Thấy Thịnh lúng túng, Nhi càng tức giận hơn. Hắn nói muốn giải thích nhưng cuối cùng lại chẳng nói được gì. Cô phát hiện ra mình vẫn đang chờ đợi một lý do thích hợp từ miệng hắn. Nhi hoảng hốt, cô còn chờ đợi cái gì chứ? Hắn nói là cô sẽ tin ư, tại sao cô lại ỷ lại vào hắn đến vậy.
- Anh đúng thật là đã làm đám cưới.
Thịnh cụp mắt nói. Lời thú nhận thẳng thừng của hắn đập thẳng vào tai Nhi. Cô sững sờ, không ngờ được là hắn lại thẳng thắn thừa nhận đến vậy. Cô lại càng muốn biết tiếp theo hắn định nói gì, định lừa gạt cô thế nào.
- Nhưng anh chưa hề đăng ký kết hôn. Anh cưới cô ta chỉ là vì ép buộc mà thôi. Sau này gặp được em, anh mới nhận ra người mình yêu là em, muốn bên cạnh em.
Thịnh đột ngột túm lấy tay Nhi, níu kéo.
- Cho anh thời gian, anh nhất định sẽ chấm dứt với cô ta.
Nhi không thể nuốt trôi lời thề hứa này của hắn. Lời hắn nói đã từng khiến cô mê đắm, chìm ngập trong tình yêu, lúc này lại chỉ khiến cô ghê tởm. Nếu lúc ở bar cô không nôn thốc nôn tháo vào gã biếи ŧɦái kia thì có lẽ bây giờ, thứ đó đã được tặng cho Thịnh. Nhi vung tay lên tát hắn một cái nữa. Vết đỏ trên má Thịnh còn chưa mờ thì đã chồng thêm một tầng rát buốt.
- Thôi đi. Anh còn định dối trá đến bao giờ? – Lúc này Nhi hoàn toàn tỉnh táo. – Cứ cho là anh sẽ đến với tôi, nhưng cũng vì thế mà bỏ rơi người vợ kia của anh rồi. Tôi không muốn làm kẻ thứ ba, không muốn phá hoại gia đình nhà người khác. Anh muốn làm thằng khốn thì làm một mình đi!
Nhi vừa nói vừa đẩy Thịnh ngược ra phía cửa. Cô cố gắng dằn xuống sự ghê tởm trong lòng mình, giữ cho giọng không run rẩy, không muốn để lộ mặt yếu đuối ra cho Thịnh nhìn thấy.
- Nhà tôi sẽ trả cho anh, việc tôi cũng không làm nữa. Chúng ta chấm dứt. Anh về với vợ anh đi.
Nhi rất dứt khoát, đã quyết định thì sẽ không quay đầu lại. Cô đóng sầm cửa lại, khóa trong, rồi kéo cả cái tủ giày to đùng ra chặn luôn cửa. Cô không muốn nhìn thấy hắn thêm chút nào, càng thấy thì chỉ càng đau lòng mà thôi. Xong xuôi, Nhi ngồi thụp xuống sàn, gục xuống đầu gối mình mà trốn tránh hiện thực này.
Cô biết mình đã làm đúng, nhưng không hiểu sao vẫn cứ thấy khổ sở và trống rỗng. Rõ ràng cô nên tức giận vì mình bị lừa chứ, nhưng vừa rồi đứng trước mặt Thịnh, cô chỉ cảm thấy buồn.
Nhi muốn khóc lại không khóc được, hốc mắt cô khô khốc và ran rát, tuyến lệ không thèm hoạt động, để ấm ức ứ đọng lại trong tâm trí không có cách nào trào ra ngoài.
Phong Hải ló đầu ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của Nhi đang cuộn tròn ngoài cửa thì không kìm được tiếng thở dài. Cậu vốn nghĩ cô cũng sẽ giống như bao ả đàn bà khác, luôn thèm muốn sự giàu có của Thịnh, luôn khát khao trèo lên giường hắn để đổi lấy vinh hoa phú quý. Sau khi nghe toàn bộ cuộc nói chuyện vừa rồi của Nhi và Thịnh, Phong Hải mới biết mình đã nghĩ oan cho cô.
Phong Hải nhẹ chân bước ra ngoài, dừng lại ở bếp, rất tự nhiên mà lục lọi tủ lạnh, pha cho Nhi một cốc nước gừng. Nhi nghe thấy tiếng động lạch cạch trong phòng, cô chẳng buồn xem đó là ai nữa. Giờ phút này thì ai ở đây mà chẳng được, ngoại trừ Thịnh ra.
Phong Hải bưng nước gừng tới, ngồi xổm bên cạnh Nhi.
- Uống đi này, giải rượu tốt lắm đấy.
Cậu vừa nói vừa dí cốc nước vào tay Nhi, cảm giác lành lạnh của thủy tinh chạm vào da thịt làm cô hơi rùng mình. Cuối cùng thì cô cũng chẳng trốn được.
- Cảm ơn.
Nhi đón lấy cốc nước, không có ý định đứng đậy. Phong Hải thấy thế thì ngồi bệt xuống bên cạnh cô.
- Tôi không nghĩ là cô lại khí phách thế. – Cậu đưa ra một lời khen, cô gái này quả thật rất mạnh mẽ.
- Chứ không thì tôi phải làm sao, mặt dày tranh cướp chồng người ta? – Nhi cười mỉa mai. – Xin lỗi, chuyện xấu xa này tôi không làm được.
Phong Hải gật gù. Còn một chuyện mà cậu vẫn canh cánh trong lòng. Nhi đã nói là sẽ không gặp lại Thịnh.
- Vậy còn đề nghị của chị tôi?
- Anh cũng biết à?
Nhi tỏ vẻ ngạc nhiên. Đó cũng là một rắc rối của Nhi. Tuy cô tạm thời không muốn nghĩ về chuyện đó, cô không hiểu được ý đồ của Phương Uyên, nhưng cô cũng chẳng thể trốn được cả đời. Chị ta đã đưa ra yêu cầu như vậy thì ắt hẳn có lý do. Chỉ là, cô không muốn để mình vướng bận vào chuyện phiền phức như thế. Có lẽ về điểm này, Nhi và Phong Hải rất giống nhau, dường như có chung một đáp án trong đầu rồi.
- Biết chứ.
- Vậy anh nghĩ sao? Tôi có nên không nhỉ?
Phong Hải trợn mắt nhìn cô, đến bái phục bởi ngay cả lúc này mà cô cũng có thể buông lời đùa cợt.
- Đừng có đùa. Tôi không thích tình tay ba, có gì hay ho chứ? Tại sao cô phải tranh giành tên khốn kia với chị tôi? Nếu được, tôi thậm chí còn muốn đá phắt hắn ra khỏi nhà.
- Ừ, đùa anh thôi. Cái danh vợ lẽ nhục nhã như vậy, cho tôi cũng không thèm.
Nhi liếc Phong Hải một cái rồi ngửa cổ uống một hơi hết cốc nước gừng. Vị cay xộc lên mũi làm cô đau điếng, nhưng cũng giúp cô tỉnh táo hơn.
- Chắc lúc nãy anh cũng nghe cả rồi nhỉ. Tôi chia tay với hắn rồi, nhà sẽ trả cho hắn, tôi cũng sẽ xin nghỉ việc ở công ty hắn luôn. Phiền anh quay về báo cáo với chị gái anh một tiếng.
Nhi nói, sau khi uống hết một cốc trà kia, cô cứ như thể đã gỡ bỏ hết buồn bực và rắc rối ra khỏi người mình, trên gương mặt mang một vẻ bình thản, trông chẳng giống người vừa bị đả kích tâm lý một chút nào. Nhi đứng dậy mang cốc đi rửa.
Nhi quanh quẩn trong bếp một hồi lâu, dọn dẹp những đồ thừa bị cô vứt linh tinh trên mặt bàn, vứt hết vào thùng rác rồi gói gọn lại. Sau đó, cô dọn phòng khách, những món đồ nào Thịnh mua thì vẫn được để trên kệ, những món đồ nào cô mua thì được dồn hết vào một cái thùng các tông, dán lại cẩn thận và xếp ngoài phòng khách.
Phong Hải cứ chăm chăm nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc và tò mò. Cô thật sự là nói được làm được. Nhi đã nói sẽ trả nhà, cho nên cô dọn đồ đạc luôn trong đêm. Phong Hải thấy mình đứng đó cứ như người thừa, giương mắt nhìn một mình cô dọn dẹp cũng không phải việc hay ho gì.
- Này, có cần tôi giúp gì không? – Phong Hải thẽ thọt lên tiếng.
Nhi lúc này đang vác cái ghế đẩu để lên trên ghế sô pha, chuẩn bị thu dọn mấy bức tượng gỗ trên kệ cao.
- Không cần đâu. Anh có thể về rồi.
Nhi lạnh lùng trả lời, không quay đầu nhìn lấy một cái. Cô trèo lên ghế đẩu, phân chân ghế lún xuống đệm sô pha, chòng chành như sắp đổ đến nơi. Nhi đứng trên ghế, cả người lắc lư như cây sậy.
- Sẽ ngã đó. Cô bị ngốc thật hay giả thế, ghế đấy cũng đem chồng lên sô pha được!
Phong Hải cuống quýt kêu lên, vừa dứt lời thì Nhi ngã thật. Cái ghế đẩu bửa ra phía sau, Nhi còn chưa kịp bám vào cái kệ thì đã bị ngã vật xuống. Phong Hải lao đến trong nháy mắt, đỡ lấy cô, ôm trọn Nhi vào l*иg ngực. Cả hai lăn đùng ra sàn.
Trên sàn trải thảm lông, cú ngã này cũng không được tính là mạnh lắm. Hai người thở hồng hộc, đều bị phát ngã vừa rồi dọa cho đứng tim. Đằng sau Nhi là cái bàn thủy tinh, nếu Phong Hải không chạy đến kịp thời thì có khi giờ này cô đã nằm ngắc ngoải giữa đống mảnh vụn, hậu quả thê thảm không dám tưởng tượng rồi.
Nhi và Phong Hải trừng mắt nhìn nhau một hồi lâu, cô dường như còn cảm nhận được nhịp tim hối hả của Phong Hải dưới lớp áo của cậu, cả hai đỏ mặt. Nhi giãy dụa ngồi dậy, Phong Hải buông cô ra.
Nhi ngượng ngùng quay mặt đi, mãi một lúc sau mới thỏa hiệp.
- Vậy thì anh giúp tôi lấy mấy cái tượng kia xuống nhé.
Nhi nói, rồi cúi đầu chạy vào phòng ngủ. Phong Hải nhìn theo cô, nhếch miệng cười, tưng dưng lại thấy cô như con hổ nhỏ đáng yêu.
Dưới sự trợ giúp của Phong Hải, hơn một tiếng sau Nhi đã dọn dẹp xong đồ đạc của mình, quần áo cũng tống hết vào một vali, dồn đống ngoài phòng khách. Trời vừa hửng sáng, ánh nắng chiếu vào phòng qua cửa sổ sát đất, làm cả căn phòng sáng bừng lên.
- Cảm ơn, giờ thì anh có thể về được rồi.
Nhi thẳng thừng đuổi người, mà thật ra Phong Hải cũng chẳng có lý do gì để ở lại đây. Sau khi cậu rời đi, Nhi mở máy gọi điện cho chị Yến xin được ở nhờ vài hôm. Ngoài chị ra thì cô chẳng nghĩ đến ai khác được. Hôm nay không phải đi làm, chị Yến rất nhanh đã đến nhà cô. Nhìn thấy đống đồ ngồn ngộn ở phòng khách, chị sửng sốt một chút.
- Em sẽ giải thích sau. Chị giúp em chuyển đồ được không?
Nhi trưng ra ánh mắt thỏ non khẩn cầu như mọi khi, Yến mềm lòng ngay lập tức, không hỏi han gì mà xắn tay áo, giúp cô bê đồ ra thang máy.
Đến khi cả hai yên vị trên xe, Yến mới lên tiếng hỏi.
- Nào, giờ thì nói đi, chuyện này là sao?
- Em đã đến gặp chị ta.
Nhi khẽ nói, cứ nhắc đến chuyện này là cô lại buồn bực không thôi. Mặc dù không thể hiện ra ngoài mặt, nhưng không thể nói là cô không xuống tinh thần.
- Sao rồi?
Yến hồi hộp còn hơn cả Nhi lúc mới đến nhà Phương Uyên. Chẳng hiểu sao cô lại muốn bật cười ngay lúc này, cô cứ tưởng không ai quan tâm đến mình nữa, nhưng hóa ra vẫn còn người chị này. Thế thì có gì phải buồn nữa đây. Cho dù Yến và cô chẳng hề có mối quan hệ thân thích gì, nhưng chị vẫn luôn quan tâm chăm sóc cô, coi cô như em gái ruột mà đối đãi. Khoảng thời gian vừa rồi, coi như cô mù nên mới yêu nhầm phải Thịnh, nhưng đối với Nhi vẫn là có thu hoạch.
- Hắn đúng là có vợ thật. Chỉ có em ngu ngốc nên mới tin hắn.
- Rồi sao? Chị ta có làm gì em không?
Yến hoảng hồn, ngay lập tức muốn dừng xe lại mà kiểm tra xem trên người Nhi có vết thương nào không. Mấy bài báo đánh ghen vẫn còn để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng chị, nào là giật tóc, lột đồ, xát ớt xát muối lên vết thương, đang nổi điên thì chuyện gì người ta cũng có thể làm được.
- Em không sao. Chị ta cũng rất tử tế đó chứ. – Nhi nhếch môi, không hiểu là vì cảm thấy mình may mắn hay là nhục nhã. – Dù sao thì em cũng chia tay với hắn rồi. Sang tuần em nộp đơn xin nghỉ việc, cũng sẽ chuyển nhà.
Nhi thông báo, rồi ngả người sang bên Yến, bám lấy cánh tay đang chăm chú trên vô lăng của chị.
- Cho nên, mấy ngày này chị có thể thu lưu em được không? Em bây giờ là đứa vừa thất tình vừa nghèo rớt mồng tơi, vô gia cư luôn rồi.