Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 45: Hung Thủ

Mặt trời lúc hoàng hôn giống như một quả táo đỏ rực, cũng rất giống khuôn mặt của một cô gái trẻ đang đỏ ửng lên.

Châu Trạch ngồi bên trong hiệu sách, xem lại một đống hoá đơn mới, hoạt động kinh doanh của hiệu sách càng ngày càng thiếu thốn, vẫn là do tài sản của Từ Nhạc quả thực rất ít.

Nếu như không nhờ bán được một số lượng lớn mấy quyển sách lậu, rất có thể cửa hàng đã không thể tiếp tục hoạt động.

Đêm đó, từ bệnh viện trở về, Châu Trạch còn đem tất cả những loại tiền âm phủ đốt hết, hắn còn ngồi trước cửa hút hết nửa bao thuốc, chờ đợi thật lâu, cũng không thấy có ai đánh rơi tiền.

Dựa theo lời giải thích của nữ thi, cái này gọi là dùng âm đức để ngăn chặn tai hoạ.

Quỷ cho tiền âm phủ, tương đương với âm đức, đến thời điểm ngươi rất cần tiền, có thể đem ra “Quy đổi”, lúc cần trốn chạy, có thể xoá bỏ phiền phức.

Sự việc lần trước, báo chí đưa tin, một người đàn ông giàu có bỏ tiền ra thuê người ta gϊếŧ vợ mình.

Có một dòng tin nhỏ của mấy tờ báo lá cải với tiêu đề là kẻ tình nghi nói rằng lúc đó có một nữ sinh cấp ba xuất hiện đánh bọn chúng một trận, đương nhiên chuyện này cũng chẳng có mấy ai tin, cũng không phải là thuỷ thủ mặt trăng.

Tóm lại, sự kiện kia kết thúc, tiền âm phủ mà Châu Trạch đốt cũng đã đốt hết.

Hàng xóm Hứa Thanh Lãng đi tới, trong tay bưng hai chén trà, cuộc sống của anh ta đúng là càng ngày càng biết hưởng thụ. Vốn là một thanh niên chăm chỉ có trí tiến thủ, có hai mươi mấy căn hộ, sau đó cũng bắt đầu nhịp sống xa hoa hưởng thụ. Hai người ngồi bên quầy uống trà.

- Cuối cùng, cô vợ trẻ kia trả lời như thế nào? - Hứa Thanh Lãng hỏi.

- Cô ấy nói cần một khoảng thời gian để suy nghĩ. - Châu Trạch đáp.

Thẳng thắn mà nói thì có quá trình có chút bình thường, thậm chí có thể nói là quá mức thuận lợi. Bác sỹ Lâm thích hắn, thậm chí còn phát triển theo xu hướng có chút “Ám ảnh” nhưng cũng may, cô là một người lý trí.

Từ Nhạc chết rồi, hắn là Châu Trạch, mượn xác hoàn hồn. Đủ mọi loại sự tình không thể tưởng tượng nổi diễn ra ngay trước mặt cô, muốn cô chấp nhận ngay lập tức để sống một cuộc sống hạnh phục không thẹn thùng cùng người “Tình trong mộng” và “Đương kim trượng phu”, quả thật có chút khó.

- Cũng không tồi, so với tưởng tượng của tôi thì cô ấy đã kiên cường hơn rất nhiều. - Hứa Thanh Lãng cười cười - Người bình thường chắc cũng đã bị điên rồi.

Châu Trạch từ chối cho ý kiến.

Hứa Thanh Lãng làm sao mà biết được chuyện này, đương nhiên là do đã có người để lộ bí mật. Đương nhiên, không cần truy tìm cũng biết ai là người tiết lộ bí mật, chính là quý cô Bạch Oanh Oanh.

- Đúng rồi, đang định hỏi anh vấn đề này. - Châu Trạch nghiêm túc hỏi thăm - Lúc mở tiệm, Từ Nhạc cũng thiếu thốn tiền bạc như vậy à?

- Không có, cuộc sống của anh ta trôi qua rất tiêu sái, có điều trước khi anh ta chết thì tôi cũng không tiếp xúc nhiều lắm, một người rất thành thực và nhàm chán. Mà tôi nhớ rằng anh ta có rất nhiều tiền, tôi vẫn nhớ anh ta ra tay chiêu đãi mấy người họ hàng thân thích rất hào phóng. - Hứa Thanh Lãng nói xong quay qua nhìn Châu Trạch, thậm chí còn liếʍ môi một cái - Anh thú vị hơn rất nhiều.

Trong lúc nhất thời, lắc nhẹ, đôi mắt phóng ra tia nhìn quyến rũ, cứ như thể muốn làm cho tinh thần người khác cảm thấy phơi phới vậy.

- Đáng tiếc anh không phải là vịt nhỉ? Nếu không nhất định sẽ làm vua của loài vịt.

- Này có thể nói chuyện nghiêm túc một chút được không? - Hứa Thanh Lãng giận dỗi nói.

- Đây là lời khen.

- Hừ… - Hứa Thanh Lãng chỉ Châu Trạch - Anh tự lo cho anh đi.

- Lo lắng cái gì đây? - Châu Trạch đưa tay chỉ chỉ tiệm sách - Gần đây chuyện buôn bán còn khó khăn, người sống không tới thì thôi, ngay cả quỷ cũng không thèm ghé qua đây.

- Thế anh và cô vợ bác sỹ kia thế nào? Định phát triển kiểu gì? Tôi cảm thấy chỉ cần cho cô ấy chút thời gian, sau đó mọi chuyện sẽ lắng xuống, cuối cùng cô ấy cũng sẽ tiếp nhận thôi. Dù sao một cô gái như cô ấy à, rất hiếm gặp nhé. Thời đại này anh còn lâu mới kiếm được một cô gái được sinh ra và dạy dỗ giống như ở trong một gia đình khuê tú cổ đại vậy. Chắc bố mẹ của cô ấy cũng có tính cách kì lạ, hiếm thấy.

- Ừm - Châu Trạch nhẹ gật đầu, bố mẹ vợ của mình quả thực là hiếm thấy. Bố vợ làm viện trưởng, cũng đã từng điều hành một công ty riêng làm về mảng y học, đương nhiên là một người thành công nhưng ở một số phương diện lại rất phong kiến cổ hủ và ngoan cố.

- Đối với loại phụ nữ như vậy, chỉ cần anh thuần phục được cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ tình nguyện ở nhà chăm chồng dạy con. - Hứa Thanh Lãng nói với vẻ mong chờ - Tôi cũng muốn có được một người phụ nữ như vậy.

- Anh vốn là một người như vậy. - Châu Trạch chém một nhát.

- Này, nói về chuyện của anh đi, vậy anh có muốn sống chung với cô ấy không?

- Có lẽ là có. - Châu Trạch nói.

- Vậy chắc chắn sẽ ngủ chung nhỉ? - Hứa Thanh Lãng vươn tay, run rẩy, tiếp tục nói- Này, ‘Ngủ’ ở đây bao hàm rất nhiều động tác phức tạp và các tư thế đặc thù, anh có hiểu không?

Châu Trạch gật gật đầu, hắn vẫn không hiểu Hứa Thanh Lãng đang cố gắng nói gì.

- Ừm, như vậy, có vấn đề rồi, bây giờ anh đang ở trong thân thể của Từ Nhạc, nếu như thật sự cùng nhau ngủ, có phải hay không Từ Nhạc đã đội nón xanh cho anh hả? - Giờ phút này, Hứa Thanh Lãng cười ranh mãnh.

Sau đó, Châu Trạch rơi vào trầm tư.

- Thậm chí, DNA của anh cũng không phải của anh mà là của Từ Nhạc, nói cách khác, khi trải qua quá trình “Ngủ” cực kì phức tạp và phong phú, để sinh con, kỳ thực cũng không phải con của anh, mà là con của Từ Nhạc. Đúng không?

Châu Trạch tiếp tục rơi vào trầm tư.

Hứa Thanh Lãng càng nói càng phấn khởi, nhìn Châu Trạch im lặng ngẫm nghĩ, trong lòng anh ta trào lên một cảm giác thoải mái không thể nói thành lời.

Lúc trước khi Bạch phu nhân mang kiệu tám người khiêng đến rước mình đi, chính Châu Trạch đã lén lút tiết lộ vị trí của mình, tất cả mọi thù hận anh ta đã ghi vào trong một quyển sổ nhỏ rồi nhé.

Châu Trạch uống một ngụm nước, vẫn thản nhiên không có chút mất bình tĩnh nào.

- Có phải rất lo lắng và do dự không? - Hứa Thanh Lãng hỏi.

- Tôi mới là người thoải mái. - Châu Trạch đáp.

Hứa Thanh Lãng nhíu nhíu mày, tiếp tục hỏi:

- Nhưng đây là cơ thể của Từ Nhạc, lúc ngủ với cô ấy, cũng vẫn là thân thể của Từ Nhạc.

- Tôi mới là người thoải mái.

- Nhưng DNA của đứa nhỏ…

- Tôi mới là người thoải mái.

Hứa Thanh Lãng hai tay đập vàoo bàn, quát lớn:

- Mẹ nó, anh không thể suy nghĩ thoải mái như vậy được.

- Dù sao tôi mới là người thoải mái, con hàng Từ Nhạc đã sớm xuống địa ngục, cũng chẳng biết là lưu lạc tới chốn nào rồi, khả năng lớn là đã uống bát canh Mạnh Bà để đi đầu thai rồi, tôi cần gì phải để ý đến hắn? Vui vẻ hạnh phúc là được.

Hứa Thanh Lãng tức giận thở mạnh, anh ta cũng không biết vì sao mình phải tức giận nữa, có điều rất bực mình nha!

- Tốt, không tán gẫu nữa, nói chuyện một lúc nữa khéo lại tranh luận đến cả mấy vấn đề mang tính triết học cao nữa mất. - Châu Trạch ra hiệu kết thúc cuộc thảo luận có chút nhàm chán.

- Anh vui là tốt rồi. - Hứa Thanh Lãng hờn dỗi nói.

- Đúng rồi, có chuyện muốn hỏi anh đây. - Châu Trạch nhớ ra một chuyện khác.

- Nói đi.

- Anh còn biết quỷ sai nào khác không? - Châu Trạch hỏi.

- Trước đó, tôi còn mang theo vong hồn của cha mẹ cùng chung sống đó, sao dám đi làm quen quỷ sai chứ. - Hứa Thanh Lãng trả lời.

- Tốt, tôi biết rồi.

Xem ra vẫn cần thời gian qua bên Văn Miếu lần trước nhìn thử xem, lần trước nhìn thấy ông lão thấp lùn kia, chắc ông ta cũng nằm trong biên chế chứ.

- Đến cùng là anh muốn biết cái gì? - Hứa Thanh Lãng hỏi.

- Tôi đang muốn biết xem quỷ sai có cái loại bảng chấm công hay chế độ lương thưởng phúc lợi, thăng chức gì không.

- Chắc là có chứ. - Hứa Thanh Lãng trầm tư một hồi, nói - Vị Bạch phu nhân cũng là thông qua việc tích góp công đức, từ một nữ quỷ lưu lạc trên trần thế, lại xin được một chức quan dưới Địa Ngục, anh chắc cũng có chứ nhỉ, con bé tiểu loli kia không nói gì à?

Châu Trạch lắc đầu.

- Tôi cảm thấy, tên quỷ sai nhà anh có chút đơn giản chênh lệch hơi lớn, tôi đoán là lúc đó cô ta có việc nghiêm trọng cần phải xử lý, cho nên mới tạm thời đem việc này ném cho anh tự xử lý.

- Ý của anh là, tôi đây chỉ đang là cộng tác viên?

- Ha ha, chờ người ta xử lý chuyện của người ta xong, chắc anh phải nhường chỗ đấy. Nếu lúc đó tâm trạng họ tốt, có thể còn nhắm một con mắt, mở một con mắt. Còn không thì chắc là khả năng về Địa Ngục là cao đó.

- Cô ta đi xử lý chuyện gì nhỉ? - Châu Trạch tự nhủ.

Ngay sau đó, trong đầu Châu Trạch xuất hiện hình ảnh người thanh niên húp cháo trong chương trình trực tiếp của lão đạo sĩ.

Thành đô, Minh điếm?

Lại nhớ lại phản ứng của tiểu loli khi hắn nhắc đến thành đô, có khả năng này.

Cho dù như thế nào, thân phận cộng tác viên của mình không thể dễ dàng trả lại, thời gian ở lậu cũng không dễ chịu.

Hứa Thanh Lãng đi vào trong tiệm, lúc gần đi còn quay lại nói với Châu Trạch:

- Tết nguyên tiêu vui vẻ nhé.

Châu Trạch cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc, dặn dò Bạch Oanh Oanh ra ngoài mua cho mình vài điếu thuốc và một đĩa bánh trôi. Hắn đã thay đổi kế hoạch rồi, tối nay sẽ đến Văn Miếu tìm ông già kia tâm sự luôn.

Đúng lúc này, cửa tiệm sách bị đẩy ra, một người đàn ông mặc áo lông trắng bước vào.

- Anh Nhạc, em đến đón bố em xuất viện.

Châu Trạch sửng sốt một chút, trong đầu đoán xem thân phận của người đàn ông này là gì. Chắc là con trai của bác cả, tuổi tác so với hắn nhỏ hơn một chút, là anh em họ với Từ Nhạc.

Từ Đại Xuyên lần trước có đến trong thành phố thăm hắn, lúc rời đi bị tai nạn, gãy xương nhẹ, Châu Trạch đến thăm một lần, tiền chữa trị là do bác sỹ Lâm trả, hắn cũng không quan tâm nữa.

- Xin chào. - Châu Trạch đáp lại, có chút lạnh nhạt.

- Anh Nhạc, dạo này tiêu tiền tốn kém quá, anh nhìn cha em mà xem, về nhà sẽ cần nằm tĩnh dưỡng ít nhất hai tháng, cũng không thể ra ngoài làm công kiếm tiền. - Em họ cười cười nhìn Châu Trạch.

- Đã đưa cho bác toàn bộ tiền viện phí và sinh hoạt. - Châu Trạch đã đưa cho ông, có điều Từ Đại Xuyên nhất quyết không chịu lấy, cuối cùng hắn phải trộm nhét vào quần áo của ông ấy.

- Ha ha, anh Nhạc, gần đây em mới có bạn gái nữa, anh có thể tiếp tế cho người anh em này một chút không? - Em họ này là muốn mở miệng xin tiền luôn rồi.

- Chỗ này của tôi chuyện làm ăn cũng không tốt. - Châu Trạch không định cho.

- Anh, nói lời này anh có nghĩ không vậy? - Người em họ không vui nói - Sự tình lần trước em giúp anh làm thì sao?

- Chuyện gì?

- Anh, như vậy là không tốt đâu, xong việc là không thèm nhớ gì sao? Em nói cho anh biết, em đây không phải là loại mặt dày chỉ biết đi đòi tiền đâu. Anh thử nhìn xem nửa năm nay em có bao giờ đến cửa đòi tiền anh không? Chuyện lần trước, người tài xế kia cam đoan sẽ không bao giờ nói ra. Lại nói, hơn nửa năm nay, đến cửa cũng không dám ra. Anh sợ ông ta ngu ngốc phá hỏng việc tốt đúng không? Em khẳng định ông ta rất cẩn thận, không dám nói từ điều khiển xe bất cẩn trở thành cố ý gϊếŧ người đâu. Chỉ vì dạo này tình hình kinh tế khó khăn, nể tình thằng em này, anh có thể cho em vay được không. Chờ em có tiền em sẽ trả ngay.

Châu Trạch cầm chén trà lên, nghe đến đó bỗng nhiên nhíu mày, nói:

- Cậu đang nói gì thế, tôi không hiểu.”

- Anh, định qua cầu rút ván sao? Nửa năm trước em giúp anh tìm một tài xế tải, cố tình đâm chết vị bác sỹ kia, anh không thể quên công lao của em…

“Răng rắc…”

Ly trà trong tay Châu Trạch bị bóp nát.