Bần Gia Nữ

Chương 10

Trương Tiểu Oản không dám đi vào trong núi sâu, nàng chỉ cẩn thận tìm tòi xung quanh, thấy chỗ nào khả nghi thì đi qua xem xét, nhưng vẫn không tìm được đồ ăn gì.

Nhưng vận khí của nàng chung quy vẫn không tồi, nàng gặp được một con thỏ. Lúc đầu nàng nhìn thấy hai con thỏ, nhưng chúng chạy quá nhanh. Trương Tiểu Oản đuổi theo chúng thì bị ngã hai lần nhưng vẫn không tóm được con nào.

Đến lần thứ hai nhìn thấy thỏ, Trương Tiểu Oản đã có chút kinh nghiệm, đầu tiên nàng bước nhẹ chân, sau đó hung ác nhào đến, cuối cùng cũng tóm được một con thỏ.

Con thỏ bị nàng vồ như thế thì cũng chỉ còn thoi thóp. Lúc này Trương Tiểu Oản vô cùng mừng rỡ, chuẩn bị sẵn dây cỏ để trói nó lại. Cuối cùng nàng cũng nở nụ cười đầu tiên trong khoảng thời gian này. Đáng tiếc con thỏ kia chẳng cho nàng chút mặt mũi nào, nó bị nàng bỏ vào giỏ thì lập tức cuộn thành một đoàn, nhìn như ngất rồi.

Trương Tiểu Oản lập tức cảm thấy phương pháp này của mìn tuy có chút ngốc nhưng vẫn dùng được, xác xuất thành công cũng cao. Nhưng lúc nhào qua phải cẩn thận chút để không ngã hôn mê, như thế thì mất nhiều hơn được.

*********

Trong khu rừng ít dấu chân người này quả thật có nhiều động vật. Trong chưa đầy hai canh giờ Trương Tiểu Oản đã thấy được thỏ và gà rừng, thậm chí còn thấy một con vật giống lợn rừng. Có điều nàng không dám đến gần bởi vì nàng không trị được con vật lớn như thế.

Nàng có to gan thế nào thì cũng không phải thợ săn.

Gà rừng thì nàng có thể bắt, nhưng tụi nó khó bắt hơn thỏ nhiều. Nhiều lần Trương Tiểu Oản vồ nhưng đến cọng lông của tụi nó cũng không túm được. Nàng vừa nhào qua thì tụi nó đã bay mất.

Trương Tiểu Oản cũng đành hận đến nghiến răng mà nhìn tụi nó bay đi, trong lòng thầm nghĩ nếu người cha kia của nàng khỏe chút thì lần sau bọn họ sẽ cùng đi, mang theo nhiều công cụ hơn, đảm bảo sẽ có chút kết quả trở về.

Một chuyến này kỳ thật cũng coi như nàng không về tay không.

Nhưng Trương Tiểu Oản không dám vào sâu hơn vì núi rừng rậm rạp, cây cối nhiều, không có đường mòn rõ ràng thế nên nếu bị cái gì đó cắn một miếng thì chết chắc.

Trương Tiểu Oản phí rất nhiều sức mới bắt được hai con thỏ, một con gà rừng, tất cả đều được nàng dùng dây cỏ trói lại, nhét vào trong sọt.

Giữa trưa Trương Tiểu Oản uống mấy ngụm nước. Nàng gặp mấy quả lê dại, vỏ thì dày, thịt thì ít nhưng vẫn rất ngọt. Trương Tiểu Oản hái được tầm hơn 10 quả, nàng cũng không dám hái nhiều hơn vì sợ mình không cõng nổi.

Mặt trời rất nhanh đã nghiêng về tây, Trương Tiểu Oản do dự một hồi cuối cùng vẫn cõng cái sọt khá nặng của mình xuống núi, quyết định trở về.

Nàng chỉ có một mình nên vẫn sợ ở lại nơi thoạt nhìn có vẻ nguy hiểm này. Đặc biệt ban đêm, nàng có to gan thế nào cũng khó tránh khỏi bị dọa chết khϊếp.

Trương Tiểu Oản cõng hai con thỏ, một con gà rừng, mười mấy quả lê vội vàng trở về. Nàng quyết định trước khi mùa đông đến nàng sẽ cùng Trương A Phúc tới đây một chuyến để thu thập chút đồ ăn cho nhà.

Lần này, nàng không ở chỗ rừng cây nhỏ tối hôm qua nữa. Thừa dịp trời còn sáng, nàng đi thêm vài dặm đường, đến một sườn núi nhỏ hôm qua nàng đã dánh dấu làm chỗ nghỉ ngơi. Tuy đêm đó trời nổi gió, nhưng trước đó Trương Tiểu Oản có chuẩn bị sẵn củi đặt ở đó. Khi đến nơi nàng nhặt thêm củi, đốt bốn đống lửa xung quanh mình, cứ thế ở nơi hoang dã này vượt qua một buổi tối.

Ở bên ngoài, Trương Tiểu Oản không dám ngủ say, thế nên sáng hôm say nàng hơi mệt, bước chân cũng chậm hơn.

Nàng lại tìm được dòng suối nhỏ đã gặp lúc đi, lần này nàng càng chú ý đến tình huống ở con suối hơn, bởi vì nàng muốn bắt chút cá về.

May mà cá trong suối cũng không nhiều nhưng đi một ngày nàng cũng bắt được năm con cá trắm cỏ nặng khoảng một cân một (400-500g) con.

Một ngày này nàng chỉ ăn mấy quả lê, buổi chiều lại đi nhanh, cuối cùng vẫn đến được sơn động nàng ở hôm trước. Nàng ngồi nghỉ cho tinh thần hoảng loạn ổn định lại, sau đó mới dậy nấu nước, nấu một con cá đã chuẩn bị trước.

Đêm nay nàng ăn no nê một bữa, sau đó ngủ trong sơn động một giấc ngon lành. Ngày hôm sau Trương Tiểu Oản bước chậm hơn, nhìn chằm chằm dòng suối nhỏ, cẩn thận hơn ngày hôm qua nhưng thành tích không tốt bằng hôm qua, nàng chỉ bắt được có ba con cá…………

Nàng về đến nhà đã là tối muội. Lúc này trong nhà nàng là một mảnh đen nhánh. Trương Tiểu Oản đứng trước cửa phòng của vợ chồng Trương thị nhẹ gõ cửa sổ một chút, vừa gõ vừa gọi “Phụ thân, mẫu thân”. Nàng lập tức nghe được tiếng bước chân vội vàng, rất nhanh cửa được mở ra.

*********

Bên cạnh bàn đất có đốt một đống lửa, coi như có chút ánh sáng.

Trương Tiểu Oản lấy cái sọt ra, nói với Trương A Phúc và Lưu Tam Nương, “Thỏ này thì một con sẽ dùng để đổi muối, còn một con thì để dành cho nhà mình ăn. Gà rừng này là để mẫu thân bồi bổ, cá thì để cho cha, Tiểu Bảo và Tiểu Đệ ăn.”

Nàng nói xong thì cầm lấy cái chén nước Lưu Tam Nương đặt ở trên bàn đất, uống hết một hơi sau đó quay đầu nói với Trương A Phúc, “Phụ thân, ngọn núi kia con đã tìm hiểu rồi. Chờ thu hoạch xong, nếu thời tiết tốt chúng ta lại đi một chuyến mang thêm chút đồ ăn về, phụ thân thấy sao?”

Trương A Phúc không hề nghĩ ngợi mà chỉ liên tục gật đầu, mà Lưu Tam Nương khóc đến sưng mắt thì cứ nhìn mãi thỏ hoang, gà rừng và cá trong sọt mà Trương Tiểu Oản mang về……

Nàng đã xử lý đống đồ ăn này rất tốt, thậm chí gà cũng đã vặt lông, chỉnh tề mà đặt trong sọt.

“Con học mấy cái này ở đâu?” Rốt cuộc Lưu Tam Nương cũng mở miệng.

“Trong mộng Bồ Tát dạy.” Trương Tiểu Oản mặt không đổi sắc mà nói ra lý do lần trước nàng đã nói.

Lưu Tam Nương gật gật đầu, không hỏi nữa mà chỉ quay đầu nói với Trương A Phúc, “Bồ Tát dạy con gái chúng ta nhiều điều, nhưng chàng đừng nói với người ngoài.”

“Biết rồi.” Trương A Phúc gật gật đầu, đứng lên cầm lấy cái sọt, “Ta sẽ đi cất đồ, mọi người đi ngủ đi.”

“Ta cũng đi,” Luu Tam Nương đứng lên, lại quay đầu nói với Trương Tiểu Oản, “Con rửa mặt, rửa chân rồi đi ngủ đi.”

Trương Tiểu Oản gật đầu, nói, “Sáng mai con sẽ đi chợ đổi muối.”

“Để phụ thân con đi.”

Trương Tiểu Oản lắc đầu, ngáp một cái, mắt nàng lúc này đã sắp không mở được nữa. Nàng cúi đầu nửa tỉnh nửa mê nói, “Để con đi, con có thể đổi được nhiều hơn một chút. Cứ để cho con đi.”

Nói xong nàng cố gắng đứng dậy, muốn đến phòng bếp nhỏ nấu nước ấm.

“Ngồi đi,” Lưu Tam Nương nhìn nàng ngáp đến chảy nước mắt, miệng nhóp nhép thì vội ấn vai nàng ngồi xuống nói, “Để mẫu thân đi lấy nước cho con.”

Về đến nhà rồi tâm tình của nàng cũng thả lỏng, lúc này Trương Tiểu Oản đã mệt đến không biết gì. Nàng không giãy dụa mà cứ ngồi đó ngủ thẳng cẳng.

Đến khi Lưu Tam Nương và Trương A Phúc đem đồ vật xử lý xong, đến bếp mang nước ấm lên thì Trương Tiểu Oản đã ngồi ở kia ngủ tít.

Lưu Tam Nương rửa mặt và chân cho nàng nhưng Trương Tiểu Oản cũng chẳng động đậy chút nào.

Chờ Trương A Phúc tới ôm nàng lên giường thì thân thể nho nhỏ của nàng cũng vẫn không hề nhúc nhích.

Đưa Trương Tiểu Oản đến trong phòng rồi, Lưu Tam Nương đắp cho nàng một cái chăn sau đó bà đứng trong bóng tối nhìn ba đứa con đang nằm ngủ trên giường đất, không động đậy.

Mãi đến khi Trương A Phúc thêm than cho giường đất xong đứng lên cẩn thận kéo bà một chút thì Lưu Tam Nương mới hoàn hồn, theo trượng phu đi ra ngoài.

*********

Ngày hôm sau Trương Tiểu Oản đi lên trấn Cam Thiện sớm hơn người trong trấn một canh giờ. Trong trấn còn chưa có cửa hàng nào mở.

Nàng trực tiếp đi đến tiệm cơm nhỏ, hé ra khuôn mặt tươi cười nói vài câu cát tường linh tinh như “Chúc lão bản làm ăn phát tài”, sau đó lại chủ động giúp lão bản nương rửa rau, rồi dùng một con thỏ đổi lấy hai mươi đồng tiền. Thế này coi như được nhiều hơn bình thường 2 đồng.

Hai đồng này là đủ mua hai cái bánh bao rồi.

Trương Tiểu Oản đi mua mười đồng tiền muối trước, sau đó lại hung hăng bỏ ra năm đồng mua năm cái bánh bao.

Sau đó nàng ở xung quanh đi lại, xem có cái gì có thể nhặt không. Nhưng có lẽ lúc trước thấy nàng đi nhặt nhạnh nên cũng có đứa nhỏ đi nhặt đồ. Nhìn thấy thế thì Trương Tiểu Oản không nhịn được cười khổ một chút. Cái nơi nghèo nàn này thật đúng là bức cho người ta không còn đường sống mà.

Lúc nàng chuẩn bị về thì gặp mấy người trong thôn đi chợ. Mọi người thấy nàng thì có chút kinh ngạc hỏi, “Tiểu Oản, sao chỉ có mình cháu tới đây?”

“Nhân lúc còn sớm cháu đến xem có gì để nhặt không.” Trương Tiểu Oản có vẻ ngượng ngùng, lại hơi bất an động động bàn chân.

“Nhưng nhặt cái gì?” Một lão bà hôm nay lên trấn bán chút kim chỉ tốt bụng hỏi nàng.

Trương Tiểu Oản biết người này thường ngày tuy hơi bủn xỉn nhưng kỳ thật cũng là người tốt bụng. Lần trước nàng đi theo bọn họ lên trấn, đi hơi chậm nhưng bà bà này cũng dừng lại chờ nàng hai lần.

“Thái bà bà……” Trương Tiểu Oản hướng bà lắc lắc đầu nói, “Hôm nay không nhặt được cái gì.”

Nói xong nàng nhìn về phía đám nhỏ đang vây quanh Hồ đại thúc bán kẹo kéo, trong tay là phế phẩm vừa nhặt được.

“A……” Có đại thẩm trong thôn nhìn thấy thì che miệng kêu một tiếng. Nhìn thấy mấy đứa trẻ kia thì mọi người đều hiểu rõ, cũng thương hại Trương Tiểu Oản mà lắc lắc đầu.

“Cháu đi về trước đây.” Trương Tiểu Oản may mắn là bản thân mình cẩn thận nên lúc trước đã tìm lá cây che cái sọt của mình kín mít lại, nếu không giờ này nàng cũng không biết giải thích thế nào.

Tâm địa của người trong thôn không xấu nhưng nếu để bọn họ biết gia đình nghèo nhất thôn đột nhiên có tiền mua bánh bao thì sau lưng bọn họ chắc chắn sẽ ngờ vực.

“Về đi, hoặc nếu cháu không vội thì có thể về với chúng ta cũng được……” Vị đại thẩm lúc nãy kêu lên tiếng lúc này vội nói.

“Thôi cháu về trước,” Trương Tiểu Oản cúi thấp đầu nói, “Trở về sớm một chút, còn có thể giúp trong nhà làm vài việc.”

“Vậy về sớm một chút đi, về giúp nhặt chút củi cũng tốt, trên đường cũng cẩn thận.……” Thái bà bà kia nói tiếp, còn cười với Trương Tiểu Oản, xem như tỏ thiện ý với đứa nhỏ này.

Trương Tiểu Oản nhìn bà ta, cũng cười đáp lại sau đó cõng sọt chạy chậm đi về.

Nhìn nàng đi xa, mấy người trong thôn lại sôi nổi lắc đầu, mọi người đều nói, “Đứa nhỏ này cũng là đứa chăm chỉ. Trương A Phúc cũng không quá xui xẻo, cha mẹ không thương nhưng ít nhất lấy được vợ tốt, sinh ra mấy đứa con cũng không phải lo. Bọn nhỏ càng lớn càng hiểu chuyện……”

“Đúng vậy đó……”

“Ai, nhà hắn chỉ là hơi ít ruộng, ruộng cũng xa. Mấy ngày nữa thu hoạch xong phải nộp thuế, phải trả nợ cho người mẹ bất công kia của hắn, chỗ còn lại sợ là không đủ cho cả nhà ăn hai tháng. Trong bụng vợ hắn còn có một đứa nữa, tình hình này thì làm sao mà nuôi đây……”

Mọi người nghe đến đây thì đều thở dài, nhưng một lúc sau đã có người nói sang chuyện khác, vì thế mọi người cũng đổi đề tài.