Chương 28
Bị mấy lời uy hϊếp tìиɧ ɖu͙© của tên bác sĩ ban tặng, thời gian thanh tỉnh còn lại của tôi đều bị trạng thái cảnh giới vây quanh, thời khắc cảnh giác cùng giằng co với cái tên mỉm cười thoạt nhìn vô hại này, căn bản không có nửa điểm khí lực phân tâm nghĩ về Lạc Thiệu Cung.Nhưng, lúc đang ngủ có trộm mơ thấy nó một chốc.
Buối sáng uể oải chớp chớp đôi mắt, cũng cảm thấy hơi kì quái.
Lúc xuống lầu còn không hay họ một cước đạp vào khoảng không, kêu thảm thiết trượt vào bậc thang, lúc chờ tên bác sĩ lao xuống cứu, tôi đã không thể động đậy ,cắn môi lệ quang lòe lòe.
"Rất đau à ?"
"Đau...." Đáng ghét, ai bảo ta cầm trên tay chén trà quý nhà hắn, sợ nếu làm vỡ thì mười năm chưa trả hết nợ, lúc té xuống chỉ có thể gắt gao ôm lấy, cho nên không có biện pháp đưa tay ra sau để giảm xóc.
"Đến, tôi kiểm tra cho cậu một chút, đừng sợ, không có việc gì." Tên bác sĩ gương mặt lúc này thực có chức nghiệp, không có giống nụ cười.... dâʍ đãиɠ ngày hôm qua, "Ai, cậu ngốc à, còn cầm cái chén kia làm gì ? Muốn mang nó vào quan tài à ?"
Bị dễ dàng ôm lên lầu (đột nhiên phát hiện cánh tay của hắn cùng Lạc Thiệu Cung thật ngang sức), mặt hướng cái mặt phẳng trên giường, bàn tay lại tiến tới kéo dây lưng của tôi.
"Làm, làm gì ?"
"Cởϊ qυầи cậu ra." Thản nhiên trả lời.
"Ô ai, dừng tay, tên đại biếи ŧɦái nhà ngươi............"
"Ê ê" tay không khí phách chặn lại hai vai của tôi, "Nghĩ loạn cái gì, tôi bất quá chỉ là giúp cậu kiểm tra thôi, tôi vậy chứ rất có đạo đức nghề nghiệp nha"
..... Trước chuyện tối hôm qua, ta còn tin là thật.........
Quần vẫn nhanh chóng bị cởi ra (coi trình độ thuần thục của hắn là biết kinh nghiệm có bao nhiêu phong phú), ngón tay đè xuống nơi bị bậc thang chà đạp, tôi kêu lên một trận thảm thiết.
"Đυ.ng vào bậc thang, chắc chắn đau rồi, cơ mà không có gì trở ngại, tôi trước giúp cậu đánh tan máu bầm, rồi sẽ từ từ khỏi." Khó có được khẩu khí nói chuyện như vậy, nội dung tiếp theo lại làm cho tôi dựng tóc gáy, "May mắn không nghiêm trọng, bằng không cái mông nhỏ đáng yêu như vậy của Tiểu Hữu nhà chúng ta, tôi còn chưa đánh vào mà bị phá hư, vậy rất đáng tiếc.
"................" Tôi đột nhiên hối hận khi đó vì cái gì coi thường bản thân mà đi bảo vệ cái chén.
Lúc mát xa nói không đau thì là giả, hắn sao chỉ tại nơi đó dùng lực, tôi lại theo từng động tác của hắn mà kêu từng trận thảm thiết. Đưa đến mức bất chấp loại tư thế này có nguy hiểm hay không, tiếng kêu tuy rằng nghe cũng rất kỳ quái.
"Tiểu Hữu."
"Ừm ?" Vừa mới tắc thở, đang hô hấp.
"Cậu mà lại kêu lên nghe mê người như vậy, tôi sẽ muốn cho cậu kêu lớn hơn nữa nha."
Cánh tay lúc đầu còn chút y đức giờ dần dần không an phận, tôi sợ tới mức cắn chặt gra giường, không dám ra tiếng.
Mẹ nó, không kêu là được..........
Nhưng là, kỳ thật......... cắn chặt răng lỗ mũi lại hừ hừ, cái loại thanh âm càng kỳ quái.....
Tiên đoán làm lòng tôi kinh sợ quả nhiên đúng vậy, cứ sờ rồi rồi, tên biếи ŧɦái kia cư nhiên ở phía sau cắn tôi một cái.
"Ô.........."
"Kia, lo lắng thân thể cùng tinh thần của cậu, hôm nay tôi không đυ.ng đến cậu. Cơ mà lúc này cậu nợ tôi hai lần, tôi phải làm chút ký hiệu, về sau lại đến lĩnh."
"Biến…. biếи ŧɦái, làm cái gì ký hiệu !" Tôi căm tức bắt đầu giãy dụa.
"A, cậu là muốn mấy dấu răng, hay là muốn tôi dùng châm khắc "Tô Chí du đến lấy một đoạn" ?"
................... Cả hai đều biếи ŧɦái như nhau.
Cơ mà tôi tin tưởng hắn nói được thì nhất định làm được, liền ngoan ngoãn không lên tiếng.
May mắn không có bị tên bác sĩ vô tiết tháo ăn vào trong bụng, cứ tần ngần trở về nhà trọ, nghĩ đến Lạc Thiệu Cung làm cho tôi mười phần cảm giác an toàn đang ở ngay trên lầu, thực hận không thể hai bước xông lên ôm lấy nó.
Đáng tiếc phần thắt lưng dưới đau đến chảy nước mắt, đi đường đều phải để tên bác sĩ săn sóc. Loại này tình hình làm cho tôi nghĩ đến lần đó ở khách sạn bị Lạc Thiệu Cung khi dễ đến mức không đứng thẳng thắt lưng, nó hình như cũng như vậy nửa ôm nửa bế tôi lên làu. Khi đó nó dụ bà mẹ đừng đυ.ng vào thắt lưng của tôi, nguyên lai cũng không phải không dùng lực.
"Anh như thế nào giờ mới về ?!"
Đi lại tập tễnh mới nửa đường đã bị rống một cái trở tay không kịp, tôi có hơi giật mình nhìn cái tên sắc mặt xanh mắt, mắt nổi tơ máu đang ngồi ở cầu thang. Lạc Thiệu Cung sao ? Như thế nào lại giống quái thú tới vậy.....
"Em không phải nói anh phải trở về sớm một chút sao ? Em đợi anh suốt cả buổi tối !"
"Lạc Thiệu Cung, thực xin lỗi............"
"Chuyện này còn chưa tính, vì cái gì không bắt máy ? Hai người các ngươi vội vàng cái gì ? Liều mạng gọi cho các ngươi, không đến mức một lần cũng không nghe đến ?"
Không xong, túi tiền cùng di động tối hôm qua đều để ở trong xe quên lấy ra, sau lại phát sinh ra chuyện, căn bản nghĩ không ra chuyện phải gọi điện về báo.
"Ta để quên trong xe...."
"Rồi, trước không nói chuyện này. Tô Chí Du, vậy cậu sao lại thế này ? Đừng nói với tôi cậu đã quên tôi nhắc nhở cậu như thế nào ? Tôi không phải nói cậu vô luận như thế nào, trễ thế nào cũng phải đem anh tôi về sao ?"
Xem vẻ mặt bình thản vô tội của tên bác sĩ, tôi cũng không biết xấu hổ làm cho nó vô cớ mắng mỏ : "Không phải đâu, Lạc Thiệu Cung, hắn có hỏi qua ý của ta, là ta muốn ở lại một đêm."
".............." Lạc Thiệu Cung nghẹn lại một chút, nhìn tôi vẻ khó tin, mới trấn định một chút hướng tên bác sĩ, "Vậy cậu trả lời tôi trước, các người tối hôm qua qua đêm ở đâu ?"
Tô Chí Du mỉm cười trấn an : "Biệt thự bờ biển, cậu đừng lo lắng, tôi sẽ không để Tiểu Hữu ngủ ở bờ cát đâu."
Lạc Thiệu Cung liếc hắn một cái, đi nhanh tới kéo tay của tôi : "Anh, lại đây với em."
Động tác của nó khoogn tính thô bạo, nhưng đối với người đang thương tàn như tôi, bị kéo tới trước, mặt sau lại nhói lên một trận làm cho người tôi hai chân như nhũn ra : "Ai ai ai.... đau quá…. chậm một chút......"
Lạc Thiệu Cung cứng đờ, chần chờ quay đầu nhìn tôi : ".... Anh à, anh làm sao đau ?"
"Mặt sau, chỗ này." Tôi thành thật chỉ xuống chỗ cuối xương sống.
"................." Lạc Thiệu Cung sắc mặt xanh rồi trắng, trắng rồi lại xanh, "Tô Chí Du, ngươi........"
"A, cái này là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn mà thôi," Tên bác sĩ cười dài, "Tôi cũng không có bắt buộc Tiểu Hữu làm chuyện gì nha."
Lạc Thiệu Cung không nói được một lời, môi chặm lại rồi một phen đem thắt lưng của tôi bế lên trở về.
"Oa..............."
"Trở về em sẽ hảo hảo xem xem."
Thanh âm vẫn là thực ôn hòa, biểu tình lại có vẻ hăm dọa.
Vào phòng, đem tôi phóng lên giường, nó liền mặc không lên tiếng bắt đầu lột sạch quần áo của tôi, biểu tình nghiêm túc y như mấy tay pháp y lúc giải phẫu xác chết.
"Ai, Lạc Thiệu Cung, không được, còn có người...."
Tên bác sĩ vẫn đứng sau lưng nó đang thoải mái mỉm cười một bộ xem xét thực biếи ŧɦái.
Sắc mặt khó coi nhìn thấy dấu vết trên người tôi tối hôm qua còn đọng lại, sau đó dùng sức kéo quần dài xuống, trực tiếp giật chân của tôi xem xét. Tôi bị động mặc nó bay qua bay lại kiểm tra, ngón tay đang sờ đến cái dấu răng nơi mẫn cảm liền dừng lại.
"Lạc Thiệu Cung............" Tôi căng thẳng nhìn gương mặt cứng ngắc của nó, "Này không phải........."
"Tô Chí Du !" Năm tay thật mạnh nện ở trên giường dọa tôi sốc một cú, giây tiếp theo Lạc Thiệu Cung đã muốn đứng lên bắt lấy cổ áo của tên bác sĩ, tay biến lướn tới mức tôi sợ cái cổ thon dài của tên bác sĩ sẽ bị cắt đứt.
"Không bắt buộc ?! Mày còn dám nói đây không phải mày làm ?! Thằng khốn nạn này.............."
"Tôi, khụ, thật sự không bắt buộc, khụ........... không tin, cậu hỏi Tiểu Hữu mà xem..........." Tên bác sỹ khó thở, nhưng ánh mắt vẫn thoải mái.
"Im miệng !" Lạc Thiệu Cung bình thường xưa nay luôn ôn hòa đã đỏ ngầu ánh mắt, bộ dáng thực dọa người : "Khốn nạn....... Mày dám đem anh tao, mày......"
"Lạc Thiệu Cung ! Ngươi không được xằng bậy !" Xem tên bác sĩ đã trúng một quyền cũng chỉ là nhìn tôi cười, một câu cũng không biện giải, tôi thực sự hơi lo lắng hắn sẽ bị đánh bẹp đến chết, "Hắn không có bắt buộc ta, là thật, ngươi không được đánh !"
"............" Cánh tay vung ra bị cứng ngắc đứng ở giữa không trung, biểu tình của Lạc Thiệu Cung như là toàn thân khí lực phóng ra, trong nháy mắt như bị rút lại.
"Anh nói cái gì vậy." Nó dường như ngay cả trấn định cũng đều cực kỳ miễn cưỡng. "Khoogn cần phải cầu xin cho cái loại người này."
Tuy rằng tối hôm qua tôi cũng rất muốn động thủ đêm tên bác sỹ đánh tới chết, nhưng cuối cùng hắn tạm thời thắng lại đúng lúc, không có làm, coi như dừng cương trước bờ vực, hiện tại lại để cho Lạc Thiệu Cung không phân biệt tốt xấu đánh hắn, tựa hồ có điểm không thể nào nói nổi.
"Ta nói thật, hắn lúc đầu cũng có ép buộc... nhưng sau đó lại không có, người đừng đánh hắn."
"................" Biểu tình của Lạc Thiệu Cung nói không rõ là nổi giận hay là suy sụp. "Thật vậy chăng ?"
Tôi xem nó như vậy, dường như tôi không gật đầu thì tên bác sĩ nhất định phải chết, vội dùng sức khẳng định : "Đúng vậy, hắn không có cưỡng bức ta, bằng không ta cũng sẽ không nói giúp cho hắn, sự tình không phải như ngươi nghĩ...."
"Không phải bị bắt buộc sao ?" Lạc Thiệu Cung thì thào, cánh tay đang nắm chặt lại thả ra, "Hóa ra.... là thế này à, anh."
Tô Chí Du sửa sang lại quần áo bị xốc lên, cười đến sáng lạn : "A, Tiểu Hữu đều nói như vậy, cậu không đến mức còn chưa tin chứ ? Tôi cũng không phải là loại người đê tiện chỉ biết dùng bạo lực. Cậu cũng biết, trừ phi người ta tự nguyện, tôi sẽ không làm tới bước cuối cùng, cường bạo không phù hợp thẩm mỹ của tôi..."
"Cậu đủ rồi đó !" Lạc Thiệu Cung khẽ cúi đầu, mặt không thấy rõ biểu tình, nhưng tay có hơi run run, "Được rồi, có thể mời cậu đi ra ngoài một chút hay không, tôi muốn ở lại riêng với anh trai mình."
"Được, đúng rồi, Tiểu Hữu, cậu chớ quên chuyện tối hôm qua nha..." Tô Chí Du người một bộ tư thái khiêm tốn mở cửa đi ra ngoài, chỉ còn lại có mình tôi ngẩn ngơ cùng Lạc Thiệu Cung không nói được một lời.
"Lạc Thiệu Cung...." Nho nhỏ thanh gọi nó, cảm thấy được bộ dáng này của nó làm cho người ta lo lắng.
Bàn tay to tiến lại sờ sờ đầu tôi, sau đó đem tôi cả người ôm vào trong l*иg ngực.
"Anh à, không sao...... Em sẽ không trách anh......"
"Lạc Thiệu Cung ?" Mê mẩn gọi nó một tiếng, mặt bị đặt vào ngực nó, nghe được rõ ràng tiếng tim đập kịch liệt bên trong.
"Không sao...." Nó còn cúi đầu thì thầm, "Anh đã không phải bị cưỡng ép... anh là cam tâm tình nguyện.... em sẽ không nói gì nữa.... dù sao em lại không thể can thiệp.... chuyện của anh em không thể nhúng tay.... quên đi. Không sao, tối hôm qua chuyện em sẽ không tính toán, không tính toán là được.........."
"Lạc Thiệu Cung," tôi cảm thấy được có chút không đúng, nó hình như hiểu lầm cái gì, "Kỳ thật ta cùng Tô Chí Du...."
"Đừng nói nữa." Nó dường như thực căng thẳng. "Được rồi, dưới tình huống này nhất thời bị hấp dẫn cũng là thực bình thường, không nói được gì. Đã qua đi thì chúng ta cũng không nên nhắc lại, anh vẫn chỉ thích một mình em thôi, đúng không, anh ?"
Bạn đang
"Không phải đâu Lạc Thiệu Cung, ta cùng Tô Chí Du kỳ thật không phải..... Ô....."
Môi lập tức bị hung hăng căn, tôi chỉ kịp kêu đau một tiếng đã bị tiến quân thần tốc, đầu lưỡi tàn bạo trở mình là cho tôi bối rối, vội lung tung bắt lấy bờ vai của nó : "Lạc.... ư.... Lạc Thiệu Cung..... ư....."
"Anh à, được không ?"
"Chuyện ngày hôm qua sẽ không quản, coi như không có, được không ?"
Chưa bao giờ thấy qua bộ dạng thất thố của nó như vậy, ta có hơi đau lòng : "Lạc Thiệu Cung......."
"Chúng ta vẫn giống như trước đây, đúng hay không ? Anh, em đều nghe lời anh nói..... Chúng ta tiếp tục có được không ? Em cũng không lòng tham đòi hỏi anh cái gì, cứ như bây giờ là tốt rồi," tay vội vàng buông khỏi áo tôi, "Anh vẫn ngoan ngoãn cho em ôm anh, được không ? Anh....."
Tôi giật mình, một phen đẩy ra nó : "Không được !"
Lạc Thiệu Cung kinh ngạc nhìn tôi.
"Ta nghĩ...." Nghĩ đến tối hôm qua đã khó khăn hạ quyết tâm, tôi âận lùng dùng ngữ khí thoải mái dụ dỗ con nít, "Chúng ta về sau không như vậy được không ?"
"Anh...."
Lạc Thiệu Cung trong nháy mắt biểu tình tái nhợt làm cho tôi cảm thấy rất khổ sở.
Nhưng, chúng ta vốn là không thể. Ngươi cũng đã có người con gái mình thích, nếu cứ tiếp tục như vậy, với anh cũng không được rồi.
"Anh, anh đùa cái gì chứ." Nó miễn cưỡng mỉm cười, nâng mặt của tôi : "Đột nhiên nói kỳ quái như vậy, em làm gì cho anh không vui sao ?"
"Không có," Tôi cuống quít lắc đầu, "Người rất tốt...... Ta chỉ là cảm thấy, loại quan hệ này của chúng ta, có hơi, có hơi....." Nhất thời tìm không thấy từ, nói mấy từ như "Không bình thường" "Ghê tởm", chính mình cái mũi cũng thấy xót. "Chúng ta là anh em, không nên như vậy."
Sớm hay muộn cũng phải chia tay, sớm đã có chuẩn bị tâm lý. Hiện tại nó cùng một cô gái tốt như vậy, chúng tôi lại không minh bạch như thế, với nó cũng không tốt.
Chúng tôi về sau cũng không thể là trẻ con, không thể cứ như vậy..... không thể cứ hồ nháo vô trách nhêệm
Luôn phải lớn lớn lên, cũng không thể, mãi cho đến lúc nó cưới vợ sinh con, tôi còn không hề băn khoăn cho nó ôm tới, duy trì cái loại không biết được này, loại quan hệ thân thể không có danh pâận.....
Nói vậy, không khỏi rất đáng thương........
Tôi co quắp cúi đầu hít hít cái mũi.
"Anh à, anh làm sao vậy ? Là anh em thì sao chứ ? Cái này không làm lý do chia tay đi ?" Nó còn mỉm cười cứng ngắc, đem tôi ôm lấy, từ dưới hướng lên đối diện với mặt tôi, "Được rồi, không đùa thế này nữa, được không ? Lời vừa rồi coi như chưa nói qua, hửm ?"
Tôi cố gắng nuốt nước mũi, lắc đầu : "Ta nói thật, Lạc Thiệu Cung à, về sau...... không được ở bên nhau nữa."
"Anh.... ?" Nó có chút hoảng loạn lên, "Em sẽ không làm chuyện khiến anh tức giận, anh à. Nếu.... nếu anh cảm thấy được em làm sao không tốt, anh cứ nói ra, em đều làm theo lời anh nói... về sau em đều ngoan ngoãn nghe lời anh..... có được hay không ?"
"Lạc Thiệu Cung, chúng ta hay là chia tay đi. Về sau cứ như anh em bình thường là tốt rồi.... Ngươi buông ta ra đi" Vẫn cúi thấp đầu, nước mắt rớt lên gương mặt nó.
"..............." Nó cứng ngắc trong một chốc, buông tay xuống, "Anh, anh muốn em em không thể hung dữ với anh, không thể bá đạo, không thể nhúng tay vào chuyện của anh, kết bạn với ai em cũng không can thiệp, em không phải toàn bộ làm rồi sao ?"
"Anh cùng Tô Chí Du đi ra ngoài, cùng nó bên nhau qua đêm.... em cũng không so đo. Em một chút cũng không dám can thiệp, sợ anh không vui, sợ anh chán ghét em....... em đều để ý như vậy, vì cái gì anh vẫn không thích em ?"
"Là bởi vì Tô Chí Du đúng hay không ? Cùng nó ở chung mới một buổi tối, liền đem em toàn bộ quên hết phải không ? Em với anh ở bên nhau lâu vậy, chẳng lễ còn so ra kém nó một buổi tối ? Nói cái gì chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, anh sẽ thích em. Em tất cả đều làm theo lời anh nói, kết quả thì sao ?" Nó thở hổn hển, "Anh à, anh đã gạt em rồi."
"Không phải như thế, ta cùng Tô Chí Du......"
"Đủ rồi, không cần nhắc lại người kia. Anh đã muốn chia tay, vậy chia tay đi, em cũng sẽ không ôm chết lấy anh không buông. Em thực nghe lời đúng không ? Anh cũng vừa lòng phải không ?" Lạc Thiệu Cung từng bước đi lại, bắt lấy của tôi bả vai, đẩy tôi ra cửa : "Anh đi ra ngoài đi, anh đi tìm nó được rồi. Tùy tiện các người yêu thế nào đều được, em cũng không can thiệp, không nhúng tay, được chưa ?"
"Lạc Thiệu Cung......" Tôi giãy dụa mở miệng.
"Làm theo anh nói đi, về sau chúng ta chỉ là anh em bình thường, em cũng sẽ không gặp mặt anh, anh thích ai đều không liên quan tới em. Trước nghỉ đông em còn bề bộn nhiều việc, anh không cần lại đến tìm em."
Cánh cửa "rầm" một tiếng đóng trước mũi của tôi. Tôi ngơ ngác đứng trong chốc lát, ngây ngốc đưa tay lên gõ gõ cửa.
"Lạc Thiệu Cung.........."
Không có đáp lại.
Lạc Thiệu Cung à, ta không có cùng Tô Chí Du làm cái gì. Ta từ đầu tới cuối chỉ thích có một mình ngươi.
Thật sự thực thích.
Nhưng ta là anh trai ngươi, chúng ta như vậy là không đúng, rất không phải với bạn gái người....... đối với ngươi cũng không tốt...
Rất muốn đem điều này lớn tiếng nói ra, nhưng hé miệng ra thì nước mắt liền trào ra.
Ai, thật sự là không có tiền đồ, ngươi khổ sở cái gì chứ.
Vội nâng lên cánh tay dùng sức quẹt quẹt ánh mắt.
"Tiểu Hữu."
"A ? A....." Không nghĩ tới tên bác sĩ sẽ ở sau lưng, chạy nhanh lại dụi dụi mắt, mới che che lấp lấp quay đầu lại, "Cái gì ?"
"Tôi ở chỗ này chờ cậu, cậu phải đi về đúng không ? Tôi lái xe đưa cậu đến nàh ga."
"..........." Không cùng Lạc Thiệu Cung nói tạm biệt, vẫn là có hơi luyến tiếc, nhưng mà ngẫm lại, nó phỏng chừng cũng sẽ không.... mở cửa cho tôi nữa, "Được rồi....."
Tên bác sĩ thoải mái đưa một cánh tay lên vai tôi : "Muốn đi ăn cơm chiều trước hay không, muốn ăn cái gì thì nói là được."
"Anh à, em...."
Nghe được tiếng mở cửa tôi phản xạ quay đầu lại, Lạc Thiệu Cung đứng ở cửa, cứng ngắc nhìn vào hai đứa tôi đang tựa vào nhau, sắc mặt trở nên lãnh đạm : "Đồ vật của anh đừng quên lấy đi." Cách khoảng không ném cái túi xách cho tôi, cửa lại lực đóng lại.