Bần Gia Nữ

Chương 76

Màn đêm buông xuống, hai mẹ con nàng trở về. Tiểu Lão Hổ ghé trên đầu vai mẹ hắn, cả quãng đường không nói gì.

Về đến nhà rồi Trương Tiểu Oản đặt hắn lên giường thì hắn mới thở dài thật sâu, lôi kéo bàn tay nàng đếm từng ngón tay. Sau khi đếm xong hắn làm như đã quyết định mà cắn chặt răng nói với Trương Tiểu Oản, “Mẫu thân, về sau con sẽ ăn ít một chút, mẫu thân ăn nhiều một chút.”

“Vì sao?” Cho dù lúc này đêm đã khuya nhưng ánh trăng nhô cao, trời cũng sáng tỏ đôi phần, trong phòng cũng không cần đốt đèn vẫn mơ hồ nhìn thấy bóng người. Trương Tiểu Oản nhìn khuôn mặt nhỏ của con trai mà cười, lại lấy quạt hương bồ ra quạt gió cho hắn.

“Như vậy lương thực của chúng ta sẽ ăn được lâu hơn chút.” Tiểu Lão Hổ rất có lý mà nói.

“Cũng không cần thế,” Trương Tiểu Oản mỉm cười nhẹ giọng thương lượng với hắn: “Nếu con đói quá sẽ không có sức lực. Nếu có người khác tới bắt nạt ta thì con sẽ không giúp được gì.”

Tiểu Lão Hổ vừa nghe thì ngây ngẩn cả người. Thật lâu sau hắn mới thở thật dài, nhìn nóc nhà lẩm bẩm nói, “Tồn tại thật khó mà mẫu thân.”

Trương Tiểu Oản quạt gió cho hắn, vươn một tay dỗ dành hắn, lại không nhanh không chậm ôn hòa nói, “Không khó, con có mẫu thân đây rồi, mau ngủ đi.”

Tiểu Lão Hổ “vâng” một tiếng sau đó chậm rãi ngủ mất. Trương Tiểu Oản chờ hắn ngủ say rồi mới đi ra cửa trước nhẹ nhàng mở cửa ra vểnh tai nghe những tiếng hoảng loạn truyền đến từ tiền viện. Trong đó còn có tiếng khóc nháo không thôi khiến nàng nhẹ nhàng nhíu mày.

Chuyện gì thế này? Bọn họ náo loạn gần một canh giờ rồi. Từ khi nàng mang theo Tiểu Lão Hổ về đã nghe thấy bên kia có động tĩnh, mãi cho tới lúc này vẫn chưa ngừng. Chẳng lẽ là tiểu thϊếp kia sinh rồi?

Trương Tiểu Oản nhớ lại bụng của tiểu thϊếp kia, lại tính ngày thì có vẻ như sắp sinh thật……

Lúc này sinh con sao? Nhà kia thêm một đứa nhỏ thì sợ là dù Uông Đại lang có bản lĩnh thì sợ là tình hình cũng vẫn căng thẳng.

Nhưng việc này chẳng liên quan gì tới mẹ con nàng. Nghĩ đến đây Trương Tiểu Oản bật cười mà lắc lắc đầu, cũng không muốn nghe nữa. Nàng xoay người đóng cửa, trở về gia phòng có gió lùa của Tiểu Lão Hổ mà nằm lên ghế trúc chính mình làm nhắm mắt ngủ.

Thế đạo này không biết lúc nào mới tốt lên, những công danh lợi lộc của đám nam nhân kia có là tác dụng gì một khi ông trời không cho cơm ăn?

*******

Uông gia bên kia quả thật đã có chuyện lớn xảy ra. Lúc bà mụ ôm thi thể một đứa bé trai sơ sinh ra thì Uông Hàn thị mềm chân ngồi phịch xuống ghế dựa. Chờ đến khi hồi thần bà ta mới nhào qua hung hăng đánh Chung Ngọc Vân lúc này đang quỳ ở kia, vừa khóc vừa kêu nói, “Cho dù ngươi oán nàng, hận nàng, không chấp nhận được sự tồn tại của nàng thì cũng chờ nàng sinh con xong hẵng nói chứ.”

Chung Ngọc Vân đã khóc đến không thở nổi lại bị bà ta đánh như thế thì lập tức hôn mê bất tỉnh.

Uông Vĩnh Chiêu xanh mặt vung tay lên để Giang Tiểu Sơn mang theo bà mụ đi ra ngoài, “Tìm một chỗ chôn.”

Chờ Giang Tiểu Sơn đi được hai bước hắn mới hít sâu một hơi quay mặt đi bồi thêm một câu, “Đào hố sâu một chút.”

Nói xong, đợi người đi ra ngoài hắn mới ngồi lại trên ghế không nói một lời.

Lúc này ngồi Uông Quan Kỳ ngồi ở ghế trên. Ông ta bị bệnh đã một thời gian, vì tiểu thϊếp của con cả sinh con nên ông ta mới ngồi ở nhà chính. Ông ta quay đầu qua thấy mặt con trai cả xanh mét thì ho vài cái mới dùng giọng mỏng nhẹ nói, “Ngày mai đi hậu viện một chuyến, đón đứa nhỏ kia về.”

Uông Vĩnh Chiêu nghe được lời này thì mím môi, cũng không trả lời.

Lúc này Uông Hàn thị ngã ngồi trên mặt đất kêu trời khóc đất khiến hắn cảm thấy cực kỳ phiền chán. Hắn nói với hai bà tử, “Đỡ các nàng đi xuống……”

Lúc này Linh nha đầu hầu hạ trong phòng sinh với Xuân di nương khóc lóc chạy vào lập tức quỳ gối dập đầu nói, “Xuân di nương chảy rất nhiều máu, không ngăn được. Lão gia, phu nhân, đại công tử, phải làm sao bây giờ?”

“Đại ca, để đệ đi mời đại phu.” Lúc này nhị đệ của Uông Vĩnh Chiêu là Uông Vĩnh An lập tức nói.

“Đi đi.” Uông Vĩnh Chiêu mệt mỏi xoa xoa cái trán.

Ngựa trong nhà đã bị bán hết để đổi lương thực trở về, trong nhà hiện tại chỉ có Vĩnh An là đi nhanh một chút nên cũng chỉ có thể để hắn tới trấn trên mời đại phu tới.

Nhưng tuy Uông Vĩnh An dùng tốc độ nhanh nhất đưa đại phu về nhưng Xuân di nương vẫn tắt thở đi theo đứa con không mở mắt của mình trước khi đại phu tới.

Ngày hôm sau, Uông Vĩnh Chiêu đi mua một tấm quan tài mỏng, đem người hạ táng nàng, lại dặn dò em trai đi đưa hai mươi cân lương thực qua nhà Xuân di nương, coi như bồi thường.

Lúc tam đệ của Uông Vĩnh Chiêu là Uông Vĩnh Trang tới lấy lương thì Uông Hàn thị không cho, còn nói với hắn, “Lúc mua nàng ta chúng ta đã đưa bạc, sống hay chết đều là việc của nhà chúng ta thôi, còn phải đưa lương tới nhà nàng ta làm gì chứ?”

“Mẫu thân, đây là đại ca nói.” Uông Vĩnh Trang cũng thật sự phiền chán người mẹ không biết thu vén còn bắt ngựa của bọn họ đem bán đổi lương thực này. Tuy nói ra thì chính là đại bất kính và bất hiếu nhưng mẹ hắn quả thật khiến cái nhà này càng lúc càng hỏng, đến lão nô bộc trong nhà mà bà ta cũng ngại họ uống nhiều mấy ngụm cháo muốn đuổi đi. Nếu chuyện này mà truyền ra thì bọn họ còn làm người thế nào đây?

Hắn thật đúng là không sao đẹp mặt mà nhìn bà ta được. Có điều sắc mặt Uông Vĩnh Trang khó coi thì Uông Hàn thị không cho vẫn là không cho. Bà ta cầm chặt chìa khóa phòng lương, xoay đầu không thèm nhìn hắn.

Uông Vĩnh Trang chỉ đành đi tìm Uông Vĩnh Chiêu. Uông Vĩnh Chiêu đến chỗ Uông Hàn thị một chuyến cầm chìa khóa lương trở về.

Uông Vĩnh Trang mang theo lương đi rồi. Uông Hàn Thị một đêm không ngủ, đến tóc cũng không trải cứ thế ngồi ở nhà chính khóc lóc, “Ta còn sống làm gì chứ? Đến con đẻ của ta còn không nghe ta nói, cháu cũng không có nữa rồi, không bằng ta chết đi cho xong.”

Uông Vĩnh Chiêu không để ý tới bà ta, chỉ ngồi trong gian thư phòng nho nhỏ của hắn, nhìn khắp nhà nhét đầy sách sau đó chuẩn bị ra cửa.

Mới vừa bước ra khỏi thư phòng thì nha hoàn Tiểu Thảo chăm sóc biểu tiểu thư vội chạy tới vén áo hành lễ với hắn nói, “Đại công tử, biểu tiểu thư tỉnh, nàng muốn gặp ngài……”

Uông Vĩnh Chiêu chẳng thèm liếc mắt nhìn nàng ta một cái, chỉ bước qua đi tới cửa sau.

*******

Có người gõ cửa, thùng thùng hai tiếng. Trương Tiểu Oản nghĩ nghĩ rồi vẫn đi mở cửa. Khi mở cửa nàng thấy Uông Vĩnh Chiêu, quả không ngoài dự đoán của nàng.

“Đại công tử.” Trương Tiểu Oản hành lễ với hắn nhưng không lùi lại sau mà đứng chắn cửa nhìn Uông Vĩnh Chiêu, ý bảo hắn đứng đó nói ý đồ hắn đến.

Uông Vĩnh Chiêu thấy nàng bất động thì yên lặng nhìn nàng một hồi. Thấy Trương Tiểu Oản không lui nửa bước mới chậm rãi mở miệng, “Hôm nay mẫu tử các ngươi thu dọn đồ đạc tới đằng trước ở đi, phòng của các ngươi đã được thu dọn xong rồi.”

Trương Tiểu Oản nghe được thì lại hành lễ với hắn và nói, “Không dám.”

Một lễ này của nàng làm rất nhanh, dùng thái độ để cự tuyệt đề nghị của Uông Vĩnh Chiêu.

Uông Vĩnh Chiêu nhìn nàng một cái thật sâu sau đó không nói nhiều lời mà xoay người đi luôn.

Trương Tiểu Oản nhìn bóng dáng hắn thì nhíu mày, không biết thâm ý này là gì. Nàng xoay người đóng cửa lại thì thấy Tiểu Lão Hổ đang trừng mắt nhìn nàng hỏi, “Hắn tới làm gì? Muốn cướp lương của nhà ta sao?”

Trương Tiểu Oản lắc lắc đầu, “Ta cũng không biết, nhưng……”

Mắt Tiểu Lão Hổ càng trừng lớn hơn.

“Sợ là người tới không có ý tốt,” Trương Tiểu Oản suy tư đến cái quan tài hai mẹ con họ nhìn thấy được nâng khỏi nhà kia buổi sáng nay. Nghĩ đến tiếng khóc nghe được tối qua thì nàng cũng đoán được đại khái chuyện gì rồi.

Khiến bà già kia khóc đến thảm thương như thế thì chỉ sợ đứa nhỏ không còn. Mà quan tài kia lại là của người trưởng thành, chẳng lẽ phụ nhân kia cũng đi theo đứa nhỏ chưa mở mắt kia rồi sao?

Nếu là như thế, người vừa chết hắn đã tới là sao? Như vậy……

Trương Tiểu Oản giật mình trong lòng, vội kéo Tiểu Lão Hổ vào phòng nói với hắn, “Đứa bé nhà bọn họ sợ là không còn nữa. Giờ con là đứa cháu duy nhất của nhà bọn họ, nếu bọn họ tới đón con thì con có muốn đi cùng bọn họ không?”

“Ha,” Tiểu Lão Hổ chẳng thèm nghĩ đã cười lạnh một tiếng nói, “Tới đón con sao? Sợ là muốn đồ của chúng ta mới đúng. Nhà chúng ta mời người đào giếng, đào hầm, động tĩnh lớn như thế sao bọn họ không biết được chứ? Con đã thấy lão bất tử kia nhìn về phía nhà chúng ta rất nhiều lần, lúc này bọn họ sao lại tới đón con được? Chỉ sợ là bọn họ tới cướp đồ, mẫu thân, đừng có tin bọn họ!”

Khi nói chuyện Tiểu Lão Hổ nắm chặt tay lại, trên mặt là oán giận, trong mắt là ánh lửa. Những biểu tình chỉ người lớn mới có thì đều xuất hiện trên người hắn.

Giờ khắc này cho dù Trương Tiểu Oản tự tay chăm sóc hắn từ nhỏ cũng sửng sốt. Nàng không biết từ lúc nào mà con trai nàng còn chưa tới bảy tuổi mà đã hiểu được nhiều như thế.

Thời thế này chỉ biết thúc giục con người ta già đi. Nó cũng có thể thúc giục một đứa nhỏ trưởng thành sớm không giống tuổi của hắn……

Trương Tiểu Oản đau lòng nên cũng chẳng nói gì mà chỉ ôm con vào lòng, hôn lên tóc hắn sau đó mới khàn giọng nói, “Con ấy, đừng lớn nhanh như thế.”

Lòng nàng đau sắp chết rồi.

*******

Tiểu Lão Hổ lo lắng người Uông gia tới đoạt đồ ăn nên lập tức muốn Trương Tiểu Oản đem đồ ăn trong hầm cõng tới sơn động bên trên núi.

Nhưng kỳ thật lương thực trong hầm không nhiều lắm. Lúc đào hầm cũng đào sâu nhưng rốt cuộc vẫn ẩm ướt thế nên Trương Tiểu Oản để nhiều thịt khô trong đó nhưng gạo thì để ít. Hiện tại trong đó chỉ còn năm túi thóc và một ít cải trắng nàng đã muối.

Còn đa số lương thực được nàng giấu ở sơn động trên núi. Đó là do nàng một mình cắn răng cõng lên vào buổi tối, mỗi lần hai túi, một lần gần 150 cân. Nàng cầm dây thừng buộc túi gạo lên lưng, trên đường nghỉ ngơi cũng không dám quá nửa nén hương là lập tức lại cắn răng đi tiếp. Vì thế trên vai nàng đầy những vệt đỏ đến giờ còn chưa tan.

Lương thực đó cũng đủ để hai mẹ con nàng ăn hai năm, nhưng nếu nhiều người hơn thì sợ là chẳng ăn được bao lâu. Thế nên Trương Tiểu Oản không nói với bất kỳ ai về số lương thực đó. Tình cảnh này không biết lúc nào mới qua, số lương thực đó là chỗ để mẹ con họ dựa vào mà sống sót.

Trương Tiểu Oản giải thích với Tiểu Lão Hổ, lại nói nếu giờ giấu lương lên đó thì sợ là rút dây động rừng, sẽ có người biết được chỗ đó.

Hơn nữa, nàng cũng nói với hắn nếu nháo ra động tĩnh lớn, Uông Đại Lang lúc trước cho nàng bạc, nàng lại ra vào núi nhiều lần thì sợ đến lúc đó lục hầm không thấy nhiều đồ bọn họ sẽ không tin.

“Vậy cứ để họ tới đoạt sao?” Uông Hoài Thiện cảm thấy hắn tức sắp nổ gan rồi.

“Sao thế được?” Trương Tiểu Oản vuốt tóc hắn, mỉm cười nói, “Binh đến thì chặn, nước đến thì đất lên.”

Lúc này giếng nước chung của thôn đã không còn bao nhiêu nước, nếu đi trễ thì sẽ không có nước. Mấy ngày nay Uông gia nhiều việc, nam phó trong nhà đi gánh nước đều là đi vào buổi trưa nên chẳng gánh được giọt nước nào. Người cứ thế phải gánh thùng không về.

Vào ban đêm người hầu tới báo không có nước nấu cháo Uông Hàn thị mới cắn răng nói với quản gia, “Lão Thính, ông đến nhà phía sau gánh một ít nước về.”

Quản gia đi tới phía sau gõ cửa thì thấy tiểu công tử ra mở. Đứa nhỏ lớn lên giống hệt đại công tử này vừa thấy ông ta, lại nhìn gánh nước trên vai ông ta thì lập tức giơ năm ngón tay lên, “Giếng là nhà ta bỏ tiền ra đào, ngươi đi hỏi người ta sẽ biết. Các ngươi muốn gánh nước của nhà ta cũng được nhưng phải trả tiền. Chúng ta cũng không cần nhiều, 5 đồng một gánh là được.”