100 Ngày Làm Vợ Lẽ

Chương 1

Nhi thu dọn lại đống tài liệu trên bàn, sắp xếp gọn gàng vào một góc, lau lại bàn một lượt để nó trông thật tinh tươm rồi mới ôm giấy tờ cần thiết, chạy qua bàn làm việc của trưởng phòng. Hôm nay cô cần phải tan ca sớm, người tình phương xa muốn hẹn gặp cô. Đã lâu lắm rồi, có khi phải đến nửa tháng nay cô chẳng thấy mặt hắn.

Mấy vị đồng nghiệp ngồi bên cạnh liếc xéo Nhi một cái, ai nấy đều bĩu môi trước hành động của cô. Người ở đây không thích cô, họ nghĩ rằng cô lúc nào cũng làm màu, ra vẻ, ngay đến cả bàn làm việc cũng phải xếp đặt chi li như thế cơ mà. Thế nên chẳng có người nào trong cái văn phòng này ưa cô. Nhi cũng không quan tâm, cô đến đây là để làm việc, kiếm tiền, sống cuộc sống tự do của mình, và còn là vì Thịnh.

- Chị à, toàn bộ việc trong chiều nay và sáng mai em đã xử lý xong hết rồi. Chị kiểm tra giúp em nhé?

Nhi híp mắt cười, khuyến mãi thêm cho chị Yến trưởng phòng vài cái chớp mắt. Chị Yến gật đầu rồi nhận lấy chồng tài liệu dày cộp kia.

- Muốn tan sớm chứ gì?

Yến trắng trợn lật tẩy ý đổ của Nhi. Chị không lạ gì cô gái nhỏ này, luôn làm việc rất tốt nhưng cũng rất ham chơi. Khác với mọi người trong văn phòng, chị rất thích Nhi. Dù sao thì người làm được việc vẫn nên được coi trọng hơn đám người chỉ biết ăn không ngồi rồi và soi mói người khác.

Nhi nhanh nhảu bóp vai cho Yến, hi ha cười nịnh bợ.

- Đúng đúng đúng. Chỉ có chị hiểu em.

- Được rồi, tài liệu lát chị xem.

Yến gật đầu, đem đống tài liệu kia bỏ sang một bên. Được cấp trên tha bổng, Nhi sung sướиɠ định vọt ra ngoài nhưng đã bị Yến túm lại. Chị nắm tay Nhi, bỗng dưng trưng ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể sắp nói chuyện gì đáng sợ lắm.

- Em nói thật cho chị biết, em đang qua lại với ai đúng không?

Bị hỏi trúng tim đen, hai má Nhi đỏ ửng. Ở công ty này cô chỉ làm quen với mỗi chị Yến, cũng thường hay nói chuyện cùng, có lẽ những chuyện mà cô tâm sự nửa vời không qua được mắt chị. Đúng là cô đang qua lại với một người đàn ông, hơn nữa hắn lại còn là ông chủ lớn của tập đoàn này.

- À thì, đúng ạ. Em đang quen một người. – Cô lí nhí trả lời.

- Sếp Thịnh à?

- Sao chị biết?

Nhi thảng thốt. Chuyện này cô giấu rất kỹ, sao chị Yến có thể biết được? Mặc dù chuyện yêu đương của cô hoàn toàn là quang minh chính đại, nhưng cô cũng không thích để lộ ra ngoài. Người yêu của cô là ông chủ cả một tập đoàn, nếu mọi biết được thì khó tránh khỏi gièm pha.

Nghe được câu hỏi của Nhi, Yến đã chắc chắn đáp án đến mười phần. Cho dù chị chẳng phải gia đình của Nhi nhưng tốt xấu gì cũng được coi là bạn bè, chị không muốn thấy cô gái trong trẻo và ngây thơ thế kia bị lừa lọc, chịu tổn thương.

- Em có biết mọi người nói gì về anh ta không? Anh ta có vợ rồi.

Yến thấp giọng nói. Nhi ngu ngơ mất mấy giây, rồi bật cười ha hả. Chuyện này cô đã từng nghe, mọi người trong công ty đều đồn thổi như vậy. Tất nhiên, đó chỉ là lời đồn đại mà thôi. Một người như Thịnh thì có khối người để tâm chú ý tới, ai cũng mong muốn bắt quàng lấy hắn, quen biết hắn, không thì cũng xì xào như thể nắm rõ hắn trong lòng bàn tay. Nhi tự cho là mình thông tuệ và thấu hiểu lắm, có lẽ Thịnh yêu thích cô là ở điểm này cũng nên.

- Chuyện bịa thôi. Không phải thật đâu chị.

Nhi phẩy tay, thanh minh cho Thịnh, trong đầu trộm nghĩ rằng tối nay gặp mặt, cô phải kể lại cho hắn nghe chuyện này mới được. Hẳn là hắn sẽ rất vui vẻ khi thấy cô toàn tâm toàn ý vì mình như thế.

- Mọi người đều nói…

Hiền vẫn chưa hết lo lắng. Nhi rút tay mình khỏi tay chị, chuyển sang vỗ vai trấn an bằng cái giọng bà già nửa vời của mình.

- Thật mà. Em và anh ấy yêu nhau nửa năm rồi, chả nhẽ em lại không biết hay sao. Mấy lời đồn đại vô lý đó chị đừng tin làm gì cho đau đầu.

Nhi trả lời, nháy mắt một cái, rồi tạm biệt chị Hiền. Vừa rời khỏi công ty, vừa nghĩ về những chuyện xung quanh mình, Nhi chợt cảm thấy sao mà mọi thứ hoàn mỹ đến thế. Cuộc sống yên ổn, có việc làm có tiền tiêu, trưởng phòng kiêm bạn tâm giao lại hết sức thương yêu cô, người tình của cô lại vô cùng cưng nựng cô. Nhi chẹp miệng, thật sự, đời người chẳng mong cầu gì hơn thế.

Cô đã quên mình mới chỉ hai mươi tuổi. Trên chuyến đi dài đằng đẵng của cuộc đời này, không sớm thì muộn, rồi cũng sẽ đến lúc cô vấp phải đoạn đường khúc khuỷu gập ghềnh. Đôi khi khởi đầu quá suôn sẻ êm đẹp lại là tiền đề cho một chặng đường đầy những khổ sở ở phía trước kia. Hoặc là, những thứ đó đã ẩn giấu sẵn trong từng đường đi nước bước của cô rồi, chỉ là cô chưa nhận ra, hoặc chưa đến lúc để nó xuất hiện mà thôi.

***

Trong căn biệt thự xa hoa không có lấy một bóng người, không khí tĩnh lặng bao trùm lên mọi ngóc ngách, ám lên từng vách tường. Mọi thứ ở nơi đây mang mùi cổ kính và xưa cũ, nhưng cũng vô cùng hoa lệ.

Phương Uyên tựa vào thành giường, sương ẩm quanh quẩn trong phòng ngủ. Bóng dáng một người phụ nữ gần ba mươi như ẩn như hiện trong làn hơi nước, phảng phất nét sang trọng dù rằng trông chị hơi gầy và xanh xao.

Đôi mắt u sầu của chị chăm chú dõi theo quyển sách đang cầm, thế nhưng lại chẳng có chữ nào vào đầu được. Chị còn đang mải mê nghĩ về chuyện gì đó khác, về cuộc sống chẳng khác nào con chim oanh trong l*иg vàng của mình, hay về người chồng đã biệt tăm biệt tích chẳng mấy khi về nhà. Kể từ ngày kết hôn, hắn đã biến đâu mất dạng rồi.

Cánh cửa gỗ nặng trịch của phòng ngủ mở bật ra, một cậu trai khoảng hai mươi ba nhào vào phòng, rống lên.

- Chị!

Quyển sách trên tay Phương Uyên rơi xuống chăn. Em trai chị đã quay về. Phong Hải bổ nhào đến bên giường.

- Về rồi? Định ở lại luôn không?

- Ở lại? Ở đâu?

Phong Hải mỉa mai. Cậu không giống như chị gái mình, không chịu được cuộc sống như bị cầm tù thế này. Năm đó rời nhà đi du học là quyết định sáng suốt nhất đời của cậu.

Mắt thấy chị gái định nói gì đó, Phong Hải đã vội vã cướp lời.

- Đừng nói, em không thèm ở lại đây đâu. Chị không cần lo cho em. – Hải Phong bỏ cái tay đang bịt miệng chị gái của mình ra, chuyển chủ đề. – Chị gọi em về gấp thế là có việc gì?

Phương Uyên gấp sách để lên tủ đầu giường, khó nhọc chống tay xuống giường để mà ngồi thẳng dậy.

- Anh rể em có người tình bên ngoài.

- Anh rể em … Sao cơ? Hắn lại dám léng phéng ở bên ngoài sao?

Phong Hải trừng mắt nhìn chị gái mình, xác nhận chị gật đầu rồi mới tiếp thu tin tức này. Cậu cuộn chặt bàn tay lại thành nắm đấm, hiển nhiên là đã tức đến phát rồ.

- Đồ khốn. Sau bao nhiêu chuyện hắn làm, hắn còn dám nɠɵạı ŧìиɧ?

- Cho nên chị muốn tìm cô gái kia.

- Chị!

Phong Hải gắt lên. Cậu không hiểu vì sao chị gái mình phải cố chấp thế. Tên đàn ông thối tha kia lừa chị, lừa cả nhà họ, còn chưa đủ, ngay cả một danh phận tử tế cũng không cho chị, bây giờ còn ngang nhiên nɠɵạı ŧìиɧ. Vậy mà chị của cậu vẫn cứ ôm mãi tình cảm không buông, còn muốn tìm người phụ nữ kia để làm cái gì đây?

- Chị gặp ả ta làm gì? Chị buông tay đi có được không?

Phong Hải van nài, cậu không muốn nhìn thấy chị gái mình tiếp tục khổ sở thế này nữa. Nhưng Phương Uyên lại là một người rất cố chấp, chuyện gì đã quyết, chị sẽ không từ bỏ.

- Em không giúp thì chị tự làm.

Chị buông một câu lạnh nhạt, rồi giở chăn ra, bước xuống giường. Đôi chân trần của chị thấp thoáng lộ ra sau lớp váy lụa dài, trên làn da trắng bệch là một mảng sần sùi màu đỏ sậm, vừa nhức mắt lại vừa ghê rợn.

Phong Hải thở dài, cậu đỡ lấy chị gái mình.

- Được rồi. Gặp thì gặp.

***

Nhi đến nhà hàng trước giờ hẹn tận nửa tiếng. Cô mải mê đứng trong nhà vệ sinh, tân trang lại vẻ ngoài của mình. Đàn ông luôn miệng nói thích những cô gái xinh tự nhiên, Nhi bĩu môi, có ngu mới tin điều ấy. Đàn ông chỉ thích những cô nào trang điểm trông tự nhiên, mà để được đẹp như thế, phụ nữ lại phải bỏ ra hàng giờ đồng hồ với lớp phấn son công phu ghê gớm.

Nhi đứng trước gương, chấm lại son bóng lên môi. Hôm nay cô phá lệ, vẽ lên đuôi mắt một bông hoa đào màu hồng nhạt, trông cực kỳ kiều diễm. Còn đang mải mê thoa thoa quệt quệt, một người vừa mới vào đã va phải cô. Cú va chạm mạnh đến mức làm cho Nhi ngã dúi về phía trước. Thỏi son bóng trên tay cô rơi xuống sàn gạch men, vỡ tan, nước son đặc sệt loang lổ chảy ra ngoài.

Ôi thỏi son tiền triệu mới tinh của tôi!

Nhi xém chút nữa đã thốt lên, hai mắt trừng lớn nhìn theo nước son tung tóe trên sàn. Cơn xót của trỗi dậy, Nhi ngẩng phắt đầu lên, định bụng sẽ chửi nhau một trận với người vừa va vào mình, bắt đền. Nhưng ngay khi nhìn thấy đối phương thì cô đã á khẩu. Trước mặt cô là một người đàn ông.

- Ơ kìa! Anh … anh … anh sao lại vào nhà vệ sinh nữ hả?

Nhi chỉ vào người đàn ông kia, trái tim nhỏ bé trong l*иg ngực nảy lên thình thịch. Cô sẽ không xui xẻo đến mức gặp phải biếи ŧɦái ở đây chứ? Bộ não nhỏ bé của Nhi bắt đầu nảy số, làm thế nào để kêu lên bây giờ?

- Nhà vệ sinh nữ sao? – Người đàn ông ngơ ngác, sau khi nhìn xung quanh một chút thì trợn mắt lên. – Chết rồi, sao tôi lại đi nhầm thế này!

Nhi híp mắt nhìn cậu ta, nhanh chóng đánh giá cậu ta một lượt từ đầu đến chân. Trông mặt mũi thì có vẻ sáng sủa, có lẽ cũng không phải người xấu. Chắc cậu ta đi nhầm thật. Nhi thở phào, suýt thì bị dọa chết mất rồi.

- Anh đi nhầm rồi. Nhà vệ sinh nam ở bên tay phải hành lang cơ.

- Ra thế. Tại tôi cứ nghĩ phụ nữ luôn phải, cho nên mới rẽ nhầm.

Người đàn ông gãi đầu cười, nhận sai rồi nhưng lại chẳng hề quay đầu rời đi. Hai người cứ đứng nhìn nhau một lúc lâu, đến khi cả hai tự cảm thấy ngượng ngùng. Người đàn ông hắng giọng một tiếng, cúi xuống nhặt mấy mảnh vỡ của lọ son.

- Cái này, tôi làm hỏng mất của cô rồi.

- À ừ nhỉ. Hỏng mất rồi.

Lúc này Nhi mới nhớ ra chuyện thỏi son. Cô còn chưa kịp lên giọng bắt đền thì người đàn ông kia đã ngỏ lời trước.

- Tôi đền cho cô. Cái này bao nhiêu tiền vậy?

Nhi cứng họng, mấy lời đe dọa chuẩn bị phun ra miệng kẹt cứng lại không thoát ra nổi. Người ta đã lịch sự như thế thì cô còn mắng mỏ cái gì đây, lớn tiếng ngược lại sẽ biến cô thành người bất lịch sự. Nhi vội vàng hít sâu một hơi, lấy lại vẻ hòa nhã, nhẹ nhàng nói.

- Gần một triệu.

Người đàn ông sờ sờ túi quần, moi ra một chiếc ví nhỏ, đếm số tiền lẻ trong đó rồi nhấc hết ra. Toàn bộ số tiền trên tay cậu ta còn chẳng đủ để trả tiền taxi chứ đừng nói đến mua son.

- Thật xin lỗi, tôi không mang đủ tiền rồi. - Người đàn ông nhíu mày nghĩ ngợi, bày ra vẻ mặt thê thảm lắm. – Hay là thế này, cô cho tôi địa chỉ, tôi mua son rồi gửi đến cho cô, được không?

Nhi chợt tỉnh ra. Thì ra tên này vốn chẳng phải đi nhầm nhà vệ sinh. Cậu ta chỉ muốn tiếp cận cô mà thôi. Cô liếc nhìn cậu ta, trên mặt viết đầy hai chữ khinh bỉ. Muốn lừa cô sao? Nằm mơ đi.

- Thế thì không tiện lắm nhỉ?

- Vậy cho tôi số điện thoại của cô cũng được.

Người đàn ông cố níu kéo lại. Nhi thở dài. Giờ này cũng sắp đến lúc Thịnh tới rồi, cô không muốn bỏ lỡ một giây phút nào bên Thịnh để dành cho những kẻ dở hơi thế này. Nhi thuận tiện đọc một dãy số cho người đàn ông kia lưu lại.

- Tôi phải đi đây.

Nhi lịch sự chào tạm biệt, nhưng vạn lần cũng không muốn gặp lại cậu ta. Điện thoại cô rung lên, là Thịnh nhắn tin báo rằng đã tới nhà hàng. Nhi nhanh chóng cầm túi xách, rời khỏi mớ hỗn loạn trong nhà vệ sinh.

- Tên tôi là Vương Phong Hải. Cô lưu vào nhé. Ngày mai gọi cho cô, mua son trả lại cô.

Người đàn ông gọi với theo sau lưng, cái tên thật kêu kia lọt vào tai Nhi. Phong Hải nhìn dãy số điện thoại trên màn hình, gửi chị gái báo tin đã hoàn thành xong nhiệm vụ. Cậu bước ra khỏi hành lang, vừa kịp nhìn thấy bóng lưng cô gái đi khuất. Gương mặt xinh xắn với đuôi mắt hoa đào lại hiện lên trước mắt cậu, nhưng hoàn toàn không mang đến cảm giác vui vẻ gì.

- Hồ ly tinh! - Phong Hải lầm bầm rồi bỏ đi.