Chương 10
Diêm Vương quyết định truyền lại ngôi cho Hiền Ân. Hắn trở thành Diêm Vương. Bởi vì còn trẻ tuổi mà đã tu thành tiên nên Thiên giới rất hài lòng.Hiền Ân lên ngôi được vài tháng, Khinh Yên mới xuống gặp hắn. Khi thấy hắn mỗi ngày một xanh xao hơn trước, lòng nàng đau xót vô hạn song vẫn không để lộ ra mặt. Tiên Vương kết nghĩa huynh muội bao năm với nàng, thấy nàng như thế cũng biết nàng đang buồn phiền chuyện gì, chỉ trầm mặc nhìn con trai mình.
Từ lúc hắn mới sinh, tiên y trên Thiên Đình đã bảo mệnh Hiền Ân không tốt, yếu ớt khó sống. Cố lắm chắc cũng không quá hai mươi lăm tuổi. Sự việc này ông giấu trong lòng hàng bao năm trời, đến năm ngoái mới nói cho Khinh Yên biết. Ông vẫn còn nhớ rõ lúc nghe được tin này, nàng đã thất thần như thế nào, loạng choạng về phòng ngồi thiền suốt bảy ngày bảy đêm. Suốt bảy ngày tự giam mình trong phòng kia, nàng đã đau khổ thế nào, không ai biết. Tới lúc nàng bước ra ngoài, gương mặt nàng đã trở về vẻ lạnh lùng điềm tĩnh vốn có.
Khi ấy nàng chỉ vừa mới yêu hắn sâu đậm, thế mà Diêm Vương lại nói cho nàng nghe một chuyện động trời như thế...
Bởi vì chuyện này, nàng càng nóng lòng muốn thấy Hiền Ân tu thành tiên để kéo dài sinh mệnh, càng thêm lo lắng cho hắn, càng dịu dàng với hắn. Giờ hắn đã hai mươi tư, ai biết lúc nào hắn sẽ không trụ nổi nữa?
Nàng chủ động đi tìm Thái Thượng Lão Quân, bí mật nhờ luyện Luân hồn đơn. Nàng cũng đã nói chuyện trước với Ngọc Hoàng, Vương Mẫu, nhờ họ giúp một số chuyện, lại bảo họ tìm một người để thay thế vị trí Sát Thần này của nàng.
Khinh Yên nghĩ, kiếp này nàng làm Thần, ngàn vạn năm nhìn thế gian vật đổi sao dời, tưởng như không bận tâm chuyện gì nữa; nhưng đến cuối cùng, nàng vẫn không cam lòng để mặc người trong lòng ra đi như thế. Nếu để hắn chết, nàng có sống thêm một ngàn năm, một vạn năm nữa cũng không thể bình thản như trước được.
Tất cả mọi thứ nàng đã chuẩn bị, để một ngày có thể cứu sống Hiền Ân của nàng.
Quả nhiên, yến tiệc mừng lên ngôi của Diêm Vương tổ chức dưới Âm Phủ mới diễn ra được nửa chừng thì Hiền Ân mệt mỏi rũ xuống sàn điện lát đá hoa cương. Nàng vội chạy tới đỡ hắn dậy, nhét vào miệng hắn Luân hồn đơn nhằm tạm thời giữ cho hồn hắn đừng bay tứ tán. Hắn tựa vào lòng nàng, sắc mặt tái nhợt, mỉm cười buồn bã:
- Khinh Yên, ta biết nàng đã nghe về mệnh của ta, cũng đã lo trước rồi, nhưng... Đừng cố nữa, nàng không cứu được ta đâu...
- Ai nói thế? - Nàng nuốt nước mắt vào trong, nhẹ nhàng mỉm cười - Ta có thể gϊếŧ người, chẳng lẽ lại không thể cứu người ư? Hiền Ân, ta sẽ không để ngươi phải chết.
Đúng lúc đó, Ngọc Hoàng và Vương Mẫu cũng xuống Âm Phủ, đi phía sau còn có Thái Thượng Lão Quân. Họ nhìn đôi uyên ương ôm nhau giữa đại điện, thở dài:
- Quả nhiên đã xảy ra rồi.
Hiền Ân nhìn họ, lại nhìn nàng, trong mắt thoáng mơ hồ:
- Khinh Yên, tại sao bọn họ đều tới đây?
- Ta gọi bọn họ tới để giúp ngươi. - Nàng nhẹ giọng đáp, nước mắt như hạt ngọc rơi xuống, lăn trên má, lặn vào trong nụ cười buồn bã của nàng - Bao nhiêu năm qua ta tu tiên luyện thần, tất cả ta đều không cần nữa, ta dùng nó giữ lại cho ngươi một mạng.
Hiền Ân mù mờ một chốc chợt hiểu ra, môi hắn run run hỏi:
- Nàng... Nàng định dùng pháp lực vá hồn, lấy mạng đổi mạng...?
Đại điện một mảnh trầm mặc, ai nấy đều không biết nói gì. Ngay cả Ngọc Hoàng, Vương Mẫu vốn vô tâm vô tình cũng khó mà không thương xót bọn họ.
Thấy nàng chỉ cắn môi không nói gì coi như ngầm thừa nhận, Hiền Ân cảm thấy trái tim bé nhỏ của hắn lại run rẩy kịch liệt, cố dùng sức khoát tay muốn đứng dậy mà không nổi:
- Chuyện này tuyệt đối không được... mệnh của ta là do trời định, nàng không thể cứu được...
- Hiền Ân... - Nàng đau xót nhìn hắn, l*иg ngực tức nghẹn.
Hắn nhíu chặt mày lắc đầu cự tuyệt, cố ý đẩy nàng ra không ngừng lẩm bẩm:
- Không... Ta không cho phép... Ta không thể thấy nàng chết được.... Ta không muốn....
Nàng thấy hắn cố chấp như vậy, thà chết cũng không chịu để nàng lấy mạng đổi mạng, uất nghẹn trong lòng nàng không kìm nén được trào ra thành tiếng gào tuyệt vọng:
- Ngươi tưởng ta muốn thấy ngươi chết ư? Ngươi tưởng mình ngươi đau lòng ư? Ta cũng đau lòng! Ta rất đau lòng! Trăm lần ngàn lần ta đều không muốn nhìn thấy ngươi chết!
Hiền Ân nghe tiếng gào của nàng, rốt cuộc cũng tìm lại chút tỉnh táo, cúi đầu không dám nhìn nàng.
Nàng úp mặt vào hai bàn tay, khóc lớn như một đứa trẻ, hai vai run lên từng đợt, giọng cũng trở nên nghẹn ngào:
- Ngươi không thể chết được... Nếu ngươi chết, âm hồn sẽ tiêu tán, mãi mãi không có cơ hội siêu sinh. Dù cho ta có đợi thêm một vạn kiếp nữa, cũng không thể gặp lại ngươi... Hiền Ân, ta không cam lòng....
- Khinh Yên à... - Hắn kéo nàng vào lòng, đau xót ôm lấy nàng.
- Chỉ cần ngươi sống, ta chết cũng không sao. Ta còn có thể nhập vào luân hồi, may ra kiếp sau có thể tìm được ngươi... - Nàng níu áo bào của hắn, giọng nhẹ nhàng - Nghe ta, để ta cứu ngươi lần này, ta cầu xin ngươi, đừng để ta vạn kiếp không nhìn thấy ngươi nữa.
Phàm là người có mặt ở yến tiệc hôm ấy, ai cũng xúc động không cầm được lòng. Hiền Ân cuối cùng cũng chịu thuận theo nàng. Hắn giống như người mất hồn, tay cầm Đoạt Mệnh Kiếm nhìn nàng hồi lâu cũng không nhúc nhích. Khinh Yên gạt đi nước mắt trên mặt, quay lại nói với Ngọc Hoàng:
- Ngọc Hoàng, nhờ ông.
Ngọc Hoàng biết ý liền bước lên, phẩy tay làm phép, đem thần lực thần pháp mà Khinh Yên tu luyện bao nhiêu năm ra độ hồn cho Hiền Ân. Chỉ có làm vậy, hồn phách hắn mới không bị tan thành tro bụi.
Bây giờ, hắn phải tự tay cầm Đoạt Mệnh Kiếm đoạt đi sinh mệnh của nàng để tiếp tục sống. Nhưng hắn do dự không dám. Nếu cho hắn lựa chọn, hắn nhất định không chọn đâm chết nàng để mình được sống.
Khinh Yên cũng biết hắn đau khổ ra sao, nàng nhắm nghiền mắt khuyên nhủ hắn:
- Hiền Ân, bao nhiêu năm qua ta luôn dạy ngươi phải tàn nhẫn. Giờ đến lúc phải dùng rồi. Chỉ cần một nhát kiếm, kiếp sau ta sẽ gặp lại ngươi.
Hắn nghiến chặt răng, tay cầm kiếm run rẩy không ngừng nổi gân xanh. Cuối cùng, hắn gầm lên đau đớn, đâm nàng bằng tất cả tàn nhẫn hắn có thể. Khoảnh khắc lưỡi kiếm đâm xuyên qua trái tim nàng cũng là lúc hắn rơi nước mắt.
Khinh Yên cảm nhận cơn đau nhói lên khiến toàn thân không cách nào chống cự được, nghiêng người gục lên vai hắn. Hắn như ngây dại ôm lấy nàng, không ngừng khóc, không ngừng kêu tên nàng:
- Khinh Yên... Khinh Yên... Ta sai rồi... Ta không nên đâm nàng... Khinh Yên... Đừng chết... Nàng đừng chết...
Cơn đau dần trở nên mơ hồ, đầu óc nàng cũng không còn tỉnh táo. Thân thể nàng trượt xuống đất, dựa vào lòng hắn, cảm nhận chút hơi ấm cuối cùng mà nàng còn cảm thụ được. Khoé môi nàng cong lên vẽ ra nụ cười xinh đẹp mà thê lương vô cùng:
- Hiền Ân... Làm tốt lắm... Giờ thì ta yên tâm rồi... Hẹn ngươi...kiếp sau...
- Khinh Yên...
- Ta... yêu ngươi...
Sinh mệnh kiếp này của nàng hoá thành từng luồng sáng trắng loá, từ từ rời khỏi thân thể nàng nhập vào cơ thể Hiền Ân. Hắn nhìn người con gái đã trút hơi thở cuối cùng trong lòng, đau đớn gào lên xé trời.
Bầu trời hôm ấy nhuộm đỏ ánh tà dương.