Sau Khi Bị Hào Môn Tình Địch Kí Hiệu

Chương 10

Chương 10

Đạo diễn Dương làm nghi thức khai máy, tiếng pháo vừa vang lên thì kim tuyến đầy trời.

Lúc nghỉ trưa, Tống Nghi lần đầu gặp được nữ chính ôm đàn tỳ bà che nửa mặt - Ôn Tô Nhã, cô mặc một bộ váy hở lưng, đường cong thướt tha, nhìn đẹp hơn so với trên màn ảnh.

Ôn Tô Nhã đang chia một lô bánh puding mới ra lò cho diễn viên trong đoàn, mà ai cũng sợ cái danh "Nữ vương sao tác" của Ôn Tô Nhã nên có thể trốn liền trốn thật xa, ai cũng sợ bị miếng cao dính Ôn Tô Nhã cả.

Tống Nghi nhìn biểu tình mất mát của Ôn Tô Nhã, đúng là một cô gái đáng thương, sao tác đều là do công ti chủ quản thao túng, không có liên quan nhiều đến nghệ nhân.

Lúc đưa cho Tống Nghi, Ôn Tô Nhã chớp mắt mấy cái, lộ ra lúm đồng tiền mê người, "Sau này làm phiền anh chỉ bảo thêm."

"Em khách khí rồi." Tống Nghi nhận bánh pudding còn nóng hổi, theo phép lịch sự mà cười đáp, "Em tự làm bánh sao?"

Ôn Tô Nhã cúi người xuống, chỉ chỉ dâu tây còn tươi trên bánh, "Đúng rồi, bình thường em rất thích làm những thứ nhỏ như vầy."

"Xem ra mấy tháng tới anh có lộc ăn rồi, có thể được ăn đồ ngọt của mỹ nữ nữa." Ngữ khí Tống Nghi vô cùng chân thành.

Ôn Tô Nhã mở cờ trong bụng, mặt mày hớn hở, "Anh thích ăn là tốt rồi, anh mau nếm thử đi!"

Trước ánh mắt mong đợi của Ôn Tô Nhã, Tống Nghi cầm bánh pudding cắn một miếng nhỏ, "Ngon lắm, thù nghệ của em thật tốt nha."

"Thật không anh?" Nếu là người khác nói câu này thì Ôn Tô Nhã sẽ nghĩ là người kia đang thổi phồng thôi, nhưng nếu là Tống Nghi nói thì khác, anh trưởng thành và đoan chính, vừa ôn nhu vừa lịch thiệp, thế nên có thể làm người ta tin vào điều anh nói.

Tống Nghi cười khẽ, "Đương nhiên là thật rồi."

Trong lòng Ôn Tô Nhã được chữa lành không ít, cô cười một cách đáng yêu, "Cảm ơn anh, Tống Nghi ca ca."

Vừa dứt lời thì Ôn Tô Nhã nghe được một tiếng cười rất khẽ tràn ra từ cổ họng, tràn đầy khinh thường.

Ánh mặt trời ở thành phố ven biển bao phủ khắp nơi, nắng gắt như lửa, Cố Hành Xuyên dựa vào ghế xếp sau Tống Nghi, nửa khuôn mặt ẩn sau mũ che nắng, ánh mặt trời chiếu lên nửa mặt dưới đang nhếch mép, đôi môi sắc bén sắc sảo hơi hé mở, từng chữ nói rõ ràng: "Ăn ngon sao, cậu ta chỉ mới ăn có một miếng?"

Ôn Tô Nhã bất an cắn môi, tay chân luống cuống, cô thật sự sợ Cố Hành Xuyên.

Cô đã gặp qua nhiều diễn viên nam rồi, Cố Hành Xuyên tuy lớn lên rất dễ nhìn nhưng vừa quan sát là biết không dễ chọc, đằng đằng sát khí giống như tội phạm vậy, Ôn Tô Nhã cũng không muốn tìm xui xẻo.

Trong lòng Tống Nghi mắng Cố Hành Xuyên là tên có bệnh, anh lộ ra một nụ cười mê người: "Ăn ngon thật, chỉ là do mấy ngày nay khẩu vị anh không được tốt."

Câu này ngược lại là thật lòng, mấy ngày nay có khả năng là do khí hậu không hợp nên Tống Nghi nhìn đủ loại mỹ thực cũng không muốn ăn, không những thế còn bị buồn nôn.

Cố Hành Xuyên cười nhạt, "Dối trá."

Tống Nghi hé mắt, thần sắc trấn định, giả vờ không nghe thấy, "Tô Nhã, cảm ơn bánh của em, mong là lần sau còn cơ hội để thưởng thức."

Ôn Tô Nhã gật đầu nhẹ một cái, cô cẩn thận từng chút một nhìn Cố Hành Xuyên, hắn cũng như cảm nhận được mà xốc mũ lên, tùy ý đánh giá Ôn Tô Nhã, ánh mắt chạm đến cổ của cô rồi chậm rãi dời xuống dưới.

"Cô thật sự biết cách chăn (giai)." Cố Hành Xuyên tà khí cười.

Cả người Ôn Tô Nhã không được tự nhiên, cô đưa tay muốn kéo cổ áo lên mà không dám, cô sợ đến không thở nổi rồi kinh hồn bạt vía tạm biệt Tống Nghi, giống như muốn trốn mà chạy đi.

Một cô gái xinh đẹp lại sợ hãi đến như vậy, Tống Nghi muốn thở dài, một chút cảm động đêm qua cũng tan thành mây khói, "Cậu có thể có chút lễ độ với phụ nữ được không? Cậu xem cậu dọa cô ấy thành cái dạng gì rồi hả?"

Cố Hành Xuyên cười khẩy một tiếng, "Tôi thích đấy, ngực cô ta lớn như vậy, cậu thích hay gì?"

Căn bản là Tống Nghi không biết ngực của Ôn Tô Nhã ra thế nào, anh là chính nhân quân tử, cùng với một nữ Omega nói chuyện thì nơi nào không thể nhìn thì sẽ không nhìn, "Cậu đừng tưởng ai cũng hạ lưu giống cậu."

"Cậu không hạ lưu thì nói chuyện với cô ta làm gì?" Cố Hành Xuyên cau mày.

Tống Nghi lườm hắn, "Tôi thích là được, cậu quản cũng rộng quá, quan hệ của chúng ta cũng không tới mức này đâu."

Cố Hành Xuyên lười biếng khoanh tay, mắt hơi híp lại, "Ai rảnh đi quản cậu? Các người ve vãn nhau làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của tôi."

Tống Nghi thật sự chịu thua, "Bản thân cậu có tật giật mình à, cậu mới là một tên lưu manh."

Rõ ràng chỉ là một lời khách sáo bình thường, qua tai Cố Hành Xuyên lại thành ve vãn.

Cố Hành Xuyên cười vô tội, quan sát Tống Nghi từ trên xuống dưới, trêu nói, "Là tôi lưu manh với cậu, hay là da^ʍ cậu?"

Một đao này đâm vào bên trong lòng của Tống Nghi, chảy máu giàn giụa, đôi môi Tống Nghi run lên, cái đêm sỉ nhục kia hiện về rõ mồn một, là hồi ức đen tối chật vật đời này của anh, Cố Hành Xuyên cứ cố tình nhắc nhớ anh thường xuyên.

Tống Nghi nghiến răng đứng lên, một phát bắt được cổ áo của Cố Hành Xuyên, "Cố Hành Xuyên, cậu đúng là cứ thích chọc giận tôi!"

Cố Hành Xuyên sững sờ, hắn không nghĩ anh sẽ giận như vậy, Tống Nghi là người được nuôi dạy tốt, trước đây hai người có cãi nhau gay gắt thế nào thì Tống Nghi cũng sẽ chẳng bao giờ động thủ.

"Vì một ả đàn bà sao?" Con người đen nhánh của Cố Hành Xuyên hiện ra ánh sắc lạnh, hắn không chớp mắt nhìn Tống Nghi.

Nhân viên quanh đó lén lút nhìn rồi quay sang thì thào với nhau, dám nắm cổ áo Cố Hành Xuyên không khác gì nhổ râu hổ dữ.

Tống Nghi thả lỏng tay ra, anh hít sâu một hơi, bình phục lại cảm xúc đang mãnh liệt, "Không có liên quan đến cậu, cậu tích chút đức đi!"

Nói xong, Tống Nghi cũng không quay đầu mà bước đi.

Sau khi làm thì Tống Nghi liền hối hận rồi, người trong đoàn có bao nhiêu thân nhân, bao nhiêu bằng hữu, không có tường nào chắn nổi gió.

Quả nhiên, tối hôm đó sau khi kết thúc công việc thì đạo diễn Dương đã tìm đến Tống Nghi, ông kéo Tống Nghi đến góc tường rồi nhỏ giọng hỏi, "Tiểu Tống, cậu nói thật đi, cậu với Cố Hành Xuyên có biết nhau đúng không?"

Chuyện trên bàn tiệc tối hôm qua có chút kì quái, nhưng đạo diễn Dương cũng không nghĩ nhiều, sáng nay mới nghe dân tình đồn đại nên phải đi tìm Tống Nghi hỏi rõ.

Tống Nghi lộ ra vẻ mặt lúng túng, nhẹ nhàng tằng hắng một cái, "Chúng em là bạn học hồi cấp ba, giữa em và cậu ta có một ít hiểu lầm."

Sắc mặt đạo diễn Dương không dễ nhìn, "Cậu nên nói với anh sớm một chút chứ."

Làm đạo diễn, nếu bước chân ra ngoài thì ông căn bản không quan tâm Tống Nghi với Cố Hành Xuyên có quan hệ gì, nhưng đây là trong đoàn phim, mọi người đều là đồng nghiệp, quan hệ đồng nghiệp tốt đẹp là tiền đề quyết định tiến độ công việc.

Đặc biệt là diễn viên chính, một khi đã không hòa thuận thì sẽ kéo đến rất nhiều phiền phức.

Trong lòng Tống Nghi suy nghĩ, bởi vì anh mà kéo thêm phiền phức cho người khác, "Đạo diễn Dương, anh yên tâm, em sẽ không vì chuyện riêng của mình mà làm ảnh hưởng đến quá trình quay."

"Ai!" Đạo diễn lắc đầu, ông yên tâm về Tống Nghi nhưng không yên tâm về Cố Hành Xuyên đâu, "Mấy người trẻ tuổi các cậu, bạn học cấp ba tận ba năm, hiểu lầm gì đó không giải được sao?"

Tống Nghi cảm giác hổ thẹn, đạo diễn quan tâm vỗ vỗ vai anh, "Lát nữa hai người đến phòng anh đi, anh sẽ giúp hai cậu mở lòng."

"Không cần làm phiền đạo diễn Dương đâu, em sẽ cùng Cố Hành Xuyên nói chuyện." Ân oán giữa Cố Hành Xuyên và anh đã chất chứa từ lâu, không phải trong thời gian ngắn là có thể hóa giải được.

Đạo diễn nghiêm túc, "Tiểu Tống, cậu thật sự có thể giải quyết vấn đề này không?"

Thấy đạo diễn Dương nghiêm mặt như thế làm Tống Nghi nhớ đến thời còn đi học, anh học giỏi, từ nhỏ đã hiểu chuyện, thế nên rất được lòng giáo viên, mấy lần bị gọi vào văn phòng nói chuyện đều là vì tranh chấp với Cố Hành Xuyên.

Hai người song song đứng dựa vào tường, giáo viên chủ nhiệm giận đến nghiến răng, cảnh tượng này chính là tam đường hội thẩm thời hiện đại.

Đã nhiều năm trôi qua, không nghĩ tới anh lại nhảy vào cái hố giống hệt như vậy.

"Đạo diễn Dương, anh cứ yên tâm, em sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng." Thái độ Tống Nghi vô cùng thành khẩn.

Đạo diễn Dương cũng không tiện nói gì nữa mà chỉ dặn dò thêm vài câu.

Sau khi Tống Nghi ăn tối xong, anh đã làm một cuộc kiết thiết tư tưởng cho bản thân.

Anh là một người vô cùng lí trí, gặp phải vấn đề liền giải quyết ổn thỏa, mấy năm gần đây gặp sóng to gió lớn đều an toàn vượt qua.

Nhưng đến lượt Cố Hành Xuyên thì Tống Nghi không thể nào nuốt trôi cơn giận này, không cách nào anh có thể coi như đêm đó chưa xảy ra chuyện gì, cho dù bề ngoài anh biểu hiện là sóng yên biển lặng nhưng chỉ cần Cố Hành Xuyên quăng một viên đá xuống thì nội tâm Tống Nghi sẽ nổi sóng lớn.

Tống Nghi không thích cảm giác đánh mất lí trí, anh nhất định phải kết thúc chuyện này.

Anh nghiêm túc nghĩ lại, thật ra cũng chỉ là lên giường mà thôi, sướиɠ cũng sướиɠ rồi, cũng vượt qua một kì động dục một cách an toàn, nói đến thì anh cũng không thiệt thòi gì, mà đặc biệt đối tượng lăn giường còn là Cố Hành Xuyên.

Tống Nghi vẫn luôn tranh cao thấp với Cố Hành Xuyên, anh muốn thắng hắn.

Thế nên bị đối thủ cạnh tranh đặt dưới thân tùy ý giày vò chà đạp mới là khúc mắc trong lòng Tống Nghi.

Tống Nghi vuốt mũi, cuối cùng thì cũng do anh quá kiêu ngạo, không thể chịu được loại sỉ nhục này.

Lúc suy nghĩ cẩn thận lại thì anh muốn xử lí khách quan về quan hệ với Cố Hành Xuyên, chuyện này là có lợi với anh.

Tống Nghi đi tìm Cố Hành Xuyên, đang lúc hắn đang tắm, bên hông đang quấn một cái khăn, hắn từ bên trong mở cửa đi ra, Cố Hành Xuyên liếc mắt nhìn anh, thái độ lạnh nhạt, "Cậu tìm tôi có chuyện gì?"

Tống Nghi nhìn hắn không chớp mắt, "Tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện."

Cố Hành Xuyên nhìn anh chằm chằm rồi mở chốt cửa, "Chờ tôi tắm xong."

Tống Nghi đi vào phòng, rèm cửa trong phòng chỉ kéo ra một nửa, đèn thủy tinh phát ra ánh sáng lộng lẫy, phòng của Cố Hành Xuyên là phòng lớn nhất trong đoàn, trang trí xa hoa lại tao nhã.

Trong phòng dọn dẹp sạch sẽ, trên đất ném toàn tạp chí bóng rổ, Tống Nghi nhìn lướt qua một vòng rồi ngồi xuống trên ghế sopha bằng vải, laptop apple màn hình mỏng để trên bàn đang hiện sáng.

Tống Nghi không phải cố ý muốn xem mà chỉ vì mắt anh tốt quá, liếc nhìn một cái liền thấy đang ở tìm kiếm "Không trả nổi nợ lãi cao thì sẽ thế nào?".

Cố Hành Xuyên phải đi vay nặng lãi ư? Tống Nghi kinh ngạc, nói đến nhà Cố Hành Xuyên thì làm sao đến nông nỗi phải đi vay nặng lãi kia chứ.

Chẳng nhẽ tên nhóc này nhiễm phải thói hư tật xấu gì rồi?

Tống Nghi không thể nghĩ ra lí do thứ hai để Cố Hành Xuyên phải đi vay nặng lãi.