Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 60: Luyện khí tầng bốn, Phù Đồ Trận

Dịch: Tiểu Băng

Sau sườn núi Thanh Vân.

Trong lòng Diệp Bình hứng khởi.

Hắn cẩn thận từng li từng tí mở quyển bí tịch trong tay.

Quyển sách có vẻ rất mới, chả có chút vẻ cũ xưa nào.

Nhưng Diệp Bình biết, đây là tâm đắc Vương sư huynh mới viết ra, nên đương nhiên là mới tinh.

Mở nó ra.

Những hàng chữ xinh đẹp tuyệt trần đập ngay vào mắt.

Đầu tiên là bốn chữ lớn.

【trận pháp trên trời】

Trận pháp là gì?

Lấy vật làm dụng cụ bày trận, điều tiết linh khí trời đất, tạo ra sức mạnh không thể tưởng tượng được.

Nhưng mà, thế nào là trận pháp thật sự?

Trận pháp cũng có phân ra ba cảnh giới.

Lấy vạn vật làm vật bày trận, một cái nhấc tay, một bông hoa một cành cây, đều có thể làm vật bày trận.

Vạn vật đều có thể làm dụng cụ, cây cỏ đều có thể làm vật bày trận, vừa ra tay trận pháp như sấm sét, chính là đại sư trận pháp.

Đây là cảnh giới thứ nhất.

Lấy nhật nguyệt trong trời đất làm vật bày trận. Trong trận pháp nhất đạo, trận đồ và vật bày trận phải đi đôi tương xứng với nhau, vật bày trận càng cường đại, thì uy lực của trận pháp càng mạnh, trận đồ càng mạnh thì trận pháp càng hoàn thiện.

Trong trời đất, vật bày trận mạnh nhất chính là thiên địa nhật nguyệt, núi non giang hà. Trong trận pháp nhất đạo, bố cục được cả thiên hạ, bày mưu lập kế, quyết định kế sách, đây chính là trận pháp Thiên sư, người thì gầy gò yếu ớt, nhưng có thể gϊếŧ được cả chân tiên dưới nhân gian.

Cái này là cảnh giới thứ hai.

Lấy bản thân làm trận.

Vạn vật làm trận thì sao?

Thiên địa làm trận thì sao?

Ta sẽ lấy vật mạnh nhất trong trời đất này làm vật bày trận.

Lấy bản thân làm trận, sẽ không có một kẽ hở nào, tùy tâm sở dục, không còn bị hạn chế là sát trận hay khốn trận. Một trận lên, vạn trận hiển, lập tiên thiên bất bại, lập tiên thiên bất diệt, thiên địa hủ mà ta bất hủ, nhật nguyệt hủ mà ta bất hủ, chúng sinh hủ mà ta bất hủ.

Đây chính là cảnh giới thứ ba, thần trận sư.

- ---

Khúc dạo đầu chỉ hơn ba trăm chữ, nhưng khiến nhiệt huyết Diệp Bình sôi trào.

Lấy vạn vật làm trận.

Lấy thiên địa làm trận.

Lấy bản thân làm trận.

Xem đi, xem đi, xem đi.

Xem cái gì gọi là tông môn lánh đời đi.

Xem cái gì gọi là cao nhân lánh đời đi.

Người thường có thể viết ra loại tâm đắc như này hay không?

Không phải Diệp Bình thổi phồng, nhưng người thường có bảo hắn viết hắn cũng không biết viết.

Giờ phút này, trong lòng của Diệp Bình quả thực là dâng trào không gì sánh kịp.

Hắn mở tiếp trang tiếp theo, bắt đầu nghiêm túc học tập.

Lúc trước ở trong Tàng kinh các, Diệp Bình đã xem qua thư tịch về trận pháp, nhưng trong đó chỉ có kiến thức trận pháp cơ bản.

Nhưng cũng đã giúp hắn có được chút hiểu biết về trận pháp nhất đạo.

Cái gọi là trận pháp, nói một cách đơn giản, chính là dựa trên trận đồ, lấy ‘đồ vật’ bày ra, sau đó điều tiết thiên địa linh khí, để tạo ra sức mạnh khổng lồ.

‘Đồ vật’ này, chính là vật bày trận.

Trận đồ đại diện cho sự hoàn thiện của trận pháp, trận đồ càng hoàn thiện, sơ hở của trận pháp sẽ càng ít.

Vật bày trận đại diện cho hạch tâm của trận pháp. Vật bày trận càng mạnh, thì uy lực của trận pháp càng mạnh.

Nhưng mà, thứ khiến Diệp Bình khϊếp sợ.

Là trong bản tâm đắc Vương sư huynh đưa cho hắn, cả ba loại trận pháp chi đạo, đều không dùng tới vật bày trận.

Phải biết rằng muốn có trận đồ không khó, nhưng vật bày trận thì cực kỳ trân quý.

Nói cách khác, nếu hắn học được trận pháp chi đạo này, không cần phải đi mua vật bày trận.

Trên đời có chuyện gì khiến người ta phiêu sướиɠ hơn cái này không?

Cố bình tĩnh lại.

Diệp Bình mở tiếp trang sau.

Một mớ chữ rơi vào trong mắt.

【 vạn vật trận pháp 】

Bốn chữ đọc thấy, càng làm Diệp Bình kích động hơn.

Diệp Bình xem thật kĩ lưỡng.

Mỗi một chữ đều đọc vô cùng nghiêm túc, mỗi một chữ đều cẩn thận suy nghĩ.

Một canh giờ sau.

Diệp Bình mới hiểu được Vương sư huynh đã đưa cho mình một quyển tâm đắc xuất chúng như thế nào.

Bước đầu tiên đã là vạn vật đại trận.

Lấy thế gian vạn vật làm vật bày trận.

Một cành cây một ngọn cỏ, đều thành trận.

Nhưng Diệp Bình hiểu, viết tâm đắc chỉ làm vài nét bút vô cùng đơn giản, nhưng nếu muốn làm thành thật, thì cực kỳ gian nan.

Bởi vì muốn làm được một bước này, nhất định phải thức tỉnh ‘trận phù’.

Cái gọi là trận phù, chính là vật ‘môi giới’ của vạn vật đại trận.

Trận phù tổng cộng có ba nghìn sáu trăm cái, đối ứng với các loại biến hóa của thiên địa vạn vật.

Những trận phù này, cũng có thể hiểu là ‘phù tự’.

Thiên, địa, nhật, nguyệt, sơn, xuyên, hà, lưu, thảo, mộc, tinh, hoa.

Tổng cộng có ba nghìn sáu trăm cái trận phù.

Có thể dùng đơn lẻ, cũng có thể kết hợp vào với nhau, diễn biến ra vô số trận văn.

Từ đó mới có thể thật sự làm được cái gọi là ‘vạn vật đều thành trận’.

Đến lúc này, Diệp Bình mới hiểu được, thứ Vương sư huynh trông cực kì bình thường kia truyền thụ cho mình là một bản tâm đắc cao thâm hàng đầu.

Kiếm đạo Đại sư huynh truyền thụ cho mình đã được giản lược đến mức tối giản.

Đan đạo nhị sư huynh truyền thụ cho mình cũng vậy.

Nhưng trận pháp chi đạo tam sư huynh truyền thụ cho mình lại đầy rẫy huyền ảo.

Trong bản tâm đắc có ghi chú thích của tam sư huynh. Rằng ba nghìn sáu trăm trận phù, nắm giữ cực kì khó, không thể nóng vội, chỉ có thể thử tìm hiểu chúng, lĩnh ngộ được cái nào thì được cái đó.

Diệp Bình tự mình tìm tòi suốt mấy canh giờ.

Cuối cùng hắn cảm thấy đã hòm hòm, mới giấu bản tâm đắc vào trong lòng.

Sau đó bắt đầu giác ngộ trận phù.

Dựa trên trận đồ ở trong bản tâm đắc, hắn lấy kiếm vẽ ra đồ hình, sau đó xếp bằng ngồi ở giữa trận đồ. Linh khí từ trong linh mạch của hắn tuôn ra, tràn vào trong trận đồ.

Chúc long tiên khiếu không ngừng phóng thích linh khí, duy trì hiệu quả của trận đồ.

Diệp Bình bắt đầu chuyên tâm giác ngộ.

Ở một chỗ khác.

Vương Trác Vũ ngồi bên bàn học.

Dưới ánh nến, y nhìn quyển sách trên tay, trong mắt đầy khát vọng.

"Ai, nếu mình nắm được trận phù thì tốt biết chừng nào. Ba nghìn sáu trăm trận phù, đừng nói nắm được mười loại hai mươi loại, chỉ cần nắm được một cái thôi, là mình có thể trở thành trận pháp sư, chẳng cần phải tham gia kiểm tra."

"Đại sư trận pháp đệ nhất Thanh Châu, cũng chỉ nắm được có một trận phù mà thôi, hơn nữa còn là trận phù chữ ‘dưỡng’, chỉ có thể bố trí dưỡng sinh trận, nhưng mà chỉ cần vậy, ông ấy cũng đã là khách quý của vô số cường giả Thanh Châu."

Vương Trác Vũ vô cùng cảm khái.

Quyển sách trên tay y, có tiêu đề là ‘ba nghìn sáu trăm trận phù lục’.

Trận pháp nhất mạch, cũng có phân chia tư chất, nhưng tư chất của trận pháp nhất mạch không phải là ngộ tính, mà là ‘trận phù’. Nắm giữ được trận phù chẳng khác nào nắm giữ được hạch tâm của một loại trận pháp, bởi vì mỗi một loại trận phù đều tự có trận đồ riêng của mình, mà trận pháp có thể tăng cường tương ứng.

Nói ví dụ như trận phù chữ ‘dưỡng’, nếu nắm giữ được trận phù này, là có thể thu được loại trận đồ về ‘dưỡng’, như dưỡng sinh, dưỡng thể, dưỡng sủng, vân vân.

Đồng thời có thể bố trí một ít đại trận dưỡng sinh, có thể làm tăng thêm, cải tạo tuổi thọ, cũng có thể dưỡng cơ thể. Dù ngươi chỉ là một tu sĩ tầm thường, nhưng nếu có đại sư trận pháp dùng trận phù chữ ‘dưỡng’, lập trận ‘dưỡng’ thân ngươi.

Thì từ phàm thai cũng có thể biến đổi thành linh thể.

Đây là chỗ khủng bố của trận pháp, cũng là chỗ khủng bố của trận phù.

Chỉ cần có thể nắm giữ một trận phù, là có thể trong nháy mắt trở thành nhân vật phong vân của Thanh Châu, của các đại cường giả. Dù có là Tứ Quý đạo nhân thì cũng sẽ coi ngươi là thượng khách, chỉ vì những thứ không thể tưởng tượng được mà trận pháp có thể làm ra.

Nhưng đúng lúc này, Vương Trác Vũ bỏ quyển sách trên tay xuống, lẩm bẩm.

"Nếu quả thật có thể nắm giữ được trận phù, thì nên chọn loại trận phù nào?"

Vương Trác Vũ bắt đầu tự mình méo mó, mỗi khi y rảnh rỗi không biết làm gì, thì đều thích tự tưởng tượng.

"Trận phù thời gian không?"

Vương Trác Vũ suy tư.

Y nhanh chóng đỏ mặt.

Trong ba nghìn sáu trăm trận phù, không hề có phân chia cao thấp, bởi vì nếu phát huy thỏa đáng mỗi loại trận phù đều sẽ mang tới hiệu quả thần kì. Nhưng dù là vậy, trận pháp nhất mạch vẫn liệt ra Thập đại trận phù.

Trận phù thời gian chính là cái xếp hàng thứ nhất. Bởi vì đại trận thời gian không giống bình thường, nếu có tuyệt thế đại sư trận pháp bày thời gian đại trận, thì ở trong trận một năm, sẽ chỉ bằng ở ngoài trận một ngày. Ngươi thử nghĩ xem, nó kinh khủng tới mức nào?

Thời gian một trăm năm, đủ cho ngươi nghiên cứu ra bao nhiêu thứ? Mà cho dù ngươi không nghiên cứu, để ngươi luyện kiếm, thì luyện một trăm năm, dù có là Tô Trường Ngự cũng có thể trở thành kiếm đạo cao thủ ấy chứ!

Nên Vương Trác Vũ cảm thấy suy nghĩ của mình đáng xấu hổ.

Y cứ như một thư sinh còn chưa thi cử, mà đã lo nghĩ xem sau này làm hoàng đế, mình sẽ làm cái gì.

Nhưng Vương Trác Vũ cũng tỉnh táo lại rất nhanh. Y nhìn ra xa, về phía sau sườn núi Thanh Vân. Y không nhìn thấy được nơi đó, chỉ nhìn về hướng nó mà thôi.

"Tiểu sư đệ a tiểu sư đệ, đệ nhất định đừng oán trách sư huynh. Sư huynh cũng là bị buộc bất đắc dĩ mà thôi. Nhưng mà đệ yên tâm, chờ sư huynh thông qua kỳ kiểm tra trận pháp sư, sư huynh nhất định sẽ dạy trận pháp cho đệ thật tốt."

Vương Trác Vũ thì thào.

Sau đó y không nói thêm gì nữa, quay đầu xuống tiếp tục đọc sách, nghiên cứu trận pháp đại đạo.

Thời gian trôi qua nhanh.

Trong nháy mắt, đã đến đêm khuya.

Diệp Bình ngồi một mình dưới vách núi.

Hắn đã giác ngộ hai canh giờ.

Nhưng vẫn không nhìn ra được cái gì.

Muốn giác ngộ ra trận phù, quả thực là khó hơn tưởng tượng.

Nhưng Diệp Bình vẫn giữ mình bình tĩnh, không hề suy nghĩ lung tung. Hắn hết lần này đến lần khác phác họa trận phù đồ.

Cứ như thế.

Mười canh giờ sau.

Diệp Bình phác họa ba mươi sáu lần trận phù đồ.

Trận phù không có xuất hiện.

Nhưng tu vi của hắn, thì đột phá lên luyện khí tầng bốn.

Dưới sự duy trì của chúc long tiên khiếu, Diệp Bình không cần phải đả tọa, mà có thể tự động tu hành.

Nếu hắn mà đả tọa, thì tốc độ sẽ còn nhanh hơn.

Nhưng mà, ngay khi Diệp Bình vừa mới đột phá lên luyện khí tầng bốn.

Một luồng gió mát.

Quất vào mặt.

Trong nháy mắt, trận đồ ở trong đầu, tỏa ánh sáng.