Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 70: Gió nổi Thanh Châu, mạch nước ngầm động mạnh

Dịch: Tiểu Băng

Bên ngoài Thanh Vân đạo tông.

Đã là giờ mão.

Tô Trường Ngự lẳng lặng đứng cách đó không xa.

Hắn mặc bộ cẩm tú bạch hạc lưu vân trường bào, đứng thẳng tắp ở đó, thể hiện khí chất kiếm tiên tuyệt thế vô cùng nhuần nhuyễn.

Trường bào trắng tinh, góc trên áo bào thêu hình Thanh Vân, dưới một chút có mấy hình bạch hạc vỗ cánh. Bộ quần áo này chỉ cần nhìn chất liệu cũng biết là loại hàng đầu, trang phục kiểu dáng cũng cực kỳ mắt sáng.

Đây là sản phẩm mới của Thiên Y Các, giá năm mươi tám lượng hoàng kim một bộ, nhưng lượng hàng quá ít, dẫn tới bị thổi giá lên tới một trăm lượng hoàng kim một bộ.

Đúng vậy chính là một trăm lượng hoàng kim một bộ.

Cả đời Tô Trường Ngự luôn ước ao mua được một bộ trường bào như thế này, đây là mơ ước duy nhất của hắn.

Vốn tưởng là cả đời cũng không thực hiện được, không ngờ mấy hôm trước, Thái Hoa đạo nhân lại mua cho mình một bộ thật.

Bộ cẩm tú bạch hạc lưu vân bào này, tuy rằng không phải là pháp khí, nhưng có một vài chức năng của pháp khí, ví dụ như có thể chống bụi, chất liệu được làm từ một loại tơ tằm đặc biệt, có thể phòng ngừa rắn trùng chuột kiến, lại còn có đường may đường thêu đều là làm bằng tay tuyệt phẩm, nên giá này cũng là hợp tình hợp lý.

Lúc này.

Diệp Bình từ từ xuất hiện.

Diệp Bình mặc trường bào màu xanh nhạt. Tô Trường Ngự mặc cẩm tú bạch hạc lưu vân bào màu trắng, Diệp Bình mặc cẩm tú sơn hà thanh phong trường bào màu xanh, tỏa ra khí chất nho tiên của Diệp Bình.

Bề ngoài của hai người có thể gọi là mỹ nam tử, tuy nhiên khí chất của họ khác nhau, một người là khí chất kiếm tiên, một người là khí chất nho tiên.

Nếu đem ra so, thì Tô Trường Ngự nhỉn hơn một chút, nhưng nhân giả kiến nhân - trí giả kiến trí, nếu nói về mặt nho nhã dễ coi, thì Diệp Bình lại nhỉn hơn Tô Trường Ngự.

"Kính chào đại sư huynh."

Lần đầu tiên xuống núi, Diệp Bình hơi phấn khích.

Hồi trước, khi còn ở trong phàm tục, là một người thường, còn bây giờ, vai trò đã khác, hắn muốn được nhìn thấy thế giới tu tiên.

Đương nhiên là hơi phấn khích.

"Tiểu sư đệ, đây là lệnh bài của tông môn, và lệnh hào (lệnh bài ghi số thứ tự) của đại hội kiếm đạo Thanh Châu, ngươi phải luôn mang theo trên người, không được để mất."

Tô Trường Ngự đưa lệnh bài tông môn và lệnh hào của đại hội kiếm đạo cho Diệp Bình.

Diệp Bình nhận lấy, nhét vào đai lưng.

"Đi thôi."

Tô Trường Ngự không nói gì thêm, đây không phải lần đầu tiên xuống núi, nên khá là bình tĩnh.

Hai người từ từ đi xuống núi.

Thái Hoa đạo nhân xuất hiện trước sườn núi, ông đứng đó, im lặng nhìn theo Tô Trường Ngự và Diệp Bình cách đó không xa.

Đệ tử phải xuống núi, đi một chuyến xa nhà, làm sư phụ đương nhiên có hơi lo lắng.

Nhưng Thái Hoa đạo nhân không ồn ào, cũng không ra tiễn, chỉ lặng lẽ đứng trên vách núi, chăm chú nhìn theo hai người.

Nhưng chỉ được một lúc, Thái Hoa đạo nhân vẫn không nhịn được lên tiếng.

"Trường Ngự, Diệp Bình."

Ông gọi.

Tô Trường Ngự với Diệp Bình ở phía xa nghe thấy tiếng ông.

Hai người quay đầu lại.

Nhìn thấy Thái Hoa đạo nhân ở trước sườn núi.

Hai người có vẻ thắc mắc.

"Lên đường bình an."

Thái Hoa đạo nhân không nói gì nhiều, chỉ nói bốn chữ thay cho tất cả.

Diệp Bình và Tô Trường Ngự im lặng.

Sau đó hai người cúi đầu hành lễ chào Thái Hoa đạo nhân, không nói gì, xoay người rời đi.

Cùng lúc đó.

Một nơi nào đó ở Thanh Châu.

Trên một vách núi.

Một nam tử tuấn mỹ cũng cúi đầu hành lễ chào một lão giả.

Lão giả này ăn mặc rách rưới, mắt còn bị mù, nhưng lại mang tới một cảm giác sâu không lường được.

"Trường Dạ, ngươi đã học được phần lớn kiếm pháp của ta, ngươi là người có tư chất kiếm đạo mạnh nhất ta từng biết."

"Vi sư không ngờ ở Thanh Châu nho nhỏ này, mà ta lại tìm được một thiên tài kiếm đạo tuyệt thế."

"Hai mươi năm nay, ngươi đã học được rất nhiều, cũng hiểu được rất nhiều, đại hội kiếm đạo Thanh Châu lần này, là trận chiến đầu tiên của ngươi."

"Tuy vi sư còn một chiêu sau cùng chưa dạy cho ngươi, nhưng đó không phải là ta muốn giấu diếm, mà là ta muốn chặn bớt số mệnh cho ngươi. Ngươi muốn lĩnh ngộ ra kiếm pháp vô địch, thì phải đi theo con đường vô địch."

"Con đường này, vô cùng khó khăn, ngươi không thể bại, ngươi cũng không được thua, ngươi phải một đường tiến lên, cho tới khi chứng được con đường kiếm đạo vô thượng."

"Nhưng, cũng vì con đường này quá khó, nên ta giữ lại một chiêu sau cùng, chờ tới một ngày nào đó ngươi thất bại, thì hãy quay lại tìm ta, ta sẽ truyền thụ chiêu kiếm pháp này cho ngươi."

"Còn nếu ngươi mãi luôn bất bại, vậy thì ngươi hãy tự lĩnh ngộ ra chiêu sau cùng."

"Trường Dạ, Thanh Châu này chỉ là bước khởi đầu của ngươi, nhưng ngươi phải biết, mục tiêu của ngươi không phải vô địch Thanh Châu, không phải vô địch Tấn quốc, không phải vô địch mười nước, thậm chí không phải vô địch Đại Hạ vương triều, mà là vô địch thiên hạ."

"Vi sư không mong ngươi sẽ bại, nhưng vi sư cũng hi vọng ngươi bại, kẻ địch lớn nhất của ngươi sẽ xuất hiện ở Đại Hạ vương triều, nhưng là ai thì ta không biết."

"Ngươi xuống núi đi thôi, chừng nào bại, thì lại tới tìm ta."

Lão giả nói liền một lèo.

"Xin sư phụ yên tâm, Trường Dạ nhất định sẽ một đường thẳng tiến, trở thành thiên hạ đệ nhất rồi, sẽ lại đến tìm ngài."

Hắn nói.

Hắn quỳ xuống đất, dập mạnh đầu ba cái với lão giả, rồi rời đi.

Thanh Châu sơn mạch.

Đại Nhật Hàng Ma kiếm tông.

Trần Lập nhìn đồ nhi Vương Minh Hạo của mình, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.

"Đại hội kiếm đạo Thanh Châu đã sắp bắt đầu, đây là trận chiến đầu tiên của ngươi. Lọt vào ba thứ hạng đầu là đủ rồi, vi sư có một cảm giác khó tả, ở Thanh Châu này có ngọa hổ tàng long."

Trần Lập bình tĩnh nói.

Đệ tử của ông ta có vẻ không hiểu.

"Sư phụ, rốt cuộc có môn phái nào mà có thể làm người kiêng kỵ như vậy? Đại Nhật Hàng Ma Tông chúng ta năm xưa cũng là một trong tam đại kiếm tông của Đại Hạ vương triều, chỉ là một cái Thanh Châu nho nhỏ, có thể có cường giả gì được?"

Vương Minh Hạo thực sự là không hiểu.

Mấy năm nay, hắn không chỉ một lần nghe sư phụ Trần Lập nói, rằng ở Thanh Châu ngọa hổ tàng long, nhưng mãi mà hắn không hiểu được.

Thanh Châu chỉ là một khu vực nho nhỏ của Tấn quốc, cũng chẳng phải là vùng đất lành gì, Đại Nhật Hàng Ma Tông năm xưa đứng trong hàng ngũ ba kiếm tông mạnh nhất của Đại Hạ vương triều, gọi một câu tông môn tuyệt thế cũng không phải là nói quá.

Vậy tại sao phải kiêng kỵ tới như vậy?

Hắn nghĩ mãi mà không rõ.

Nghe đồ nhi hỏi, Trần Lập vốn không định trả lời, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu thở dài.

"Chuyện này liên lụy rất lớn, đại khái là ba trăm năm trước, lão hoàng đế của Đại Hạ tuổi đã già, mà không bước ra được một bước sau cùng, cuối cùng chết già."

"Lúc đó cả Đại Hạ từ trên xuống dưới gió nổi mây vần, các đại tông môn đều có tư tâm, đại chiến tranh đoạt nổ ra trước dự định. Đại Nhật Hàng Ma Tông chúng ta chọn sai phe. Lúc đó, không chỉ chúng ta, mà hầu như tất cả các tông môn đều chọn sai phe cả."

"Chúng ta đã chọn sai người, hoặc phải nói là, không ai có thể ngờ được, một kẻ cực kì bình thường không thu hút nhất, lại trở thành kẻ chấp chưởng Đại Hạ vương triều, đăng cơ làm đế."

"Lúc đó Đại Nhật Hàng Ma kiếm tông chúng ta rơi đài, phải ẩn núp ở cái nơi Thanh Châu nho nhỏ này."

"Nhưng đáng sợ nhất không phải là chuyện này, mà là hai mươi năm trước, lúc Đại Hạ nghênh đón Long Đằng, trời giáng dị tượng, ánh sáng lành tận trời, tất cả bách tính trong hoàng thành đều nhìn thấy dị tượng, hoàng tử thứ mười của Đại Hạ, được trời chọn con của trời."

"Lúc đó, có cường giả tuyệt thế lẻn vào hoàng cung Đại Hạ, gϊếŧ chết vị con trời này từ trong tã lót, cả triều đình chấn động, thiên tử giận dữ, không biết đã có bao nhiêu cái đầu người rơi xuống, bao nhiêu tông môn bị liên lụy vào."

"Nhất là vị cường giả kiếm đạo tuyệt thế kia, lập tức bị truy sát tới Tấn quốc, cuối cùng vô tung vô ảnh, nhưng mười năm trước, vi sư hình như đã nhìn thấy hắn, hắn chưa có chết, nhưng hắn bị thương rất nặng, có điều hắn nhất định sẽ không chịu bỏ đi chấp niệm đó đâu."

"Hắn nhất định sẽ bồi dưỡng ra một đệ tử tuyệt thế báo thù cho mình, đại hội kiếm đạo Thanh Châu lần này, ý nghĩa rất lớn, có người muốn thông qua Tấn quốc học phủ, để vào Học phủ mười nước, rồi dùng thân phận này, đặt chân vào Đại Hạ vương triều."

"Sự tồn tại của mỗi người đều có mục đích riêng của mình. Minh Hạo, Đại Nhật Hàng Ma kiếm tông chúng ta không muốn báo thù rửa hận gì cả, chúng ta chỉ muốn tái lập lại sự huy hoàng mà thôi."

"Đại hội kiếm đạo Thanh Châu, chỉ cần tiến vào ba thứ hạng đầu là đủ rồi. Ngươi xuống núi đi thôi."

Trần Lập kể một tràng dài câu chuyện cũ.

Câu chuyện cũ này, làm Vương Minh Hạo trầm mặc.

Đến lúc này, hắn đã hiểu.

"Sư phụ, đợi ta lấy được hạng nhất kiếm đạo Thanh Châu, sẽ dùng nó để chứng kiếm tâm."

Vương Minh Hạo đứng dậy, cúi đầu chào Trần Lập, rồi đi xuống núi.

Tương tự.

Cảnh giống như vậy xuất hiện ở vài nơi trong khắp Thanh Châu.

Trong một tòa viện ở một thành cổ.

Mấy trăm nam tử mặc đồ đen đứng trong đại đường.

Đứng trước mặt bọn họ là một thư sinh, tay cầm một cây quạt sắt, im lặng nhìn đám người áo đen.

"Ngày ba tháng ba, giáo chủ của chúng ta thông linh với trời, biết được Đại Hạ vương triều làm xằng làm bậy, tàn hại sinh linh, đã không còn nhận được thiên ý, khí số đã tận, chính là lúc thánh giáo ta hưng thịnh."

"Trong giáo đã hạ tử lệnh, bao vây tiêu diệt tất cả thiên tài của Tấn quốc. Bọn ta phụ trách trong địa hạt Thanh Châu, mượn cơ hội đại hội kiếm đạo, gϊếŧ sạch tất cả thiên tài Tấn quốc, lập uy cho thánh giáo."

"Đại Hạ sắp vong, phục hồi thánh giáo, vì muôn sinh linh mà chiến, chết cũng không tiếc!"

Giọng của thư sinh vững vàng, kiên định, không hề có chút nhẹ nhàng nho nhã nào, chỉ có sự điên cuồng.

"Chúng ta kính tuân lệnh của giáo chủ."

Mấy trăm giọng nói cùng vang lên trong đại đường.

Sau khi giọng hô chấm dứt, mấy trăm người cũng biến mất tại chỗ.

Không ai biết.

Thanh Châu trông vẫn bình tĩnh yên ả, mà mạch nước ngầm đã động mạnh rồi...