Như Lâm Đại Địch

Chương 8

Chương 8
Vì hoàn toàn không rõ những suy tư trong lòng Tống Ngọc Thanh, Lục Thiết Âm chỉ cảm thấy nam tử trước mặt quả thật là kẻ hết sức vô lý. Hắn bực mình không chịu nổi nữa liền tức giận nói, “Tống giáo chủ đừng khinh người quá đáng!”

Cười nhạt mấy tiếng, Tống Ngọc Thanh chậm rãi đứng dậy từng bước một bước tới trước mặt Lục Thiết Âm, nhíu mày nói, “Ta nhìn ngươi không vừa mắt đấy, thế thì sao? Hừ, có bản lĩnh thì tới gϊếŧ ta đi.”

“Ngươi…!” Lục Thiết Âm nghe y kɧıêυ ҡɧí©ɧ quả thật có chút xung động, tay cũng nhất thời vung lên.

Sát ý trong đôi con ngươi Tống Ngọc Thanh hiển hiện, y cười ha ha vài tiếng, không chút lưu tình phá giải chưởng phong vừa tới. Công lực của y vốn ở trên Lục Thiết Âm, hơn nữa, y còn có kinh nghiệm chiến đấu phong phú nên gần như chẳng cần phí chút sức lực nào, y đã khống chế được người kia.

“Lá gan ngươi thật lớn, muốn chết như vậy sao?” Tống Ngọc Thanh một tay bẻ quặt cánh tay Lục Thiết Âm, một tay lại chậm rãi bóp cổ hắn. Y lạnh lùng, “Dù sao thương thế của ta cũng đã khỏi hẳn, giữ lại một kẻ ngu ngốc như ngươi cũng chẳng còn tác dụng gì. Vậy, ta sẽ thành toàn cho ngươi.”

Miệng dù nói vậy nhưng tay không hề dụng lực, y chỉ cười như không cười nhìn người kia, chờ hắn mở mồm cầu xin tha thứ. Vậy mà không ngờ hôm nay Lục Thiết Âm không chút nào sợ hãi, chỉ mở to hai mắt lẳng lặng nhìn y.

Hai người giằng co một lúc, cuối cùng lại là Tống Ngọc Thanh thua trước. Y nhẹ giọng nói, “Nếu giờ ngươi cầu xin ta tha mạng, ta sẽ để lại cho ngươi một con đường sống.”

“…” Lục Thiết Âm khẽ nhếch môi, vẫn giữ yên lặng.

“Ngươi thật không sợ chết sao?”

“…” Chớp mắt một cái, hắn vẫn như trước không nói lời nào.

“Ngu ngốc!” Tống Ngọc Thanh không biết thế nào lại nổi giận. Y nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hắn, ngón tay lại từ từ khép chặt.

Đến tận lúc này, Lục Thiết Âm mới mở miệng kẽ gọi, “Tống giáo chủ.”

“Sao hả?” Thanh âm Tống Ngọc Thanh như thở phào nhẹ nhõm. Y vội triệt lực, hỏi, “Cuối cùng cũng chịu mở miệng xin tha rồi sao?”

“Ta và ngươi đã kết làm bạn đi một quãng đường xa như vậy, ta nghĩ rằng mình đã có thể hiểu ngươi một chút, nhưng mà hóa ra, ta đã nhầm rồi thì phải.”

Lục Thiết Âm lắc đầu than nhẹ, “Ngươi muốn gϊếŧ thì cứ gϊếŧ đi, nhưng ta vẫn luôn nghĩ ngươi không phải là người xấu. Hơn nữa, ta thật sự… muốn làm bạn cùng người.”

Tống Ngọc Thanh nghe đến ngẩn ngơ. Thấy mặt chợt nóng lên, y vội quay đi quát lớn, “Ai, ai làm bạn với ngươi? Chẳng qua ta thấy ngươi có chút hữu ích nên mới lợi dụng mà thôi. Hừ, đời này ta ghét nhất chính là loại người như ngươi; rõ ràng chẳng có bản lĩnh gì, lại còn giả bộ làm một tình thánh. Ngươi cho là ngươi si tình thì rất giỏi sao? Tất cả những kẻ vì tình mà khốn khổ như ngươi đều là một lũ ngu ngốc!”

Giọng điệu y tuy hung ác nhưng ngón tay lại khẽ run run không có chút lực. Hơn nữa, y mắng chửi một hồi như vậy, nhưng rốt cục cũng không hạ thủ gϊếŧ người.

Cho dù là kẻ thiếu nhạy bén như Lục Thiết Âm cũng nhận ra thần sắc y không giống bình thường. Hắn nhịn không được mở miệng hỏi, “Tống giáo chủ không phải muốn gϊếŧ ta sao? Vì sao còn chưa ra tay?”

“Ta… Ngươi… Lắm lời!”

Tống Ngọc Thanh nét mặt lúc đỏ lúc trắng, dáng vẻ lại vô cùng chật vật. Cách một hồi lâu, y mới cắn răng tung ra một chưởng.

Chưởng này thế đi ào ạt nhưng kì thực lại chẳng có chút lực nào. Chưởng kia đánh vào đầu vai Lục Thiết Âm chỉ khiến cho hắn giật lui vài bước rồi “Ùm!” một cái ngã vào trong nước.

“Hừ, may mắn cho tên ngốc nhà ngươi.” Nhiệt độ trên mặt Tống Ngọc Thanh dần lui bớt, nhìn nhìn bàn tay mình một lúc, y mới oán hận lầm bầm vài câu.

Một chưởng y đánh cực kì có chừng mực, y cũng đã tính Lục Thiết Âm sẽ bơi vào bờ rất nhanh thôi; thế nhưng, không hiểu sao đợi nửa ngày vẫn chẳng thấy bóng dáng của người kia.

Kỳ lạ, chẳng lẽ tên kia không biết bơi?

Tống Ngọc Thanh nhíu nhíu mày, ngực lại dần cảm thấy hoảng loạn. Vừa mới định nhảy xuống nước tìm người, y lại cứng rắn bắt mình ngừng lại. Y thầm nghĩ, sống chết của tên họ Lục đó thì có liên quan gì đến ta? Chết là đáng đời!

Nghĩ thế, y liền xoay người bỏ đi.

Thế nhưng vừa cố gắng bước được vài bước, y đã vội vàng quay trở lại. Giận dữ bừng bừng mắng chửi vài câu thô tục, song y lại kích động nhảy vào trong nước.

Tống Ngọc Thanh võ nghệ cao cường nên tất nhiên khả năng nín thở cũng vô cùng tốt. Bơi ở dưới nước một hồi, y dễ dàng tìm được Lục Thiết Âm, một tay túm lấy hắn lôi lên.

Vừa mới ngẩng lên khỏi mặt nước, hai người còn chưa kịp bơi vào bờ, Lục Thiết Âm đã cười cười với Tống Ngọc Thanh, “Tống giáo chủ, ngươi quả nhiên không phải thật lòng muốn gϊếŧ ta.”

“…” Tống Ngọc Thanh nghẹn lời trái phải nhìn hắn, “Tiểu tử thối, kỹ năng bơi của ngươi tốt như vậy, sao lúc nãy không chịu ngoi lên?”

“Ta đi tìm một thứ.”

“Thứ gì?”

Lục Thiết Âm mỉm cười chậm rãi giơ tay phải lên.

Tống Ngọc Thanh liếc mắt nhìn chỉ thấy đó là khối ngọc lúc nãy bị y ném đi giờ đã được tìm lại, không chút hao tổn nào nằm trong lòng bàn tay Lục Thiết Âm. Ngực nhói lên một cái, y buồn buồn hỏi, “Vì thứ đồ chơi này mà cả tính mạng ngươi cũng không tiếc sao?”

Lục Thiết Âm đưa tay lên lau bọt nước trên mặt. Hắn cười cười, “Tống giáo chủ chưa từng thích ai nên tất nhiên không rõ. Dù đây có chỉ là hòn đá, đối với ta cũng quan trọng vô cùng.”

Tống Ngọc Thanh chấn động. Y chậm rãi rũ mắt xuống, sóng mắt lại lưu chuyển không ngừng. Lầm bầm lầm bầm, y nói, “Làm sao ngươi biết… Ta không rõ?”

Lục Thiết Âm ngẩn người, lại như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hắn buột miệng kêu, “A! Lẽ nào cái mặt nạ đó…”

Còn chưa nói xong, Tống Ngọc Thanh đã biến sắc. Y lại vung chưởng khiến hắn ngã sấp xuống nước một lần nữa, sau đó mới xoay người im lặng lên bờ.

Lục Thiết Âm sau khi bơi lên khỏi mặt nước cũng không hỏi thêm gì nữa. Hắn dường như có điều suy nghĩ nên cứ nhìn chằm chằm bóng lưng Tống Ngọc Thanh, trong lòng lại thấy mờ mịt.

Hai người trải qua một đêm không chợp mắt.

Sáng hôm sau lên đường, toàn thân Tống Ngọc Thanh tràn ngập vẻ tàn bạo, thần sắc lại lạnh băng đến tột cùng. Lục Thiết Âm không chút sợ hãi nào, hắn trái lại cười hì hì nhét vào tay y một thứ đồ.

Tống Ngọc Thanh vừa cúi đầu nhìn một cái đã kinh ngạc vô cùng.

“Cái mặt nạ này?”

“Ừm, nếu ta biết cái mặt nạ kia quan trọng với ngươi như vậy, thì lúc đó, ta đã cố gắng tìm kiếm hơn. Nhưng giờ đã không còn kịp nữa rồi, ngươi dùng tạm cái này đi.”

“Ngươi một đêm không ngủ là để làm cái này?”

“Ừ, nhưng ở đây núi rừng hoang dã không có vật liệu nên làm ra trông hơi khó nhìn một chút.” Lục Thiết Âm sờ sờ mũi, ngượng ngùng cười cười, “Ngươi không thích thì cứ ném đi cũng được.”

Tống Ngọc Thanh không đáp lời. Y chỉ cau mày nhìn trừng trừng cái mặt nạ trông vô cùng quái dị ở trong tay một lúc. Một lát sau, khóe miệng giật giật, thần sắc chán ghét, y nói, “Xấu kinh người.”

Dứt lời, y vung tay áo bước nhanh về phía trước. Giữa lúc Lục Thiết Âm còn cách mình một quãng, y chợt “bộp” một cái đeo mặt nạ lên mặt mình.