Đại Ôn Thần

Chương 4

Chương 4
Các hàng quán nhỏ ven đường không ngừng chào mời, thật sự rất náo nhiệt.

Cô Tô thành cũng vì việc luận võ chọn rể của Mộ Dung Yên Dung mà có nhiều người trong giới giang hồ tìm đến, nhìn qua nhìn lại cũng chỉ thấy hình ảnh những người mang theo đao, kiếm, nối nhau mà đi.

Hứa Ngâm Thu tay cầm một xâu kẹo hồ lô ngồi dưới hiên của trà quán, vừa ăn vừa đánh giá người qua đường.

Ngày mai là ngày luận võ lôi đài chính thức bắt đầu, vậy mà hôm nay vẫn có kẻ mệt mỏi từ phương xa tìm đến, lực hấp dẫn của mĩ nhân quả nhiên khác xa với người thường.

Cúi đầu nhìn lại y phục bằng vải thô đang mặc trên người, Hứa Ngâm Thu mặt mày hứng khởi. Y phục như thế này mới hợp với nàng, nếu nàng mặc bộ y phục kiểu cách cầu kỳ kia mới thật sự gây chú ý, làm sao có thể yên ổn ngồi ở chỗ này mà không bị người ta nhòm ngó.

Ở trong Mộ Dung gia càng lâu, nàng lại càng cảm thấy bình thường mà sống ở đời mới thực là có phúc.

Hôm nay là nàng thừa dịp Phong Tế Vân bị Mộ Dung Kiếm Phi kéo ra ngoài vì có chuyện cần thương lượng, thần không biết quỷ không hay mà chuồn ra, chạy đến trong thành xem hội.

Người giang hồ tụ tập lại, tự nhiên cũng đem theo tin tức ở khắp nơi mà bàn tán, mà nàng lại nghe lỏm được một chuyện khiến nàng thật sự kinh ngạc, cái tên quốc cữu chó má kia đã bị gϊếŧ chết, mà thời gian tử vong cũng là sau khi Phong Tế Vân nói sự việc đã xong xuôi được một ngày.

Sự tình thật quá mờ ám, nàng thực nghi ngờ thân phận Nguyệt Sát của hắn.

Nhưng mà, nếu hắn không phải là Nguyệt Sát, không thu được tiền đặt cọc của Nguyệt Sát thì sao lại phải ra tay?

Cuối cùng, nàng xác định, Phong Tế Vân và Nguyệt Sát kia nhất định có liên quan, về phần quan hệ như thế nào, nàng biết thêm một chuyện không bằng biết ít hơn một chuyện, tốt nhất là không truy cứu thêm nữa.

Giang hồ có rất nhiều bí mật, hiểu rõ bí mật của một người thường là không có kết cục tốt đẹp.

Nàng có chút hối hận khi không đem tay nải theo, cũng tưởng có thể cứ như vậy mà chạy trốn, trước nghĩ sau tính lại, vẫn là cảm thấy không chắc chắn, nàng cũng vì vậy mà buông xuôi.

Đợi tới khi nàng thấy được thân ảnh quen thuộc trên phố chợ, không khỏi tự thấy mình rất may mắn khi không hành động ngu ngốc.

Ăn nốt viên mứt hồ lô cuối cùng, đem que trúc vứt đi, nàng cũng đứng dậy rời đi.

Một người khẽ lướt qua, nàng nhanh chóng dùng tay phải giữ lấy hắn.

“ Cô nương, cô đang làm cái gì vậy? ”

“ Ngươi nói xem.” Nàng cười khẩy nhìn hắn.

“ Nam nữ thụ thụ bất thân, cô nương mau buông tay ta ra.”

“ Trả tiền cho ta.”

“ Cái gì? ” Mặt người nọ chợt biến sắc.

“ Đưa trả ta.” Hứa Ngâm Thu kiên nhẫn nhắc lại lần nữa.

“ Cô nương nói đùa.” Người nọ rất bình tĩnh tự trấn định tinh thần.

“ Đừng có đánh trống lảng, mắt của bổn cô nương không mù.” Nàng thản nhiên đáp lại.

“ Rõ như ban ngày, cô nương không giữ lễ, chẳng phải làm trò cười cho thiên hạ sao? ”

“ Nói vậy đủ rồi, Hứa cô nương, ngươi vẫn mau mau buông tay đi.”

Nghe được thanh âm trêu đùa quen thuộc truyền đến, Hứa Ngâm Thu trong lòng không nhịn được khẽ thở dài.

“ Không trả túi tiền lại, ta sẽ không buông tay.” Nên kiên trì hay là muốn kiên trì.

“ Ta không biết cô nương đang nói cái gì? ”

Hàn quang vụt sáng trước mắt mọi người, một đạo trường kiếm xông thẳng về phía trước, khiến mọi người kinh sợ né tránh.

Y phục của người nọ bị kiếm khí rạch phá, những thứ giấu trong người cũng vì vậy mà rơi cả xuống đất.

Một bàn tay cúi xuống nhặt lấy chiếc túi thêu đưa cho Hứa Ngâm Thu.

“ Nguyên bản ngươi chỉ cần đưa trả ta tiền là có thể bình an ra đi, nay không thể không đưa ngươi đến nha môn một chuyến rồi.” Nàng mỉm cười nhìn người kia.

Người nọ sắc mặt trắng bệch khi thấy Bộ đầu đang nhanh chóng tiến lại gần.

Nay nhân sĩ võ lâm đều tập hợp lại ở Cô Tô thành, quan phủ cũng tăng thêm số lượng người đi tuần tra khắp nơi, vừa thấy có náo động liền tiến đến tra hỏi.

Đem túi tiền giắt lại bên hông, nàng mới quay đầu lại cười nói: “ Cám ơn, biểu ca.”

“ Phong huynh bất quá cũng chỉ là mượn nước dong thuyền thôi.” Mộ Dung Kiếm Phi một chút cũng không nghĩ rằng mình không có cách gì bắt được kẻ gian, mà bạn tốt của hắn ra tay mạnh như vậy cũng có che giấu chút ý tứ, mà về phần che giấu cái gì, hắn vẫn tưởng là hai người họ trong lúc đó phải rất ăn ý với nhau.

“ Nàng ấy vẫn là cảm tạ ta.” Đây chính là câu trả lời của Phong Tế Vân.

Hứa Ngâm Thu bĩu môi, cái gì cũng không phản bác lại. Nàng không nghĩ là khiến mọi người chú ý, nên hắn không thể ra tay, nhưng là do hắn nhìn ra lòng nàng nghĩ gì nên mới nhanh chóng ra tay giúp đỡ nàng.

“ Đi thôi.” Phong Tế Vân khoát tay đi trước.

“ Đi chỗ nào? ” Nàng vừa hỏi, vừa chạy đuổi theo hắn.

“ Ngươi nguyên bản là muốn đi đến chỗ nào? ”

“ Làm gì? ” Nàng lập tức dùng vẻ mặt cẩn thận đề phòng nhìn hắn.

“ Ngươi không phải nên làm việc gì đó để tạ lỗi với ta sao? ” Lời nói của hắn không phải không có ý trêu nghẹo, nhưng sắc mặt lại vẫn rất bình thản.

“ Nói hươu nói vượn.” Hai người bọn họ có quan hệ gì? Nàng làm việc gì cũng không phải để tạ lỗi với hắn.

“ Đúng rồi, đúng rồi, Hứa cô nương có thể làm gì để tạ lỗi với người ta đây.” Mộ Dung Kiếm Phi ở bên cạnh chen vào.

“ Có thể làm rất nhiều.” Tương lai càng nhiều! Trong lòng hắn tự động bổ sung nốt nửa câu sau.

“ Lời này nghe qua khiến người ta cảm thấy mơ hồ quá.” Mộ Dung Kiếm Phi lại phụ họa.

“ Thực tà ác mà.” Hứa Ngâm Thu cắn răng.

“ Rõ ràng lời nói của Phong huynh khiến người ta có ý nghĩ kỳ quái nha.” Hắn lại họa thêm.

“ Đúng là thú vật họp theo loài.” Nàng cười nhạt.

“ Hiện tại ngươi theo chúng ta ở cùng với nhau.” Phong Tế Vân lãnh đạm tổng kết lại.

“ Ngươi…”

Mộ Dung Kiếm Phi không nhịn được liền cười lớn.

Bóng dáng của ba người theo tiếng cười càng lúc càng xa dần.

Vừa tỉnh lại đã cảm giác được, có chuyện gì đang phát sinh?

Ai cũng không biết, Hứa Ngâm Thu cũng không biết, nhưng nàng vẫn là bị cái bầu không khí nặng nề chưa từng thấy có ở Mộ Dung sơn trang làm cho hoảng sợ. Nàng chỉ dậy muộn một chút thôi, rốt cuộc là đã bỏ lỡ chuyện gì?

“ Xảy ra chuyện gì vậy? ” Nàng tiến đến gần bên người Phong Tế Vân nhỏ giọng hỏi.

Hắn liếc mắt nhìn nàng một cái, cũng nhỏ nhẹ nói: “Ngươi cũng muốn giúp một tay sao? ”

“ Không cần.” Nàng không chút do dự cự tuyệt, khẳng định rõ ràng như chém đinh chặt sắt.

“ Vậy không cần phải biết.”

Vì vậy, Hứa Ngâm Thu bị hắn làm cho tức chết, chỉ có thể oán hận dẫm lên bóng của hắn cho hả giận.

Mộ Dung Kiếm Phi lựa cơ hội từ một phía tiến lại gần, “ Ta có thể nói cho ngươi biết là đã phát sinh ra chuyện gì.”

“ Ta hiện giờ không muốn biết cái gì hết.” Nàng rầu rĩ nói.

“ Không cần phải phân biệt bên này nặng bên này nhẹ như vậy chứ, kì thực ta và Phong huynh ai nói cho ngươi mà chẳng được.”

“ Ngươi càng muốn nói cho ta biết, ta càng cảm thấy chuyện này đáng ngờ.”

Phong Tế Vân dựa vào hành lang, mắt nhắm lại tựa như đang nghỉ ngơi, thật ra là đang vểnh tai lên nghe hai người kia nói những gì.

Mộ Dung Kiếm Phi vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, không ngừng ụ dỗ: “ Chuyện này mà không nghe thì ngươi sẽ cảm thấy rất hối hận nha.”

“ Ta nghe xong mới cảm thấy hối hận.” Hắn cố hết sức muốn nói cho nàng nghe như vậy, trong đó hẳn có gì kì quái.

“ Đây chính là chuyện xấu xa đã gần hai mươi năm rồi mới lại xảy ra trong giới giang hồ đó.” Mộ Dung Kiếm Phi vẫn tiếp tục dụ dỗ.

Hứa Ngâm Thu nhịn không nổi, khoanh tay trước ngực, nhíu mày, mím môi nhìn hắn.

“ Không cần đề phòng ta như vậy, lấy nhân phẩm của bản công tử ta ra làm chứng, còn có thể lừa ngươi sao.”

“ Bụng dạ khó lường.” Nàng nhẹ nhàng, thành thực thốt ra bốn chữ trên.

“ Ta bất quá chỉ là muốn nói cho ngươi biết có chuyện gì, ngươi lại xem ta như dã thú, đại họa, muốn làm người tốt thật khó nha.” Mộ Dung Kiếm Phi ai oán nhìn nàng.

Hứa Ngâm Thu đăm chiêu nhìn hắn, “ Chuyện xấu xa trong giang hồ đã gần hai mươi năm rồi lại xảy ra lần nữa, đến cả Mộ Dung sơn trang có thực lực vậy còn phải đề phòng, so với dã thú, đại họa, vẫn là có sức dọa người hơn.”

Ánh mắt của Mộ Dung Kiếm Phi chợt lóe lên, trong lòng chợt dấy lên một nỗi mất mát khó có thể tả bằng lời, ánh mắt khẽ liếc về phía vị hảo hữu đang nhắm mắt dưỡng thần kia, tự nhiên phát sinh sự ngưỡng mộ đối với hắn.

“ Hứa cô nương quả rất thông minh, chỉ một câu mà đã nói ra được chân tướng sự việc.” Hắn dùng tiếng cười để che dấu đi nỗi lòng của chính mình. Có muốn thì cũng đã muộn rồi, không thể chiếm vợ của bằng hữu.

“ Thì ra ngươi vẫn luôn xem ta là đứa ngốc.” Nàng có chút oán giận.

“ Tại hạ không dám.”

“ Thu nhi.” Phong Tế Vân chậm rãi mở mắt.

“ Ngươi thay đổi chủ ý, cũng muốn nói ta biết sao? ” Nàng có chút kinh ngạc.

“ Ngươi muốn giúp một tay? ”

“ Không hề.” Vẫn là đáp án cũ.

“ Vậy ta đâu cần nói.”

Hứa Ngâm Thu trợn tròn mắt, khó có thể tin là thật. Hắn làm sao có thể một lần lại một lần, cứ thế mà trêu chọc nàng như vậy?

Mộ Dung Kiếm Phi không nhịn được mà cười thầm, khó mà thấy được bạn tốt trêu chọc người ta.

“ Mộ Dung.” Phong Tế Vân lấy lại vẻ lạnh lùng trên gương mặt. “ Ta không nghĩ sẽ để cho Thu nhi có liên quan đến việc này.”

“ Được.” Nhìn sắc mặt của vị bằng hữu chuyển biến rất nhanh, khiến hắn không dám nói gì, chỉ có thể hàm hồ đồng tình mà thôi.

“ Phép khích tướng đối ta cũng vô dụng.” Hứa Ngâm Thu đứng ở một bên lạnh lùng nói xen vào.

Phong Tế Vân ngoái đầu lại nhìn nàng, “ Nghĩ thừa.”

“ Phải vậy không? ” Nàng khẽ hừ một tiếng.

“ Ngươi có thể giúp được cái gì? ” Hắn dùng ánh mắt hoài nghi để đánh giá nàng.

“ Ta cái gì cũng không được biết, làm sao biết được là ta không thể giúp.”

“ Vậy ngươi muốn nghe sao? ” Phong Tế Vân hứng thú nhướng mày nhìn nàng.

“ Không cần nghe.” Nàng không chút do dự từ chối thẳng.

Hai nam nhân khẽ liếc nhau, không hẹn mà cùng lắc đầu, nàng một chút cơ hội cũng không cho bọn hắn, lại rất thẳng thừng cự tuyệt.

“ Hứa cô nương.” Mộ Dung Kiếm Phi nhẹ giọng nói.

“ Vì sao nhất định phải tìm đến ta.”

“ Ngươi như thế nào có thể khẳng định là bọn ta tìm ngươi cầu sự giúp đỡ? ” Hắn thực thấy khó hiểu, mà hắn chắc rằng bọn hắn không hề để lộ ý đồ của mình.

“ Rất đơn giản, đi theo ta đến tận đây, tuyệt không hề thấy một nha hoàn, hay tôi tớ nào theo hầu.” Theo một đường mà đến, không khí quái dị bao phủ khắp Mộ Dung sơn trang, nàng có thể không để ý. “ Ta nghĩ các ngươi cũng không muốn để người khác biết chuyện này.”

“ Mộ Dung, ngươi tạm tránh đi một chút, để ta nói chuyện với nàng ấy.”

Cứ nhìn cách hai người này nói chuyện, chỉ e nói đến tối cũng không có kết quả, hơn nữa hắn cũng không muốn xem hai người đấu võ mồm.

Mộ Dung Kiếm Phi hồ nghi liếc nhìn bạn tốt một cái, gật gật đầu, “ Được, vậy phải làm phiền ngươi rồi.” Nói xong liền xoay người chạy đi.

“ Ngươi có cái gì mà phải nói riêng với ta sao? ” Cảm giác của nàng về chuyện này thực không tốt, có Mộ Dung đại thiếu gia ở lại, hắn có lẽ còn có chút kiêng dè. Giờ chỉ có hai người bọn họ, nói ra e không có gì tốt lành.

“Ngươi có từng nghe qua về Hiệt Hoa thϊếp? ”

Hứa Ngâm Thu trong lòng cả kinh, cố giấu đi sợ hãi trên gương mặt, khẽ nhún vai, lắc lắc đầu: “ Không có.”

“ Hiệt Hoa thϊếp này ba mươi năm trước đã khiến toàn giới giang hồ khi nghe nhắc đến đều cả kinh, sau đó, vào hai mươi năm trước đột nhiên mai danh ẩn tích, nhưng tối qua Hiệt Hoa thϊếp lại đột ngột xuất hiện tại Mộ Dung sơn trang.”

“ Nga.” Nàng có vẻ không mấy hứng thú.

“ Ngươi không thấy hiếu kỳ, muốn biết xem ai là người nhận thiệp sao? ”

“ Tò mò mới có lợi sao? ” Nàng hỏi lại.

Hắn nghe vậy liền cười khẽ. “ Không hề.”

“ Vậy ta tò mò làm gì.”

Hắn đứng dậy, hướng tầm mắt ra xa, ngữ khí lãnh đạm: “ Đối tượng của Hiệt Hoa thϊếp chỉ có mĩ nhân.”

“ Hoàn hảo, quá hoàn hảo.” Vậy chắc chắn chẳng đến lượt nàng nhận được thϊếp.

“ Quả là rất hoàn hảo.” Hắn cũng không nhịn được cười, mặt mày hứng khởi, ít nhất thì nàng vĩnh viễn cũng không bị xếp vào trong số người nhận thϊếp, luôn đứng ở ngoài cuộc mà nói.

“ Mộ Dung sơn trang mĩ nhân không ít, nhưng mĩ nhân trong các mĩ nhân chỉ có tam tiểu thư, xem ra tam tiểu thư là người có khả năng nhận thϊếp cao nhất.”

“ Việc này với việc các ngươi tìm ta cầu giúp đỡ có quan hệ gì? Ta không hiểu mình có thể giúp gì.”

“ Ta chưa mở miệng nhờ vả, sao ngươi biết mình không giúp được gì? ”

“ Chờ ngươi nói ra, lúc đó ta mới cự tuyệt không phải là quá muộn rồi sao.” Nàng không hề che dấu ý mỉa mai.

“ Oán niệm với ta thực quá cao.” Nàng càng đề phòng hắn, hắn càng yêu thích nàng, xem bộ dáng nàng tức giận mà không phải hờn dỗi đối hắn, hắn liền không nhịn được mà bật cười. “ Bất quá, việc này ngươi không thể từ chối được.”

“ Vì sao? ”

“ Chủ nhân của Hiệt Hoa thϊếp là đạo tặc hái hoa nổi danh giang hồ ba mươi về trước – Cảnh Lan Thành, người này chẳng những võ công cao, lại tinh thông thuật dịch dung, giỏi dụng độc, khiến người ta khó lòng phòng bị.”

“ Thì sao? ” Chuyện đó cũng không liên quan đến nàng.

“ Hiện tại muốn đảm bảo an toàn cho Mộ Dung Yên Dung, chỉ có thể cử một người bảo hộ nàng ta, một tấc cũng không rời, mặc dù có không ít người tranh làm chuyện này … ”

“ Đương nhiên muốn tranh giành rồi, một cơ hội để được ở gần mĩ nhân như vậy, không tranh thủ họa có là kẻ ngốc.” Dừng một chút, nàng như có ý thăm dò hắn, “ Người mà trong lòng Mộ Dung tam tiểu thư muốn chọn hẳn phải là ngươi rồi.”

Mĩ nhân và anh hùng chung quy cũng giống nhau, đều khiến nàng cảm thấy khó chịu. Chẳng lẽ bộ dạng bình thường một chút thì ngay cả quyền lợi được người khác chú ý cũng không có sao?

“ Ta vẫn chưa nói hết.” Hắn bật cười, “ Tuy rằng họ tranh nhau làm, nhưng dù sao thì nam nữ vẫn khác biệt, chúng ta thấy vẫn là để nữ nhân ở cạnh nàng ta sẽ ổn hơn.”

Hứa Ngâm Thu gật gật đầu. Quả đúng là vậy thật.

“ Nữ tử này võ công không thể quá yếu, mà đầu óc cũng phải thông minh.”

Nàng nhịn không được, đã muốn lặng lẽ rút lui, cảm giác như đã nhìn thấy âm mưu của hắn vậy.

Tay của Phong Tế Vân bỗng giữ chặt lấy nàng, nhẹ nhàng nói: “ Mà đem những người có khả năng sàng lọc lại một lần, chọn ngươi vẫn là thích hợp nhất.”

“ Không cần phải cất nhắc ta như vậy đâu, kỳ thực ta cũng chỉ là một tiểu nữ tử chẳng có tí danh tiếng nào cả.” Vẫn rất khiêm tốn, mà nàng cũng chưa từng kiêu ngạo bao giờ.

“ Đây cũng là chủ ý của tam tiểu thư.”

Hứa Ngâm Thu hơi nhăn mặt lại, cúi đầu đăm chiêu.

“ Làm sao vậy? ”

“ Ta với nàng không hợp.” Hơn nữa nàng ta lại không thích nàng, giờ lại cố tình ép nàng làm bảo hộ, đây là chuyện nghe qua cũng thấy có đến mười phần là đáng lo.

“ Ân.” Hắn cũng giật mình khi biết quyết định của Mộ Dung Yên Dung, trong lòng không tránh được có chút nghi hoặc, nhưng hắn lựa chọn im lặng để thăm dò động tĩnh.

“ Nàng như thế nào mà xác định là võ công của ta có thể bảo hộ cho người khác? ” Trực giác mách bảo cho nàng biết trong chuyện này có vấn đề.

“ Nàng là muội muội của Mộ Dung.” Mộ Dung biết, nàng đương nhiên sẽ biết.

“ Ta cũng nghĩ vậy.” Nhưng cảm giác bất an vẫn còn trong lòng nàng.

Nhìn đôi mày thanh tú của nàng khẽ chau lại, vẻ mặt lại đầy lo lắng, Phong Tế Vân bỗng thấy lòng mình mềm nhũn, nhẹ nhàng vỗ về nàng, “ Nếu ngươi thực sự đã không muốn nhúng tay vào chuyện này, vậy hãy quên hết đi.”

Hắn cũng không hề muốn nàng dính líu đến chuyện này, chính là nể mặt Mộ Dung nên hắn mới thuyết phục nàng giúp đỡ. Hắn cũng không nghĩ đến việc làm hộ hoa sứ giả cho Mộ Dung Yên Dung, như vậy khiến hắn khó mà tránh được sự dây dưa phiền hà của nàng ta.

Trầm ngâm một lát, Hứa Ngâm Thu mới nói: “ Kì thật, các ngươi có từng nghĩ tới, nếu người kia tinh thông thuật dịch dung, các ngươi còn ngại gì mà không tương kế tựu kế? ”

“ Ân.” Hắn rất chăm chú lắng nghe nàng.

“ Cũng đem một người dịch dung, giả làm Mộ Dung tiểu thư là được rồi.”

“ Vàng thau lẫn lộn? ”

“ Không được sao? ”

“ Ngươi biết dịch dung sao? ”

“ Không biết.” Khi nói những lời này, nàng cúi đầu, nên không thấy được vẻ mặt của hắn.

“ Hiệt Hoa thϊếp đã được đưa đến, vậy chứng tỏ Cảnh Lan Thành cũng đang ở Cô Tô thành, lúc này tìm người nhờ dịch dung, chẳng may lại gặp đúng hắn thì phải làm sao? ”

“ Quả đúng là chuyện phiền phức, anh hùng thích hướng đến việc cứu mĩ nhân, hiện tại anh hùng hào kiệt ở Cô Tô thành đầy một đoàn, cũng không nghĩ tới phiên ta suy nghĩ không thấu đáo mà quan tâm đến nàng ấy đúng không? ” Nàng khẽ nhún vai, làm ra vẻ lực bất tòng tâm.

Phong Tế Vân trong lòng than nhẹ. Nói cho cùng, nàng cũng không hề để tâm quá đến chuyện này.

Mấy ngày nay ở chung với nàng, hắn cũng hiểu tính cách nàng, không hề mong được nổi danh muôn vạn, chỉ mong được sống yên bình.

Bất quá… đôi mày kiếm hơi nhíu lại. Nếu không muốn bị người ta chú ý, thì vì sao nàng lại tìm đến điểm mà người giang hồ tụ tập – Cô Tô thành?

“ Không có việc gì chứ? ” Thấy hắn trầm ngâm không nói gì, Hứa Ngâm Thu liền cảm thấy trong lòng bất ổn, không ngừng lo lắng.

“ Tạm thời không có.”

“ A…” Sao lại là tạm thời?

Phong Tế Vân nhìn nàng cười bí hiểm.

***

Phịch một tiếng, cửa phòng đã bị người ta dùng một cước đá văng, khung cửa cũng vì vậy mà không ngừng rung lên.

“ Làm sao vậy? ” Thanh âm của Phong Tế Vân rất bình thản từ phía sau tấm bình phong truyền lại.

“ Ta đến để nói cho ngươi một tiếng, bổn cô nương không tốn thời gian với ngươi nữa, ta lập tức rời khỏi cái nơi quỉ quái này.”

“ Ngươi trước nên thay ta dựng lại cánh cửa.”

“ Làm cái gì? ”

“ Ta đang tắm.” Thanh âm có phần bất đắc dĩ vọng lại.

Bang, bang hai tiếng vang lên, cửa đã được đóng lại, ngay sau đó là thanh âm than thở đầy ảo não, “ Ngươi cần bao lâu? ”

“ Rất nhanh, ở trong phòng chờ ta.”

“ Được.” Nàng vô lực lên tiếng trả lời.

Nghe được tiếng nước từ sau tấm bình phong truyền đến, Hứa Ngâm Thu cảm thấy thái dương của mình đau nhức. Hắn như thế nào vẫn có thể nhàn nhã tiếp tục tắm chứ …

“ Ta thật sự không chịu nhịn được nữa.”

“ Nguyên nhân.”

“ Ngươi đừng có giả bộ, ngươi dám nói là ngươi không dính líu vào chuyện này?” Nàng thực tức giận.

“ Nói ta nghe xem.”

“ Hôm nay ta nghe được bên ngoài đồn đại, Mộ Dung sơn trang ngoại trừ Mộ Dung Yên Dung, vẫn còn có một tuyệt thế giai nhân nữa.”

“ Phải vậy sao? ”

“ Nghe nói mĩ nhân này là biểu muội của Phong Tế Vân.”

Hứa Ngâm Thu chỉ nghe thấy một tiếng rầm vang lên, một bóng người từ sau tấm bình phong phóng đến, nàng theo bản năng nhắm chặt mắt lại.

“ Ngươi ra đây làm gì? ” Nàng đã nhìn thấy, nhất định đã thấy hắn, tuy là lúc đó chỉ thoáng qua, nhưng nàng khẳng định là đã nhìn thấy bộ ngực trần của hắn.

“ Sợ cái gì? ”

Tiếng cười trầm thấp truyền đến, nàng cảm giác hắn ở gần trong gang tấc, nàng tuyệt không dám mở mắt, tay chân cũng cuống cả lên, “ Ngươi mặc y phục vào trước đã.”

Hắn chậm rãi chỉnh lại vạt áo, y phục chỉnh tề, liền cầm tay nàng kéo đi.

“ Ngươi làm gì vậy? ” Lòng nàng vừa dịu lại chút, ngay lập tức đã thấy nóng bừng cả mặt.

“ Chúng ta ngồi xuống nói chuyện.”

“ Không cần.” Nàng còn không biết hắn đã mặc y phục hay chưa, cũng không dám mở mắt. Một mĩ nam tử không mặc y phục dễ khiến cho người ta xúc động.

Phong Tế Vân không để ý nàng, chỉ nắm tay nàng hướng về phía giường.

“ Ngươi rốt cuộc là muốn làm gì? ” Bị ấn ngồi xuống giường, Hứa Ngâm Thu hoảng loạn, giống như con nai mắc bẫy vậy.

“ Tốt rồi, ngươi mở mắt ra đi.”

Nàng chậm rãi mở mắt, nhìn đến hắn y phục chỉnh tề đứng trước mặt, chỉ là mái tóc dài vẫn còn ướt.

Trước kia nói hoa sen mới nở là để hình dung các mĩ nữ, hiện tại nàng thấy dùng nó để hình dung mĩ nam tao nhã thoát tục trước mặt nàng cũng rất thích hợp. Chưa kể là thiếu đi sự lạnh lùng xa cách ngày thường, lại thêm vài phần gợi cảm mê hoặc người ta, làm cho lòng của nàng càng lúc càng khó khống chế.

Cùng nam nhân này ở lâu thêm một chút, khoảng cách của nàng với người tu luyện cao thâm cũng không xa mấy. Hứa Ngâm Thu liếc nhìn qua chỗ khác, cố gắng khống chế chính mình không nhìn về phía hắn.

Bởi vì nàng nhìn qua chỗ khác, nên không nhìn được nụ cười đầy ẩn ý của Phong Tế Vân. Hắn rất vừa lòng khi thấy ảnh hưởng của mình tới nàng, nàng tựa hồ như ngày càng dễ dàng bị hắn dụ hoặc, đây đúng là chuyện tốt.

“ Ngươi chừng nào thì ra ngoài? ” Luận võ lôi đài đã sắp bắt đầu, hắn phải giúp Mộ Dung quản lý Mộ Dung Yên Dung, không thể thường xuyên để ý đến nàng, cho nàng không ít cơ hội. Cũng may là Mộ Dung có cho người theo nàng, không đến mức quá dễ dàng cho nàng bỏ trốn.

“ Hôm nay.”

“ Làm sao nghe được tin tức đó? ”

“ Tửu lầu, trà quán, tin tức bay đầy trời.” Lời đồn đại này sắp hại chết nàng rồi.

“ Ta không hề hay biết gì hết.”

“ Ngoại trừ Mộ Dung sơn trang, khắp nơi bên ngoài đều bàn tán.” Hiển nhiên là có kẻ cố tình làm vậy, nàng chán ghét việc bị người ta lợi dụng như vậy.

“ Lời đồn đại thì cũng vẫn chỉ là lời đồn đại mà thôi.”

“ Còn có cái gọi là qua miệng nhiều người đá chảy vàng tan, tam sao thất bản.”

“ Còn cái gì nữa? ” Sắc mặt hắn hơi trầm xuống.

“ Nghe nói Phong thiếu gia, vì sợ sắc đẹp của biểu muội quá mức tuyệt mĩ, dẫn đến phân tranh không cần thiết, liền đem nàng đi dịch dung thành một nữ tử trông rất bình thường.”

“ Chẳng lẽ ngươi thực sự dịch dung sao? ” Hắn tươi cười nhìn nàng.

“ Không hề dịch dung, cam đoan nguyên dạng.” Nàng ghét nhất bị sửa đổi gương mặt, ngay cả son phấn bột nước nàng còn tránh không dùng đến, nói gì đến việc dịch dung.

“ Vậy thì ngươi còn sợ cái gì? ”

“ Ta chỉ e tên Cảnh Lan Thành kia tưởng thật sẽ đến bắt ta đi, lúc phát hiện ra thì thẹn quá hóa giận cho ta một nhát đao, lúc đó không phải ta chết oan uổng quá sao? ”

“ Bộ ngươi sẽ ngoan ngoãn mặc cho hắn muốn làm gì thì làm sao? ” Hắn có chút nghi hoặc nhìn nàng.

“ Điều kiện tiên quyết là ta phải đánh thắng được người ta.” Nàng chưa bao giờ tự cao tự đại, sự việc liên quan đến tính mạng như lúc này lại càng phải cẩn thận, tuyệt đối không được mạo hiểm.

“ Xem ra, ta không cần hao tổn công sức bảo vệ cho Mộ Dung Yên Dung.”

“ Nói vậy là có ý gì? ”

“ Nếu ta không bảo hộ cho ngươi, chẳng phải là nói cho người ngoài biết đó chỉ là lời đồn thôi sao.”

“ Cái gì? ” Hắn có ý gì đây?

“ Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ ăn cùng một bàn, ngủ chung một giường.” Phong Tế Vân vừa cười vừa nói ra quyết định của mình.

“ Vì sao? ” Nàng hét đến chói tai.

“ ĐỠbảo hộ cho biểu muội là ngươi chứ sao.” Hắn vô cùng thích thú với điều mình đang nói.

“ Lúc ngươi bảo hộ cho Mộ Dung tam tiểu thư cũng không đến mức như vậy.”

“ Nàng ấy không phải là ngươi.” Chỉ có ngươi mới là người mà ta cần bảo hộ.

Nàng tình nguyện không cần đến sự đãi ngộ đặc biệt này, cảm giác thật khủng khϊếp.

“ Ngươi khai thật đi, lời đồn này có phải do ngươi mà có hay không? ”

“ Không phải.” Đem nàng đặt vào vòng nguy hiểm như vậy, hắn nhất định không làm.

“ Nhưng vì sao ta lại thấy ngươi rất vui vẻ khi sự việc ra đến nông nỗi này? ” Trực giác của nàng chắc chắn không sai.

“ Việc này thì ta không phủ nhận.” Rời xa được Mộ Dung Yên Dung quả là chuyện rất đáng ăn mừng, hắn một chút cũng không muốn cho nàng ta cơ hội dây dưa với mình.

“ Ta đúng là đứa ngốc, trực tiếp bỏ của chạy lấy người là đủ rồi, còn đến tìm ngươi để nói lý làm gì chứ.” Sau khi rơi vào bẫy hắn giăng sẵn, nàng mới nhận ra, đúng là khiến nàng khó chịu đến cùng cực.

Bởi vì ngươi đã để ý đến ta rồi! Bất quá thì nàng vẫn chưa nhận ra, cho nên hắn cũng chưa thể nói câu đó ngay được.

Hắn cười khẽ một tiếng, dịu dàng nói: “ Bởi vì ta là biểu ca của ngươi mà.” Khiến cho nha đầu ngốc này nhận ra được tình cảm của chính nàng, quá trình ấy thực khó khăn.

Hứa Ngâm Thu lại cảm thấy quá dễ dàng tha thứ sẽ chỉ khiến người nào đó càng càn rỡ thêm thôi, cho nên nàng không chút do dự, thật nặng tay mà tặng hắn một quyền vào bụng.

Phong Tế Vân bất ngờ nhận quyền của nàng, cuối cùng lại thành ra ôm lấy nàng, hai người cùng ngã về phía sau giường…

Đương lúc bọn họ đang trong tình trạng không minh bạch, Mộ Dung Kiếm Phi hoàn toàn không phụ sự kì vọng của mọi người, lập tức xuất hiện tại đó, đương trường hóa đá, đứng chết cứng ngay trước cửa phòng.