Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 23: Hi!

Editor: icefly999

“Ngươi đây là..... Muốn chết. “

Sâu trong đôi mắt Chu Trạch hiện ra màu đen sáng bóng chứng tỏ tại giờ khắc này hắn rất phẫn nộ.

Đúng là hắn tu hú chiếm chỗ chim khách,nhưng vậy thì thế nào? Ngươi có thể trả thù nhưng không thể không có tiền đồ đến mức bỗng nhiên công kích khiến ta dùng sức mạnh đối với vợ ngươi.

Chu Trạch mở tay phải của mình ra, màu đen ở móng tay hắn chậm rãi sinh ra, từng sợi từng sợi như sương mù vờn quanh.

Nhiều khi giải pháp chân chính để giải quyết một vấn đề nằm ở lập trường của bản thân mình. Đứng ở lập trường của Chu Trạch căn bản là không có biện pháp xác định cái gì đúng cái gì sai. Tất cả hành động của hắn đều dựa trên nguyên tắc là hắn muốn sống.

“ Mặc kệ ngươi giấu mình ở nơi nào, ta đều muốn đem ngươi lấy ra.....Cho dù là ngươi đang ở trong thân thể này! “

Khuôn mặt Chu Trạch bắt đầu vặn vẹo, móng tay của hắn bắt đầu đâm vào l*иg ngực mình.

“ Hí....iiii....”

Đau đớn kịch liệt đến mức hắn không thể chống đỡ mà run rẩy. Toàn bộ cơ thể Chu Trạch run rẩy rồi trực tiếp té ngã trên mặt đất.

Chu Trạch có chút mờ mịt. Căn bản Từ Nhạc không tồn tại. Vừa rồi hắn mạo hiểm lấy linh hồn của chính mình nghiệm chứng, kết quả là trong khối thân thể này chỉ có duy nhất linh hồn của Chu Trạch hắn. Từ Nhạc căn bản không tồn tại.

Chu Trạch một lần nữa gắng gượng đứng lên, nhìn chính mình trong tấm gương đã bể tan tành. Lần này chờ thật lâu nhưng người trong gương vẫn không có chút biến hóa nào. Từ Nhạc đã sớm không tồn tại. Như vậy những hành động lúc trước đối với bác sĩ Lâm đều là bản tính của hắn sao?

không !

Điều đó không có khả năng,

không có khả năng!

không thể nào.

Chu Trạch lần đầu tiên cảm thấy chính mình trong gương thật xa lạ. không phải bởi vì hắn thay đổi thân thể hay dung nhan, mà là nội tâm và linh hồn so với trong nhận thức của hắn không giống nhau.

Thân thể cùng linh hồn, đến cùng cái nào mới thật là chính mình?

Từ xưa đến nay, rất nhiều nhà khoa học, nhà tư tưởng lớn đều có cùng một đáp án tương tự. Thân thể sẽ biến hóa và mục nát, nhưng linh hồn có thể vĩnh viễn tồn tại.

Chu Trạch cũng cho rằng, hắn vẫn còn là Chu Trạch, vẫn là chính mình, chỉ đơn giản là thân thể thay đổi mà thôi.

Nhưng hiện tại hắn bắt đầu sợ hãi. Bởi vì nếu như linh hồn Từ Nhạc đã sớm không tồn tại đồng nghĩa với việc thay đổi là chính bản thân hắn.

..........

“ Em đi ngủ đi, Thân ái “

“ Ừ, em mang con gái đi nghỉ trước rồi, anh cũng sớm chút làm xong rồi nghỉ ngơi. “

“ Được rồi, đợi anh đem phương án trị liệu này sửa đổi xong đã. “

Vương Kha nhẹ nhàng vặn vẹo uốn éo thân thể, ngáp một cái. hắn xác thực rất muốn nghỉ ngơi, nhưng mà công việc còn phải làm cho xong. Mới ngoài ba mươi mà trên đầu hắn đã bắt đầu xuất hiện tóc trắng rồi. Nam nhân ở cái tuổi này thật vô cùng mâu thuẫn. không liều mạng làm việc đi dưỡng lão thực sự quá sớm. Liều mạng mà nói, thì thân thể bắt đầu xuống dốc rồi.

“ Đinh đinh đinh..... đinh đinh đinh.... “

Vương Kha khẽ nhíu mày. đã trễ thế này còn ai đến nhà nữa.

hắn đi đến nhìn thoáng qua màn hình liên lạc thấy đứng ngoài của là một người đàn ông mặc áo khoác màu đen. hắn hỏi: “ anh là ai? “

“ Tôi đến tìm Vương Kha. Là một người bạn giới thiệu tôi đến đây. “

“ thật xin lỗi, nếu như có chuyện gì ngày mai anh có thể liên lạc với phụ tá của tôi trước... “

“ Chu Trạch giới thiệu tôi đến đây. “ Người đàn ông ngoài cửa nói.

Nghe được cái tên này, Vương Kha sửng sốt một chút sau đó mở cửa.

Đối phương thoạt nhìn có chút trẻ tuổi, khoảng chừng hai mươi lăm tuổi.

“ Vào đi “. Vương Kha mời đối phương ngồi xuống rồi tự mình rót cho hắn một chén trà.

Chu Trạch ngồi trên ghế salon, nhìn người bạn tốt ngày xưa của mình.

hắn vẫn không thay đổi, vẫn ở chỗ cũ tiếp tục phấn đấu vươn lên. Cùng là những đứa trẻ lớn lên từ cônhi viện,mối quan hệ của bọn họ rất tốt. Hơn nữa trong số những đứa trẻ đi theo lão viện trưởng những năm gần đây, bọn họ được coi là những người có tiền đồ nhất.

Chu Trạch tuổi còn trẻ đã là phó chủ nhiệm ở bệnh viện. Vương Kha đã có phòng chẩn trị tâm lý riêng của mình. Phòng khám của hắn không phải mở ở vị trí chật chội xa xôi, mà chính là mở ở trung tâm thành phố Thông Thành, bên cạnh siêu thị Nam Đại.

Chính là ngôi biệt thự này, cũng không phải người bình thường có thể mua được.

“ anh biết Chu Trạch sao? “ Vương Kha hỏi trước.

“ Ừ, đã mất nửa năm trước. “ Chu Trạch trả lời, sau đó nâng chung trà lên uống một ngụm. hắn vẫn thích uống trà Mao Tiêm, khẩu vị vẫn không thay đổi a.

“ Tìm tôi có chuyện gì không ? “

“ Xem bệnh “

“ Xem bệnh? “. Vương Kha ho khan một tiếng, “ anh có thể hẹn trước. “

“ Rất gấp.” Chu Trạch nhìn vào mắt Vương Kha. “ Vô cùng gấp. “

Vương Kha trầm mặc sau đó cười cười, gật gật đầu sau đó nói : “ Mời cùng tôi đến thư phòng. “

Mặc kệ đối phương đột nhiên đến có thất lễ hay không, đưa ra yêu cầu có đường đột hay không. Nhưng đối phương lại là bạn của Chu Trạch, Vương Kha cũng không có cách nào từ chối.

Chu Trạch đến thư phòng Vương Kha ngồi xuống, còn Vương Kha đi thay một thân áo trắng đến biểu hiện hắn trịnh trọng.

“ nói một chút tình huống của anh đi. “ Vương Kha chuyển động bút máy trong tay. Đây là một cây bút máy màu vàng sậm, dưới ánh đèn trong thư phòng nhìn rất là chăm chú.

Chu Trạch chậm rãi lắc đầu, “ không nên tiến hành thôi miên đối với tôi, cho dù là cấp bậc thôi miên đơn giản. “

Vương Kha gật đầu rồi buông bút máy xuống.

“ Tôi có thể có chút... phân liệtnhân cách. “ Chu Trạch nói.

“ anh hãy nói cụ thể một chút. “ Vương Kha hỏi.

“ Tôi cảm giác trong thân thể tôi có một tính cách khác tồn tại. Trong một thời khắc nào đó, tính cách người kia bỗng nhiên sẽ ảnh hưởng đến cách làm việc của tôi. Có nhiều việc tôi xác định được đó khôngthể là việc tôi có thể làm ra. Tôi là một người rất biết tự kiềm chế.“

“Là dấu hiệu phân chia nhân cách? “ Vương Kha híp híp mắt. “ đã bao lâu rồi. “

“ Chỉ mới gần đây thôi. “

“ Như vậy đi, bằng cảm giác của mình, anh hãy vẽ ra nhân cách thứ hai của anh. Hãy vẽ ra hình dạng của hắn dù anh chưa bao giờ thấy qua hình dạng chân thực của hắn. “

Vương Kha đưa tờ giấy trắng và cây bút máy đến trước mặt Chu Trạch.

“ Nhân cách thứ hai sao? “ Chu Trạch hỏi.

“Đúng. “ Vương Kha gật gật đầu.

“ Nhưng.... nghiêm khắc trên ý nghĩa mà nói, tôi chính là nhân cách thứ hai. “ Chu Trạch chỉ chỉ mình, “ hiện tại, hắn chính là nhân cách vốn có của cỗ thân thể này. “

Ánh mắt Vương Kha ngưng tụ, bắt đầu một lần nữa đánh giá kỹ Chu Trạch.

“ Ý anh nói là trạng thái của anh bây giờ chính là nhân cách thứ hai? “

“ Dựa theo lý luận của anh để hình dung thì chính là vậy. “ Chu Trạch trả lời.

Vốn chủ nhân của thân thể này chính là Từ Nhạc. Chu Trạch là người từ ngoài đến nên Chu Trạch thuộc về nhân cách thứ hai.

“ anh đã gϊếŧ hắn rồi? “ Vương Kha hứng thú hỏi... hiện tại hắn có chút hưng phấn.

“ Xem như là thế đi. Hơn nữa ta tin rằng hắn không nhìn thấy. “ Chu Trạch đáp.

“ Vậy cái này kỳ thật có thể tính là hành vi gϊếŧ người. “ Vương Kha nhắc nhở. “ Mặc dù về phương diện pháp luật không có cách nào phán định loại hành vi này, nhưng tôi vẫn muốn khiển trách anh.

“ Sau khi khiển trách kết thúc thì sao?”

“ anh tìm đến tôi là muốn tìm biện pháp triệt để thoát khỏi sự ảnh hưởng của nhân cách thứ nhất? “

“ Đúng vậy. “

Vương Kha bắt đầu chuyển động bút máy. Lần này không phải bởi vì thôi miên, mà vì hắn đang tự hỏi.

“ Tôi không biết có nên giúp anh hay không, bởi vì theo như tôi quan sát, anh đã gϊếŧ một người vốn đang tồn tại. Nếu như tôi giúp anh “ hủy thi diệt tích”, như vậy tôi liền biến thành đồng lõa. “

“ Giúp tôi. “ Chu Trạch nói.

“ Tôi cần phải suy nghĩ một chút. “ Vương Kha trầm ngâm một chút.

“ không cần cân nhắc, giúp tôi. “ Chu Trạch thúc giục nói, ngay sau đó Chu Trạch lại nói : “ Nhị Đản Ca. “

Khi tiếng “ Nhị Đản Ca “ này nói ra, Vương Kha bỗng nhiên biến đổi sắc mặt, hắn có chút bất ngờ nói : “ Chu Trạch ngay cả cái tên này cũng nói cho anh biết rồi hả? “

Chu Trạch gật gật đầu.

Vương Kha ngẩng đầu, có chút xoắn xuýt, nhưng vẫn khẽ cắn môi, bắt đầu cầm lấy bút máy ghi tờ đơn:

“ Tôi kê cho anh một chút thuốc, những thuốc này kỳ thật chỉ có tác dụng phụ trợ, giúp anh ổn định tâm tình và ổn định giấc ngủ. “

“ Vậy thì không cần kê. “ Chu Trạch nói.

“ Bước quan trọng nhất chính là anh cần thay đổi hoàn cảnh. “ Vương Kha không để ý lời Chu Trạch nói, tiếp tục viết đơn thuốc.

Rất nhiều người đều cho rằng tư tưởng của một con người đều ký thác tại linh hồn. Tuy ra trên thế giới này đến cùng có tồn tại linh hồn hay quỷ hồn hay không vẫn là vấn đề chưa được giải đáp. Nhưng bản thân thuyết pháp này vẫn không chính xác. Kỳ thật, thân thể của chúng ta, ánh mắt của chúng ta, và rất nhiều bộ vị khí quan khác đều có thể chứa đựng một “ Linh hồn” khác. Ví dụ như vận động viên thông qua vô số lần lặp lại huấn luyện có thể tạo ra “ Cơ bắp trí nhớ “ cùng với “ Tâm lý ám chỉ “… anhcó thể đem nó lý giải thành một loại quán tính.

anh là nhân cách thứ hai, gϊếŧ chết nhân cách thứ nhất.

Nhưng nhân cách thứ nhất đã tồn tại và vận hành trong cỗ thân thể này quá lâu nên chính mình sinh ra quán tính, có trí nhớ của mình. Có đôi khi anh sẽ đột nhiên làm ra một số hành động không thể giải thích được, sau đó sẽ cảm thấy khϊếp sợ và kinh ngạc. Làm cho anh sinh ra cảm giác nhân cách thứ nhất vẫn còn tồn tại.

thì ra là vì nguyên nhân này.

Trước hết anh hãy chặt đứt các quan hệ trên internet, xây dựng vòng tròn cuộc sống thuộc về chính anh, để cỗ thân thể này một lần nữa thích ứng với anh, đem quán tính trước kia triệt tiêu thì vấn đề cũng sẽ giải quyết xong.

“ Kỳ thật tình huống hiện tại của anh không nghiêm trọng lắm, suy nghĩ của anh rõ ràng rất ăn khớp. Vượt qua nó chỉ là vấn đề thời gian thôi “ Vương Kha cười cười.

Thời điểm này có người gõ cửa thư phòng.

“ anh yêu, có khách sao?”

“ Đúng, giúp anh rót hai ly cà phê nhé. “

“ Tốt”

Chu Trạch nghĩ tới bác sĩ Lâm, nghĩ tới nhạc phụ nhạc mẫu và cô em vợ của mình.

Hoàn toàn chính xác.

Ngay từ đầu hắn đã bài xích quan hệ của người kia, thậm chí muốn đoạn tuyệt.

Nhưng mà không biết từ lúc nào hắn bắt đầu chấp niệm việc cô ấy không cùng hắn ngủ.

“ Đoạn tuyệt quan hệ cần thời gian bao lâu? “ Chu Trạch hỏi.

“ không cần lâu đâu. “ Vương Kha nhún nhún vai, lộ vẻ nhẹ nhõm “ Từ khi anh vào cửa đến giờ tôi vẫn quan sát anh, anh làm cho người ta có cảm giác, nói như thế nào đây. anh là nhân cách thứ hai, nhưng tôi cảm thấy đây là một ca bệnh nhân cách thứ hai đem nhân cách thứ nhất gϊếŧ chết triệt để nhất. “

“ Giống như là … mượn xác hoàn hồn quái lạ trong tiểu thuyết cổ đại. Rất dứt khoác, rất lưu loát, thậm chí có thể dùng từ “ Hoàn mỹ “ để hình dung. hiện tai anh có thể lý giải như anh uống thuốc có tác dụng phụ rất nhỏ, dựa vào sức miễn dịch của bản thân có thể hoàn toàn vượt qua, nhưng cũng mất khoảng hai ba tháng. Về sau anh một lần nữa nối lại các mối quan hệ trước kia là được rồi, không có vấn đề gì. “

Chu Trạch gật gật đầu “ Cám ơn. “

“ không cần khách khí. “

“ Cà phê đã đến, “

Cửa thư phòng bị đẩy ra, một người phụ nữ bưng hai ly cà phê đến đặt trên bàn sách.

Chu Trạch nhìn về phía người phụ nữ, người ấy cũng nhìn về phía Chu Trạch.

Sau một khắc, Chu Trạch tâm bỗng nhiên khẽ động. Sắc mặt cô gái cũng biến đổi.

“ Như thế nào, các người có quen biết? “ Vương Kha hỏi.

“ Ừ, anh ta chính là chồng bác sĩ Lâm, Từ Nhạc. “ Vương phu nhân đáp.

“ A? “ Vương Kha có chút kinh ngạc đứng lên, chủ động tới bắt tay Chu Trạch tỏ vẻ cảm tạ.

Lúc trước người đàn ông ở trước mặt chỉ là người được giới thiệu bởi người bạn đã qua đời của mình. Nay hắn lại là ân nhân cứu mạng con gái mình, quan hệ dĩ nhiên càng gần thêm một bậc.

Chu Trạch ứng phó qua loa, trong đầu thật ra đang suy nghĩa có nên hay không nhắc nhở hắn vì hết lòng chăm lo cho sự nghiệp nên không quan tâm đến vợ mình, đến mức lần gần nhất vợ hắn còn trầm mê không thể “ uốn xoăn tóc “.

Suy nghĩ một chút hay là chờ sau khi rời đi sẽ nặc danh nhắc nhở. Mặc dù nói hai người bởi vì biết rõtính nết đối phương, đều một lòng đặt sự nghiệp lên trên nhưng cũng không phải không can thiệp lẫn nhau. Giao tình và trí nhớ khi con bé đều không thay đổi, nhưng bọn hắn cũng không có thói quen tan sở xong cùng nhau uống ly rượu ngồi tâm sự. trên thực tế nếu như không phải lần này vấn đề có chút khó giải quyết, Chu Trạch sẽ không đến tìm Vương Kha.

hắn kết hôn, Chu Trạch không biết. hắn có con, Chu trạch cũng không biết. Nhưng lúc cần giúp đỡ hắnkhẳng định sẽ báo tên mình.

Vương Kha cùng vợ hắn tiễn Chu Trạch về nhà, nhưng Chu Trạch từ chối ý tốt muốn lái xe đưa hắn về của Vương Kha.

“ anh nói hắn tới tìm anh để làm gì? “

“ Xem bệnh. “ Vương Kha đáp. “ Em nói hắn mở một tiệm sách? “

“ Ừ, loại tiệm sách kèm với tiệc trà. “

“ Vậy được, nếu có cơ hội anh cũng muốn đi xem một chút. “

Chu Trạch vừa mới ra khỏi phạm vi khu biệt thự, bỗng nhiên trong lòng có cảm giác kỳ lạ, hắn dừng bước, xoay người nhìn về phía sau ngôi biệt thự.

Tại ban công biệt thự, có một đứa bé đang đứng, cô bé ôm một con gấu bông màu trắng, mặc áo ngủ màu đỏ. Gió thổi tóc cô bé lay động, làn váy bồng bềnh, như cô bé lại lù lù bất động như không có chút cảm giác nào. Chỉ là đôi mắt kia một mực nhìn xuống dừng trên người Chu Trạch.

Chu Trạch sắc mặt ngưng trọng, thân thể cũng có chút căng lên. Nhưng cảm giác khẩn trương chậm rãi rút đi, việc của Từ Nhạc làm tâm trạng hắn áp lực cũng không còn nên Chu Trạch rất buông lỏng.

Nhưng Chu Trạch cảm thấy hắn không chỉ phải nhắc nhở người bạn chơi từ nhỏ vợ hắn có vấn đề, mà con gái hắn giống như cũng có vấn đề a.

Lặng yên, Chu Trạch từ đáy lòng đối với người bạn thân từ nhỏ của mình cũng có chút đau lòng. Kiếp trước đến cùng mình làm ra cái nghiệt gì, mới có thể có loại “ Hạnh phúc mỹ mãn “ này. Nghĩ đến đây, khóe miệng Chu Trạch lột nụ cười khổ. Sau một khắc, đối với ánh mắt cô bé trên ban công, Chu Trạch nâng tay lên, hướng cô bé huơ huơ nói :

“ Hi! “