Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 58: Xé Rồi!

Đây có lẽ là lần bị tổn thương sâu sắc nhất của Hứa Thanh Lãng.

Khi đàn ông yêu thích ai đó sẽ thể hiện bản thân trước mặt người khác phái, chặt chém mình trâu bò, ra vẻ đắc ý khoa trương, giống như một con tinh tinh đực lúc tìm bạn đời sẽ thích đánh thùm thụp vào ngực mình, miệng không ngừng phát ra tiếng:

- A a ú ú ú ú ú!

Ở trong mắt Châu Trạch, gương mặt mị thái của Hứa Thanh Lãng giống như cái lần đầu tiên định phóng thích cái loại tín hiệu muốn tìm bạn đời mà hắn từng thấy.

Chỉ đáng tiếc là, cái câu nói kia của cô gái: phòng ốc của anh là căn phòng mà công ty nhà tôi thu xếp.

"Rắc!"

Tựa như thứ gì đó vỡ vụn.

Hứa Thanh Lãng hận không thể một tay ôm ngực khuỵu xuống.

Đau.

Đau quá.

Đau thấu tim gan,

Cô gái chầm chậm đứng dậy, nói với Châu Trạch:

- Ông chủ, add wechat đi, nếu như về sau định hợp tác, có thể liên hệ với em.

- Được. - Châu Trạch đương nhiên sẽ không cự tuyệt.

Sau khi thêm wechat, cô gái liền dắt chú chó Corgi của mình rời đi.

Hứa Thanh Lãng thở ra một hơi nhẹ nhõm, vung vung tay, chậm rãi quay người, rời khỏi tiệm sách.

Anh ta cần phải dưỡng thương một khoảng thời gian.

Khóe miệng Châu Trạch lộ ra ý cười, xem ra, ít nhất mấy ngày gần đây, mấy chữ hai mươi mấy căn phòng chắc anh ta sẽ không xuất hiện bên miệng Hứa Thanh Lãng nữa.

Quay đầu lại, Châu Trạch nhìn thấy Bạch Oanh Oanh đang ngồi ngây ngốc trên ghế nhựa, không, không phải ngây ngốc, nói một cách chính xác, cô ấy đang cầm đọc một cuốn sách tên "Những câu Châuyện của triều đại nhà Minh".

- Ông chủ, cái "nước quá lạnh" mà anh nói với con quỷ ấy là có ý gì?

Ký ức của nữ thi đa phần đều kế thừa từ Bạch phu nhân, ở niên đại ấy, nữ nhân đọc sách thực ra cũng không nhiều, hiển nhiên không thể "học rộng hiểu nhiều" như đám đàn ông cần thi cử lấy công danh.

Còn như tài nữ hội tụ một nhà trong "Hồng lâu mộng", có lẽ cũng chỉ có thể xuất hiện ở trong sách thôi.

- Ông ta là thủ lĩnh trong làng văn học cuối thời Minh, hình như từng làm Lễ bộ Thượng Thư, quân Thanh tới cửa, Đại Minh sắp diệt vong, ông ta Châuẩn bị tuẫn táng theo quốc gia, ái thϊếp của ông ta là Liễu Như thị cũng Châuẩn bị tuẫn táng theo ông ta, kết quả ái thϊếp nhảy xuống rồi, ông ta trước sau không dám nhảy, nói một câu: Nước lạnh quá. Cuối cùng đi đầu hàng Mãn Thanh.

- Vậy người này thật chẳng ra gì, ông chủ, anh dùng cái này để mỉa mai con quỷ đó à? - Bạch oanh Oanh hỏi.

- Trên thực tế, Tiền Khiêm Ích tuy cuối cùng đầu hàng nhà Thanh nhưng vẫn luôn lén giúp đỡ thế lực phản Thanh, còn thông báo tin tức cho quân đội phản Thanh, cũng từng vì Chuyện này mà bị triều Thanh hỏi tội.

- Chuyện này... - Bạch Oanh Oanh không biết nên đánh giá người này như thế nào.

Cô ấy rất đơn thuần, giống như người già với trẻ nhỏ khi xem phim truyền hình luôn thích hỏi thằng:

- Người này là người tốt, hay là người xấu.

Đối với rất nhiều người mà nói, thế giới này, không phải đen, thì là trắng, còn về khu vực màu xám, quá phức tạp, quá khó hiểu, dứt khoát coi như không thấy.

- Cái vị mà tôi vừa mới ném vào địa ngục ấy, thực ra bản chất cũng không khác Tiền Khiêm Ích là mấy. - Châu Trạch cười một tiếng, cầm cốc trà lên, ngồi xuống chiếc ghế ở sau quầy.

- Vậy mà anh còn tiễn ông ta tới địa ngục? - Bạch Oanh Oanh có chút không hiểu nói - Chí ít, anh mở một mắt nhắm một mắt, để cho ông ta ở trên dương gian thêm chút ít thời gian là được mà?

Châu Trạch lắc đầu:

- Cô bắt đầu thấy thương hại ông ta rồi hả?

- Nước quá lạnh, Chuyện thường tình của con người thôi mà. - Bạch Oanh Oanh hơi Châu mỏ - Tôi hiện tại chết rồi, trở thành cương thi, nếu như tôi mà còn sống, tôi cảm thấy không cho quốc vương và quần thần cùng nhau tuẫn táng,có lẽ cũng chỉ có lựa chọn của bản thân mới đúng. Chết, đương nhiên có thể được ca ngợi, không chết, cũng có thể hiểu được.

- Phán quan nói ông ta có lẽ chết vào ngày hôm đó, thực ra như vậy mới đúng. - Châu Trạch đặt cốc nước xuống - Tôi vốn dĩ đã chết rồi, lại mượn xác hoàn hồn trở lại, bản thân tôi kì thực đang cố gắng sống qua ngày, tôi vốn không nên có cái tư cách đi hỏi người khác có nên chết đi hay không. Cô cũng cảm thấy như vậy phải không?

Bạch Oanh Oanh gật đầu.

- Bất kỳ Chuyện gì, đều cần phải đặt vị trí của mình vào hoàn cảnh riêng biệt để suy ngẫm, suy ngẫm người cổ đại, suy ngẫm các kiểu hành vi của người cổ đại, chính là phải đặt mình vào cái thời đại đó, đặt mình vào bối cảnh văn hóa, phong tục... của cái thời đại đó.

Dùng con mắt hiện đại để nhìn, hiển nhiên dân tộc hòa hợp chính là cục diện dân tộc Trung Hoa đều là người một nhà. Nếu như đặt vào cuối thời nhà Minh, mỗi người có lẽ đều có lập trường riêng của chính mình. Cách nghĩ của cô, lại giống như lão nông dân thời cổ đại cảm thấy Hoàng đế mỗi ngày đều có thể ăn mười cái quẩy, mười cái bánh bao nhân thịt lớn vào bữa sáng vậy, chúng ta dùng tư duy của người bình thường để đặt vào vị trí của những nhân vật lớn trong lịch sử, vốn đã là sai lầm và không phù hợp rồi. Phải, Tiền Khiêm Ích sau khi đầu hàng nhà Thanh còn giúp quân phản Thanh không ít việc, thậm chí trong văn hiến mà ông ta biên soạn còn trào phúng nhà Thanh nhưng đối với ông ta mà nói, như vậy vẫn chưa đủ.

- Chưa đủ? Thật sự cần phải để ông ta chết đi sao? - Bạch Oanh Oanh không hiểu nói.

- Ông ta phải chết. - Châu Trạch vô cùng nghiêm túc trả lời - Bao gồm cả con quỷ tôi vừa mới ném xuống, ông ta cũng phải chết!

Nói xong, Châu Trạch hít sâu một hơi,

- Không chết cũng được, thoải mái mà rời đi, đi làm một lão nhà giàu, quên đi hết thảy mọi Chuyện, vứt bỏ vinh hoa phú quý, từ đó mai danh ẩn tích cũng được.

- Dựa vào cái gì? - Bạch Oanh Oanh rõ ràng là không đồng ý - Cuộc đời của mỗi người chắc hẳn đều phải nắm giữ trong tay mình.

- Đại quân tiến vào Thành Nam Kinh, Tiền Khiêm Ích là kẻ có quan hàm cao nhất ở trong Thành Nam Kinh lúc đó, ông ta dẫn theo mọi người quỳ rạp nghênh đón quân Thanh vào thành, đầu hàng Mãn Thanh. Ông ta không thể đầu hàng, cũng không có tư cách đầu hàng. Danh vọng của ông ta, thân phận của ông ta, quyền hành của ông ta, địa vị của ông ta, sự hưởng thụ của ông ta, những đãi ngộ vượt quy định của ông ta, đều là triều đình cho ông ta, cũng có thể hiểu rằng đây là quốc gia cho ông ta. Ông ta lấy được bao nhiêu lợi ích, thì đương nhiên phải gánh vác bấy nhiêu trách nhiệm. Ông ta lấy từ trong tay quốc gia nhiều thứ như vậy, địa vị cực cao, cho dù thắt lưng sắp lắc không nổi nữa, vẫn phải theo đuổi Liễu Như thị cho bằng được, có thể chồng già vợ trẻ đến vui vẻ. Vậy thì khi quốc gia cần đến ông ta, ông ta hiển nhiên cũng có nghĩa vụ đi thực hiện trách nhiệm của mình. Đây là một loại, khế ước tinh thần. Quốc gia gặp phải khó khăn, dân thường có trách nhiệm, trên thực tế dân chúng thấp cổ bé họng cho dù có ngẩng đầu, nhìn lên trời, cũng không có ai nói không phải bọn họ. Nhưng cái đám quan cổ đại ăn bổng lộc, hưởng thụ mồ hôi nước mắt của dân, bản thân bọn họ có nghĩa vụ vào lúc cái con thuyền quốc gia này sắp chìm, không tiếc hết thảy chống đỡ cho con thuyền này, thậm chí, tuẫn táng cùng với con thuyền ấy. Anh hùng khó làm, tiểu nhân dễ làm. Chúng ta càng nên vỗ tay khích lệ anh hùng, mà không phải tự đặt mình vào vị trí của tiểu nhân rồi tìm cách chối bỏ trách nhiệm. Không phải ta không làm được anh hùng, cho nên làm tiểu nhân cũng có thể hiểu được, từ trước tới nay đều không phải.

Bạch Oanh Oanh nghe xong, gật đầu cái hiểu cái không.

- Ví dụ như cái vị ở Văn miếu kia, là Ngự sử ở triều Minh, cũng tương tự như kiểm sát viên thời nay, vẫn chưa phải viện trưởng viện kiểm sát nhưng về sau ông ta đảm nhiệm Cửu khanh, cũng giống như bộ trưởng hiện giờ. Sau khi đầu hàng, còn có thể lăn lộn sống tốt như vậy, liên tục thăng chức, cô nói xem, ông ta có đáng chết hay không? Triều Minh có vị quan lớn, từng hô hào quốc gia nuôi quân trăm năm mươi năm, giữ vững khí tiết, vì đại nghĩa diệt thân, chính là vào ngày hôm nay. Nói rõ, chính là đạo lí này.

- Đầu tôi choáng quá. - Bạch Oanh Oanh lắc đầu.

- Đây là tiệm sách, tuy sách tiểu thuyết khá nhiều nhưng cô cũng có thể đọc sách khác. - Châu Trạch khẽ vặn cổ - Dù sao cô cũng không có việc gì làm.

Bạch Oanh Oanh liếc mắt nhìn Châu Trạch một cái, tỏ ý nói cứ như thể anh có việc để làm không bằng ấy.

Châu Trạch đứng dậy, vào nhà vệ sinh rửa mặt, lúc đi ra nhìn thấy Bạch Oanh Oanh đang trữ nước cho cốc trà của mình, Bạch Oanh Oanh lại hỏi:

- Đúng rồi, ông chủ, cái vị quan hô lên cái câu "quốc gia nuôi quân trăm năm mươi năm" sau này thế nào rồi?

- Ừ, bị Hoàng đế phái Cẩm Y Vệ cầm gậy hung hăng đánh cho một trận ở trước Tả Thuận Môn. - Châu Trạch nhéo mũi - Sau đó... không có sau đó nữa.

Bạch Oanh Oanh: "..."

Chủ tớ hai người hiếm khi thanh niên văn nghệ một trận, bàn về lịch sử, tán gẫu về thế giới quan, đương nhiên, cái loại bầu không khí tốt đẹp này cũng không kéo dài được bao lâu, bởi vì nữ thi lập tức ném quyển sách trên tay xuống bắt đầu chơi Vong giả Vinh diệu (*).

(*) Cách nói lái của game Vương gia Vinh diệu.

Thế nhưng trong tiệm lại tới thêm một vị khách, là một người đàn ông trung niên, tuổi tác tầm hơn bốn mươi, mặc một chiếc áo lông vũ màu đen, khuôn mặt có chút gồ ghề, quần áo hơi hư hại, xem chừng có chút mộc mạc.

- Ông chủ, có thể dán tờ thông báo ở chỗ cậu không? - Người đàn ông rất khiêm tốn hỏi Châu Trạch.

- Thông báo gì vậy? - Châu Trạch hỏi.

- Thông báo tìm người. - Người đàn ông rất thành thực trả lời.

- Dán đi. - Châu Trạch đứng dậy, đi đến cửa tiệm, nhìn thấy thông báo mà ông ta dán ở trên tường.

- Không có ảnh sao? - Châu Trạch nhìn thấy trên thông báo chỉ có chữ mà không có ảnh.

- Lúc bị ôm đi vẫn còn nhỏ, mới được mấy tháng, không có ảnh. - Người đàn ông xoa đôi bàn tay, đưa cho Châu Trạch điếu thuốc - Đừng ghét bỏ.

Châu Trạch nhận điếu thuốc, hỏi:

- Bị bắt cóc sao?

- Không phải, được nhận nuôi, lúc đấy con bé có một người chị, hồi đó không có chính sách hai con, tôi không chịu nổi khoản tiền nộp phạt, lại sợ mất đi công việc, chỉ đành đưa cho người ta nuôi. Những năm này, chúng tôi đều ngày nhớ đêm mong con bé, hi vọng có thể gặp lại nó nhưng mà gần đây chúng tôi cũng không có liên hệ gì, dù sao đưa con cho người ta nuôi dưỡng, chỉ cần người nhà người ta đối xử tốt với nó là được, chúng tôi cũng không tiện làm phiền nó, đối với nó cũng không phải Chuyện tốt.

- Ừ. - Châu Trạch gật đầu.

- Lần này, em trai nó số mệnh không tốt, mắc phải bệnh máu trắng, tôi chỉ biết mười mấy năm trước người nhận nuôi con bé ở gần khu này, cho nên chỉ có thể tìm ở chỗ này thôi.

- Chị cả của thằng bé không phù hợp, bây giờ mạng em trai nó chỉ đành dựa vào nó tới cứu thôi, chúng tôi cũng vừa hay có thể một nhà đoàn tụ.

- Em trai? - Châu Trạch cau mày, hỏi - Cô ấy năm nay bao nhiêu tuổi?

- Mười bảy rồi.

- Em trai cô ấy bao nhiêu tuổi rồi?

- Mười sáu.

- Thật đáng thương. - Châu Trạch thở dài nói.

- Đúng vậy, nó vẫn còn trẻ đang sống tốt làm sao lại mắc phải căn bệnh này chứ, ông chủ, cậu giúp tôi để ý nhiều chút, tôi lại đến đằng trước dán tiếp đây, tôi đã liên hệ giới truyền thông, ngày mai có thể sẽ có tin tức. Dù sao có thể sẽ tìm thấy con bé nhanh thôi, đến lúc đấy một nhà chúng tôi có thể đoàn tụ rồi, em trai nó có thể được cứu sống rồi. - Người đàn ông trung niên nở nụ cười chất phác, sau đấy đi về phía trước.

Đợi ông ta đi xa rồi, bóng dáng dần biến mất trong màn đêm, Châu Trạch nhìn thông báo tìm người dán trên vách tường cửa tiệm, nhẹ nhàng nói:

- Thật đáng thương.

Sau đấy, Châu Trạch đưa tay, trực tiếp xé bỏ cái thông báo vừa mới dán lên ấy xuống.