Chương 1: Sống lại mười năm trước
Khi Lạc U tỉnh lại cảm thấy đầu cực kì đau đớn, loại cảm giác say đó làm cho cô vừa cảm thấy quen thuộc vừa căm ghét. Nhưng ngoại trừ cảm giác say rượu ở bên ngoài dường như còn nhiều hơn một thứ gì đó. Lạc U muốn đứng dậy nhưng cảm thấy toàn thân mình mệt mỏi, động cái nào cũng đều đau, mất công sức mở mắt ra cô mới phát hiện nơi này không phải nơi mà mình biết.Trong phút chốc, Lạc U hốt hoảng, dường như đang suy nghĩ nơi này đến cùng là đâu, nhưng lập tức liền biểu lộ ra thái độ vô cùng kinh ngạc. Cô nhớ rất rõ ràng rằng mình bị người ta đẩy từ tòa nhà Kinh Hoa Đại Hạ cao tám mươi tám tầng, chẳng lẽ cô còn chưa chết?
“Tám mươi tám tầng”. Lạc U không nhịn được lòng nhắc tới con số này. Nếu như từ trên cao như thế ngã xuống mà còn chưa có chết, cô thật sự cảm thấy rằng mình không còn là người.
- Chị Tiểu U, chị rốt cuộc tỉnh rồi, có chỗ nào không thoải mái sao, có cần tìm bác sĩ khám hay không?
Ngay lúc Lạc U kinh ngạc, một giọng nữ vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên. Lạc U đưa mắt nhìn tới, biểu hiện kinh ngạc trong nháy mắt bị che lấp.
- Cô còn dám xuất hiện trước mặt tôi, cô….
Lạc U giọng nói lạnh như băng im bặt đi, vẻ mặt bị che lấp cũng trở nên cổ quái, không thể tưởng tượng nổi nhìn người phụ nữ trước mặt, có thể nói là một cô gái.
- Chị Tiểu U, chị đang nói gì vậy? Chị làm sao? Có phải là khó chịu hay không? Chị không cần lo lắng, bác sĩ nói chân trái của chị chỉ bị gãy xương, nghỉ ngơi mấy tháng liền có thể bình phục, sẽ không để lại di chứng về sau.
Người con gái an ủi, trong giọng nói biểu hiện rõ sự quan tâm. Chỉ là lời này nghe vào tai Lạc U làm cho cô có cảm giác cực kì trào phúng. Vào lúc này Lạc U thừa nhận Hứa Quỳnh thật sự quan tâm cô nhưng mười năm sau Hứa Quỳnh lại là một người lòng dạ độc ác làm cho cô không thể tiếp nhận sự quan tâm này.
Nhìn Hứa Quỳnh so với trong ấn tượng hình dáng còn non nớt rất nhiều, nhớ lại một màn này giống như đã từng quen biết, Lạc U mới phát hiện tình huống này thật kỳ lạ. Mười năm, cô đã từng ở trong mười năm trước bị tai nạn giao thông nhưng không quá mức nghiêm trọng chỉ là chân trái bị gãy xương. Khi tỉnh lại người cô nhìn thấy đầu tiên là Hứa Quỳnh, đồng thời cũng là người chăm sóc cô, cũng bởi vì tình cảnh đó cô mới dần dần tiếp nhận người bạn này. Cho đến khi Hứa Quỳnh quyến rũ vị hôn phu của mình, đồng thời cùng nam nhân chết tiệt kia hợp mưu đối phó với cô, cô mới kinh ngạc phát hiện mình có mắt không tròng khi đem người này làm bạn bè tốt.
Nếu như không phải có đầy đủ lí trí, hiện tại Lạc U hận không thể cầm lấy một con dao đưa tới trước mặt kết liễu Hứa Quỳnh. Có điều vào giờ phút này cô còn có chuyện quan trọng hơn muốn làm rõ.
- Hôm này là ngày mấy?
Lạc U cố gắng để cho giọng nói của mình thật bình thường, lạnh lùng mang theo phong thái của một nữ hoàng kiêu ngạo, cao quý, chói mắt. Cho dù nằm trên giường bệnh cũng làm cho người ta có cảm giác vô cùng áp lực.
Hứa Quỳnh nhỏ nhẹ lui về sau một bước, có phần lấy lòng nói rằng: “Chị làm sao không nhớ rõ vậy, ngày hôm qua là sinh nhật của chị, hôm nay là ngày 23 tháng 11. Hôm qua chị uống nhiều như vậy còn đòi tự mình lái xe làm cho mọi người thật khϊếp sợ nhưng cũng may không có chuyện gì lớn nếu không anh Tiểu Phong có thể lo lắng muốn chết rồi.”
Nghe được ba chữ anh Tiểu Phong sắc mặt Lạc U thêm vài phần khó coi, trong ánh mắt phẫn hận, vẻ mặt gần như không nhịn được biểu hiện ra. May mà cô luôn luôn khống chế tốt tâm tình của mình, chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng.
Bên ngoài Lạc U biểu hiện rất lạnh lùng, Hứa Quỳnh cũng không có hoài nghi nhiều. Vị tiểu công chúa Lạc gia Lạc U này luôn luôn đều như thế, lạnh nhạt, bá đạo, mạnh mẽ. Mọi người đều tôn thờ đưa cô làm công chúa, nơi này còn dám nói thêm cái gì. Nhưng trên thực tế, vào giờ phút này trong lòng cô vô cùng không bình tĩnh, cô nhớ tai nạn giao thông mười năm trước cũng chính là ngày sinh nhật của mình, tình cảnh ấy đều giống nhau. Sau đó suy nghĩ cẩn thận, Lạc U không khỏi suy đoán ra một kết luận vô cùng kinh người.
Cô chết rồi nhưng cũng không có chết, không biết bởi vì nguyên nhân gì cô trở lại mười năm về trước, khoảng thời gian mà mình vừa yêu vừa hận, tất cả chỉ vừa mới bắt đầu.
- Chị Tiểu U chị không sao chứ, có chỗ nào khó chịu hay không, có đói bụng không em sẽ đi mua cho chị ít đồ ăn.
Hứa Quỳnh nhìn Lạc U không nói lời nào có chút bất an hỏi, tuy rằng giọng nói tận lực quan tâm nhưng đã trải qua một đời Lạc U có thể nghe ra trong đó có mùi vị nịnh nọt. Hóa ra cái gọi là bạn tốt cũng chỉ là một người nịnh nọt mà thôi, thật sự đáng thương cho chính mình vậy mà cảm thấy Hứa Quỳnh đơn thuần, nhìn lầm nhiều năm như vậy.
- Không có chuyện gì, em trở về đi.
Lạc U muốn báo thù, cô không có quên chính mình trước khi chết đã nói qua những câu nói kia nhưng vào giờ phút này cô cảm thấy rất mệt mỏi, đầu và toàn thân đau đớn. Vừa chết lại vừa trùng sinh, mọi thứ đều có chút mê man, trước hết cô vẫn nên yên tĩnh nghiêm túc suy nghĩ lại.
- Chị Tiểu U đây là điện thoại di động của chị, em vốn là muốn liên lạc với người nhà chị nhưng điện thoại có mật mã, em không có cách nào liên lạc được. Nếu không thì em sẽ chờ người nhà của chị đến, chị bị tổn thương ở chân, hành động không tiện, em định sẽ ở lại chăm sóc chị.
Hứa Quỳnh trao điện thoại di động cho Lạc U, nói với vẻ mặt có chút lấy lòng.
- Không cần, chị sẽ liên hệ, em đi đi, đừng quấy rầy chị nghỉ ngơi.
Lạc U tiếp nhận điện thoại nhưng không có ý tứ gọi, trái lại giọng nói lạnh thêm hai phần, nhìn Hứa Quỳnh bằng ánh mắt lạnh lẽo làm cho Hứa Quỳnh căn bản không dám nói thêm câu gì, nói câu tạm biệt rồi nhanh chóng rời đi. Đi xa phòng bệnh rồi mới dám hô hấp.
Cho dù mười năm trước Lạc U chỉ có mười lăm tuổi nhưng loại khí chất cao quý của nữ hoàng kia cũng không phải người bình thường có thể so sánh được. Huống chi lúc Lạc U hai mươi lăm tuổi, nếu không có xảy ra chuyện phản bội kia, Lạc U hoàn toàn xứng đáng là nữ hoàng của kinh đô, phong hoa tuyệt đại không gì sánh kịp.
Lạc gia là một đại gia tộc, bốn đời đều giống nhau, quân chính thương hắc đều trải qua. Lạc U hoàn toàn xứng đáng là một thiên kim thế gia, toàn bộ Trung Quốc cùng cô so sánh không đủ mười vị tiểu thư. Chính là tuổi của cô so với vài người lớn tuổi hơn, những người trong phạm vi ấy cũng sẽ tôn trọng gọi cô một tiếng chị Tiểu U. Thân phận Lạc U đặt tại nơi đó, làm cho những người khác không phải không cúi đầu.
Hứa Quỳnh sau khi rời đi, Lạc U cũng không có liên lạc với người nhà, mà là một bên vừa ngắm nghía điện thoại một bên vừa suy nghĩ, trên điện thoại biểu hiện ngày đã chứng thực suy đoán của cô. Quả nhiên, cô đã trở về mười năm trước, chuyện như vậy làm Lạc U nghi hoặc, mê man một chút nhưng nhiều hơn là sự hưng phấn. Cô vốn không phải là một người yên ổn, tính tình cũng không phải là tốt, người đắc tội với cô cũng sẽ không có kết quả tốt. Huống chi làm cô trở nên thê thảm như vậy, cô tuyệt đối sẽ không buông tha.
Lạc U nghĩ đến những sự việc trước khi chết mình đã trải qua, vị hôn phu Trịnh Nghị Phong với người bạn tốt Hứa Quỳnh cùng nhau phản bội, gia tộc bị các thế lực chèn ép đến nguy cấp, một đám bạn bè xung quanh không người nào đồng ý cứu viện, bản thân cô một ít tin tức cũng bị người ác ý bôi đen. Kiếp trước, cô ở trong thế giới giải trí, gia thế, tướng mạo, thực lực đều có cả. Vốn là thuận buồm xuôi gió, cho dù ở trên quốc tế cũng có chút ít danh tiếng nhưng cuối cùng bởi vì các loại scandal mà làm cho sứt đầu mẻ trán. Cuối cùng bị tên chết tiệt Trịnh Nghị Phong tự tay đẩy từ tòa nhà Kinh Hoa Đại Hạ rơi xuống, tất cả làm cho cô phẫn hận không dứt. Nhưng mà nghĩ đến tình cảnh trước khi chết, lại một lần nữa không tránh khỏi nghĩ đến người đàn ông kia cũng đồng thời theo cô nhảy xuống.
Diệp Vẫn Thần, kiếp trước bị cô kêu là nam nhân biếи ŧɦái hơn mười năm, bị cô căm ghét đến trong xương, bị cô bắt nạt chửi rủa, thậm chí là chèn ép. Tuy rằng ở trong vòng nhất lưu đại thiếu cũng bị cô bắt nạt đến mức thê thảm, cô còn công khai tuyên bố nơi mà cô xuất hiện không cho phép Diệp Vẫn Thần ở đó. Hơn nữa bởi vì có liên quan đến cô, bạn bè của Diệp Vẫn Thần rất ít, mọi người đều bài xích hắn, cuộc sống của một vị đại thiếu gia như hắn quả là thê thảm.
Ngay cả cô cũng không hiểu tại sao mình lại đối xử với Diệp Vẫn Thần như vậy, cho dù bây giờ nghĩ lại, Lạc U cảm thấy mình làm cũng không phải là quá đáng, bởi vì người đàn ông này thật là có chút biếи ŧɦái.
Lạc gia cùng Diệp gia xem như là quan hệ nhiều đời, dù sao phạm vi lớn như vậy ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy. Dù sao thân phận của người lớn gần giống nhau, đám con nít đều xấp xỉ tuổi nhau, như vậy tự nhiên cũng cùng nhau. Mà cô cùng Diệp vẫn Thần tuy rằng cách biệt hai tuổi, nhưng từ lúc bắt đầu tiểu học là bạn cùng lớp.
Lạc U rất thông minh nhưng cũng không có dự định nhảy lớp, sở dĩ học cùng lớp là do Diệp Vẫn Thần có vấn đề, rõ ràng lớn hơn Lạc U hai tuổi nhưng vẫn lưu ban chờ Lạc U. Sau đó trong sáu năm học tiểu học đi theo Lạc U như hình với bóng, quả thực chính là tiểu tùy tùng theo sát cô.
Lúc đó Lạc U thật hài lòng với tiểu tùy tùng này, gia thế, bối cảnh cùng cô không phân cao thấp, dáng vẻ cũng đẹp trai, tuy rằng lưu ban nhưng rất thông minh không giống như người bình thường, chương trình sơ trung đều tự học. Hơn nữa ngày thường trước mặt cô đều chăm sóc chu đáo, giúp cô cầm cặp sách, làm bài tập, quét tước vệ sinh lớp học giúp cô, chuẩn bị cơm trưa. Hễ là có thể vì cô đều làm, làm cho cô thỏa mãn không thôi, hai gia đình còn nói đùa bọn họ là thanh mai trúc mã, thiếu một chút liền định cho bọn họ hôn ước.
Thế nhưng vào một ngày nào đó tình huống như vậy xảy ra có chút biến hóa, đó là vào thời điểm mùng hai (Tết nguyên tiêu + Lễ tình nhân), cô cùng Diệp Vẫn Thần vẫn là bạn học cùng lớp, hơn nữa còn ngồi cùng bàn. Tuy rằng cô lúc ấy chỉ hơn mười tuổi nhưng đã được công nhận là hoa khôi của trường, rất nhiều bạn trai đều đưa thư tình cho cô. Cô đương nhiên sẽ không nhận những thứ như vậy nhưng cũng không từ chối quá khó coi, chỉ là hờ hững kiêu ngạo đi qua, chưa bao giờ đem chuyện như vậy để trong lòng.
Thế nhưng cô không để ý không có nghĩa là người khác không để ý, cô không hiểu rõ tình huống đó nhưng Diệp Vẫn Thần lại lặng lẽ làm rất nhiều chuyện. Đặc biệt là mùng hai năm đó bị cô tại chỗ bắt gặp được….