Chương 14
Không biết có phải do thắng trận đấu hay không, Lạc Thiệu Cung liên tục vài ngày nay tinh thần rất tốt, cảm hứng tăng vọt, biểu hiện ở chỗ nó cứ tối là lén chạy vào phòng tôi, vừa đấm vừa xoa đem tôi quăng lên giường.Tuy rằng không tình nguyện, nhưng khí lực không lại nó, nhìn đến bộ dạng bĩu môi đáng thương cũng luôn nhũn ra (giống như tôi đang nói về kẻ cứ mắc sai lầm, bị cùng một loại kỹ xảo lừa lọc), hơn nữa..... thói quen sau này, thân thể đối với sự tình này, đã hoàn toàn không bài xích, cho nên phần lớn (hoặc là tất cả), đều cho nó thực hiện.
Còn hơn cái vẻ mặt thần thái tung bay của Lạc Thiệu Cung, sắc mặt của tôi lại ảm đạm như túc trực bên linh cữu.
"Hội trưởng có phải có bạn gái không ?" Lúc ở căntin Đan Thực đột nhiên tò mò, "Mày có nghe nói không ? Tất cả mọi người đang đồn đại....."
"Cái gì ?"
"Ơ, mày hoàn toàn không biết sao ? Ngày hôm qua một nàng năm nhất đến thổ lộ đã bị cự tuyệt, nghe nói là chính miệng hội trưởng nó cho cô bé nghe là cậu đã đã có đối tượng muốn làm quen. Mày là anh trai hội trưởng ! Cậu ấy lại không nói với mày à ?"
"Không...... có." Tôi khô khốc.
"Phải không ? ........ Chắc là lúc rảnh cậu ta sẽ nói cho mày." Biết rõ tôi thực để ý đến quyền lợi làm anh, Đan Thực vỗ vai an ủi tôi.
Ngạo mạn nuốt nuốt miếng cơm, món cá đơn giản ăn đến lúc trong căntin mọi người đi hết vẫn còn hơn một nửa.
"Anh !" Thanh âm rất sung sướиɠ của Lạc Thiệu Cung, "Nơi nơi tìm không thấy anh, hóa ra còn ở đây ăn cơm trưa à."
"Ừm." Tôi thanh tỉnh lại tinh thần đánh giá nó, không giống lắm, nói như thế nào nhỉ, Lạc Thiệu Cung trước kia, tuy rằng anh tuấn... nhưng chỉ là anh tuấn mà thôi, hiện tại đột nhiên trở nên....... sáng ngời, cả người như từ chỗ sâu nhất trong thân thể phóng ra ánh sáng.
Thật đúng là bởi vì đang yêu sao ?
"Thiệu Cung" Tôi cắn món ăn, "Ngươi không phải là gặp chuyện tốt chứ ? Ví dụ như... gặp được con gái ?"
"Không có." Nó chớp mắt nhìn tôi cười. "Người em thích nhất không phải là anh sao ?"
Cái gì chứ, lại nói hươu nói vượn sang chuyện khác ! Thích mà ta nói không phải là chuyện tình anh em.
"Tất cả mọi người đều nó ngươi có người yêu......."
"Em có anh là đủ rồi, trong lòng thế nào lại có người khác ?"
"Hừ..........."
Tuy rằng không có hỏi đến việc tò mò về giá trị thế nào, cơ mà nó khẳng định có để vào mắt thằng anh tôi đây, mấy lời buồn nôn cũng đủ làm tôi âm thầm cao hứng nửa ngày.
"Tiểu Hữu, em con có phải đang yêu không ?"
Buổi tối bà mẹ đột nhiên lén lút đến phòng tôi hỏi.
Ai, một phụ nữ xinh thoát tục thế nào lại, tuổi cao cũng không ngoại lệ trở nên tò mò.
"......Không có" Tôi vừa ăn miếng dưa Hami vừa nói, cùng một ngày hai lần động tới một vấn đề , nghẹn một cái rồi mới trả lời, "Không thấy nó cùng nữ sinh nào đặc biệt gần gũi."
"Không đúng, bộ dáng kia của nó, rõ ràng là bệnh trạng của "đang yêu cuồng nhiệt." Bà mẹ thần bí như vậy, "Con xem nó gần đây sắc mặt tốt như vậy, vừa thấy là biết đủ tình yêu làm dịu.........."
Mẹ ơi, con chỉ biết mẹ chẳng qua là người mẫu mà thôi, hóa ra còn kiêm luôn chức vụ Trinh sát đội à ?
"Nhưng em con không hiểu thế nào cùng nữ sinh kết giao...." Đáng ghét, quấy rầy mình học bài, một từ cũng bói không ra nổi.
"Sao lại thế được ?" Bà mẹ xoa xoa đầu của tôi, "Tiểu Cung là nam sinh vĩ đại như vậy, như thế nào lại không có chuyện màu hồng !"
Bậc phụ huynh bình thường ai lại mong chờ đứa con đang sắp thi đại học làm chuyện xấu chứ, bà mẹ nhàm chán.
"Được rồi được rồi, nó thực được nữ sinh ái mộ, theo đuổi nó có mà xếp hàng qua ba con phố. Mẹ muốn biết thì tự mình đến hỏi nó là được rồi." Tôi lại vùi vào quyển sách.
"Mày đó, thật sự một chút cũng không đáng yêu, khó trách cũng chưa có cô nào thích."
"Ai !" Tôi không học được, phải trở mặt.
"Con xem có phải là cái cô cùng Tiểu Cung về nhà lần trước không ? Bả vai không tồi, chân cũng dài hả ?"
"Con sao biết được." Tôi lầu bầu.
"Tụi nó lúc đó, thật ra là rất xứng."
"...........A' Tôi cắn dưa Hami nói qua loa.
"Con thật sự một chút cũng không biết ?"
"Ừm."
"Con không biết, cũng chỉ vì nó không muốn nói cho con thôi."
".......a....."
Chắc là, thật sự như thế.
"Tiểu Hữu."
"Ừm ?" Tôi phục hồi tinh thần.
"Mẹ nói con hay....."
"Cái gì ?"
"Mặt con thế nào mà lại khô cứng như lá chuối tây vậy ?"
"........." Tôi học bài, có điều chỉ chăm chỉ thôi.
"Có phải vẫn chưa tìm thấy bạn gái, bất mãn với kết quả à ?"
"Không có nha !" Tôi thẹn quá hóa giận.
"Mày cùng Tiểu Cung đi học, trong lúc còn trẻ năm cuối phải nắm chặt thời gian để yêu đương, lưu lại kỷ niệm đẹp....."
"Được rồi mẹ à đừng dài dòng nữa !" Tôi không được ai yêu thì thế nào !
Lạc Thiệu Cung nó ở chốn phùng nguyên, có liên can gì đến tôi.
Dù sao tôi với nó, hoàn toàn...... Không có cách nào khác so là được rồi.
Nhờ bà mẹ ban tặng, buối tối phải đi ngâm nước nóng. Nửa lời cũng nói không ra, mấy chữ càng xem càng chướng mắt, mỗi chữ đều tượng ra cái mặt của Lạc Thiệu Cung, nhìn dẹt dẹt.
"Anh"
"Oa........." kinh hãi lắp bắp, thiếu chút nữa đem mấy quyển sách ném bậy, làm gãy cả bút.
Bọn người kia, vào phòng người khác cũng không gõ cửa sao ?!
"Xin ngươi về trước gõ cửa trước được không !"
"Em có gõ, là anh thất thần không nghe thấy."
"Ai thất thần, ta đang dụng công đọc sách." Nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Anh à, anh không sao chứ ?"
"Ừm ?"
"Ánh mắt sao lại đỏ tới vậy ? Khóc à ?" Nó thần tình thân thiết ghé lại gần, muốn sờ mí mắt tôi, tôi vội đẩy nó một cái : "Không có !"
"Rõ ràng là đỏ đến như vậy... Hay dùng mắt quá độ ? Muốn nhỏ thuốc không ? Em đi lấy cho anh...."
Nhìn nó bộ dạng lo lắng ngược lại càng thấy chán ghét.
"Không có việc gì."Tôi cắn cắn ngòi bút cúi đầu vào sách.
"Anh." Nó từ sau lưng ôm lấy tôi, đem cằm gác lên vai tôi. "Anh có tâm sự à ?"
"Không có." Tôi nghẹn lại, bị nó ôn nhu ôm ấp như thế, khống biết vì cái gì, cái mũi lại càng đau hơn.
"Ai khi dễ anh ?" Nhẹ nhàng ở cô tôi hôn lên. "Hửm ?"
"Không có...."
"Anh trên miệng nói không có," Lạc Thiệu Cung vừa tức giận vừa giận cười, "Nước mặt đã chảy ra rồi kìa, đứa ngốc."
"Hạt cát thổi vào mắt.... A..." Môi bị nó nhanh chóng hôn một cái, nhất thời không nói ra lời.
"Là áp lực cuộc thi quá lớn sao ?" Ôn nhu vuốt ve cái trán của tôi. Bạn đang
".........A" Kỳ thật tôi cũng không hiểu mình khổ sở vì cái gì. Lúc này không giống với trước kia bị Lạc Thiệu Cung qua mặt mà tức giận làm khí huyết dâng trào, để làm ra chuyện bi thảm. Tôi đối với thực lực của hai đứa đã sớm biết thực hết hy vọng.
Có thể, thật sự chính là áp lực quá lớn mà thôi.
"Không sao, đến lúc đó em giúp anh ôn tập, nhất định không thành vấn đề."
"Ừm." Tôi gật gật đầu. Tựa vào đôi vai rộng lớn kiên cố của thằng em, cảm giác kỳ thật không tồi.
Ai, Lạc Thiệu Cung thật sự là một nam nhân tốt, có thể cho người ta cảm giác an toàn, điểm này tôi như thế nào cũng kém hơn nhiều.
Ở trong lòng ngực nó làm tổ một chút, không còn thổn thức như ban đầu, thần thanh khí sảng cảm xúc vững vàng, hóa ra tên này còn có cách chữa trị an thần.
"Đúng rồi, ngươi tìm ta có chuyện gì ?"
"A ? À.... em đêm nay cũng không được ngủ cùng anh à ?"
Tôi nhanh chóng phản ứng bắn ra khỏi lòng ngực nó, giữ khoảng cách an toàn : "Không được !"
Tuy rằng tôi thực thuần khiết, nhưng bị tôi luyện đến bây giờ, cũng khôgn xuẩn đến mức nghĩ cái từ "ngủ" mà nó nói là tĩnh động từ đâu.
"Lần này không được sao ?" Thất vọng suy sụp.
Lúc này tôi sẽ không bị che mắt nữa đâu, nói chắc như đinh đóng cột : "Không, đi !"
Ngươi đã có bạn gái, vì cái gì không đi tìm nàng ?
Chẳng lẽ thực cảm thấy ta là nam nhân nên sẽ không mang thai, cho nên..
Thấy tôi thái độ kiên quyết, nó cũng không miễn cưỡng, nhưng cho chút mất mát vươn cánh tay : "Vậy hôn chúc ngủ ngon đi.!"
Tuy sớm biết rằng hôn chúc ngủ ngon có thể kéo dài liên tục đến mấy phút, tôi đây vô luận như thế nào cũng không thể không gật dầu.
Kết quả là vất vả lấy lại hơi, mắt đỏ bừng,cảm giác giống mới chạy bộ về. Lạc Thiệu Cung thì lại thần thái bay lên, so với tôi đang thở hổn hển đối lập như trâu với tiên.
"Anh." Nó vui vẻ nâng mặt tôi.
Tên này khả năng hô hấp lớn đến đâu vậy !
"Tối mai chúng ta đi xem phim đi."
A ?
"Muốn cùng anh xem phim, ở trong rạp chiếu phim có thể nắm tay nhau, xem xong chúng ta sẽ đi uống cà phê, sau đó đến bờ biển ăn đồ nướng....."
Cái gì chú, làm, làm sao lại biến thành giống một đôi đang yêu nhau.
"Được không ?"
Bị ánh mắt mát lạnh trong suốt đầy vẻ mong chờ nhìn chằm chằm, ai cũng không có biện pháp lắc đầu.
'Ừm."
"Chúng ta ngày mai hết giờ học thì hẹn gặp nhé."
Nó cứ tươi cười sáng loáng như vậy, làm cho tôi nhịn không được đỏ cả mặt.
Hẹn với gặp cái gì chứ đồ ngốc, chúng ta, cũng đâu phải người yêu.