Chương 17
Sau ngày hôm ấy, Lục Thiết Âm chính thức phụ trách việc nấu cơm ngày ba bữa cho Tống Ngọc Thanh. Phạm vi hoạt động tuy được mở rộng nhưng hắn lại vẫn như trước bị nhốt ở Thiên Ma giáo không cách nào thoát ra.Tâm tình Tống Ngọc Thanh lại vô cùng tốt. Y thường bắt Lục Thiết Âm cùng dùng bữa với mình. Ánh mắt y hay dừng lại trên gương mặt hắn, đợi đến khi hắn phát hiện thì lại nhanh chóng rời đi, giả bộ như mình đang nhìn về nơi khác.
Lục Thiết Âm tất nhiên không thể lý giải được suy nghĩ của y. Hắn chớp chớp mắt, rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi, “Tống giáo chủ.”
“Cái gì?”
“Ngươi bao giờ mới định thả ta đi?”
“Để xem hoàn cảnh đã.”
“Kì thực ta là kẻ vụng về, việc gì ta cũng không thành thạo. Ngươi giam ta lại thế này, ngươi cũng đâu có được lợi gì.”
“Ai bảo thế?” Tống Ngọc Thanh nhếch mi, tiện tay gắp một miếng thịt bỏ vào miệng mình, “Ít nhất ngươi nấu ăn rất ngon.”
“Hả?” Lục Thiết Âm lại ngẩn người, miễn cưỡng nhếch miệng cười khổ, “Chẳng lẽ Tống giáo chủ muốn ta nấu cơm cho ngươi cả đời ư?”
Hắn chỉ thuận miệng nói như vậy, ai ngờ Tống Ngọc Thanh lại gật đầu, giọng điệu nghe thật nghiêm túc, “Ồ, ý kiến này cũng không tệ đâu.”
Lục Thiết Âm nghe thế liền thất kinh, tay chân trở nên luống cuống, “Không thể như thế được! Ta, ta…”
“Ngốc.” Tống Ngọc Thanh thấy bộ dáng này của hắn không khỏi cười ra tiếng.
Hắn ngây ngô chậm rì rì ngồi về chỗ cũ, mặt cũng dần dần đỏ ửng lên. Hắn nói lẩm bẩm, “Tống giáo chủ, ngươi lại trêu chọc ta rồi.”
“Có sao?” Tống Ngọc Thanh đảo mắt, vẻ mặt thật là vô tội, “Mà nếu có đúng là như thế thật thì đó cũng là lỗi của ngươi.”
“Hả? Chuyện này thì liên quan gì tới ta?”
Tống Ngọc Thanh cũng không thèm đáp lời. Y nghiêng người về phía trước, đôi mắt nhìn thẳng Lục Thiết Âm, tay vươn ra vuốt ve gò má hắn.
Lục Thiết Âm toàn thân rung động. Trực giác muốn né tránh mà trái tim cứ “thình thịch thình thịch” đập loạn cả lên, hắn gần như chẳng thể động đậy.
Đúng vào lúc này, bên ngoài có người gõ cửa.
Tống Ngọc Thanh ngẩn người, chốc sau thì tỉnh táo lại. Y thu tay về, ngồi nghiêm chỉnh như cũ, giọng khàn khàn hỏi, “Ai?”
“Giáo chủ, thuộc hạ có chuyện quan trọng cần bẩm báo.”
“Vào đi.”
Vừa dứt lời, một kẻ mặc hắc y đã đẩy cửa bước vào. Kẻ đó lặng im không tiếng động bước tới gần Tống Ngọc Thanh, ghé vào tai y thấp giọng nói vài câu.
Tống Ngọc Thanh nghe xong chậm rãi nheo mắt lại, mắt hiện hàn ý nhưng nhanh chóng đã khôi phục như thường. Y phất tay cho hắc y nhân kia lui xuống, bản thân thì nửa khép mắt, ngón tay khe khẽ gõ lên mặt bàn.
Lục Thiết Âm lúc này mới khôi phục tinh thần, thận trọng hỏi một câu, “Tống giáo chủ, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không có việc gì.”
“Nhưng mà nhìn ngươi… có vẻ tâm trạng không tốt lắm.”
“A.” Tống Ngọc Thanh chợt mở mắt, khóe miệng cong lên để lộ nụ cười, “Ngươi quan tâm ta vậy sao?”
“Hả…” Lục Thiết Âm đỏ hồng cả mặt lại không nói nên lời.
Tống Ngọc Thanh cũng không hỏi tiếp nữa. Cúi đầu trầm tư trong chốc lát, y đột nhiên nói, “Nha hoàn ta phái đi hầu hạ ngươi có tốt không?”
“Có.”
“Thế thì tốt.” Gật đầu, tay phải ngăn lại, y nói, “Chẳng còn sớm nữa, ngươi về phòng đi.”
“Hả? Nhưng mà…”
“Sao? Không nỡ rời xa ta?”
“…” Lục Thiết Âm đỏ mặt vội vàng đứng dậy quay đầu rời đi.
Tống Ngọc Thanh vẫn cứ cười cười, đợi cho đến khi hắn đi rồi nét cười trên mặt mới dần thu lại, trở thành vẻ mặt lạnh lùng như băng. Sau đó, y vỗ tay gọi hắc y nhân vừa nãy quay lại, thuận miệng phân phó vài câu.
Một lát sau, một thiếu nữ diện mạo thanh tú bước vào phòng. Nàng ta thướt tha quỳ xuống đất, giọng nói du dương, “Nô tỳ tham kiến giáo chủ.”
Tống Ngọc Thanh lạnh nhạt liếc nhìn nàng ta một cái rồi hỏi, “Mấy ngày nay ngươi đều hầu hạ Lục công tử sao?”
“Vâng.”
“Có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?”
“Bẩm giáo chủ, Lục công tử hàng ngày đều tìm cách bỏ trốn, nhưng bởi giáo ta canh phòng nghiêm cẩn, hắn vẫn chưa tìm được cơ hội.”
“Vậy sao?” Tống Ngọc Thanh mỉm cười, đột nhiên vươn tay ra chế trụ mạch môn của nữ tử kia, “Thiên Ma giáo canh phòng nghiêm cẩn, vậy mà ngươi vẫn có thể dịch dung trà trộn vào, thật có bản lĩnh.”
Nữ tử kia dù gặp biến lại không hề hoảng sợ. Nàng ta chợt bắn ra một mũi tên độc từ ống tay áo, sau đó thuận thế lui về sau, thoát khỏi khống chế của Tống Ngọc Thanh.
“Tống giáo chủ có thể nhiều lần nhìn thấu được chân diện mục của ta, đúng thật khiến kẻ khác bội phục.” Kẻ kia mở miệng nói lần nữa thì thanh âm đã trở nên trầm thấp, rõ ràng là giọng của một nam tử.
Tống Ngọc Thanh vốn đã liệu được thân phận gã từ lâu nên không hề kinh ngạc. Y không chút hoang mang rút ra bội kiếm bên hông, “Ai bảo ngươi nhiều lần đều chọc phải người không nên chọc.”
“Ai nha, nói vậy thì, giáo chủ quả thực là có tình ý với tên ngốc họ Lục kia sao?”
“Câm miệng!” Tống Ngọc Thanh cắn răng, gương mặt bỗng trở nên dữ tợn không gì sánh được. Trường kiếm trong tay vung lên, chỉ thoáng một cái đã biến ảo ra vô số kiếm ảnh tập kích thẳng về phía trước.
Tốc độ quả thật nhanh đến không thể tưởng tượng nổi.
Thuật dịch dung của Lâm Hoài Trực dù là thiên hạ vô song nhưng võ công cũng chỉ thường thường. Gã né trái tránh phải chật vật vạn phần, độc tiễn trong tay cũng liên tục bắn ra.
Tống Ngọc Thanh am hiểu nhất là ám khí nên vốn không để những thứ này vào mắt. Kiếm vừa vung lên, tất cả tên độc đã bị đánh bay trở lại. Kiếm pháp càng ngày càng nhanh, mắt thấy đã có thể đẩy đối phương vào chỗ chết, thế nhưng ngoài cửa lại chợt hiện lên một bóng người quen thuộc.
“Lục Thiết Âm?! Ngươi chạy tới nơi này làm gì!? Cút ngay cho ta!!” Y vừa hét vừa nhanh chóng xoay người phóng ra phía cửa, hoàn toàn chẳng hề để ý sau lưng mình là tử địch.
Nhưng mà tên độc của Lâm Hoài Trực lại nhanh hơn.
Chỉ trong một cái chớp mắt, độc tiễn đã chuẩn xác bắn trúng vai Lục Thiết Âm.
“A…” Lục Thiết Âm khẽ hô một tiếng, chưa nói được gì đã yếu ớt ngã trên mặt đất.
Tống Ngọc Thanh dù có cố hết sức cũng chỉ kịp đỡ lấy hông hắn. Quay đầu nhìn lại lần nữa, Lâm Hoài Trực đã theo đường cửa sổ trốn ra ngoài. Trước khi đi, gã còn không quên cười lớn lưu lại một câu, “Giáo chủ, thuộc hạ đoán quả không sai, họ Lục kia chính là nhược điểm của ngươi!”