Chương 16
Đầu óc vốn đã không tốt, đêm nay tâm trạng lại càng hỏng bét, làm hai giờ mà còn đấu với cùng một trang bài tập, bà mẹ lại vô thanh vô tức đẩy cửa tiến vào, cười đến vẻ mặt gian ác.Biểu tình này mà bị người ta thấy, bà sớm không cần lăn lộn trong giới quảng cáo.
"Làm gì ?" Tôi sớm đoán được nên đã đóng cuốn bài tập lại, chuẩn bị tâm lý phải ngâm nước nóng cả đêm.
"Tiểu Hữu, nói xem, cô ấy có thể lưu lại qua đêm không ?"
".... Bà mẹ, mẹ cũng đang đi quá giới hạn cho phép đó ?" Ông ba có bà mẹ nhàm chán thế này, kỳ thật cũng thật đáng thương.
"Mẹ cũng cởi mở lắm, đối với loại chuyện này không phản đối." Phụ huynh bình thường ,đều hẳn là phản đối mới đúng ?
"Chỉ cần Tiểu Cung cẩn thận một chút thì tốt rồi, không biết có phòng bị cái này không ?"
Nhìn thoáng cái hộp trên tay bà mẹ, tôi hít sâu hai cái mới nhịn được : "Mẹ, mẹ thực là bát quái, lo lắng tới vậy thì trước tiếp mang đến phòng nó giao cho tụi nà, không phải được rồi sao ?"
“Nói vậy cũng đúng." Bà mẹ mặt mày hớn hở. "Mẹ vẫn cảm thấy giáo dục cho tuổi dậy thì vẫn thực cần thiết, hai đứa tụi bây vẫn chưa từng có kinh nghiệm kết giao với nữ sinh, mẹ thực lo lắng. Nhất là Tiểu Cung, đừng nhìn nó bộ dạng mười phân vẹn mười, gặp người mà mình thích thật, cũng sẽ bản thủ bản cước, lần đầu tiên nâất định thực khẩn trương........"
............Mẹ yên tâm đi, Lạc Thiệu Cung nó.......... Đã sớm lấy con làm thí nghiệm, luyện tập đủ rồi.
Lên giường ngủ sớm, máy lạnh hình như có vấn đề, oi bức đến muốn chết, lăn qua lộn lại cũng ngủ không được. Thật muốn chết, bà này thiệt không xứng chức bà chủ gia đình, ngày mai lấy tiền tiêu vặt của mình gọi người đến sửa...........
Mơ hồ nghe được tiếng mở cửa cách vách phòng cùng thanh âm nói chuyện. Lạc Thiệu Cung không giữ cô kia lại qua đêm sao ?
A, dù sao, cũng không liên quan đến mình.
Trở mình một cái tiếp tục ngủ.
Nghe được thanh âm cửa bị đẩy ra, tôi thật sự hận cái phòng này khóa chết cũng không có, chẳng có thiết kế cho không gian cá nhân, không có quyền riêng tư gì hết, xem ra trừ bỏ tiền tiêu vặt sửa máy lạnh, còn nên gọi người đến thay mình nạp lại khóa.
"Anh, anh đang ngủ à ?"
Đang ngủ đang ngủ, ngươi đừng làm phiền ta, ta không muốn ngày mai lại bị thâm mắt đâu.
Tôi ngừng thở không rên một tiếng, âm thầm cầu nguyện nó đi mau đi. Nào biết, sau tiếng cửa, người này tiếng bước chân chẳng những không có biến mất, ngược lại còn càng ngày càng gần.
Bị cánh tay thon dài hữu lực ôm tới, tôi cơ hồ nghĩ muốn đá người.
Ngươi lại muốn làm cái gì ?!!
"Anh..." Cảm giác được nó đã lên giường, tôi cắn cắn nhẫn nại không đá nó.
"Thật sự đang ngủ sao ? Đang ngủ em cũng muốn đem anh hôn cho tỉnh."
Vừa rời bạn gái, liền xoay người như không có việc gì đối với thằng anh nói mấy chuyện này......
Nó thế nào lại vô sỉ như vậy ?
Môi thật sự dùng sức bặm lại, tôi bắt đầu phản kháng, kịch liệt đá đánh, nó không sao dễ dàng chế phục giống như bình thường, đành phải không tình nguyện buông ra, cười cười mở miệng nói : "Anh à, anh đang giận em sao ?"
Thình lình xuất hiện một ánh sáng mãnh liệt, ánh mắt không thể thích ứng liền che lại, ngay sau đó lại bị nó nhân cơ hội ôm chặt lấy.
"Có phải đang sinh khí hay không ? Hửm ? Nói thật nào !!"
........... Nếu cảm thấy được ta đang giận ngươi, vậy ngươi còn vui vẻ cái gì ?
"Không có," Tận lực dùng âm thanh bình tĩnh trả lời nó.
"Nói dối, anh cả đời hờn dỗi, sẽ đem cơm nuốt vào. "Dần dần mở to mắt sẽ thấy gương mặt tươi cười trong suốt của nó." Là vì chuyện thất hứa buổi tối sao ? Em đã nói là sẽ thiếu anh, được không ?"
Cho xin đi, ngươi loại này cười cười, căn bản nửa điểm thành ý cũng không có.
"Nói không giận tức là không giận !' Nổi giận đùng đùng rống lên, dường như không có sức thuyết phục.
Tôi nói cũng đâu có sai sự thật, chẳng việc gì phải keo kiệt chú ý đến việc nhỏ đó.
Nhưng vì....
"Thế thì vì cái gì lại không vui ?" Nó như thế nào tươi cười càng lúc càng lớn ?
Tôi khó hiểu nhìn nó.
"Anh à," nó để sát vào lỗ tai tôi. "Anh sẽ không........ ăn dấm chua chứ ?"
.........Cái gì ???!!!
Vượt qua phạm vi lý giải làm cho tôi ngây ngươi một lát.
"Có phải hay không ?"
Rốt cục đã tiêu hóa xong hàm nghĩa của hai chữ kia, tôi cắn răng nhìn khuôn mặt tươi cười của nó,
Ghen ?
Ngươi có ý gì ?
Ngươi cho la, tùy tiện ai, cho ngươi ôm hạ thân hai cái, sẽ mê ngươi đến nỗi tử tâm à ?
Khoe ra mị lực của mình, cũng phải có chừng mực !
"Thật có lỗi." Tôi âm điệu nhừa nhựa nói. "Ta không phải biếи ŧɦái, đối với con trai không có hứng thú."
Đôi tay đang vuốt ve lưng tôi của Lạc Thiệu Cung đột nhiên ngừng lại, cứng ngắc một lúc, thanh âm có điểm bất an : "Anh, anh nói dỗi cái gì, anh lại nói đùa đó à ?"
Cái gì ? Tất cả mọi người đều biết tôi chỉ thích nữ sinh.
"Ta nói thật." Vẻ căng thẳng của nó làm tôi nghi hoặc.
Hai tay đột nhiên nâng mặt tôi, buộc tôi đối diện gần với nói.
"Anh, anh có biết mình đang nói cái gì hay không ?"
Thật...... ánh mắt thật nghiêm khắc.
Đối với ngươi chẳng lẽ nói sai sao ?
Tôi bị nó đè lên có lúc nào mà không có phản kháng, cũng không có nghĩ tôi thích bị người khác đối đãi như vậy. Tôi chỉ là một nam sinh bình thường, như thế nào sẽ có loại ham mê này ? Hay là, nó bởi vì tôi trước kia không phản kháng, lập tức cho rằng tôi là loại người này, nó không cần có trách nhiệm, cho nên mới không kiêng nể gì đối với tôi....
Trong lòng có hơi khó chịu. Dùng sức thẳng thẳng cổ : "Ta đương nhiên không thích con trai. Ngươi không phải hiểu lầm ta chứ ? Mới...."
Nói còn chưa dứt lời, đã bị nó mãnh liệt ngăn chặn môi. Lần này so với lúc trước thì thô bạo dã man hơn nhiều, hoàn toàn không phải là những nụ hôn sâu ngọt, mà là dùng sức cắn phá. Môi tôi trở nên đau đớn, theo bản năng kịch liệt giãy dụa, cơ hồ không có không khí.
Tôi bị đến mức nước mắt đều nhanh chóng chảy ra ra, nó mơi hơi bình ổn, chậm rãi buông ra.
"Anh" , nó dùng ngón tay vén mái tóc rối trên cái trán lấm tấm mồ hôi, hết sức chuyên chú nhìn tôi, "Về sau đừng đùa kiểu này, không buồn cười đâu."
Khó khăn thở hổn hển trong chốc lát, tôi kích động cả lên : "Ta mới không hay nói giỡn ! Ta nói thật, căn bản không thích nam nhân, ta cũng không phải đồng tính luyến ai, ta chỉ thích con gái, ngươi không phải hiểu lầm rồi chứ ? Ngươi hiểu lầm chứ gì ? Ta chỉ biết, ngươi....."
Miệng lập tức bị bưng kín. Vẻ mặt của nó thoạt nhìn có chút làm cho người ta phải sợ hãi.
"Anh nói bậy bạ gì đó ? Anh không phải cũng thích em sao ?"
Tôi nói không nên lời, gấp đến độ chỉ có thể liều mạng lắc đầu.
Đối với ngươi chỉ là tình cảm anh anh em em mà thôi, cùng cái loại sự tình này, căn bản không có liên hệ đúng không ?
"Nói gì buồn cười, không thích em, còn cùng em làʍ t̠ìиɦ như vậy ?"
Kia đều không phải là chỉ mình ngươi muốn làm sao ? Ta chỉ... muốn làm một người anh tốt, lại dung túng ngươi quá....
Tôi cố gắng lắc đầu, dùng ánh mắt giải thích.
"Không phải như thế đi, anh ?" Thanh âm của nó hơi khàn khàn. "Anh cũng thích em, em cảm giác được mà. Em rõ ràng, là cảm giác như vậy mà."
Không đợi tôi phẩn ứng, thân thể nó lao đến, khiến mặt tôi ép xuống giường.
"Lạc Thiệu Cung, ngươi làm gì ?" ! Vừa tức vừa vội, sợ bị ba mẹ nghe thấy, chỉ có thể hạ giọng gào lên với nó.
Quần ngủ bị xả xuống dưới, nụ hôn lạnh lẽo thuận theo tai lan tràn xuống phía dưới.
"Em chứng minh cho anh xem." Nó mơ mơ hồ hồ tàn sát bừa bãi trên người tôi, áo ngủ cũng sớm bị mở phăng, tay nó dùng sức vuốt ve ngực cùng thắt lưng. "Chứng minh... anh thích con trai......"
Bạn đang
"Mới không phải !" Tôi tức giận không thôi, miễn cưỡng ra sức đá đánh. "Ta mới không thích ! Mau dừng tay cho ta !"
Tuy rằng không ngừng chống cự, nhưng với phương thức kỹ xảo vui đùa tình ái quen thuộc này của nó, vẫn nổi lên phản ứng rất nhanh.
"Đúng không ? Anh thích mà." Nó ngăn chận cơ thể tôi vặn vẹp, tay ở giữa hai chân chà xát, "Không thích, tại sao lại có thể như vậy ?"
Tôi cảm thấy thẹn đỏ mặt lên, giãy dụa vô ích.
Sỉ nhục nhất là, bị nó tách chân ra, từ sau lưng mạnh mẽ tiến vào, tuy rằng cảm thấy đau, nhưng kɧoáı ©ảʍ lại như thế nào cũng không xem nhẹ được. Bị áp chế lần lượt xỏ xuyên qua, miễn cưỡng kháng cự, thân thể bên trong đang kịch liệt lay động đang nhanh chóng trở nên nóng bỏng, nó đi vào chỗ sâu nhất làm tôi không chịu thua kém phóng ra.
Lạc Thiệu Cung ở dưới bấu chặt thắt lưng của tôi đang mạnh mẽ co rút, tôi chỉ có thể vô lực đem mặt chôn vào trong đầu gối, bị bắt nhận lấy dị vật xâm lân, khó khăn nức nở, thân thể không thể ngừng run rẩy cùng cùng hưng phấn làm cho tôi cảm thấy được càng bi thảm.
"Anh...."
Cảm giác vật cứng đỉnh đến tràng đạo làm cho tôi co rút lại.
"Thực thoải mái đi ?"
Liều mạng nghĩ muốn lắc đầu phủ nhận, biểu hêện của thân thể lại căn bản không che dấu được.
"Thích không ? Anh thực thích ? Anh kỳ thật là thích em mà ?"
Luật động lại còn tiếp tục, tôi cắn đầu gối, cúi đầu nức nở, nói không ra lời.
Chờ nó rút ra, tôi suy yếu xụi lơ, vừa động đậy liền cảm thấy được có chất lỏng nóng chảy từ phía sau dũng mãnh tiến ra, phía trên cũng đã ẩm ướt một mảnh.
"Anh à"
Mặc dù có kɧoáı ©ảʍ, nhưng, là bị cưỡng bức.
Tuy rằng bị cưỡng bức, nhưng.... nhưng có kɧoáı ©ảʍ.
Cảm giác xấu hổ mãnh liệt làm cho tôi không ngóc đầu lên nổi.
"Anh....."
Lúc này, gọi tôi như vậy, nghe, chỉ cảm thấy càng chói tai,
"Anh xem, anh thích mà, đúng không ?"
Ngươi muốn chứng minh điều này, có ý nghĩa gì ? Chỉ vì thế, sau này có thể không hề cố kỵ làm nhục ta sao ?
Nó tiếp tục ở trên lưng tôi nóng bỏng hôn môi, cánh tay tiến đến trước ngực, muốn ôm lấy tôi. Tôi dùng sức lực còn sót lại không ngừng giãy dụa, thanh âm bất tri bất giác mang theo chút nức nở : "Lạc Thiệu Cung, ngươi nếu.... nếu còn xem ta là anh, liền dừng tay cho ta !"
Nó ngừng lại, trầm mặc một lúc, rõ ràng nói : "Em cho tới bây giờ không xem anh là anh trai cả."
Cái...... gì ?
"Em cũng chưa bao giờ hy vọng anh là anh của em."
...................
Rốt cục, nói thật sao ?
Ngươi quả nhiên, giống như điều ta vẫn âm thầm tự ti, cảm thấy được, kẻ như ta, không xứng làm anh ngươi ?
Ngươi quả nhiên...
Kia vì cái gì không nói sớm ?
Nếu sớm nói ra, ta đã không dùng cái giống như hài kịch, cứ liều mạng cố gắng như vậy, muốn làm thật tốt một chút, muốn ngươi tôn kính ta một chút...... Thân cận ta một chút...........
Thậm chí xuẩn đến mức, nghĩ muốn duy trì mối quan hệ vất vả lắm mới hòa hợp được, liền cam tâm dùng thân thể làm công cụ cho ngươi giải quyết nhu cầu.
Còn tự cho là đúng rằng ngươi đã thừa nhận ta, nguyên lai đều chỉ có ta tự theo ý mình thôi.
Ngươi sớm nói một chút, ngươi chưa bao giờ muốn thằng anh vô dụng này, có phải tốt rồi không ?
Ta cũng không muốn tiếp tục vở hài kịch dối trên gạt dưới này........
"Buông."
Thanh âm khàn khàn.
"Anh ?"
"Ngươi đi ra ngoài cho ta."
"....................."
Ở trước mặt nó khóc thảm đến vậy, thật sự thực mất mặt. Đối với ngươi cũng khống chế không được.
Ra sức diễn đến khi bộ kịch kết thúc, mới phát hiện là bản thân chỉ vào cái vai hề dư thừa.
"Đi ra ngoài. Ta về sau..... không muốn gặp ngươi."