Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 43: Không Được, Không Thể!

Là một bác sĩ ngoại khoa, Châu Trạch có thể dễ dàng kiểm tra ra sự khác thường của thi thể tử vong, như vậy, đối với những biểu hiện kia, hắn có thể dễ dàng phát hiện.

Cũng vì vậy, theo Châu Trạch thấy, vụ dàn dựng tai nạn xe cộ này, có chút thất bại, thậm chí còn "Chỉ có bề ngoài", đương nhiên không cần nhắc tới.

Cũng không biết được là đám người này còn có những đường lui khác hay những thủ đoạn khác đem vụ án này bù đắp hoàn mỹ thành một sự cố ngoài ý muốn, hay là đám người này thật sự chỉ là "Tay mơ"?

Hiển nhiên, hiện tại không phải là lúc suy nghĩ những vấn đề này, bởi vì đám người này dường như không muốn tiếp tục dài dòng.

- Bắt bọn họ lại, sau đó đem xe của bọn hắn lái đi.

Tài xế xe buýt nhìn đồng hồ, thời gian bây giờ rất quý báu.

Mấy người tay chân trực tiếp nhào tới, đối với bọn họ mà nói, một người đàn ông ốm yếu cộng thêm hai người phụ nữ trẻ, căn bản không làm được gì.

Bạch Oanh Oanh nghiêng đầu, nhìn Châu Trạch một chút, cô ấy đang đợi mệnh lệnh của Châu Trạch.

Bác sĩ Lâm đứng yên một chỗ, có thể nhận ra được, cô rất căng thẳng nhưng cô không la cũng chẳng hét, có thể làm được đến mức này, đã không dễ dàng gì rồi.

Phần lớn những người đối mặt với tình huống này, cho dù là những kẻ ngày thường tự xưng là gan to bằng trời, bị dọa đến quỳ xuống đất kêu gào cầu xin "Cái gì tôi cũng không nhìn thấy" đoán chừng cũng là chuyện thường tình.

- Không được phép gϊếŧ người. - Châu Trạch nhắc nhở.

- Ha ha. - Chủ của xe buýt nghe vậy phì cười.

Chỉ tiếc là, lời này của Châu Trạch không phải nói với hắn.

Bạch Oanh Oanh đáp một tiếng "Được", sau đó trực tiếp xông tới.

Châu Trạch lùi về phía sau một bước, nắm lấy tay của bác sĩ Lâm, nói:

- Không sao đâu, có tôi ở đây.

Bạch Oanh Oanh xông ở phía trước bước chân lảo đảo, bà đây thì xung phong liều chết ở phía trước, sao anh có thể nhàn nhã quay về ân ân ái ái?

Tiểu tam, à không, giúp việc cũng có tôn nghiêm đó có được không!

Bác sĩ Lâm mím môi tự trách nói:

- Xin lỗi.

Là cô dừng xe với mong muốn cứu người, mới để mọi người gặp phải sự nguy hiểm này, cho nên cô rất xin lỗi.

- Việc nên làm mà, đυ.ng phải chuyên ngành. - Châu Trạch cười khổ nói, lần trước ở viện điện ảnh, hắn cũng xông vào như thế, chỉ có thể nói, có một số thói quen nghề nghiệp quả thật không thể sửa đổi được.

Nữ thi vừa bị nhét một đống cẩu lương, nên xuống tay nặng hơn một chút.

- Em gái, đến đây, anh đây thương em. - Một người đàn ông giang hai tay chuẩn bị đem cô em gái cấp ba này ôm lấy.

Đại ca không cho bọn hắn gϊếŧ người ở đây, mà muốn đem họ đi, suy cho cùng sự việc ở đây không thể kéo dài quá lâu.

Có điều, tay của gã lại ôm phải một khoảng không.

Ngay sau đó, cánh tay trái của gã bị nữ thi nắm lấy.

"Răng rắc..."

"Răng rắc..."

"Răng rắc..."

Bác sĩ Lâm nghe thấy thế toàn thân run lên, Châu Trạch nghe thấy cũng có chút chói tai, thậm chí cảm thấy quảng cáo "Bugles"(1) mà ghi âm ở đây nhất định sẽ đạt được hiệu quả tốt hơn so với hiện tại.

Rất giòn.

Người đàn ông há to miệng, gã đau đến nỗi hét không ra tiếng rồi, nữ thi lần nữa bước về trước một bước, một chân đạp trúng bắp chân của người đàn ông.

"Két... Két... Két..."

Lại thêm ba tiếng giòn vang.

Copico (2) cũng có thể đến thu âm để phát làm quảng cáo rồi, Châu Trạch thầm nghĩ.

(1) Bugles,(2) Copico : Các nhãn hiệu bánh có độ giòn cao của Trung Quốc, ở đoạn truyện trên, chỉ tiếng giòn của xương vỡ có thể thu âm làm quảng cáo cho tiếng giòn vang của bánh.

- Ta... a...

Người đàn ông cuộn người lại trên mặt đất, một cánh tay hoàn toàn bị phế rồi, một cái chân khác cũng bị gãy hoàn toàn, cả người giống như một con cóc ghẻ nằm trên mặt đất chỉ có thể kêu rên và ngọ nguậy.

Châu Trạch không hề có chút lòng trắc ẩn nào, hắn không cho phép nữ thi gϊếŧ người, bởi vì chuyện ở dương giới, chỉ có thể giao cho cảnh sát xử lý, hắn tin cơ quan tư pháp ở nước này sẽ khiến cho những tội ác không có chỗ dung thân.

Đám người này, dù sao cũng là tội phạm gϊếŧ người máu lạnh, hơn nữa còn chuẩn bị ra tay với mình, Châu Trạch cũng không có tâm tình thánh mẫu, để cảm thấy đối xử như vậy với bọn họ thật đáng thương.

Có trời mới biết ban nãy đám người kia định dùng cách gì để đối phó với mình đâu?

Nếu như bản thân vẫn còn là bác sĩ như ở kiếp trước, nữ thi cũng chỉ là nữ sinh cấp ba, vậy ai sẽ đến cứu bọn họ?

"Ầm!"

"Ầm!"

"Đùng!"

Hai người đàn ông khác trực tiếp bị đánh ngã, cũng giống như vậy, xương cốt đứt gãy, tuy là không chết nhưng đã bị tàn phế.

Với ánh mắt chuyên nghiệp của Châu Trạch, ba người đàn ông nằm dưới đất cho dù đến bệnh viện chữa trị, nửa đời sau đa phần cũng không thể lo cho cuộc sống của bản thân.

Điện thoại của chủ xe buýt rớt xuống đất.

Gã vô thức nuốt nước bọt.

Gã cảm thấy tất cả những việc xảy ra ở trước mắt không chân thật.

Gã không mang theo bình xịt, bởi vì kế hoạch lúc trước cần phải đối diện với cảnh sát giao thông và sự thẩm vấn bên cảnh sát, cho nên đương nhiên không thể mang theo bất kỳ vật cấm nào.

Gã vốn nghĩ rằng cho dù xuất hiện thêm vài người nhiệt tình như Châu Trạch , việc này cũng sẽ không có bất kì sự thay đổi lớn nào.

Cho dù là có xảy ra biến số, gã vẫn có thể đem sự việc khống chế.

Có điều, sự việc bây giờ nghiêm trọng rồi, bởi vì người con gái này đã đi đến trước mặt hắn.

- Tôi… - Chủ xe buýt vừa nãy biểu diễn vô cùng chuyên nghiệp, mà bây giờ ngay cả nói cũng nói không nên lời.

- Ầm!

Nữ thi vươn tay đem tài xế xe buýt trực tiếp ném xuống đất, một chân đạp trên cổ gã.

- Đợi một chút.

Châu Trạch hét lên.

Nữ thi ngừng lại, không hỏi là tại sao.

Châu Trạch đi về phía trước, ngồi xổm xuống, vươn tay vỗ vỗ lên khuôn mặt mọc râu quai nón.

Sau đó cảm thấy bản thân như vẽ vời thêm chuyện, liền lấy tay cọ xát ở ống quần của nữ thi.

Trên mặt của tên này thật nhiều dầu.

"…" Nữ thi.

- Này, còn người nào khác nữa không?

Hiện tại Châu Trạch đang suy nghĩ, làm như thế nào để đem tất cả tai họa về sau giải quyết hết, bản thân hắn cũng không phải sợ gì nhưng chuyện này giấy không thể gói được lửa, lỡ như trừng trị những tên tép riu, để tên cầm đầu chạy mất, đối phương đem bác sĩ Lâm làm mục tiêu báo thù thì phải làm sao?

Không có đạo lý nào mà suốt ngày phải đề phòng giặc.

Lúc trước, tiểu loli có nói qua, Thành Đô có đồng bọn, vượt quá chức phận, tự làm phán quan, Châu Trạch đương nhiên sẽ không bước chân vào sai lầm đó.

Mặc dù về mặt cảm tính, Châu Trạch rất tự tin, cảm thấy bản thân rất trâu bò, được phép mơ tưởng.

Vấn đề là chuyện này, sẽảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày, hắn nhất định phải ra tay để kết thúc

Nữ thi trực tiếp đập xuống cánh tay trái của chủ xe buýt.

"Két...."

- AAA!!! Không có, không có... Chỉ có mấy người chúng tôi, chúng tôi đều quen biết nhau lúc làm công... Chỉ mấy người chúng tôi thôi, chúng tôi đều bị đều được người ta thuê.

Châu Trạch gật gật đầu, sau đó nhìn về phá nữ thi nói: “Có cách nào có thể khiến bọn họ quên mất sự việc này không?"

Châu Trạch không muốn rước thêm phiền phức, thậm chí không muốn lên tin tức.

Nữ thi làm động tác cắt cổ.

Châu Trạch lắc đầu, không được gϊếŧ, chí ít, không thể tự mình gϊếŧ.

- Hoặc là, ông chủ người dùng ngón tay của người đâm bọn họ một cái, có thể khiến bọn họ thần trí điên đảo một thời gian, giống như say rượu vậy, sau đó thì là chuyện nhỏ mà.

- Đâm bao nhiêu? - Châu Trạch hỏi.

- Đâm một chút xíu thôi, nếu không muốn bọn họ chết. Mặt khác, tôi biết anh không muốn có them phiền phức, sau khi trở về đem những tờ tiền giấy đốt đi, thì phiền phức sẽ không mò đến tận cửa. Có điều làm vậy cũng không có ai đánh rơi tiền ở cửa đâu.

Châu Trạch ngẩng đầu nhìn bác sĩ Lâm, sau đó liền lặng lẽ đi đến bên cạnh những tên côn đồ đang nằm trên đất, dùng móng tay màu đen ở ngón út không một tiếng động mà đâm tới, mấy người nay toàn thân run rẩy, miệng sùi bọt mép, ngay sau đó rất nhanh liền bất tỉnh nhân sự.

Có điều, không nguy hiểm đến tính mạng.

Nhìn quanh bốn phía, nơi này chắc không có camera, nếu không bọn họ cũng sẽ không chọn nơi này làm nơi sắp đặt hiện trường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Châu Trạch lấy điện thoại của một người trong số bọn chúng để gọi điện báo cảnh sát, sau đó ném chiếc điện thoại đi.

Làm xong tất cả những việc này, Châu Trạch nhìn về phía bác sĩ Lâm vẫy vẫy tay, sau đó quay về ngồi trong xe.

Bác sĩ Lâm cũng ngồi vào ghế lái.

- Trước tiên hãy rời đi, đừng dừng ở chỗ này. - Châu Trạch nhắc nhở.

- Được. - Bác sĩ Lâm hít sâu một hơi, sau đó khởi động xe.

- Đừng nói với người khác chuyện này.

Châu Trạch nhắc nhở khi xe chạy.

- Vì sao? - Bác sĩ Lâm hiển nhiên có chút khó hiểu.

Châu Trạch giở tay chỉ về phía sau:

- Cô ấy là truyền nhân của Thái Cực Bát Quái Chưởng, bởi vì trong lúc so tài với người khác không cẩn thận làm cho người ta bị tàn phế, nên chạy nạn đến chỗ của tôi, ban nãy là cô ấy đã cứu chúng ta, cho nên thân phận không thể lộ ra ngoài, nếu không cô ấy sẽ bị cảnh sát bắt giữ.

Nữ thi ngồi đằng sau liếc nhìn, những lời như vậy, lừa ma à?

Bác sĩ Lâm trầm mặc không nói, cũng không biết là cô đã tin hay không, chỉ là vẫn tiếp tục lẳng lặng lái xe.

Xe vẫn lái đến bệnh viện nhân dân, đối với bác sĩ Lâm mà nói, cho dù là ngay từ đầu Châu Trạch không nói đi đâu, cô cũng theo bản năng mà đi đến đó, dù sao đó cũng là nơi mà cô làm việc, ở đó cô có thể có được cảm giác an toàn.

Xe đỗ ở bãi đỗ xe của bệnh viện nhân dân, ba người đều bước xuống.

Bác sĩ Lâm không hỏi Châu Trạch muốn đi đâu, cô không ngờ đến nơi Châu Trạch muốn đến thực ra lại là phòng cấp cứu, cô có chút trầm mặc đi về phía trước.

Nữ thi ghé vào bên tai Châu Trạch nói:

- Đêm nay anh vẫn tỏ tình chứ?

Cô rất thông minh, từ chi tiết Lâm Vãn Thu mua lại căn nhà trước kia của Châu Trạch, thực ra đã đoán được rất nhiều thứ.

- Cũng không phải là kịch Quỳnh Dao, tôi đâu cần phải đau khổ vì tình như thế để làm cái gì? - Châu Trạch nhún nhún vai.

Tuy rằng trên đường xảy ra chút chuyện khiến cho bác sĩ Lâm bây giờ vẫn còn hồn vía trên mây nhưng Châu Trạch cũng không tính từ bỏ dự định ban đầu.

Cô gái như này, bây giờ lại là vợ hợp pháp của thân thể này.

Không nói sự thật cho cô ấy nghe để ban đêm cô ấy có thể yên tâm thoải mái cùng mình ngủ, não mình bị úng nước rồi sao?

Giấu giấu diếm diếm, quay qua quay lại, vui buồn lẫn lộn, sau đó lại cuồng loạn, đó là cách lừa người mà dì Quỳnh Dao thích nhất, Châu Trạch thì không.

Bác sĩ Lâm ngồi xuống ở ghế dài ngoài lối ra vào của bãi đậu xe, Châu Trạch ngồi xuống kế bên. Nữ thi rất biết điều mà không tiếp cận đến nữa. Hai người ngồi sát bên nhau.

Lâm Vãn Thu hít sâu một hơi, khuôn mặt xinh đẹp dưới ánh trăng càng lộ thêm vẻ tinh xảo.

Châu Trạch ở bên cạnh tán thưởng, có một người phụ nữ đẹp, lại còn là… vợ, vẫn luôn nhớ đến mình.

Cảm giác thành công dâng cao.

- Sự việc vừa rồi, thật sự không sao à? - Bác sĩ Lâm hiển nhiên vẫn chưa thoát ra khỏi sự việc vừa rồi.

- Chúng ta không làm gì sai, đúng không? - Châu Trạch an ủi cô.

Bác sĩ Lâm gật đầu.

- Cũng giống như như những người cảnh sát ngầm anh dũng vậy, họ cũng sẽ ẩn giấu đi thân phận của bản thân, người nhà của họ cũng vậy, như vậy để bảo đảm sự an toàn cho họ, đây là sự hi sinh lớn nhất mà họ làm.

- Cho nên, anh đang sợ bị trả thù?

- Ừ.

- Được, tôi biết rồi. - Bác sĩ Lâm gật đầu.

Châu Trạch giơ tay lên, chuẩn bị ôm lấy người con gái, tiếp theo sau đó chính là "Chứng kiến thời khắc xảy ra kỳ tích", kết quả bác sĩ Lâm mở miệng nói trước:

- Anh và cô ấy, rốt cuộc có quan hệ gì. Từ Nhạc, xin anh nghiêm túc trả lời cho em, lần này, mặc kệ là anh trả lời cái gì em cũng sẽ tin. - Bác sĩ Lâm nhìn Châu Trạch nói - Em cũng đều tha thứ.

- Thật sự không có quan hệ gì. - Châu Trạch cười khổ nói, chỉ có thể nói hai lần đều quá trùng hợp rồi.

Bác sĩ Lâm lại trầm mặc, ngay lúc Châu Trạch dự định mở miệng nói, bác sĩ Lâm vươn tay nắm lấy tay Châu Trạch, Châu Trạch sửng sốt một chút.

- Từ Nhạc, em có lỗi với anh, em vẫn luôn yêu một người đàn ông khác, anh có lẽ đã phát hiện rồi, nếu không anh sẽ không xuất hiện ở căn nhà đó. Mặc dù em và người đàn ông đó trong sạch nhưng ta thừa nhận ta đã có suy nghĩ vượt quá giới hạn, em có lỗi với ngươi, bởi vì anh mới chính là chồng trên danh nghĩa của ta.

- Không có....

Châu Trạch dự định mở miệng nói chuyện, bác sĩ Lâm lại tiếp tục nói:

- Chuyện của chúng mình, em đã suy nghĩ kỹ rồi. Có hai lựa chọn cho ngươi, một là, chúng ta li hôn, em tự mình bồi thường cho anh một triệu, tiệm sách cũng là của anh.

- Li hôn cái gì mà li hôn. - Châu Trạch nói.

- Hai là, em sẽ cố gắng quên đi người đàn ông đó, sẽ thành thật ở cùng với ngươi, làm... người vợ thật sự của anh, bù đắp lỗi lầm trước đây của em đối với anh. Từ Nhạc, em đồng ý thử đem tất cả của em cho anh, làm tận nghĩa vụ và trách nhiệm của một người vợ.

Khi nói những lời nói này, vành mắt của bác sĩ Lâm ửng hồng, cô cam chịu số phận rồi.

- Được... Này, đợi một chút. - Đầu óc của Châu Trạch có chút quá tải, mối quan hệ này có chút rối loạn, hắn trước tiên phải sắp xếp lại, ngay sau đó Châu Trạch cuối cùng cũng hiểu rõ sự việc, tức giận đến mức đứng dậy chỉ tay vào bác sĩ Lâm nói loạn - Không được, em phải tiếp tục nɠɵạı ŧìиɧ, tiếp tục vượt quá giới hạn!

"..." Bác sĩ Lâm.

- Ha... - Nữ thi đứng ở bên ngoài giả bộ đang xem phong cảnh nhưng trên thực tế luôn dựa vào việc bản thân có thính giác vượt trội hơn người mà nghe trộm chuyện tình, cười phá lên. Sau đó ôm bụng ngồi xổm xuống.

- Ha ha ha ha, thật khiến cho người ta cười đau bụng!