Chương 26
Lục Thiết Âm hoang mang, ngơ ngác đứng tại chỗ. Sư phụ vừa rồi còn cùng hắn nói chuyện, vì sao đột nhiên sắc mặt thay đổi, nhoáng một cái đã không thấy tăm hơi?Hắn nghĩ mãi cũng không nghĩ ra đáp án, chỉ đành kể chuyện này cho sư đệ, ai ngờ Hà Ứng Hoan cũng mờ mịt chẳng hiểu gì. May mà hai người biết sư phụ xưa nay tính tình cổ quái, khi rượu vào lại càng khùng khùng điên điên, cho nên cũng không lo lắng lắm.
Ngô Tiếu Kiệt một đi không trở lại, Lục Thiết Âm không muốn mỗi ngày đều gặp mặt sư đệ, chẳng còn cách nào đành phải học theo sư phụ cả ngày nhốt mình trong phòng. Nhưng hắn không uống rượu, chỉ lấy dao ra khắc vào khối ngọc, im lặng khắc ra được một con thỏ vô cùng sống động.
Tuy đã cách hơn mười năm, Lục Thiết Âm vẫn nhớ rõ hoàn cảnh mình gặp gỡ Hà Ứng Hoan.
Ngày đó, tuyết rơi rất dày.
Sư phụ dắt tay một đứa trẻ phấn điêu ngọc trác từng bước từng bước từ dưới núi lên. Đứa bé mặc một tấm áo bông đậm sắc, ôm trong lòng một con thỏ trắng đang run lẩy bẩy, dáng cười ngọt ngào, thanh âm mềm nhẹ.
Chỉ liếc mắt một cái, lúm đồng tiền nở rộ như hoa đã khắc ghi thật sâu vào lòng hắn.
Mười năm thoáng qua, bây giờ đến cả nhị sư đệ cũng đã có người trong lòng, hắn lại vẫn đứng ở yên chỗ cũ, đến chữ hai chữ ‘yêu mến’ cũng không có dũng khí nói ra, bỏ lỡ biết bao nhiêu cơ hội.
“Sư đệ…” Lục Thiết Âm nhẹ nhàng kêu một tiếng, thở dài, “Mà thôi, chỉ cần đệ vui vẻ, trong lòng đệ dù chẳng có ta, cũng chẳng hề gì.”
Nghĩ thế, con dao khắc trong tay di động, hắn lại bắt đầu điêu khắc.
Hắn từ trước đến nay vẫn chỉ khắc thỏ, lần này không biết nghĩ gì, ngọc thạch trong lòng bàn tay lại hiện ra những đường cong quen thuộc— gương mặt tinh tế, cánh mũi cao thẳng, đôi môi mỏng cong cong cười khẽ.
Dung nhan như ngọc.
Lục Thiết Âm ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng kia, sau đó bỗng nhiên thấy lạnh cả người. Gương mặt này, nụ cười này, chẳng giống người sư đệ hắn tâm tâm niệm niệm chút nào, trái lại cực kỳ giống một người khác.
… Tống Ngọc Thanh…
Ba chữ này vừa thốt lên, Lục Thiết Âm chỉ thấy toàn thân chấn động, ngọc thạch trong tay rơi ‘cạch!’ xuống đất vỡ tan.
Vì sao lại là y?
Rõ ràng đã về bên cạnh sư đệ, tại sao vẫn cứ nghĩ tới người kia?
Lục Thiết Âm lắc mạnh đầu cố gắng trấn định tâm thần, trái lại càng trở nên phiền não, đau đớn cũng mơ hồ trong ngực. Ngoài miệng cứ liên hồi “sư đệ, sư đệ”, trong lòng lại dần dần có người khác chiếm cứ.
Sống chết giãy giụa.
Vô lực thoát thân.
Cho đến lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo, hóa ra lúc mình còn do dự có nên thích người kia hay không, cũng chính là lúc… mình hoàn toàn rơi vào đó.
Có lẽ là khi Tống Ngọc Thanh giãn mặt tươi cười, có lẽ là khi Tống Ngọc Thanh liều mạng cứu giúp, có thể lại là… Có thể hay không, thích chính là thích mà thôi.
Chỉ vì đã chần chừ quá lâu, chỉ vì ta thiếu kiên định, cho nên mới không phát hiện ra thực tâm của mình?
Nhưng, tất cả đã quá muộn.
Lục Thiết Âm im im lặng lặng ngồi một lúc, sau đó mới khom lưng nhặt những mảnh ngọc còn đang nằm dưới đất lên, kết quả lại vô ý làm ngón tay mình bị thương.
Máu đỏ sẫm lập tức chảy ra.
Lúc đó, vệt máu bên môi người ấy cũng có màu như vậy.
Trong nháy mắt, lòng đau như dao cắt.
Mấy ngày tiếp theo, Lục Thiết Âm càng trở nên trầm mặc, cho dù là lúc nói chuyện trên trời dưới đất với Hà Ứng Hoan, hắn cũng thoáng cái là xao nhãng, thân ở chỗ này, hồn lại không biết đã lạc đi đâu.
Hà Ứng Hoan bóng gió phí hết công sức cũng chẳng thể hỏi ra nguyên do, chỉ đành tìm cách đùa giỡn cho đại sư huynh vui vẻ, nhưng y dù có sử dụng hết mánh khóe, Lục Thiết Âm lại vẫn cứ mang dáng vẻ thất hồn lạc phách kia.
Thoáng chốc, hai tháng đã trôi qua.
Một ngày đẹp trời, Hà Ứng Hoan bắt Lục Thiết Âm đi ngắm vườn hoa. Hai người vừa mới đi qua một hành lang gấp khúc thật dài đã thoáng thấy Ngô Tiếu Kiệt phía xa xa đang bước vào từ ngoài cửa, đi bên cạnh còn có một nam tử trẻ tuổi tướng mạo tuấn mỹ.
Hà Ứng Hoan và Lục Thiết Âm liếc nhau rồi vội vàng chạy ra nghênh đón. Một kẻ kéo tay, một người lôi áo, cả hai nhao nhao nói liên thanh.
“Sư phụ, người đã đi đâu thế? Sao lâu vậy mới trở về?”
“Sư phụ, quả nhiên là người đi tìm nhị sư huynh. Hắn nhận sai rồi sao? Hai người sẽ không đánh nhau nữa à?”
Ngô Tiếu Kiệt cười khanh khách đứng đợi cả hai hỏi xong, mới ung dung đáp, “Vi sư chỉ ra ngoài ngao du có hai tháng, làm gì đã lâu lắm? Về phần tiểu tử thối Đoạn Minh Ngọc này… hắn khi sư diệt tổ, đại nghịch bất đạo, ta đã trục xuất khỏi sư môn rồi.”
“Hả?” Lục Thiết Âm ngẩn người chợt hỏi, “Thế vì sao hai người về cùng nhau?”
Ngô Tiếu Kiệt chỉ cười khe khẽ, không chút do dự nắm thật chặt tay phải của người kia nghênh ngang bước về phía trước. Đoạn Minh Ngọc vẫn dùng cái thái độ chẳng-có-kẻ-nào-lọt-mắt-ta ấy, không thèm chào sư huynh đệ lấy một câu, cứ vậy mà đi tiếp.
Lục Thiết Âm cau mày, kinh ngạc nhìn bóng lưng hai kẻ kia. Hắn có bao nhiêu câu hỏi không thể giải đáp.
Hà Ứng Hoan nhạy bén đã lờ mờ thấy được chút manh mối, lại không dám suy đoán lung tung. Y kéo cánh tay Lục Thiết Âm, hai người nhanh chóng đuổi theo.
Bốn người đến thư phòng Giang Miễn.
Ngô Tiếu Kiệt và Giang Miễn là tri kỉ tri giao đã được vài chục năm, cho nên vừa vào phòng, Ngô Tiếu Kiệt đã giới thiệu Đoạn Minh Ngọc với Giang Miễn, bên cạnh đó cũng tán dương hắn một phen. Một hồi khen võ công Đoạn Minh Ngọc cao siêu thế nào, một hồi lại kể tướng mạo hắn đẹp đẽ làm sao, khoe khoang đến mức cứ như ngoại trừ hắn ra, trên trời dưới đất chẳng được người thứ hai như vậy.
Lục Thiết Âm đứng bên cạnh nghe đến trợn mắt há mồm. Hắn dù biết sư phụ hay bao che khuyết điểm, nhưng cái dáng vẻ đắc ý vô cùng này lại chưa từng thấy bao giờ.
Chẳng lẽ sư phụ uống say rồi?
Mặc dù ngoài mặt có vẻ tỉnh táo tinh thông, thực ra đã say như chết.
Nghĩ vậy, hắn cúi đầu nhìn xuống, lại phát hiện bầu rượu bên hông Ngô Tiếu Kiệt đã không còn nữa!
Ngô Tiếu Kiệt là kẻ yêu rượu như mạng sống, mỗi ngày ‘tửu bất ly thân’, bầu rượu kia cũng như trở thành bảo bối buộc ở bên hông, nhưng hôm nay… bầu rượu làm bạn đến vài chục năm đã không thấy nữa.
Lục Thiết Âm ngạc nhiên đến suýt rơi cả cằm. Dù biết sư phụ đang trò chuyện với Giang Miễn, hắn vẫn không kìm được mở miệng hỏi, “Sư, sư phụ, sao không thấy bình rượu của người?”
“Hả? Cái đó à…” Ngô Tiếu Kiệt nháy mắt một cái, ngón tay đặt ở bên môi, “Bí mật.” sau đó liếc nhìn Đoạn Minh Ngọc, cười mà không nói.