến bệnh viện để điều trị.
Trần Thiện thở dài, đưa ra chủ ý cuối cùng của mình.
- Còn một phương pháp nữa. Cô ấy có thể đến nhà tôi. Trong nhà tôi cũng có nhiều thiết bị để kiểm tra, chỉ là không được đầy đủ như ở bệnh viện. Nếu cô ấy tiếp nhận trị xạ thì sẽ không thể tiến hành ở nhà tôi được, nhưng đó là việc của sau này.
Ánh mắt Liên tỏa sáng lập lòe, ả lại vừa nghĩ ra điều gì đó hay ho cho kế hoạch phản bội và chiếm đoạt chồng của bạn thân mình. Không một ai có thể nhìn rõ được những suy nghĩ đen tối và nhớp nhúa đó, đang được ẩn giấu dưới một gương mặt xinh đẹp và sự quan tâm nơi đầu môi kia.
- Tôi sẽ khuyên cô ấy. Hai người cứ yên tâm, dù có dùng cách gì tôi cũng nhất định sẽ giúp cô ấy hồi tâm chuyển ý.
Liên nói một cách chắc nịch. Thư Vân vui vẻ ra mặt. Ngược lại, chẳng hiểu sao Trần Thiện lại có cảm giác không mấy hay ho cho lắm, dù rằng đến tìm Liên nhở vả là đề xuất của anh. Anh không thích cô gái này, nhưng lại chẳng còn cách nào khác, buộc phải đặt niềm tin ở Liên.