Chương 1
Trong trung tâm thương mại, tại quầy bán nhẫn Cartier, đến ba giờ chiều mới có khách, cô nhân viên nhiệt tình với một vị khách duy nhất trước mặt.
Nam nhân khẽ cúi đầu, sóng mũi cao với một gọng kính vàng tinh tế bên trên, khuôn mặt chăm chú nhìn nhẫn kim cương.
Anh mặc một áo len cao cổ màu đen, trước ngực mơ hồ nổi lên cơ ngực, ở cổ phân ra rõ ràng hai màu của làn da trắng và màu đen của áo, có một loại mỹ cảm cấm dục mê người.
Dưới ánh đèn màu vàng, làn da trắng của anh như trong suốt, càng có khí chất nhu hòa, phảng phất quanh người còn có một luồng mị lực làm hoa cả mắt, đặc biệt rung động lòng người.
"Phiền cô lấy chiếc này."
Thanh âm thuần phác rõ ràng.
Khuôn mặt nhân viên nóng hổi, tay chân luống cuống lấy từ trong quầy ra chiếc nhẫn.
Rose Gold 18k, khảm một viên kim cương lóe sáng, kiểu dáng trung tính, mới mẻ độc đáo, là kiểu nổi tiếng của hãng.
"Tống tiên sinh, đây là kiểu mới bên chúng tôi." Nhân viên mong chờ tha thiết nhìn anh, thanh âm đều rất nhỏ nhẹ, như là sợ làm phiền.
Tống Nghi nhìn kĩ một chút, đây là phong cách Thẩm Lê yêu thích, tuy rằng nhẫn kim cương này không đủ lớn, nhưng mà tại vì vội vàng, đợi sau này kỉ niệm một năm kết hôn có thể đổi cho Thẩm Lê một nhẫn kim cương lớn hơn.
"Giúp tôi bỏ vào hộp."
Nhân viên nhân tay bỏ nhẫn vào hộp, có chút hâm mộ vị hôn thê chưa thấy mặt của anh, cô chưa từng gặp qua một nam nhân nào thành kính đến mua nhẫn, rất nhiều tên đàn ông chỉ phụ trách trả tiền, còn chọn nhẫn là chuyện của người yêu, có thể khiến nam nhân đi làm chuyện này thì thật sự quá hiếm thấy.
Lúc Tống Nghi quẹt thẻ, nhân viên thành tâm chúc phúc: "Tống tiên sinh, chúc ngài và vợ trăm năm hạnh phúc, vĩnh kết đồng tâm."
Mắt Tống Nghi hơi sáng lên, độ cong môi cũng kéo lên cao, nụ cười như gió xuân ấm áp, "Cảm ơn cô."
Nhân viên nhìn thấy nụ cười quá chói mắt, tim liền đập loạn, đôi mắt giật giật.
Hôm nay là ngày tốt, mối tình đầu của Tống Nghi - Thẩm Lê đã về nước.
Muốn nói về mối tình đầu này thì thực sự là một câu chuyện đau xót đầy nước mắt, Thẩm Lê là bạn cấp ba của Tống Nghi, ngày đầu vào học thì anh đã nhất kiến chung tình với cậu, lúc đó liền biết thế nào là yêu, như hoa đào thổi tung trong l*иg ngực.
Thẩm Lê lớn lên chính là tình nhân trong mộng của Tống Nghi, môi hồng răng trắng mắt to, chân dài eo thon, cả người chỗ nào cũng phù hợp với thẩm mỹ của Tống Nghi.
Từ lúc khai giảng năm nhất đến sau khi thi đại học, Tống Nghi theo đuổi Thẩm Lê đã ba năm ròng.
Đến ngày tốt nghiệp cấp ba năm đó, Tống Nghi lấy hết dũng khí tỏ tình, Thẩm Lê nháy mắt bất đắc dĩ nói một câu, "Đợi đến khi em du học trở về mà anh vẫn còn độc thân thì chúng ta sẽ ở cùng nhau."
Cái này chính là uyển chuyển từ chối, chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu, Tống Nghi nhận thức mà anh dũng ngã xuống.
Mà sáu năm trôi qua, tình thế xoay chuyển, Thẩm Lê trở về nước, ngày hôm nay đã phát cho anh một tin weibo, là địa chỉ một khách sạn và mã số phòng, còn kèm theo một trái tim màu hồng, đều lớn cả rồi, người ta có ý gì thì tự biết đi chứ.
Nói thật ra thì mấy năm nay không có tin tức của Thẩm Lê, tình cảm ôm với cậu của Tống Nghi cũng đã lạnh nhạt đi phần nào, nhưng khi nhìn thấy tin nhắn thì nó đột nhiên bùng cháy lại.
Không sở hữu được luôn là điều tốt nhất, nhưng Tống Nghi vẫn thật tâm đối với Thẩm Lê.
Không chỉ muốn cùng Thẩm Lê yêu đương mà còn muốn cùng cậu kết hôn.
Thẩm Lê là người đặt phòng khách sạn, Tống Nghi đứng trước cửa dùng thẻ mở phòng, đẩy cửa vào, bên trong rất tối, rèm cửa kéo lại, chỉ có phòng tắm là bật đèn.
Nương theo ánh sáng, Tống Nghi thấy trên đất còn xếp một hình trái tim lớn bằng nến, trên giường lớn rải đầy cánh hoa hồng đỏ, mùi hương ngọt ngào của hoa hồng quẩn quanh trong không gian, bầu không khí vô cùng lãng mạn.
Xem ra Thẩm Lê tốn không ít tâm tư, trong lòng Tống Nghi cảm động, Thẩm Lê thật sự nghiêm túc.
Trong phòng tắm phát ra tiếng nước tí tách, qua tấm kính nửa trong suốt có thể nhìn ra đường nét xinh đẹp, mơ hồ còn có thể nhìn thấy eo hẹp mông cong vai rộng chân dài.
Tống Nghi híp mắt thưởng thức vài giây, Thẩm Lê cao lớn thêm không ít, cũng cường tráng hơn, tuy rằng vẫn như cũ cảnh đẹp ý vui, nhưng không giống loại gầy yếu trước đây chút nào.
Bất quá cũng không sao, có miếng cơ bắp sờ mới thích.
Tống Nghi lấy nhẫn ra để lên bàn trà, thản nhiên rót một li rượu, mới nhấp một miếng thì trước mắt tối sầm, phòng tắm đã tắt đèn.
"Cạch" một tiếng, cửa phòng tắm mở ra, tiếng bước chân có quy luật từng bước từng bước tiến tới.
Thẩm Lê là Omega lại chủ động như thế thì một Alpha như Tống Nghi cũng không thể ngồi mát ăn bát vàng được, nên đã cho Thẩm Lê một chút kinh hỉ.
Tống Nghi ôm lấy hông của người nọ ép chặt vào tường, trong bóng tối không nhìn được biểu tình của Thẩm Lê, Tống Nghi đặt xuống một nụ hôn nhỏ vụn đầy ôn nhu bên môi, một tay chầm chậm thăm dò vào cơ nhục xinh đẹp bên trong áo tắm.
Khi chạm vào, Tống Nghi có chút kinh ngạc, lúc nãy nhìn thoáng qua cửa kính chỉ tưởng là có ít cơ bắp thôi, nhưng bây giờ cảm nhận rõ ràng thì liền nhận rõ vóc dáng này, đây là một Omega cao to khỏe khoắn, rất nhiều Alpha không thể nào có được những đường nét cơ bắp như vậy, không biết Thẩm Lê tập như thế nào mới có được.
Người trong ngực ngẩn ra, chắc là không ngờ bị Tống Nghi đột nhiên túm lấy, nhưng mà cũng rất nhanh nam nhân này liền phát ra tiếng cười từ trong cổ họng, cánh tay mạnh mẽ rắn rỏi ôm lấy cổ Tống Nghi, đặt lên một nụ hôn ngang tàn thô bạo.
Đôi môi mềm mại ấm nóng chặt chẽ áp lên Tống Nghi, mang theo mùi thuốc là nhàn nhạt, pha thêm chút mùi sữa tắm thơm nhát, môi lưỡi vừa mềm vừa sắc như dao, từng chút một cướp đoạt lấy không khí của anh.
Kỹ thuật hôn của Thẩm Lê thật tốt, Tống Nghi liền không cam lòng yếu thế, cố chấp đuổi theo môi lưỡi của Thẩm Lê, mà rõ ràng kỹ thuật của hắn cao hơn một bậc, đầu lưỡi vẽ một vòng như đang trêu đùa Tống Nghi.
Trong không gian yên tĩnh, hô hấp của Thẩm Lê ngày càng nặng nề, càng ngày càng hưng phấn, cánh tay khoác sau cổ Tống Nghi dần dần siết chặt, ghìm anh đến không thở nổi, anh một tay đẩy bả vai Thẩm Lê ra, cưỡng ép kéo khoảng cách giữa hai người, "Bảo bối, em cũng thật nhiệt tình."
"Đối với em thì anh luôn nhiệt tình như thế."
Thanh âm trầm thấp của nam nhân có chút quen tai, như một nhạc cụ thượng hạng.
Tống Nghi giật mình, thanh âm của Thẩm Lê từ khi nào mà thay đổi nhiều như vậy?
Không kịp suy nghĩ vấn đề này thì Thẩm Lê đã nhẹ nhàng ngậm môi anh, vừa thổi vừa liếʍ, như thể đang thưởng thức một món điểm tâm ngọt ngào, thanh âm mơ hồ, "Anh thật muốn em."
Tống Nghi làm sao có thể lại không muốn, chỉ là công kích của Thẩm Lê này vô cùng mang sức khiến anh khó chịu, hai chân như nhũn ra, cánh tay không còn lực, đành nhẹ giọng dụ dỗ: "Đừng nóng vội, bảo bối."
Tuy rằng Tống Nghi muốn đem bạch nguyệt quang ngày đem thương thầm nhớ trộm nuốt trọn vào bụng nhưng cũng không thể vừa bước vào thì liền quấn vào nhau như vậy.
Ít nhất thì cũng ngồi xuống ôn chuyện, nhìn lại chuyện xưa.
Thẩm Lê chẳng thèm quan tâm, đi thẳng vào vấn đề, động tác như quen thuộc mà tháo thắt lưng của anh ra, nhanh tay kéo quần anh xuống.
Tống Nghi giật mình, đang lúc muốn ngăn lại thì Thẩm Lê dùng sức mà ôm chặt eo anh, thân thể cao to rắn chắc áp Tống Nghi xuống ghế sopha mềm mại, "Anh hiện tại không nhịn nổi nữa rồi."
Cái tư thế từ trên nhìn xuống này của Thẩm Lê chắc là muốn cưỡi ha? Tống Nghi vừa nghĩ tới hình ảnh ướŧ áŧ kia liền không khỏi huyết mạch sôi sục, nếu là Thẩm Lê trước đây chắc chắn không có dâʍ đãиɠ như thế, "Bảo bối, em thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh."
Áo tắm trên người Thẩm Lê xộc xệch, hai người như thể đi thẳng vào nội dung chính, Tống Nghi tay hơi động là có thể chạm tới da dẻ ấm áp.
Thẩm Lê nhẹ nhàng cắn lấy lỗ tai của anh, hơi thở ướŧ áŧ khiến lỡ tai mẩn cảm của Tống Nghi nóng lên, "Em không thích anh làm như vậy à?"
Tống Nghi nhẹ nhàng rụt cổ, mùi vị trên người Thẩm Lê làm anh khô nóng khó chịu, giống như là đang sốt vậy, anh thành khẩn trả lời: "Thích."
Làm Alpha hai mươi sáu năm, Tống Nghi chưa từng cảm thụ qua cảm giác này, cho nên nhất thời không rõ ràng..
Tay của Thẩm Lê mang theo cảm giác mát mẻ, càng ngày càng hướng xuống bên dưới, vì hưng phấn mà thanh âm khàn khàn: "Nơi này của cưng cứng quá."
Trên người Tống Nghi ướt đẫm một tầng mồ hôi, luồng nhiệt lưu xuân thủy trong cơ thể chạy loạn, toàn thân trên dưới như vớt từ nước lên, tê dại bủn rủn, muốn được... Thẩm Lê thô bạo vuốt ve.
Anh nhận ra tình huống này sai sai.
"Em chờ một chút." Thanh âm Tống Nghi run rẩy, dùng lấy phần lí trí còn sót lại, "Anh có hơi không thoải mái."
Nam nhân kia ngửi trong không khí có mùi thuộc về Omega, là tin tức tố của Omega chuẩn bị vào kì động dục, không giống với hương vị Omega ngọt ngào khác, mùi này rất sạch sẽ tươi mát, là mùi sữa ấm mềm, có một loại cảm giác mĩ diệu cùng yếu đuối.
Nam nhân đã từng ngửi qua nhiều tin tức tố của Omega nhưng lại cảm thấy có gộp hết lại cũng không bằng mùi này.
"Hửm? Không thoải mái ở đâu?" Nam nhân hiện lên lãnh ý, ngón tay đang tại bộ vị bí mật nào đó trên người Tống Nghi mà xoay tròn.
Tống Nghi không ngửi được mùi của mình nhưng động tác ám chỉ này của Thẩm Lê thì thằng ngu cũng hiểu.
Mẹ nó, Thẩm Lê đây là muốn đè anh? Da đầu Tống Nghi một trận tê dại, hiểu lầm này hơi lớn rồi, tuy rằng xã hội có chuyện Alpha nằm dưới, nhưng Tống Nghi không có đam mê này đâu.
Môi Tống Nghi run nhẹ, đang định nói thì một nụ hôn rơi xuống trên cổ của anh, cùng lúc đó, nam nhân cũng không đè ép nữa, tin tức tố của Alpha đột ngột xộc lên, như mãnh thú phá l*иg sắt mà chiếm lấy cả căn phòng.
Mùi thuốc lá nồng nặc có tính xâm lược vô cùng mạnh, như một ngọn núi lớn đang đè nặng, áp chế khiến Tống Nghi không thể cử động nổi, toàn thân như nhũn ra, trói buộc anh áp chặt vào ghế sopha.
Nam nhân vén lên áo len vướng víu của Tống Nghi, cắn lên da cổ nhẵn trụi, một tay sờ loạn trên người anh, cảm nhận da dẻ tươi trẻ, thanh âm khàn khàn: "Thẩm Lê, eo của cưng thật nhỏ, một cánh tay của anh có thể ôm được rồi."
Trong đầu Tống Nghi ầm một cái nổ tung, pháo hoa bay đầy trời, mất vài giây mới có thể khôi phục được.
Đây mẹ nó là ai vậy????
Chân Tống Nghi dùng sức muốn đẩy nam nhân trên người xuống, nhưng Omega trong kì động dục không có khả năng chống lại một Alpha cường tráng, anh chống cự càng giống như đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn.
Nam nhân nắm lấy cánh tay anh lật nghiêng người anh lại, quyến luyến liếʍ hôn tuyến thể sau gáy của Tống Nghi, "Anh rất thích em, Thẩm Lê."
Tuyến thể nhạy cảm bị dày vò nhiều lần, từ gáy truyền đến cảm giác như bị điện giật khiến bắp chân của Tống Nghi hơi co giật nhẹ, anh ở trong bóng đêm mờ mịt mà khuất nhục mở to hai mắt, hạ thân bại lộ ra bên ngoài truyền đến cảm giác lạnh lẽo, cảm giác từ đầu đến cuối vô cùng lạ lùng.
Tống Nghi như đang đè nén thanh âm trong cuống họng, mở miệng đều chỉ phát ra tiếng thở dốc khẽ.
Không bắt được gà còn mất nắm thóc, không có gì bết bát như lúc này.
Nam nhân hết lần này đến lần khác nhiệt tình như lửa, chẳng biết gì gọi là mệt mỏi, một Alpha sẽ làm những gì với một Omega đang trong kì động dục, không cần nói cũng tự biết được.
Lúc nam nhân tiến quân thần tốc, đau đớn khiến thần trí của Tống Nghi thanh tỉnh, anh hung hăng cắn bả vai của đối phương, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất.
Anh nhất định phải gϊếŧ cái tên Alpha này.