100 Ngày Làm Vợ Lẽ

Chương 4

Nhi không biết mình có nên nghe theo lời Phương Uyên hay không. Cuộc sống êm đẹp đầy lý tưởng đang dần bị bóc trần ngay trước mắt, Nhi nửa tò mò muốn tìm kiế sự thật, nửa lại không có gan động tới.

- Cô cứ suy nghĩ.

Phương Uyên để lại một tấm thiệp nhỏ trên bàn, không đợi câu trả lời của Nhi, cũng không thu lại tài liệu mà cứ thế đứng dậy ra về.

- Nghĩ kỹ rồi thì đến đây tìm tôi. Hoặc là, gọi cho Phong Hải tới đón.

Phong Hải bước theo chị gái ra đến cửa, như cảm thấy mình có việc chưa làm xong, cậu ta lại trở về trước mặt Nhi. Nhìn bộ dạng đờ đẫn của cô gái nhỏ, Phong Hải không khỏi kìm nén tiếng thở dài của mình. Cậu cũng không phải kẻ bảo thủ hay cố chấp, trước biểu hiện của Nhi, cậu cũng đoán được phải đến tám phần rằng Nhi bị Thịnh lừa. Chỉ là không biết đối với cô, hắn có mưu đồ gì.

Phong Hải đặt thỏi son lên bàn, đè nó lên tấm thiệp mà chị gái để lại.

- Son là tôi làm hỏng, vẫn nên trả cho cô.

Thấy Nhi không có biểu hiện gì, Phong Hải khẽ lắc đầu. Cậu vừa nhổm dậy thì đã bị cô nắm tay giữ lại. Phong Hải nghe thấy cô gái nhỏ run rẩy hỏi mình.

- Hai người nói dối tôi, đúng không?

Phong Hải quay lại chỉ thấy Nhi đang cúi đầu, không thấy rõ được biểu cảm của cô nữa. Có lẽ cô đang hoang mang và khó chịu lắm. Nhưng chuyện này vốn dĩ không phải do cậu và chị gái gây nên, có trách thì cũng phải trách tên khốn Thịnh chuyên đi lừa đảo phụ nữ, hoặc là trách Nhi quá ngây thơ để bị người ta dắt mũi.

- Cô tự kiểm tra thì biết ngay thôi.

Phong Hải nói rồi, dứt khoát rời khỏi căn hộ của Nhi, đưa chị gái trở về nhà. Trong căn phòng khách rộng lớn, đột nhiên Nhi cảm thấy cách bài trí vừa phóng khoáng vừa bừa bộn này có chút rối mắt. Vừa ngẩng đầu cô đã có thể thấy cái lọ hoa mà Thịnh mua tặng, bất luận là đưa mắt đi đâu, cô cũng có thể thấy đồ vật mang bóng hình hắn.

Một người yêu thương mình như thế, sao có thể là kẻ lừa đảo được?

Nhi cắn môi, trong lòng nhộn nhạo. Cô giận mình tại sao lại rơi vào hoàn cảnh này, lại không biết xoay sở thế nào. Bạn bè của cô không nhiều, cô cùng với đồng nghiệp cũng chẳng có quan hệ tốt đẹp gì, cho nên cũng chẳng biết tìm đến ai để giúp mình giải đáp thắc mắc cả. Cô sao có thể mang chuyện này đi hỏi thẳng Thịnh cho được, như vậy có khác này lạy ông tôi ở bụi này. Nếu như là Phương Uyên nói dối, chứng minh cô đã không có lòng tin với Thịnh. Mà nếu như Thịnh thật sự nói dối, vậy cô phải đối mặt với hắn thế nào, đối mặt với chính mình thế nào?

Nghĩ ngợi một lúc lâu, điện thoại cô lại réo vang, chị Yến gọi tới. Nhi giật mình, lúc này mới nhớ ra mình đã muộn giờ đi làm rồi. Mới sáng sớm đã có chuyện, tinh thần cô xuống dốc không phanh, cô chẳng hề muốn đến công ty chút nào. Dù vậy, cô cũng không thể gặp chuyện liền bỏ bê công việc, trốn tránh trách nhiệm. Chỉ có trẻ con bị ngã, không đứng dậy được thì mới bật khóc ăn vạ thôi. Cô đã không còn là một đứa trẻ nữa rồi, mới cách đây không lâu, khi chuyển ra ngoài ở, cô còn mạnh miệng tuyên bố rằng sẽ tự lập mà không cần đến sự trợ giúp của ông. Cô đâu thể nói mà không giữ lời.

Nghĩ là một chuyện, làm lại là việc khác. Kể cả khi cô đã cố gắng động viên bản thân mình đến thế, cô cũng vẫn không thoát khỏi những suy nghĩ bủa vây trong đầu mình. Tâm trí của Nhi lúc này như một con cá sa lưới, vùng vẫy điên cuồng vẫn không tìm được lối ra.

Vừa đâm chọc chiếc bánh ngọt, cô vừa trút ra cái thở dài thứ mười trong buổi sáng này. Chị Yến vẫn luôn là một người tinh tế, cảm xúc của Nhi sao có thể qua được mắt chị.

- Nói cho chị đi, em có phải gặp chuyện gì khó khăn không?

- Em á? – Nhi bất ngờ được quan tâm, không tránh khỏi kinh ngạc, nhưng suy cho cùng thì cô cũng không muốn đem nó kể ra. – Em thì có chuyện gì được.

Chị Yến vươn tay sang cướp lấy cái dĩa trong tay Nhi, chỉ vào miếng bánh ngọt đã nát bét. Nhi nhận ra mình đã thất thố và che giấu lộ liễu thế nào.

- Em chưa bao giờ thích chọc bánh ngọt, em còn ghét việc có người chọc toét cái bánh của em ra.

Nhi gục đầu xuống bàn. Cô có nên hỏi chị Yến về chuyện của Thịnh hay không đây? Chuyện này có gì vẻ vang để mà kể ra, hơn nữa, mới hôm qua cô còn vỗ ngực tự hào về mối tình ngọt ngào của mình và Thịnh, sang đến hôm nay đã gặp chuyện không hay. Đây là chuyện cười rồi chứ đâu còn là chuyện tình.

- Được rồi, nói nhanh đi, sắp quay lại làm việc rồi.

Chị Yến ra sức gợi mở, cuối cùng Nhi cũng chẳng giấu được nữa, đem chuyện xảy ra trong ngày hôm qua và sáng sớm hôm nay kể hết một lượt cho chị. Tất nhiên là chuyện râu ria như tìm đối tác đầu tư cho Thịnh thì cô không kể ra.

- Có phải em sai rồi đúng không? Anh ấy là người em yêu, em không nên nghi ngờ anh ấy mới phải.

Nhi rầu rĩ, lại tiếp tục chọc bánh ngọt.

- Đáp án ở ngay đấy thôi. Tại sao em còn phải băn khoăn?

- Đáp án nào? Đâu ai nói cho em biết đấy là thật hay giả?

Chị Yến đẩy cốc café của mình về phía Nhi.

- Cái này, em nghĩ có đắng không? Uống thử xem.

Nhi không hiểu ý đồ của Yến, café thì đương nhiên là đắng rồi, cho nên cô mới không uống được. Cô uống thử một ngụm café, đúng như dự đoán, vị đắng sốc lên tận óc làm mặt cô nhăn nhúm cả lại. Nhưng cô vẫn không hiểu ý chị Yến muốn nói là gì.

- Thế thì liên quan gì đến anh Thịnh?

- Anh ta cũng giống như cốc café này. Em muốn biết thì chỉ có thể thử mà thôi.

Nhi mơ hồ cảm thấy chút ánh sáng le lói trong đầu óc mình. Thử xem ư? Thử xem lời Phương Uyên nói là đúng hay sai sao?

- Cô gái kia nói anh ta có một vết sẹo, nếu đúng là có thật, vậy không phải chứng thực rồi sao?

- Em phải làm sao mới xem được? Anh ấy có bao giờ hở da hở thịt cho em nhìn đâu?

Chị Yến chẹp miệng, phẩy tay một cái. Quả nhiên là những cô gái ngây thơ, chuyện này vốn cực kỳ đơn giản mà. Chị khẽ thì thầm vào tai của Nhi vài câu, hai má Nhi chợt đỏ bừng như bốc hỏa.

- Em xấu hổ cái gì, hai người không phải đã yêu nhau nữa năm rồi à?

- Nhưng em chưa bao giờ…

Nghe được lời thú nhận lí nhí của Nhi, Yến trợn mắt há hốc mồm. Chị thật sự không tin được, ở thời đại này rồi còn có chuyện yêu đương trong sáng đến thế. Hai người định yêu đương kiểu Plato hay sao.

- Mặc kệ em với anh ta yêu nhau kiểu gì, tốt nhất là em nên tìm hiểu đi. Đừng để mình bị lừa rồi còn giúp người ta đếm tiền.

Nhi buồn bực gật đầu. Cô nắm chặt điện thoại trong tay, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, gửi cho Thịnh một tin nhắn gặp mặt. Hắn nói tối nay dẫn cô đi chơi, có lẽ lúc này không cần nữa rồi.

Tám giờ tối, Thịnh đứng trước căn hộ mà hắn mua cho Nhi, vừa hồi hộp lại vừa có chút hoài nghi. Hắn đã chuẩn bị để đưa cô đi hẹn hò tối nay, vậy mà cô lại đòi hủy giữa chừng. Rốt cuộc là có món quà bất ngờ nào khiến cô phải lao lực đến vậy. Hắn nghĩ mãi cũng không nghĩ ra, còn cho rằng, có thể cô đã câu được con cá vàng giúp mình.

Tiếng chuông cửa vang lên không ngừng, nhưng lại không có ai ra mở cửa. Thịnh bắt đầu sốt ruột. Hắn đè tay lên nút khóa ẩn, mở ra bộ số, bấm mật khẩu vào nhà. Cửa vừa mở ra, đập vào mắt hắn là không gian ấm áp, đèn chùm pha lê tỏa ánh sáng vàng thấp thoáng cùng với nến cháy bập bùng dẫn lối từ ngoài cửa vào đến phòng khách. Trên bàn ăn bày hai bộ đồ ăn kiểu phương Tây, cùng với hai ly rượu vang đỏ.

Nhi chậm rãi bước về phía sau Thịnh, vòng tay ôm lấy thắt lưng hắn.

- Anh thích không? Tất cả đều là em tự chuẩn bị đấy.

Trái với suy nghĩ của Nhi, Thịnh không tỏ ra vui thích, hắn còn đanh người lại. Thịnh vươn tay xuống, gỡ cánh tay đang ôm cứng lấy mình của Nhi ra, kéo cô về phía trước mặt mình.

- Ai bảo em làm thế này?

- Chẳng ai bảo hết. Em muốn làm thế. Em muốn anh thuộc về em.

Thấy sự cương quyết của Nhi, Thịnh đành xuống nước dỗ dành cô.

- Không phải anh đã nói rồi sao? – Thịnh ôm cô ngồi xuống ghế sô pha. – Em phải suy nghĩ kỹ….

- Em nghĩ kỹ rồi. Em quá tuổi thành niên rồi, tất cả những việc này đều là hợp pháp. Em tự nguyện ở bên anh, đâu phải tội trạng gì?

Nhi càng nghĩ càng tủi thân. Cô đã làm đến nước này mà hắn còn từ chối, hoàn toàn không để lại mặt mũi cho cô. Hắn hơn cô mười tuổi, trong mắt Thịnh, có thể cô chỉ như đứa trẻ con nhèo nhẽo đòi chứng tỏ mình đã lớn. Nhưng đối với Nhi, đây là mặt mũi, là minh chứng tình cảm mà Thịnh dành cho mình.

- Anh muốn có đầu tư đúng không? Vậy thì anh phải đánh đổi đi.

Lúc nói những lời này, Nhi còn tưởng mình giống như một con cáo già trên thương trường, ép người ta dùng thân đổi chác. Cô hoàn toàn không biết rằng đây là quyết định sai lầm nhất đời của mình.

Thịnh chần chừ. Hắn nửa muốn từ bỏ, đẩy Nhi ra, nửa lại không cam tâm. Hắn đã bỏ ra quá nhiều tâm sức cho dự án lần này, hắn cần tiền, cần một kẻ không tiếc gì mà rót vốn cho mình.

- Hay là anh không yêu em?

Một lời này của Nhi đánh vỡ phòng tuyến cuối cùng của Thịnh. Hắn quẳng túi xách xuống đất, đưa tay lên kéo rời cà vạt khỏi cổ áo.

- Là em đòi hỏi đấy.

Dứt lời, hắn cúi người xuống hôn Nhi, ngấu nghiến gặm cắn đôi môi mềm mại của cô. Nhi hoàn toàn không kịp chuẩn bị, để cho Thịnh đè nghiến xuống ghế sô pha. Lần đầu của cô cứ thế bị Thịnh cướp mất, mà cũng không hẳn là hắn cướp, đây là do cô tự mình dâng lên miệng hắn. Ngoài đau đớn và khó chịu, Nhi chẳng có cảm giác gì khác.

Nến đã cháy gần hết, đồng hồ điểm mười hai giờ đêm, Nhi lờ mở tỉnh lại vì khó thở và cảm giác nặng nề. Thịnh đã ngủ gục trên người cô sau khi giải quyết xong chuyện. Cô khó khăn nhấc tay lên, cử động khó khăn, cánh tay cô rơi xuống bả vai hắn, sượt qua một thứ gì đó.

Nhi chết điếng người.

Hắn đúng là có một vết sẹo lồi ngoằn nghoèo, màu đỏ sậm, nằm gọn trên bả vai.