Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 65

Edit: Đào Sindy

Nụ cười trên mặt Dung Hà cứng lại, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, y kinh ngạc hỏi: "Thì ra những con Khổng Tước xinh đẹp nhất không phải Khổng Tước mái sao? Đây là sai lầm của ta, mỗi lần nhìn thấy nàng, ta đều nhìn thấy bộ dáng nhàn nhã cao ngạo như Khổng Tước."

"Không sao, không biết Khổng Tước xinh đẹp nhất đều trống cũng chẳng phải chuyện lớn gì. " Ban Họa khéo hiểu lòng người an ủi Dung Hà: " Trong biệt uyển nhà chúng ta nuôi mấy con Khổng Tước, lần sau ta dẫn chàng đi xem."

"Được. " Dung Hà cảm khái nói: " Trước có một chữ chi sư, hiện có Họa Họa làm ta hỏi một chút chi sư*."

*Hình như ý của anh là lúc trước đã có 1 thầy, hiện tại thêm Hoạ Hoạ làm thầy cho anh ấy ^^

Y hành lễ đệ tử với Ban Hoạ: "Đa tạ Họa Họa tiên sinh."

Ban Họa che miệng cười khẽ, ngay cả đuôi lông mày cũng nhiễm ý cười, ánh nắng chiếu vào tóc nàng, cả người nàng như đang phát sáng. Dung Hà mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng hơn.

Phủ Trung Bình Bá, Tạ Khải Lâm vừa đi đến cửa, liền nhìn thấy tổng quản thái giám trong cung Hoàng Hậu dẫn theo mấy tiểu thái giám đi ra. Hắn dừng bước chân lại, vấn an đối phương.

“Chào Tạ nhị công tử " Tổng quản thái giám nở nụ cười ôn hòa nói: " Tạp gia chạy thay Hoàng Hậu nương nương, đưa chút lễ vật tới cho Tạ tiểu thư."

"Đa tạ Hoàng Hậu nương nương, làm phiền công công rồi." Tạ Khải Lâm nói một tiếng cám ơn với thái giám, muốn kín đáo đưa cho thái giám một miếng ngọc bội, nhưng bị hắn từ chối.

"Tạ nhị công tử quá khách sáo. " Tổng quản thái giám cười nói: " Tạp gia vẫn chờ uống rượu mừng quý phủ đấy."

Tạ Khải Lâm và tổng quản thái giám khách sáo vài câu, chờ tổng quản thái giám ngồi trên lưng ngựa rồi, mới quay người vào đại môn Tạ phủ. Đi vào chính viện, muội muội và mẫu thân đang xem lễ Hoàng Hậu đưa tới, nụ cười trên mặt họ cách thật xa hắn ta vẫn có thể trông thấy.

“Khải Lâm, ngươi đã trở về?" Tạ mẫu nhìn thấy nhi tử trở về, thả trân châu trong tay xuống, gọi hắn ta ngồi xuống: "Hoàng Hậu nương nương thưởng trà mới năm nay, ta bảo hạ nhân pha cho ngươi nếm thử."

Tạ Khải Lâm nhìn thấy mẫu thân và muội muội cao hứng bừng bừng, không nói những lời đàm tiếu mình nghe được bên ngoài, thản nhiên nói: "Đã là đồ vật Hoàng Hậu nương nương thưởng, đương nhiên là đồ tốt, nhi tử cũng không phải người không biết đạo lí, không cần cố ý pha cho ta đâu."

Tạ mẫu thấy sắc mặt nhi tử khó coi, nghĩ hắn ta còn không thể tiếp nhận sự thật hỏng một con mắt, nhân tiện nói: "Nói bậy, lá trà để người ta uống, gì mà đạo lí hay không đạo lí, uống vui vẻ là được."

Tạ Uyển Dụ thả đồ vật trong tay xuống, đứng dậy đi đến ngồi xuống bên người Tạ Khải Lâm: "Nhị ca, ngươi sao vậy?"

"Ta không sao. " Tạ Khải Lâm cười miễn cưỡng, đưa tay vỗ trán Tạ Uyển Dụ:" Hôn sự giữa ngươi và Nhị Hoàng Tử điện hạ vào tháng sau, những ngày này đừng đi ra ngoài. Tâm tư người Kinh Thành phức tạp, ta lo lắng có người làm chuyện bất lợi với ngươi."

"Yên tâm đi nhị ca, gần đây mỗi ngày ta đều học quy củ ma ma trong cung phái tới, cả ngày loay hoay đầu óc choáng váng, đâu còn có thời gian tụ hội với những người khác bên ngoài. " Tạ Uyển Dụ là một ngừơi có tâm tư nhạy cảm, nàng ta thấy sắc mặt Tạ Khải Lâm không đúng, đoán được có thể hắn ta đã nghe được gì đó: "Ca, có phải ngươi đã nghe được gì bên ngoài không?"

Tạ Khải Lâm cười: "Không sao, ngươi suy nghĩ nhiều rồi."

"Nhị ca, ngươi đừng gạt ta, nhất định là có chuyện gì. " Từ nhỏ tình cảm giữa Tạ Uyển Dụ và Tạ Khải Lâm vô cùng tốt, cho nên đối phương nói láo, nàng ta sẽ nhìn ra được: " Có liên quan tới ta, cho nên ngươi mới không muốn nói?"

"Không liên quan đến ngươi. " Tạ Khải Lâm lắc đầu: " Hôm nay ta ở bên ngoài gặp được Phúc Nhạc Quận Chúa."

“Nàng ta?" Biểu lộ Tạ Uyển Dụ có chút phức tạp, đáng lẽ nàng ta cực kỳ ghét Ban Họa, mặc dù hiện tại vẫn ghét như cũ, nhưng không đến mức

có ý nghĩ trừ đi cho sướиɠ.

Nàng ta chân chính không thích Ban Họa, từ lúc nàng đính hôn với Nhị ca. Khi đó có người ám chỉ bên tai nàng ta, Ban Họa không xứng với Nhị ca nàng ta, Nhị ca nàng ta và Ban Họa ở cùng một chỗ, tình cảm giữa nàng ta và Nhị ca nhất định sẽ lạnh nhạt hơn.

Khi đó là ai nói?

Tạ Uyển Dụ lắc đầu, làm sao cũng không nhớ rõ mặt người kia, có lẽ... Không chỉ một người nói qua với nàng ta?

Nghĩ đến Nhị ca và Ban Họa từng có quan hệ là hôn phu hôn thê, khó trách Nhị ca nhìn thấy nàng ta, sẽ có điều luống cuống. Nàng ta vô ý thức liền mở miệng nói: " Ca, sau này ca tránh xa nàng ta một chút, bên ngoài đều nói, bát tự nàng ta không tốt, khắc ngươi rồi..."

"Uyển Dụ. " Tạ Khải Lâm cau mày cắt ngang lời của muội muội: "Đó chỉ là lời nói xấu đầu đường cuối ngõ của đám ngu tri thôi, ta chưa từng để trong lòng, ngươi cũng không cần coi là thật, huống chi... Huống chi năm đó ta và Phúc Nhạc Quận Chúa có hôn ước, cũng không xảy ra chuyện gì không tốt cả."

Bên ngoài nói xấu muội muội, Ban Họa sẽ đứng ra trách cứ bọn họ, mà muội muội của mình vẫn không quên thù cũ với Ban Hoạ, trong lòng Tạ Khải Lâm có chút khó chịu, là Tạ gia bọn họ có lỗi với Phúc Nhạc Quận Chúa. Chỉ mong sau này, quãng đời còn lại của Phúc Nhạc Quận Chúa có thể vui vẻ, Dung Quân Phách quan tâm nàng thực lòng, đừng giống hắn ta lập trường không kiên, làm ra chuyện tổn thương nàng.

"Gì mà đầu đường cuối ngõ, giữa quý nữ cũng có rất nhiều người nói nàng ta như vậy. " Tạ Uyển Dụ bĩu môi nói: " Không phải ngươi từng có hôn ước với nàng ta, liền giúp nàng ta nói chuyện chứ?"

"Uyển Dụ, đủ rồi, sau này ngươi sắp thành thành Nhị Hoàng Tử phi, những lời nói này là cấm kỵ hoàng gia, nếu như ngươi không quản được miệng của mình, sớm muộn gì cũng đưa tới cho ngươi tai họa." Mày Tạ Khải Lâm nhíu chặt hơn: "Lâm Phi bên cạnh tiên đến năm đó, chính là vết xe đổ."

"Ta chỉ nói một chút trong nhà mà thôi. " Tạ Uyển Dụ bị Tạ Khải Lâm nói đến có chút sợ hãi, nhỏ giọng nói: " Cùng lắm thì sau này ta sẽ không nói."

“Được, được rồi, các ngươi bớt tranh cãi lại đi. " Tạ mẫu đứng ra hoà giải: "Buổi trưa đã xong, chuẩn bị dùng cơm nào."

"Họa Họa, nghe nói hôm nay con và Quân Phách ra ngoài?" Ban Hoài thấy Ban Hoạ dùng cơm trưa không nhiều đã để đũa xuống, cuối cùng hỏi ra lời giấu trong lòng ròng rã một buổi trưa: "Chơi vui không?"

Ban Họa cẩn thận hồi tưởng thật lâu, khẳng định gật đầu: "Chàng ấy rất thú vị."

Bả vai Ban Hoài trong nháy mắt xụ xuống, nhìn có chút đáng thương: "Ồ."

"Nhưng con vẫn mong phụ thân dẫn con ra ngoài tắm suối nước nóng. " Ban Họa một mặt mong đợi nhìn Ban Hoài: " Lúc nào chúng ta có thể đi?"

"Mấy ngày nữa đi, ta đã để hạ nhân đến suối nước nóng trong trang dọn dẹp rồi. " Ban Hoài ưỡn vai lập tức lấy lại tinh thần: "Mấy ngày nay thời tiết không tốt lắm, đi lên núi dễ nhiễm phong hàn."

"Ừm!" Ban Họa gật đầu mạnh một cái, bắt đầu thương lượng với Ban Hoài lên suối nước nóng trong trang cần đem theo thứ gì, bên trong điền trang sửa sang lại suối nước nóng có hợp bơi lội hay không, hai phụ tử rất nhanh liền quên Dung Hà ra sau đầu.

Ban Hằng yên lặng nhìn Ban Hoài, phụ thân, có phải người đã quên gì hay không?

Thật ra hắn thật sự rất muốn biết, tỷ tỷ và Dung Bá gia đến tột cùng đi chơi nơi nào?

"Bá gia, áo choàng giặt sạch rồi, cần phái người trả lại cho Phúc Nhạc Quận Chúa không?" Một vị ma ma cẩn thận từng li từng tí nâng một bộ áo choàng đứng trước mặt Dung Hà, cứ như trong tay mình nâng một món trân bảo hiếm có.

"Không được. " Dung Hà vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve áo choàng, cười yếu ớt nói: " Đợi hiếu kỳ của nàng ấy qua đi, ta sẽ tặng nàng áo choàng xinh đẹp hơn, cái này cứ giữ trong phủ."

Ma ma ngầm hiểu, cầm áo choàng lui xuống.

Y trở lại thư phòng, từ trong khe bí ẩn lấy 《 Trung Thành Luận 》ra, lật ra một tờ trong đó.

《 Trung Thành Luận 》 vẻn vẹn không chỉ dạy người đạo vi thần, đạo làm vua, trong quyển sách này còn viết rất nhiều bí văn, chỉ là phương thức ghi lại hết sức phức tạp, người bình thường coi như xem cũng xem không hiểu bên trong cất giấu tin tức gì.

Tuy y biết trong quyển sách này giấu giếm rất nhiều tin tức hữu dụng, nhưng mà tự mình phái người tra tìm thật lâu cũng không thu hoạch được gì, không nghĩ tới cuối cùng quyển sách này lại dễ dàng được người ta bỏ vào tay y.

Cất giấu vô số bí mật tiền triều, thậm chí còn ghi chép tiền triều bảo tàng chi địa thư tịch, cứ như vậy nằm trong tay y.

Lại lật một tờ, lần nữa y thấy được rùa đen nhỏ ngây thơ chân thành, nghĩ đến bộ dáng Ban Họa buồn bực ngán ngẩm cầm bút vẽ rùa đen lên trên, Dung Hà lại nhịn không được cười ra tiếng.

"Bá gia. " Một giọng nói ngoài cửa sổ: "Vương Khúc cầu kiến."

Dung Hà thu liễm lại nụ cười trên mặt, trả sách về chỗ cũ: "Vào đi."

Đi vào cửa chính là một nam nhân trung niên ăn mặc y phục của Bá phủ, ông ta nhìn thấy Dung Hà liền hành đại lễ, bị Dung Hà dùng tay vịn chặt: "Vương tiên sinh không cần đa lễ như vậy."

"Bá gia, thuộc hạ vô năng, phí hết thời gian một năm, mới tra được chứng cứ Thạch Sùng Hải mua quan bán tước. " Vương Khúc móc ra thư tín trong tay: "Thạch Sùng Hải là người hết sức cẩn thận, hình như từ trước tới giờ không lai vãng thư tín cùng người khác, mặc dù có thư tín cũng dùng danh hiệu, thậm chí ngay cả chữ viết cũng cố ý biến hóa."

"Lần này nếu không phải Nghiêm Huy thất thế, khiến ông ta nhất thời đắc ý quên hình, thì ông ta sẽ không lộ chân ngựa ra. " Vương Khúc suy nghĩ, có chút không yên lòng nói: " Bá gia, Thạch Sùng Hải là lão hồ ly, ngài nhất định phải cẩn thận."

" Hồ ly giảo hoạt, cũng sẽ lộ ra đuôi lớn thôi. " Dung Hà tiếp nhận thư tín, sau đó bỏ một bản vào

quyển sách nhìn không đáng chú ý nhất: " Một năm này Vương tiên sinh đã khổ cực, trước tiên nên nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày."

"Vì Bá gia chọn mua thư hoạ yêu thích, chính là trách nhiệm của thuộc hạ, không dám giành công."

Dung Hà bảo người dẫn Vương Khúc đi tắm rửa thay y phục, lại chuẩn bị cho ông ta một phòng thoải mái dễ chịu, để Vương Khúc thấy được

Bá phủ ấm áp.

Màn đêm sắp buông xuống, Đỗ Cửu vội vàng chạy về phủ, nhìn thấy Dung Hà thì hành lễ, câu nói đầu tiên chính là: "Bá gia, Vương Khúc đã trở về sao?"

Dung Hà nhẹ gật đầu, trầm ngâm chốc lát nói: "Rút người chúng ta bố trí ở Tạ gia về, Tạ gia đã là mặt trời lặn phía tây, tùy bọn họ thôi."

Hai đứa con trai Tạ gia, một bị phế đi chức quan, chờ đợi trong lao một hai tháng, tính tình u ám lưu luyến tửu quán; một bị mù mắt, dáng vẻ nặng nề, ngược lại đây là chuyện tốt với họ, nếu chèn ép quá mức, ngược lại có khả năng dẫn tới chó gấp quá nhảy ra tường.

Tháng hai sắp đi qua, tháng ba sắp đến, ngay tại thời điểm đào hoa đua nở khắp núi đồi, quý tộc nam nữ trong Kinh Thành đều cưỡi ngựa mà đạp thanh ra vùng ngoại ô, Thạch Phi Tiên là một quý nữ tài mạo song toàn, tất nhiên cũng cùng một số tài nữ kết thúc thi xã, lúc rảnh rỗi cùng một chỗ làm thơ luận vẽ, nàng ta và mấy quý nữ tài danh, được người đọc sách trong Kinh Thành phong một danh hào nhã nhặn, đó chính là Lục tiên tử Trúc Lâm.

Bởi vì nơi các nàng thi xã xây trong rừng trúc, cho nên danh hào nhã nhặn này từ đó mà đến.

Lần tụ hội lúc đầu này, vẫn như cũ là những cô nương các nàng tự ngu tự nhạc* gϊếŧ thời gian, nhưng không biết quý nữ nhà ai không hiểu chuyện, nói ra một câu để bầu không khí toàn trường đều cứng ngắc.

*tự tiêu khiển

"Các ngươi biết vị hôn thê của Thành An Bá là ai không?"