Trấn Nhỏ

Chương 16: Bên ngoài đội ngũ

Lukes đang sửa sang căn phòng.

Ban đầu lựa chọn chỗ này chỉ là ý nghĩ chán ghét bản thân, trấn nhỏ hầu như không có ai lái xe, trạm xăng chỉ là hữu danh vô thực, bởi thế anh nằm

cả ngày trên ghế dài hao mòn thời gian.

Nhưng bây giờ đã khác, anh quyết định mình phải sống thật tốt.

Không dễ dàng gì dọn dẹp một ga ra bừa bộn.

Lukes đặt những thứ thừa thãi vào trong thùng dầu, bỏ ra bên ngoài ven đường. Căn phòng nhỏ trở nên trống trải, đủ để đặt thêm mấy cái ghế. Anh nghĩ

hay là đi đâu đó trộm một phen, trong thị trấn có không ít nhà trống, ai rảnh đi quan tâm ngôi nhà nào bị thiếu mất một cái ghế.

Trên băng ghế, anh viết những thứ cần thiết khác lên giấy, nhét nó vào hộp thư bên ngoài.

Ngay khi anh quay người lại, một cơn đau dữ dội trong đầu truyền đến. Anh

lập tức biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng anh không thể nào tránh được.

Keller vồ lấy anh từ phía sau, một tay nắm lấy tóc anh tay kia siết chặt cổ.

"Fink, mau ngất nó đi," Keller nói.

"Nhưng chắc gì hắn sẽ không phản kháng lại," Albert trả lời.

Lukes cảm thấy đau đớn ngày càng kịch liệt, càng sắc bén, ban đầu như bị búa

sắt đập, chẳng mấy chốc biến thành một cái khoan, khoan sâu vào trong

não. Khoảnh khắc tiếp theo, anh liền mất đi ý thức.

Cảm thấy anh hôn mê bất tỉnh, Keller mới cẩn thận từng li từng tí buông tay ra.

"Mày tính làm gì?" Albert lo lắng hỏi.

"Đi tìm sợi dây thừng, xích sắt đằng kia cũng cầm lấy."

Albert đẩy mở cánh cửa căn phòng nhỏ, ngoan ngoãn tìm thấy sợi dây thừng, nhặt sợi xích sắt Lukes vứt vào thùng.

Keller dùng dây thừng trói Lukes lại.

"Khi hắn tỉnh dậy, hắn sẽ gϊếŧ tất cả chúng ta," Albert nói.

"Nếu nó định làm điều đó, chúng ta đã chết từ lúc nãy rồi. Thằng nhát gan,

mày cái gì cũng sợ, nó sẽ không gϊếŧ người như trước đâu."

"Nhưng nếu chúng ta quá đáng..."

"Câm mồm, bằng không tao gϊếŧ mày trước."

Albert ngậm miệng lại, Keller vác Lukes đi vào rừng cây, gã không thể làm gì khác hơn là cùng Fink đuổi theo.

Họ vào sâu trong rừng, Keller ra lệnh cho Fink và Albert buộc Lukes vào cây, một cước đá anh tỉnh.

Lần này là đau thực sự, không giống như ảo giác của Fink, biến mất được

cũng không nhanh như vậy. Lukes tỉnh lại nội tạng quặn đau, nhìn lên,

dường như đang nhớ lại chuyện gì vừa xảy ra. Keller lại đạp anh một

phát, đá vào bờ vai, tựa hồ muốn đập anh ra bã.

"Mày trông nhu nhược thế, không tí sức đánh trả. Chúng ta nói chuyện phiếm." Keller nói: "Tao còn nhớ bộ dạng trước đây của mày, làm tao sợ một thời gian dài." Hắn kéo áo sơmi lên, cho Lukes xem vết thương trên bụng.

"Đây là chuyện tốt mày đã làm, suýt nữa thì mất mạng tao."

Lukes suy nghĩ một lúc nói, "Sao mày lại không chết? Mày đứng quá xa phía

sau, cùng nhiều người như vậy đuổi gϊếŧ một người vậy mà cũng không dám

đến gần chút sao?"

Nắm đấm Keller ập xuống, nện vào má. Khóe miệng anh lập tức rách, máu chảy ra.

"Tao đã nói với mày, đừng để cho tao phát hiện đội ngũ của mày tăng thêm.

Ngài Sứ Giả của chúng ta cuối cùng cũng có người bạn mới, cho nên sự

thống trị của mày cũng theo đó kết thúc."

Hắn vung tay thụi vào mặt, Lukes nghiêng đầu tránh né, nắm tay dộng vào cổ. Anh khổ sở ho khan, Keller dừng một khắc, tiếp đó nắm đấm và bạt tai

như vũ bão quét qua trên mặt, gò má cùng cơ thể của anh. Lukes không có

nơi nào để trốn, đành phải nhẫn nại chờ hắn dừng tay.

Keller hồng hộc thở đứng lên, cúi xuống nhìn máu me đầy mặt Lukes,.

"Đến tột cùng năng lực của Sứ Giả là gì?"

Lukes cúi thấp đầu, dường như không nghe thấy hắn.

Keller cúi xuống lần nữa, bóp hai gò má buộc anh phải ngẩng đầu lên.

"Làm thế nào mới có thể nhận được năng lực của Sứ Giả?"

"Đây là quyết định của Chúa tể." Lukes cơ hồ không thấy rõ bộ dạng của hắn,

anh chỉ cảm thấy một màn tăm tối trước mặt, ngực kịch liệt đau đớn,

không biết liệu Keller có đả thương xương sườn anh không.

"Mày nhất định phải biết." Keller nói, "Mày biết, mày là Sứ Giả, mày biết

tất cả bí mật ở đây. Nói cho tao, làm thế nào mới có được nó."

"Đây là Chúa tể quyết định." Lukes lần thứ hai trả lời, "Mày không xứng đáng nhận bất kì năng lực nào, mày còn không xứng đáng làm một con người."

Lời nói của anh chọc giận Keller, Albert run sợ trong lòng mà nói: "Đây

thực sự là Chúa tể quyết định. Tao không nghĩ người nào có thể thay

đổi."

"Nó đang nói láo." Keller trợn mắt liếc, Albert ngay lập tức khϊếp đảm, rút về phía sau Fink.

Keller nhặt sợi xích sắt trên mặt đất, xé quần áo Lukes, quấn xích sắt từ cổ vòng lên trước ngực.

"Đây là cơ hội cuối cùng, đánh cược một lần đi, xem coi "nữ quỷ Carrie" có còn ở đó hay không."[1]

Lần này, ngay cả Fink cũng có chút dao động, Albert lấy dũng khí nói:

"Keller, hắn sẽ nhịn không được, mỗi người đều có cực hạn, tại sao ngay

từ đầu không gϊếŧ hắn? Như vậy liền không lo về sau nữa."

"Đồ ngu, nếu như nó chết, Chúa tể sẽ tìm một Sứ Giả khác thay thế nó. Mày

nghĩ mày sẽ may mắn được Chúa tể chọn? Hoặc Fink? Hoặc là tao? Đều không phải. Phải để nó vĩnh viễn sống sót, ngay cả khi nó sẽ không chịu nói

bí mật Sứ Giả, tao cũng phải xác nhận nó không dám sử dụng năng lực của

nó nữa."

Lukes dựa lưng vào thân cây, Keller quấn xích sắt quanh cổ làm anh chỉ có thể ngẩng cao đầu.

Keller bước lùi lại, nhìn anh từ xa.

"Nếu đây là một thế giới bình thường, có lẽ tao sẽ cần một phòng tra tấn, lò thiêu cháy rực, bàn ủi nóng đỏ. Rất ít người có thể kiên trì dưới cực

hình, tao hy vọng mày là ngoại lệ." Keller nói, "Cái trấn này không có

Sứ Giả."

Lukes hít một

hơi, biết mình sắp phải đối mặt những gì, nhưng bất kỳ chuẩn bị nào cũng không tác dụng, dây xích nóng rát, quấn quanh anh như một con rắn lửa.

Da thịt cảm nhận được cơn đau đớn, nhưng sẽ không để lại vết thương,

cũng không có mùi cháy khét. Điều kỳ lạ này chỉ xảy ra ở nơi này. Tim

Lukes gần như ngừng đập, cơn đau xâm chiếm tâm trí, làm mất lý trí,

cuống họng như bị kinh hoàng chọc thủng, khiến anh toàn thân đổ mồ hôi.

Nhưng trong con mắt của người khác, anh chỉ là bị trói vào cây mà thôi.

Albert tựa hồ sợ hãi trước cảnh tượng đó, dời ánh mắt sang chỗ khác.

Dây xích nóng cháy trong vài phút, tại trong cảm giác của Lukes lại như vô

tận. Keller dừng lại, để anh thở một hơi. L*иg ngực Lukes không kiềm

được phập phồng, qua rất lâu sau mới khôi phục thần trí, hai mắt vô lực

nhìn về trước. Cảm giác bỏng rát biến mất nhanh chóng, nhưng cũng có

nghĩa là cơn khổ sở tiếp theo sẽ sớm đến.

"Keller... đủ rồi," Albert nói. "Hắn không có dùng."

"Đây không phải là cực hạn."

"Vừa nãy hắn đã không sử dụng năng lực rồi, về sau còn gì có thể kɧıêυ ҡɧí©ɧ cực hạn của hắn?"

Keller quay đầu hung ác trừng gã, Albert hiển nhiên rất sợ hắn, nhưng đồng

thời cũng rất sợ Lukes. Gã sợ Keller quá phận đẩy Lukes đến cực hạn

thật, ngược lại gã không thể nào tưởng tượng được chính mình lại chịu

đựng hình phạt tàn khốc như vậy. Nếu Lukes không nhịn được sử dụng năng

lực, họ toàn bộ coi như xong.

Nhưng mà cực hạn từ đầu đến cuối không đến, một khi vì cơn đau quá mãnh liệt

mà anh hôn mê, Keller sẽ lập tức đem anh tỉnh lại. Cảm quan của Lukes đã hoàn toàn biến mất, cả người đều căng thẳng, cho dù cơn đau giảm xuống

anh cũng không trầm tĩnh lại. Cơ thể anh ướt đẫm, có một loại cảm giác

buồn nôn ghê tởm. Anh nghĩ tới cái chết.

Faun tìm toàn bộ trạm xăng lần nữa, Lukes không ở trên băng ghế dài, cũng không phải trong căn phòng nhỏ.

Mặc dù chỉ là trực giác, cậu vẫn cảm thấy không đúng lắm. Lukes không thể nào đi dạo trong trấn nhỏ một mình.

Faun phát hiện anh sửa sang lại căn phòng, cửa phòng mở rộng. Cánh cửa này

mặc dù không có khóa, mỗi khi cậu đến, cửa luôn luôn đóng lại, huống chi giờ phút này trong phòng không có ai.

Cậu nhanh chóng liên tưởng đến ngày hôm qua cùng Lukes ghé thăm khắp thị

trấn, không biết có bao nhiêu người nhận ra anh, có bao nhiêu người đang âm mưu quỷ quái. Cậu bước ra khỏi phòng, liếc nhìn bên ngoài, bùn đất

in lại vài dấu chân, nhưng rất nhanh liền biến mất trong bụi cỏ.

Faun trở lại ngoài trạm xăng, Velorica nhìn cậu từ bên kia đường. Faun rất

khó xem em như một cô bé, dáng dấp em thực sự không giống một thiếu nữ

đang tuổi thanh xuân, đôi mắt khổng lồ sốt sắng nhìn cậu, hai tay gầy

trơ xương nắm lấy váy.

"Anh ta đi đâu rồi?" Faun đi đến hỏi em.

Velorica lắc đầu do dự, do dự nho nhỏ này càng tăng thêm sự nghi ngờ của Faun.

Cậu nắm lấy vai em nhẹ nhàng lắc, lo lắng lực quá mạnh sẽ khiến em rụng

rời.

"Nói cho anh, Velorica, em biết anh ấy không phải là người xấu, anh ấy sẽ không mang lại cho em vận rủi."

Velorica thoát khỏi hai tay cậu, trên mặt thực sự không nhìn ra biểu tình gì,

nhưng Faun thấy trong mắt em toát ra sự sợ hãi. Em bước lùi lại sau, đột nhiên dùng cặp xương khô kia kéo chiếc váy ra. Em gầy gò đến mức mặc bộ quần áo đều khiến lòng người tan nát, dưới bộ váy trần trụi, tay em

run rẩy, không biết là do rét lạnh hay sợ hãi.

Faun thấy một vết thương dọa người trên cơ thể gầy trơ xương của em.

Đây là do Lukes gây ra sao? Velorica cũng có trong đám người vào thời điểm đó?

"Xin lỗi." Velorica nói, "Em xin lỗi."

Em không giải thích tại sao em lại xin lỗi, Faun lại gần em, nắm chặt tay em, kéo quần áo lại.

"Anh ấy tha thứ cho em," Faun nói: "Em có thể cho anh biết anh ta ở đâu không? "

"Keller bọn họ đưa anh ấy vào rừng, em không biết họ muốn làm gì."

"Bên nào?"

Velorica duỗi tay chỉ phía sau trạm xăng. Faun nhẹ nhàng ôm em, Velorica thương tâm khóc.

Faun hướng phòng Lukes, nhặt một cái xẻng trong thùng dầu ngoài cửa.

Nội tâm cậu tràn ngập phẫn nộ, sắc mặt âm trầm, dọc theo bụi cỏ phía sau

căn phòng đi sâu vào rừng. Cậu đi không nhanh, không vội vàng chạy, yên

lặng như một thợ săn ẩn nấp trong rừng. Cho dù thoảng nghe thấy từ đâu

vọng đến tiếng thét thảm thiết cũng không tăng tốc. Giờ khắc này, cậu

tuyệt đối bình tĩnh.

"Đây là một ý tưởng rất tốt, đúng không?"

Keller nắm lấy mái tóc ướt nhẹp của Lukes, một lần nữa buộc anh ngẩng đầu lên

nhìn mình. Nhưng hai mắt Lukes tan rã, không cảm giác ánh sáng tồn tại.

Albert đứng bên cạnh mà mặt tái mét. Mỗi lần Keller sử dụng năng lực, gã lo lắng Lukes giây tiếp theo sẽ đốt chúng thành đống tro tàn, sống nhăn mà bị mục nát thành xương khô hoặc biến thành bãi máu. Vô số những cái

chết khủng khϊếp ùa vào bộ óc béo phì của gã, nhưng không có gì xảy ra

cả. Lukes nhịn được tất cả tra tấn cũng không cầu Keller xin tha.

"Hiện tại tao là người mày thống hận nhất. Mày là kẻ ngu, lãng phí một cách

vô ích món quà Chúa tể ban cho." Keller nói, "Nếu như chưa từng nếm qua

năng lực của mày, tao còn nghĩ đó là gạt người. Nếu tao là mày, tao sẽ

không để ý ai là kẻ đánh đổi."

Albert liếc nhìn hắn, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì.

"Cái trấn nhỏ này là của tao, không ai có thể phá hủy nó."

Lukes không hề trả lời, mắt anh nhìn về phía trước. Lướt qua vai Keller, ai

đó đang tiến đến họ, theo sau là một tiếng vang nặng nề.

Keller cũng nghe thấy âm thanh, tiếp theo là tiếng la sợ hãi của Albert, hắn quay đầu lại và thấy Fink ngã vào bụi cỏ.

Faun vứt cái xẻng trong tay, tay cầm của xẻng bằng sắt.

Cậu vốn biết cậu sẽ cần một cái xẻng, mặc dù nó không phải là cái mà cậu mua, nhưng dùng đều tốt như nhau.

Trên đường đi cậu đã nghĩ xong, hạ Fink trước. Dù sao, tên im lặng này là

một phiền toái lớn, miễn là hắn ở đó, phần thắng luôn nằm ở phía Keller. Albert chỉ là một gã béo bình thường, còn lại một mình Keller dễ đối

phó hơn nhiều.

Faun rủ lớp rỉ sét trên tay nói, "Trên người tao không có bất kỳ kim loại nào."

Keller nới lỏng tay nắm tóc Lukes, quay người nhìn cậu.

Faun không đợi hắn đứng vững liền vọt tới trước mặt hắn, Keller lấy làm kinh ngạc, cằm hắn bị đập mạnh, mặt cũng bị dính chút. Mắt hắn lập tức mờ

mịt, đất trời tối tăm. Faun không buông tha hắn, nắm lấy cằm hắn đâm sầm vào một gốc cây.

Keller hét thảm, Faun đập hắn ba bốn lần liên tiếp, hắn không còn phát ra âm thanh nào, nhuyễn xuống như một cái túi rỗng.

Tim Faun đập đến lợi hại, tay cậu dính máu, hơi bình tĩnh lại một chút, quay đầu nhìn Albert.

"Nghe nói không có pháp luật ở đây," cậu vô cảm nói.

Albert quay người chạy

-----Hết chương 16-----

[1]"Carrie" là bộ phim kinh dị Mỹ dựa trên tiểu thuyết cùng tên của tác giả Stephen King, một tiểu thuyết gia gạo cội nổi tiếng với các tác phẩm kinh dị

giả tưởng, đặc biệt là với mô-típ từ các tình huống căng thẳng bình

thường dẫn đến các hiện tượng siêu nhiên khϊếp đảm. "Carrie" (xuất bản

năm 1974) là một trong những tiểu thuyết thành công nhất của ông, kể về

một cô gái có khả năng di chuyển đồ vật, ở nhà bị bà mẹ cuồng tín ngược

đãi, ở trường bị bạn bè xa lánh bắt nạt hành hạ. Kết thúc, cô bùng nổ sử dụng siêu năng lực của mình tàn sát tất cả mọi người.