Đại Ôn Thần

Chương 1

Chương 1
Âm vang tí tách của mưa không ngừng rơi xuống, tầng mây rất thấp, tạo thời tiết oi bức, dễ khiến cho người ta cảm thấy buồn chán, khó chịu.

Từ phía con đường đầy sỏi đá, xuất hiện một cỗ xe ngựa từ từ chạy lại, xe chạy trong mưa như vậy bỗng khiến cho người ta có chút xúc cảm nói chẳng thành lời.

Nếu đi đến gần, sẽ phát hiện ra xe ngựa không hề có người điều khiển, mà chỉ tùy ý con ngựa tự tìm đường mà chạy, điều này khiến cho người qua đường không tránh được có chút kinh hãi.

Xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại trước cổng một khách điếm, một bàn tay khẽ xốc lên màn xe, tay kia thì khẽ giương dù, lúc này người ngồi trong xe mới chịu chui ra.

Rõ ràng chỉ cách có vài bước chân, nhưng hắn vẫn phải bung dù che mưa mới chịu rời xe, chỉ một điều này cũng đủ chứng tỏ hắn là một kẻ cẩn thận, kỹ tính đến nhường nào.

“ Khách quan, ngài muốn nghỉ chân dùng bữa hay thuê phòng trọ? Tiểu điếm có rượu ngon món ngon, phòng loại tốt nhất, mời ngài tùy ý lựa chọn.” Tiểu nhị thật sự rất nhiệt tình chạy ra đón khách.

“ Một gian phòng loại tốt, vài món ăn, cơm, và một bình trà xanh.” Vừa nói hắn vừa thẩy xuống quầy một thỏi bạc trắng.

“ Khách quan muốn dùng bữa tại đại sảnh hay là dùng trong phòng?”

“ Ăn ngay tại đại sảnh đi.”

“ Tốt, xin ngài chờ chút, đồ ăn sẽ mang lên ngay.” Tiểu nhị xoay người rời đi.

Thanh âm của hắn thực ôn nhuận, nhưng cả người lại khiến người ta cảm thấy được có chút lãnh đạm biểu tình, cho dù là mặt mày tuấn tú cũng khiến người không dám nhìn lâu, lúc này vị chưởng quầy cũng chỉ dám cúi mặt, chuyên tâm tính toán sổ sách.

Ngày mưa, người đi đường thưa thớt, trong khách điếm cũng chỉ có vài người khách ngồi tản mát.

Phong Tế Vân ngồi ở sát cửa sổ hướng ra phía đường lớn, vừa ngắm cảnh mưa rơi, vừa chờ đồ ăn của mình được bưng lên.

Mấy ngày mưa dầm kéo dài, làm cho trấn nhỏ đất Giang Nam này càng thêm hữu tình, như được phủ thêm một màn sương mỏng, mờ mờ ảo ảo.

Đột nhiên, từ phía xa xuất hiện bóng người đi tới, nói cho chính xác là một con lừa đang chậm chạp tiến đến gần.

Nàng kia cưỡi trên lưng lừa, tay cầm dù che mưa, vạt váy khẽ bay bay trong gió, mặc dù không nhìn được rõ gương mặt, nhưng lại tạo cho người ta cảm thấy là tâm tình của nàng lúc này thực thư thái an nhàn.

Có thể che dù an nhàn bình thản đi trong mưa, tất nhiên sẽ không phải là một nữ tử tầm thường. Phong Tế Vân trong đáy mắt khẽ xẹt qua chút ánh sáng.

Con lừa đến trước cổng khách điếm thì dừng lại, vị nữ tử cũng chậm rãi, tiêu sái bước vào.

Lúc nàng hạ dù, Phong Tế Vân cuối cùng cũng thấy rõ gương mặt của nàng, là một nữ nhân rất bình thường, nói nàng bình thường, không chỉ là nói dung mạo, mà tướng mạo của nàng cũng vậy. Hoàn toàn không hề có gì ấn tượng, đi vào đám đông cũng giống như dòng nước hòa vào trong biển lớn, vô tung vô ảnh.

“ Một bình trà, một đĩa bánh bao, một chén thịt nướng, chuẩn bị luôn một gian phòng tốt.” Thanh âm bình thản như nước chảy, cũng giống như con người của nàng vậy. Khóe miệng của Phong Tế Vân cũng khẽ nhếch lên. Một nử tử bình thản tựa chừng đến không thể bình thản hơn, nếu hôm nay không phải một ngày mưa, nếu không phải lúc này hắn nhàn rỗi không có việc gì, nhất định sẽ không thèm để ý đến nàng.

Nhưng mà, hắn lại nhìn, cho nên hắn lại bị cái vẻ bình thản đó lấy lòng.

Ngay từ lúc bước vào khách sạn, Hứa Ngâm Thu đã biết có người đang nhìn theo mình, cho nên nàng xem như không có việc gì, giả vờ đảo qua đại sảnh, sau đó nàng nhận ra người nãy giờ nhìn nàng chính là tên thư sinh đang ngồi dựa vào cửa sổ kia.

Dáng người đơn bạc mà gầy yếu, y phục màu xanh, mặt như quan ngọc, mắt tựa hàn tinh, quả đúng là một mĩ nam tử hiếm có trên đời.

Ánh mắt vô tình giao nhau, nàng hướng hắn nở nụ cười, hắn gương mặt không hề thay đổi, chuyển hướng nhìn.

Hứa Ngâm Thu lơ đễnh, bảo tiểu nhị đưa bình trà để nàng tự tay châm trà. Một nữ nhân bình thường như nàng, người ta nhất định không thèm để ý, nàng cũng sớm cho đây thành thói quen.

Cảm giác được bệnh thấp khớp ở chân lại tái phát, nàng không khỏi nhíu mày. Không nên trong ngày mưa bung dù cưỡi lừa mà đi, cuối cùng là vẫn bị ướt giày. Nghĩ ngợi chốc lát, nàng đi đến quầy tính tiền, hướng chủ quầy phân phó: “ Nhờ ngươi sai người đun giúp ta một ấm nước nóng, sau khi ăn xong thì mang lên phòng ta.”

Ngóng đợi đến lúc được thoải mái ngâm người trong nước ấm, Hứa Ngâm Thu tâm trạng rất vui vẻ dùng bữa, sau đó mang tay nải theo tiểu nhị nhận phòng, vừa định đi, nàng nhịn không được quay đầu lại nhìn một cái, hắn đang uống trà, cơm vừa mới ăn xong, nhưng lại có vẻ không tính đến chuyện trở về phòng.

Đó là một nam nhân có khí chất đặc biệt, có chút lạnh lùng nhưng cũng không đến mức lạnh lùng quá đáng a. Mím môi một thoáng, nàng lại nhẹ nhàng nở nụ cười. Người ta nói Giang Nam đẹp nhất, là dáng vẻ yểu điểu thục nữ che dù đi dưới trời mưa bụi, nhưng giờ nàng lại thấy cảnh mĩ nam tựa cửa sổ ngắm cảnh trời mưa bụi bay mới thật là đẹp.

“ Khách quan, đây chính là gian phòng của ngài.” Đi theo tiểu nhị vào phòng, nàng tiện tay ném tay nải xuống giường, sau đó ngồi xuống bên cạnh bàn.

“ Đem nước tắm vào phòng cho ta đi.”

“ Khách quan chờ, ta lập tức mang vào.”

“ Đi, mang vào nhanh chút”

Nàng vẫy vẫy tay, ý bảo hắn mau lui xuống.

Không bao lâu sau, nước nóng được mang vào.

Hứa Ngâm Thu đóng cửa sổ, chuyển tới phía sau tấm bình phong bắt đầu cởi y phục, vừa đem váy ngoài cởi bỏ, đang muốn cởi y phục lót trong, ánh mắt nàng bỗng có chút biến đổi, khẽ chau mày, ánh mắt nàng hướng về phía nóc nhà – có người.

Là đạo tặc hái hoa?

Nàng ngay lập tức tự mình phủ định. Chỉ có kẻ không có mắt mới muốn tới tìm nàng giở trò làm đạo tặc hái hoa a, hẳn chỉ là người trên giang hồ vừa đi ngang qua thôi. Nghiêng tai nghe ngóng hồi lâu, xác định là người đã bỏ đi, nàng mới tiếp tục cởi bỏ y phục.

Vừa mới đem thân mình ngâm trong nước nóng, lại nghe thấy tiếng động từ phòng trên vọng đến, ánh mắt của nàng lập tức mị lên.

Lại chuyện gì nữa đây, rốt cuộc hôm nay là cái ngày gì a…. Trời mưa to, như thế nào không chịu ở yên trong phòng, lại hướng nóc nhà người ta mà chạy?

Nàng nhắm mắt lại nghe ngóng, trên nóc nhà đã có tám người rời đi, nhưng vẫn còn hai người còn lưu lại. Bọn họ muốn làm gì? Nàng chính là vẫn đang ở trong bồn tắm a.

Tựa đầu vào cạnh thành bồn, nàng tựa như là đang chợp mắt, nhưng kì thực là đang để ý xem liệu có người xông vào không.

Lúc này nàng khẳng định không phải gặp da^ʍ tặc, chúng không bao giờ kết thành một đội đông đến thế, như vậy là trong khách điếm có người họ muốn tìm, nhưng là ai?

Đã là người tất có lòng hiếu kì, Hứa Ngâm Thu mặc dù là người vô tội không muốn bị vướng vào việc phân tranh chốn giang hồ, nhưng là tự nàng vẫn có thể cân nhắc một chút.

Nước cũng dần có cảm giác nguội lạnh, nàng không thể không đứng dậy, nhưng nghĩ đến hai tên đang “ ăn nhờ ở đậu ” ( nguyên văn: “ cơm phong ăn ngủ ”) trên nóc nhà, nàng không nhịn được khẽ nhăn mày.

Cuối cùng, thật sự không nghĩ đến việc sẽ nhiễm cảm phong hàn, nàng túm lấy y phục, khỏa thân chạy thật nhanh đến trên giường.

Đến khi ẩn thân được trong màn che, nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay rốt cuộc là cái ngày gì a, không biết có phải trên lịch hôm nay viết rằng kị việc tắm rửa hay không nữa?

Ngồi xếp bằng ở trên giường, nàng hai tay chống cằm, suy nghĩề mục đích của đám cao thủ.

Mùa xuân ở Giang Nam, có nhiều chuyện thị phi giang hồ hay không?

Ngưng thần nghe ngóng động tĩnh bên ngoài phòng, biểu tình trên mặt nàng chính là ngày càng kinh ngạc.

Mục tiêu của đám người này đúng là cao thủ trong số các cao thủ a, nàng có chút tò mò muốn nhìn thấy mặt người đó.

Cửa phòng bị một lực lớn từ bên ngoài đánh vào đến vỡ nát, Hứa Ngâm Thu ngồi ngay ngắn ở trên giường, không hề động đậy, bên ngoài cách một tấm màn là một nam tử mặc y phục màu xanh đang nằm trong vũng máu.

Sát thủ!

Thanh Y lâu hoàng vũ, điều động tới cả cấp bậc hoàng vũ, xem ra là chuyện không nhỏ.

Hứa Ngâm Thu nhìn chằm chằm vào đai lưng màu vàng của nam tử áo xanh đang nằm đó mà suy nghĩ sâu xa. Đây vẫn là việc không liên quan, nàng tốt nhất vẫn nên ngất xỉu.

Vì thế, ngay sau đó nàng liền ngã xuống giường, giả vờ hôn mê bất tỉnh.

Trời mưa suốt một đêm, nước mưa cũng rửa trôi đi hết thảy.

Sáng sớm mở của sổ nhìn ra ngoài, không khí rất tươi mát, mọi việc đều tốt đẹp tưởng như tranh vẽ vậy, giống như mọi việc đêm trước dường như chưa từng xảy ra.

Đứng trước cửa sổ yên lặng trầm tư một hồi, Hứa Ngâm Thu xoay người cầm theo tay nải rời phòng.

Hai người đồng thời bước ra khỏi cửa phòng, không hẹn mà ngẩng lên nhìn nhau cùng một lúc, đều có chút cảm giác run sợ.

Như thế nào nàng vẫn còn có thể đứng ngay trước mặt hắn!

Xảy ra chuyện như vậy mà hắn vẫn chưa rời khách điếm!

Y phục từ màu xanh đã chuyển sang màu trắng, càng làm tăng vẻ đẹp như ngọc quý của hắn, phong thái cũng nhanh nhẹn hơn.

Tối hôm qua, hắn xốc màn lên đã nhìn thấy nàng bị dọa đến ngất xỉu ngay trên giường, vậy mà sáng nay mặt mày lại không hề biến sắc. Phong Tế Vân ánh mắt lóe lên, xem ra là hắn đánh giá nàng quá thấp.

Nàng thật sự không dự đoán nổi, sẽ có loại người cùng địch thủ hỗn chiến xong mà vẫn còn ở lại chỗ cũ. Hắn không sợ sát thủ của Thanh Y lâu đi rồi mà quay lại? Có lẽ hắn là kẻ có tài, gan cũng rất lۮ. Nghĩ đến đó, Hứa Ngâm Thu cũng tự cảm thấy đó là một lý do nghe thuận lỗ tai rồi.

Sau đó nàng thật sự thấy kinh dị khi thấy hắn hướng về phía nàng nở nụ cười, mắt không tránh khỏi giật giật vài cái. Mĩ nam hướng về phía nàng cười a! Tim nàng như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.

“ Cô nương, khỏe không? ”

“ Khỏe. ” Nàng có chút ngơ ngác đáp lại.

Hắn hướng nàng gật đầu, rồi xoay người bỏ đi.

Hứa Ngâm Thu có chút bị mê hoặc, nhìn theo bóng dáng của hắn biến mất nơi góc hành lang, vỗ nhẹ nhẹ lên l*иg ngực đang không ngừng đánh trống reo hò, lấy lại bình tĩnh, nàng tự trấn an mình, không có việc gì, chỉ là một gương mặt dễ nhìn thôi, nàng vẫn thích ứng được.

Khẽ thở ra một chút, nàng nhẹ nhàng mà tiêu sái bước xuống dưới lầu.

Cái gì? Hắn như thế vẫn còn ở lại trong khách điếm?

Hứa Ngâm Thu nhìn nam tử đứng ở quầy đợi tính tiền, lại giống như chờ để cho bạc ông chưởng quầy vậy.

“ Cô nương muốn tính tiền? ”

Không phải là đang hỏi một câu hỏi vô nghĩa sao? Nàng mang theo tay nải xuống dưới lầu, không đi chẳng lẽ lại ở lại a.

“ Chưởng quầy, tính tiền.” Nàng không để ý đến hắn, lấy bạc ra đưa cho chưởng quầy.

“ Khách quan, tiền thừa của ngài.”

Chưởng quầy đưa cho nàng ít bạc vụn.

Nàng đem bạc bỏ vào túi tiền ở bên hông, lại nhanh chóng kéo miệng túi lại. Nàng cho tới bây giờ cũng không hề giống người giang hồ đến làm khách, hướng tới chủ quầy vung tay mà nói: “ Không cần thối lại ”, tuy làm vậy thực rất thích, nhưng thật quá lãng phí.

Nhấc chân ra khỏi khách điếm, con lừa đã được tiểu nhị dẵn tới trước cửa, nàng nhịn không được liền thở dài. Thật đúng là con nhà có tiền có của, người ta là nam nhân đi riêng một xe ngựa, có thể che gió che mưa. Nàng là một thiếu nữ lại chỉ có thể cưỡi một con lừa gầy yếu, gặp phải trời mưa to gió lớn thì số phận sẽ vô cùng thê thảm.

Vô số lần nàng tưởng có thể vi phạm lời thề để phát tài, nhưng nhìn những chuyện trước mặt thì lại luôn tự kìm chế. Nàng vẫn là người có lương tâm.

Hứa Ngâm Thu dùng ánh mắt đau thương hướng về phía con lừa, con lừa không chịu kiên nhẫn liền lấy chân bào bào xuống đất, tựa hồ nó còn trợn tròng mắt trắng nhìn nàng, điều này khiến nàng càng cảm thấy đau thương. Ngay cả một con lừa cũng dám khi dễ nàng …

Phong Tế Vân lại nhìn nàng một cái, khóe miệng bất giác khẽ nhếch lên. Cô nương này cũng có điểm ý tứ. Chiếc roi ngựa khẽ giơ lên, con ngựa liền hướng con đường phía trước mà chạy.

Quả nhiên, nàng vẫn là một nữ tử tầm thường quá độ, nếu như đổi thành một vị nữ tử xinh đẹp như hoa như ngọc, chỉ sợ cũng không dẫn đến kết cục mỗi người mỗi ngả như thế này. Ít nhất, cũng giống như những cảnh tài tử giai nhân gặp gỡ mà nàng từng được xem, mỗi lần như vậy, nàng cũng chỉ đóng vai trò là người qua đường đứng nhìn mà thôi.

Quên đi quên đi, thương cảm như vậy thật sự là rất không thích hợp với người như nàng. Hứa Ngâm Thu tự an ủi lòng mình, thu thập tâm tình tốt đẹp một chút, nàng lại tiếp tục lên đường.

Ra khỏi trấn nhỏ, có tới hai con đường, do dự một hồi, nàng chọn đi con đường bên phải, bởi vì nàng nghĩ đến nam tả nữ hữu.

Nàng tựa hồ gặp phải phiền toái.

Nhìn đến nam nhân mập mạp phía trước, nàng thực cảm thấy cực kì khó xử.

Nàng thật sự không biết đến Nguyệt Sát, nhưng sao những người nàng gặp gần đây đều hướng nàng nhờ Nguyệt sát giúp đỡ họ?

Nguyệt Sát là sát thủ đệ nhất nổi danh trong giới giang hồ, nghe nói cùng với Thanh Y lâu tựa hồ là đối thủ, hắn thường chủ trương khiêu chiến uy tín của Thanh Y lâu, đoạt của họ không chỉ một, hai mối làm ăn. Thật sự là rất đáng giận, với những mối làm ăn đó hắn thường lấy giá rất thấp, làm cho uy tín Thanh Y lâu không ít thì nhiều cũng bị tổn hại.

Mà Thanh Y lâu trong giới giang hồ chính là tổ chức sát thủ nổi danh, sát thủ trong lâu bao gồm sát thủ ấn xích, chanh, hoàng, lục, thanh, lam, tử, chia làm bảy cấp, thấp nhất chính là tử y sát thủ, được giang hồ xưng là Tử Vũ. Lần trước, người mà thấy trong khách điếm chính là sát thủ ở cấp thứ ba, hoàng vũ sát thủ.

Nghe nói ngày trước, Nguyệt Sát chỉ nhận ủy thác thông qua Phi Oanh các -nổi danh trong giới võ lâm vạn sự đều thông hiểu, nhưng cũng còn tùy xem tâm tình của Nguyệt Sát như thế nào nữa.

Thế nhưng, gần đây Phi Oanh các loan tin, chắp đầu nhân của Nguyệt Sát thay đổi, hơn nữa Nguyệt Sát còn nói, chỉ cần người này nhận ủy thác, hắn nhất định sẽ làm chu toàn. Cho nên, Hứa Ngâm Thu vô duyên vô cớ bị người ta mang vàng bạc tìm tới tận cửa.

Ngoại trừ biết Nguyệt Sát là sát thủ, nàng căn bản còn không biết hắn là nam hay nữ, làm sao có thể thay hắn nhận ủy thác, sao tìm thấy được hắn?

“ Ngài nhất định là nhận nhầm người rồi.” Nàng cực kì thành khẩn hướng đến người trước mặt mà giải thích.

“ Cô nương cưỡi lừa.”

“ Ân … ” Nàng lưỡng lự muốn bán quách con lừa đi, tựa hồ như chắp đầu nhân của Nguyệt Sát thích cưỡi lừa, như vậy sẽ khiến nàng lâm vào nguy hiểm, tốt nhất là đổi con vật cưỡi đi.

“ Cô nương thực rất bình thường.”

“ … ” Nàng muốn đi dịch dung? Chỉ nghĩ đến việc thay đổi gương mặt, nàng lập tức phủ định ý tưởng này.

“ Cô nương họ Hứa.”

Xem ra thay tên đổi họ cũng là việc phải làm, vì sao nàng không hề làm chuyện gì xấu xa, lại phải vì người khác mà nhường nhịn, chịu thiệt thòi chứ? Hơn nữa, vì sao Nguyệt Sát lại biết nàng mang họ Hứa? Hứa Ngâm Thu trên lưng không ngừng toát ra mồ hôi lạnh. Nàng hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, chưa từng hiển lộ võ công, trừ phi là nghỉ trọ tại khách điếm, nàng cũng chưa bao giờ hướng nhân tự xưng danh tính, vậy thì tại sao đối phương lại biết?

“ Cô nương, lão gia nhà ta làm quan thanh liêm, đáng tiếc là lại bị kẻ gian hãm hại, tiểu nhân chịu phu nhân nhờ vả, tiêu tốn nửa gia sản vì muốn thay lão gia báo thù.”

“ Nếu có oan khuất thì nên đến quan phủ tấu trình.” Nàng không nhịn nổi phân trần.

“ Nếu quan lại không bao che cho nhau, phu nhân nhà ta cũng không phải dùng đến hạ sách này.”

“ Nhưng là, giao cho ta thật sự sẽ không có vấn đề gì a.” Hứa Ngâm Thu vẻ mặt đầy đau khổ nói.

“ Chỉ cần cô nương đồng ý tiếp nhận sinh ý, huyết hải thâm thù của lão gia nhà ta nhất định sẽ được báo.”

“ Ta căn bản không hề biết Nguyệt Sát.” Nàng lúc này thực rất khó xử.

“ Hứa cô nương …” Nam tử mập mạp vội quỳ sụp xuống đất. Đầu hơi ngửng lên.

“ Ngươi mau đứng lên đi.”

“ Cô nương không đáp ứng, tiểu nhân nhất định không đứng lên.”

“ Ta căn bản chính là không có khả năng đáp ứng.” Hắn như thế nào lại muốn nàng đi tìm một người mà chính nàng cũng không biết là ai a, đúng là muốn làm khó nàng mà.

“ Vậy tiểu nhân sẽ quỳ ở chỗ này cho đến chết.”

Hứa Ngâm Thu thực thấy đau đầu. Cái tên mập cố chấp này đã bám theo nàng nửa tháng trời, mỗi lần nàng cắt đuôi được hắn không lâu, hắn lại rất dễ dàng tìm thấy nàng, làm cho nàng thấy rất ngạc nhiên mỗi lần thấy hắn.

“ Vì sao ngươi dám khẳng định ta là chắp đầu nhân của Nguyệt Sát?” Nàng quyết phải hỏi cho ra nhẽ.

“ Những đặc điểm của cô nương và người đó thực rất giống nhau.”

“ Thiên hạ rộng lớn, người giống người là chuyện bình thường.”

“ Cô nương biết tại sao mỗi lần mất dấu, tiểu nhân lại có thể rất nhanh tìm thấy cô nương hay không? ” Khẽ cắn môi, hắn quyết định nói ra sự việc.

“ Vì sao? ”

“ Vì mỗi lần để mất hành tung của cô nương, rất nhanh sau đó sẽ có người chỉ cho tiểu nhân nơi có thể thấy ngài.”

Nàng cuối cùng cũng hiểu, xem ra, người âm thầm chỉ thị cho hắn, rất có khả năng chính là Nguyệt Sát. Nhưng nếu đúng là hắn thì sao lại không chịu tự mình tiếp nhận sinh ý?

“ Kì thực, ta không quen biết Nguyệt Sát.” Nàng thật không biết mình đã làm gì chọc tới Nguyệt Sát, thực khiến nàng đau đầu mà.

“ Bất quá, ta có cảm giác người năm lần bảy lượt chỉ thị chỗ của ta cho ngươi, có khả năng chính là người ngươi muốn nhờ cậy, cho nên lần sau gặp lại ngươi nên trực tiếp hướng hắn ủy thác thì tốt hơn.”

“ Xin cô nương thương cho tình cảnh mẹ góa con côi đáng thương của Trần thị mà tiếp nhận ý nguyện này đi.” Hắn bắt đầu hướng nàng dập đầu, mỗi lần hạ đều thật mạnh đến phát ra tiếng.

Hứa Ngâm Thu tránh qua phải, hắn liền hướng bên phải dập đầu, nàng tránh về bên trái, hắn hướng bên trái dập đầu, đến mức mặt đầy máu tươi, nàng cũng không còn cách nào khác nữa.

“ Ta, ta đáp ứng ngươi.” Nàng cũng tưởng có thể đi dễ dàng, nhưng luôn có vài cơn gió lớn cản bước nàng, nàng tự biết hôm nay, vô luận thế nào cũng không trốn được.

“ Đa tạ cô nương.”

Tiếp nhận một túi vàng bạc lớn, tâm trạng của Hứa Ngâm Thu cũng nặng không kém trọng lượng đống vàng bạc đó. Người kia không chịu ra mặt, nàng làm thế nào giao thứ này cho hắn?

“ Tuy rằng ta tiếp nhận sinh ý của ngươi, nhưng không biết đến khi nào mới tìm thấy Nguyệt Sát, nên ta không xác định được thù của lão gia nhà ngươi khi nào mới báo được.”

“ Chỉ cần cô nương chịu tiếp nhận sinh ý, thù của lão gia ta nhất định sẽ được báo, chúng ta không quan tâm đến thời gian.”

“ Vậy được rồi.”

“ Tiểu nhân xin cáo lui.”

“ Nga.”

Nhìn theo bóng người đã bám theo mình suốt nửa tháng đã chịu rời đi, Hứa Ngâm Thu tâm tình cũng rối như tơ vò. Kế tiếp, nàng nên làm cái gì bây giờ?

Trước bán lừa, lại dịch dung, sau đó đổi tên? Nếu người âm thầm ngăn cản nàng rời đi chính là Nguyệt Sát, thì những việc làm này còn có ý nghĩa sao?

Nếu đã không có ý nghĩa thì nàng còn cần phải làm sao?

Đáp án chính là, không nhất thiết phải làm.

Cho nên, Hứa Ngâm Thu vẫn tiếp tục cưỡi lừa, tiếp tục đi với tốc độ chậm rì trên con đường đầy đá sỏi.

Giang Nam năm nay, quả nhiên là giang hồ phát sinh ra thật lắm chuyện a.

Tìm một người quả thực là rất vất vả, nhất là tìm một người mình chưa từng gặp mặt, chỉ có thể theo lời giang hồ đồn đại mà tìm. Hứa Ngâm Thu đã bôn ba gần một tháng trời, nàng thậm chí còn có cảm giác, cái kẻ xưng Nguyệt Sát thực muốn đối nàng chơi trò trốn tìm.

Thường thường khi nàng vừa mới tìm được chút dấu vết hắn để lại, hắn lại lập tức biến mất, vô tung vô ảnh.

Lúc này trong nàng thật muốn phát hỏa rồi, nàng âm thầm thề, lại không có kết quả, nàng liền muốn tự mình đi kết liễu tên quốc cữu chó má kia, đem số tiền thù lao đó đút túi, dù sao thì nàng cũng chẳng giàu có gì cho cam.

Đột nhiên có một tiếng sấm vang ầm trời, báo hại nàng thiếu điều muốn nhảy dựng, vội vàng ngước lên nhìn, không biết từ khi nào mà mây đen đã kéo đầy trời, tiếng sấm từ xa xa vọng đến, nháy mắt mưa đã sắp ập xuống đầu.

Thực chẳng hay ho một chút nào!

Nhìn quanh bốn phía, thấy phía trước không xa lắm có một ngôi miếu nhỏ, nàng vội vàng dắt lừa chạy đi.

Mưa tới quá nhanh, nàng còn chưa kịp chạy tới miếu, đã bị nước mưa làm cho ướt sũng, mà bên trong miếu cũng thực hoang tàn, bừa bộn.

Mưa càng lúc càng to!

Đây tuy là một tòa miếu sơn thần cũ nát, nhưng vẫn có thể che gió che mưa, Hứa Ngâm Thu nhìn khắp xung quanh một lượt, xác định không có người nào khác, lúc này nàng mới yên tâm lấy ra một bộ y phục sạch sẽ, bắt đầu thay.

Một tia chớp xẹt qua, làm cho đại điện phút chốc sáng lên, nàng nhìn về phía nguời đứng ở cửa, mà người kia cũng đang nhìn đến nàng.

Toàn thân hắn đương nhiên ướt đẫm, y phục ẩm ướt dán chặt vào thân hình, cho dù chật vật đến khó chịu, vẫn không làm mất đi vẻ đẹp vốn có, thậm chí, so với lúc hắn mũ áo chỉnh tề vẫn là có điểm khêu gợi, mị hoặc.

Nàng đứng ở gần bàn thờ mục nát, y phục đã mặc gần xong, thân trên chưa kịp che lại, để lộ ra phần lớn da thịt nõn nà, áo vẫn cầm trên tay mà chưa kịp mặc. Tựa hồ bị hắn lúc đó đột nhiên xông vào làm cho nàng phát hoảng, khϊếp sợ nhìn hắn.

Nhìn thấy ánh mắt của hắn, nàng mới giật mình nhận ra bản thân lúc này đang ở tình cảnh nào, vội vàng đem áo mặc vào.

“ Ta cùng với cô nương quả thật rất có duyên.” Câu nói của hắn đánh vỡ sự trầm lặng của cả hai người trong lúc xấu hổ.

“ Loại duyên phận này, không có cũng vậy.” Hai lần liên quan đến hắn đều là lúc nàng lâm vào cảnh khó xử, lần trước ở khách điếm nàng đang tắm bị hắn đem sát thủ đến dọa, lần này lại bị hắn bắt gặp khi y phục chưa mặc xong, đây đích thực là nghiệt duyên a.

Phong Tế Vân cái gì cũng không nói, điềm nhiên đi vào đại điện, nhìn nàng lúng ta lúng túng mặc áo, sửa sang lại y phục.

Hắn không phải là quân tử, vào thời điểm này, phàm là người quân tử chắc chắn sẽ quay đi mồm lẩm bẩm “ Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn ”, đằng này hai mắt hắn lại sáng quắc, chằm chằm nhìn nàng mặc quần áo. Hại lòng nàng cũng có chút rối loạn, tay chân cũng vì vậy mà cuống cả lên. Không ngừng thở gấp, vì sao sức chống cự đối với sắc đẹp của nàng lại kém như vậy chứ?

Sau khi mặc y phục chỉnh tề, Hứa Ngâm Thu liền lấy một ít cỏ khô cùng với gỗ cửa sổ đã mục nát từ lâu, ở chính giữa đại điện nhóm lên một đống lửa.

Lúc này, Phong Tế Vân cũng đã cởi bỏ y phục ẩm ướt, rất tự nhiên đem đến gần đống lửa để hong khô.

Hứa Ngâm Thu nhịn không được len lén nhìn hắn một chút.

Dù sao thì nam nữ thụ thụ bất thân, hắn cứ để vậy điềm nhiên mặc mỗi nội y ở trước mặt nàng mà cởi bỏ y phục ướt, như vậy có phải là rất quá đáng không cư chứ?

Tuy vậy, nhưng nàng cũng không thể không thừa nhận, dáng người của hắn rất hoàn mĩ, làn da rất đẹp, nhìn rất khôi ngô, rất cân xứng …

Thật muốn chết mà! Đây phải gọi là dụ dỗ trắng trợn a. Hứa Ngâm Thu có chút buồn nản, khẽ khẽ cắn đầu ngón tay cái của mình, những mong dùng đau đớn để thu hồi ý trí.

Phong Tế Vân trong lòng nhẹ nhàng cười. Nàng quả nhiên là một nữ nhân rất đặc biệt, nữ nhân bình thường trong tình huống này, nếu không phải xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên, thì cũng là đánh bạo nhìn thẳng, còn nàng thì chỉ biểu lộ vẻ mặt sầu não, sau đó thì vừa cắn ngón tay vừa ngây người nhìn đống lửa đang cháy.

Thanh âm của gỗ cháy phát ra không ngừng, ánh lửa chiếu hồng cả hai mặt người. Ngoài miếu mưa to như trút nước, xa xa vọng lại có tiếng đá núi sạt lở.

Trận mưa to này khiến cho ngôi miếu nhỏ dường như muốn lung lay trong cơn gió, làm người ở trong miếu thật có chút lo lắng nó có tồn tại được qua trận mưa lớn này hay không.

Hứa Ngâm Thu lấy từ trong tay nải ra một cái bánh bao, nghĩ thế nào nàng lại lấy ra thêm một cái, “ Cho ngươi.”

Phong Tế Vân nhìn nàng một cái, rồi cầm lấy chiếc bánh.

Nam nhân này thực sự là rất rất quá đáng, nàng đưa bánh cho hắn ăn, nhưng hắn đối nàng một câu “ Cảm ơn ” cũng không có, hừ!

Chẳng lẽ giữa mĩ nhân và người thường khác biệt lớn đến vậy sao? Nếu nàng là một mĩ nhân, thì việc tìm củi nhóm lửa vừa rồi chắc chẳng đến phiên nàng phải tự mình làm, nam nhân chết tiệt này cũng không xem nàng không phải nữ nhân, cứ như vậy mà thản nhiên cởi đồ trước mặt một thiếu nữ chưa chồng. A ….. Nàng thật muốn phát điên.

Y phục của hắn cuối cùng thì cũng khô. Nhìn hắn mặc y phục, Hứa Ngâm Thu cảm thấy có chút tội lỗi, nam nhân này rõ ràng là cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ nàng mà.

Hắn mặc y phục thực chậm rãi, trường bào màu lam khẽ phủ lên thân thể hắn, che đậy làn da tuyệt mĩ, ngay cả ánh mắt của hắn cũng có chút câu dẫn người ta, khóe môi tựa hồ hơi hướng về nàng mà nhếch lên, tâm tình hắn lúc này thực rất tốt.

Chẳng lẽ chỉ mặc y phục vào cũng có thể khiến hắn cảm thấy rất sung sướиɠ hay sao?

Phong Tế Vân biết rõ chính mình có bao nhiêu động tác câu dẫn người khác, cho nên khi hắn nhìn thấy nàng tức giận lại mang theo ánh mắt mê mẩn nhìn mình, hắn lại tặng nàng một nụ cười đẹp đến câu hồn đoạt phách.

Nhìn hắn thực rất ngon miệng, làm cho nàng thực muốn cắn một cái. Ngay lập tức, nàng hung hăng cầm cái bánh bao trên tay nhét thẳng vào miệng, dùng sức cắn ăn.

Phản ứng của nàng thực lấy lòng hắn, trên mặt hắn lập tức hiện ra một nụ cười thật tươi, như hoa xuân đua nở, phát ra một lực hấp dẫn đễ dàng lấy mạng người nhìn.

Hứa Ngâm Thu vội lấy tay xoa xoa ngực, ngăn không cho tim vì vậy mà kích động nhảy vọt ra ngoài. Mĩ nam cười quả thực mê người, nàng suýt chút nữa không cầm lòng được. Sắc đẹp mê hoặc lòng người, sắc đẹp mê hoặc lòng người a …

Núi đá sau thần miếu đột nhiên dội vang một tiếng, mưa rền gió dữ rất nhanh chóng che phủ mọi thứ.