Đấu La Đại Lục Người Chơi

Chương 32: Triệt tiêu hồn lực

“Đái Hoa Minh? Ngươi có quen biết với đường đệ của ta?” Đái Hoa Bân ngạc nhiên hỏi

“Đúng vậy, nếu có thể thì khi nào nghỉ hè có thể nhờ ngươi nhắn với Đái Hoa Minh tới Tinh La thành được không? Kêu là Mặc Vân nhắn” Mặc Vân liền nhờ vả đối phương, hiện tại bọn cậu còn tương đối không quen thuộc lắm.

“Tinh La thành?... Hah, nếu có rảnh thì ta sẽ xem xét” Dứt lời, Đái Hoa Bân liền theo Chu Lộ cùng Thôi Nhã Khiết rời đi.

Mặc dù không biết lý do vì sao Mặc Vân lại quen biết với đường đệ của mình, nhưng nếu chỉ là gửi lời thì cũng không vấn đề gì.

Điều mà hiện tại ba người Đái Hoa Bân cần quan tâm nhất chính là trận đấu vào ngày mai, bọn họ cần thiết phải trở thành quán quân.

Vừa rồi đã hạ khiêu chiến, hi vọng ngày mai ba người Hắc Chí Tôn có thể thi đấu hết sức, như vậy mới xứng đáng để Đái Hoa Bân cậu đây dùng toàn lực.

“Hỏi thăm về Hoa Minh sao?” Đường Vũ mỉm cười bước lại gần Mặc Vân.

“Ừm, Hoa Minh quả nhiên có liên quan tới nhà họ Đái, tuy không phải dòng chính, nhưng có thể xác định được vị trí của đối phương liền tốt rồi” Mặc Vân gật đầu đáp.

“Chúng ta lại tiếp tục tu luyện thôi, lần này trước thử dung hồn hợp hồn lực của ba người lại?” Hắc Chí Tôn đề nghị nói.

Ngày mai là trận đấu bán kết diễn ra, sau khi đợt sát hạch kết thúc bọn họ liền chuẩn bị xuất phát đi săn cái hồn hoàn thứ ba cho Đường Vũ.

Trải qua nhiều lần phát thưởng của nhiệm vụ, Đường Vũ từ cấp bậc 29 cuối cùng cũng đã đạt tới giới hạn của cấp 30.

Trước đẳng cấp Hồn tôn mà nói, các hồn sư tu luyện tốc độ đều tương đối nhanh, nhưng từ cấp 30 trở đi lại chậm xuống trên diện rộng.

Hiện tại Hắc Chí Tôn vẫn chưa nhúc nhích gì khỏi cấp 31, nhưng Mặc Vân đã thăng liền hai cấp, vững chắc ở tại đẳng cấp 23 rồi.

“Đi thôi” Mặc Vân gật đầu.

Rời khỏi khu vực sân thi đấu, ba người liền trở về khu vườn bên cạnh ký túc xá, nơi này đã trở thành địa điểm tập trung quen thuộc của ba người bọn họ rồi.

Bàn tay của Mặc Vân nắm lấy Hắc Chí Tôn và Đường Vũ, hai người bọn họ cũng nắm lấy tay nhau.

Một vòng tròn được hình thành, hồn lực của cả ba lấy một trạng thái hỗn loạn xoay chuyển giữa ba người.

Tốc độ tu luyện thật sự rất chậm, bởi vì hồn lực của từng người đang đánh đấm lẫn nhau, không một ai chịu nhường ai.

Biểu cảm của Mặc Vân nhăn lại, khó chịu đang dâng lên, ba người bọn họ đang tìm kiếm một điểm kết nối.

Một giờ trôi qua, lại thêm một giờ nữa, mồ hôi đã rơi đầy mặt của ba người, bọn họ cảm giác võ hồn trong cơ thể mình đang trướng lên, nhưng hồn lực lại không tăng được chút nào.

Tại những đợt sóng vồ vập, có những thời điểm mà võ hồn của ba người rơi vào chung một tần số, dù chỉ là thoáng qua, nhưng ba người nhận ra được đấy chính là mấu chốt của việc hình thành Tam hồn dung hợp kỹ

“Ahaa… Lần này xem như có tiến bộ hơn trước?” Hắc Chí Tôn là người đầu tiên buông tay, bọn họ vừa nhắm mắt lại liền đã tu luyện hơn ba tiếng đồng hồ.

“Thế này so với tu luyện một mình còn cực hơn ấy” Đường Vũ thở dài, cô nhớ rằng hồi trước cũng đâu khó khăn như vậy.

“Chịu thôi, võ hồn của chúng ta đều thuộc về đỉnh cấp tồn tại, muốn dung hợp ba võ hồn như vậy tất nhiên là không đơn giản rồi” Mặc Vân đưa tay lau trán, cậu thật sự rất mệt, nhưng khóe môi lại cong lên.

Tâm trạng của ba người vui sướиɠ hơn lần đầu kết hợp, ít nhất là không còn ai có cảm giác bực dọc.

Hơn nữa, bọn họ đã tìm được phương hướng để phát triển trong thời gian tới, giữa việc cố gắng có hi vọng và không có hi vọng khác nhau lớn lắm.

“Được rồi, trở về thôi!” Hắc Chí Tôn đứng dậy phủi quần áo rồi tính quay về ký túc xá.

Nhưng Đường Vũ và Mặc Vân vẫn còn chưa có ý định quay trở lại, Đường Vũ đối với Hắc Chí Tôn nói

“Vậy bọn này trước nghiên cứu một chút Võ hồn dung hợp kỹ Tinh linh hoàng cái nha”

“À? Võ hồn dung hợp kỹ của bọn cậu? Cũng tốt, cho tớ xem với” Hắc Chí Tôn cảm thấy hứng thú, bỏ qua cảm giác đói bụng sau lưng, đuổi theo hai người Đường Vũ tới một nơi trống trải hơn

“Tiểu Tôn, cậu đứng ra xa một chút, nếu không có gì bất ngờ, lần đầu dùng Võ hồn dung hợp kỹ sẽ rất dễ mất kiểm soát a” Mặc Vân cân nhắc một chút nói

“Tốt, vậy tớ đứng đây đi” Hắc Chí Tôn gật đầu, lùi lại sau nhìn.

Lúc này Đường Vũ và Mặc Vân đứng đối diện nhau, hai tay nắm chặt lấy đối phương, không có trực tiếp ôm đối phương vào lòng, mà là một cái kén bắt đầu xuất hiện.

Bốn vòng hồn hoàn của cả hai bắt đầu dung nhập, một dấu ấn lớn hiện lên phía trên người của cả hai

“.. Thực vật?” Hắc Chí Tôn đột nhiên cảm giác được cây cối xung quanh đang lay động, chúng nó đang đáp trả lại võ hồn dung hợp kỹ này?

Thật nhiều đóa hoa mau chóng nở rộ xinh đẹp, cây cối lớn lên một chút, không khí thực trong sạch.

Ở chính giữa khu vườn, cái kén lớn đang dần nở rộ ra, một cái tinh linh xinh đẹp giống như không thuộc về thế giới này xuất hiện.

Pha thêm chút dịu dàng của Lam Ngân Hoàng, thật nhiều Lam Ngân Thảo đang vây quanh như làm nũng với chủ nhân của mình.

Tinh Linh Hoàng nhíu mày nhìn về phía trước, mái tóc xanh lam dài tới ngang lưng, đôi cánh tinh linh bát dực mỏng manh ở phía sau lấp lánh.

“Võ hồn dung hợp kỹ: Tinh Linh Hoàng” Sâu bên trong đứa con của tự nhiên, Mặc Vân và Đường Vũ thầm thì tên gọi của chiêu thức này

Bàn tay vươn lên điểm tại không trung, một cột sáng lập tức chiếu rọi cả khu vườn, ánh sáng mang theo sự dịu dàng và bảo bọc, làm cho Hắc Chí Tôn ở bên cạnh không khỏi ngã gục xuống.

“Hồn lực của ta, đang mất đi?” Hắc Chí Tôn cẩn thận cảm thụ hồn lực trong cơ thể, ánh sáng vừa rồi triệt tiêu đi sự đề phòng và cả hồn lực của cậu.

Dù rằng đứng ở rất xa, không phải trực diện bị bắn trúng, nhưng Hắc Chí Tôn cảm giác rằng mình không thể lại sử dụng võ hồn được nữa.

Không giống với Hoàng Kim Lộ dung hợp kỹ, nếu nói dung hợp kỹ của Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông là phong ấn võ hồn cùng hồn lực, thì dung hợp kỹ của hai người Mặc Vân lại là triệt tiêu hồn lực và thể lực.

Thậm chí.. còn triệt tiêu nhiều loại lực lượng khác, đem mọi thứ hòa về tự nhiên, chung sống hòa bình?

Có điều ngay lập tức Hắc Chí Tôn liền biết suy nghĩ của mình quá ngây thơ, võ hồn dung hợp kỹ này không chỉ dừng lại tại đấy.

“Tinh Linh Hoàng còn chưa biến mất?” Hắc Chí Tôn giật mình bật thốt, chỉ thấy Tinh Linh Hoàng quay sang mỉm cười nhìn cậu, trong chớp mắt, Hắc Chí Tôn ngất xỉu