Chính thức nhập học tại Sử Lai Khắc học viện, hai người Mặc Vân và Hắc Chí Tôn được xếp ở chung một căn phòng, Đường Vũ liền phải tách ra một mình với bạn học khác.
“Hình Chấn lão sư… Tiểu Vân, tớ không nhớ là có nhân vật này a? Cậu có ấn tượng gì không?” Hắc Chí Tôn thu dọn đồ đạc xong mới quay sang nhìn Mặc Vân hỏi
“Chịu thôi, ở trong thế giới này không hẳn là mọi thứ đều sẽ giống hệt nguyên tác, ít nhất là chúng ta không phải gặp Chu Y lão sư là được rồi” Mặc Vân thả người nằm trên giường, sau đấy lăn mình đối với bạn mình trả lời.
“Haha, Chu Y lão sư sao? Phong cách giảng dạy của bà ấy thật sự không thích hợp với người chơi chúng ta lắm” Hắc Chí Tôn nhớ tới nhân vật này liền không khỏi bật cười.
Chu Y lão sư là một người nội tâm hiền lành, nhưng bề ngoài lại cực kỳ cứng rắn, còn hạ được quyết tâm giảng dạy dứt khoát, nói đuổi là đuổi, nói làm là làm.
Đối với các học sinh bà yêu thích Chu Y lão sư sẽ rất quan tâm, hơn nữa bà ấy cũng không bỏ mặc các học sinh khác.
Tuy nhiên thay vì làm các bài huấn luyện cơ bản của đối phương, các người chơi như bọn họ đều không phải tay mơ, thứ họ cần là thời gian để làm nhiệm vụ và chiến đấu thực tiễn.
Bọn cậu không nói việc rèn luyện của đối phương là sai, nhưng nó vô dụng đối với nhóm bọn cậu.
Đúng ba ngày sau đó, các học sinh của lớp Hình Chấn lão sư tập trung tại một căn phòng học ở tòa nhà trung tâm.
Hình Chấn lão sư là một người đàn ông trẻ tuổi, đối phương có hơi bối rối, không giống như là một lão sư lâu năm trong nghề cho lắm.
“Xin chào các em, ta là Hình Chấn, giáo viên hướng dẫn các em trong năm nay” Vừa gãi đầu vừa nói, Hình Chấn lão sư hiền lành giới thiệu
Các học viên trong lớp liền vui vẻ đáp lại, bọn họ cũng khá thích diện mạo lẫn tính cách của vị lão sư mới này.
“Để mọi người có thể làm việc với nhau tốt trong năm nay, các em trước tiên tự giới thiệu bản thân đi!” Hình Chấn lão sư thân thiện nói
Một học viên nam đứng dậy xung phong đầu tên, đối phương tên là Cẩn Đắc, 11 tuổi, võ hồn Hoàng Kim Vũ.
Cô bạn ở gần đó là Uyên Lam Hiên, 11 tuổi, võ hồn là Điệp Phiến.
Các học viện ở trong lớp hầu như đều có hồn lực phổ biến ở cấp 18 đến 19, trong đó có một học viên muốn gây ảnh hưởng tới mọi người, khí thế đứng dậy giới thiệu nói
“Mọi người, ta là Lục Thái Quân, 11 tuổi, võ hồn là Hắc ma điểu, 24 cấp chiến hồn sư!” Dứt lời, sau lưng Lục Thái Quân hai cái hồn hoàn màu vàng liền hiện lên, đôi cánh màu đen rộng lớn tỏa ra ở đằng sau.
Khí thế của Lục Thái Quân đủ mạnh để nhiều người phải ngưỡng mộ, đối phương giống như muốn tranh vị trí lớp trưởng?
Đường Vũ, Hắc Chí Tôn và Mặc Vân ba người liền yên lặng giới thiệu tên cùng võ hồn của mình, không làm ra quá nhiều rắc rối.
‘Hai đứa nhỏ này?’ Hình Chấn liếc mắt nhìn sang hai học viên được Ách Đan đặc biệt quan tâm, thấy bọn họ điệu thấp như vậy liền không khỏi hiếu kỳ
Ở độ tuổi này đáng lẽ các học viên hẳn là phải cực kỳ háo thắng và tranh giành vị trí lớp trưởng a? Thế này có bình thường không?
Hình Chấn là một học viên nội viện mới tốt nghiệp vào năm ngoái, sau khi vượt qua bài kiểm tra tốt nghiệp liền ở lại Sử Lai Khắc làm giáo viên.
Cho nên ở kinh nghiệm làm lão sư hiển nhiên là không bằng Chu Y lẫn Vương Ngôn, nhưng tính cách lại phù hợp với ba người Mặc Vân.
“Được rồi, mọi người ai muốn xung phong đăng ký làm lớp trưởng? hoặc là có ai đề cử bạn học nào lên tham dự chức lớp trưởng?” Hình Chấn nói về vấn đề chính.
Mục tiêu hôm nay của anh chính là muốn xem xem thực lực của hai cái đại hồn sư, hồn hoàn ngàn năm rốt cuộc mạnh mẽ bao nhiêu.
Gần như có thể loại bỏ trường hợp việc cắn dược vật để tu luyện, nhưng kinh nghiệm thực chiến vẫn là phải kiểm tra!
“Lão sư, ta muốn đăng ký!” Lục Thái Quân là người đầu tiên xung phong
Kế tiếp đó, cô gái nhỏ Uyên Lam Hiên cũng vươn tay “Lão sư, ta cũng đăng ký!”
Có tổng cộng là ba người đăng ký, tính thêm cả Cẩn Đắc là ba người xung phong, phần lớn còn lại đều bị cấp bậc và khí thế của Lục Thái Quân dọa lui.
Hình Chấn thấy Đường Vũ cùng Hắc Chí Tôn vẫn không nhúc nhích gì liền bắt đầu bối rối, nên làm thế nào để bọn nhỏ tham gia?
Cưỡng ép thì không được, nhưng mềm mỏng lại không tốt…
Chính là khi Hình Chấn phân vân, một bàn tay vươn lên từ một bạn học trông có vẻ rất bình thường, Mặc Vân mỉm cười nói
“Lão sư, ta cũng tham gia tranh giành chức lớp trưởng!”
“A?” Hình Chấn ngạc nhiên, nhóm ba người Đường Vũ, Hắc Chí Tôn cùng Mặc Vân rốt cuộc hai cái mạnh nhất không tham gia, để cái Nhất hoàn hồn sư tham dự?
“Lão sư? Có vấn đề gì sao?” Mặc Vân hiền lành hỏi
“À.. không sao? Như vậy còn có ai muốn tham gia cạnh tranh chức lớp trưởng nữa không?” Hình Chân ánh mắt tràn đầy hi vọng hướng thẳng về phía Đường Vũ và Hắc Chí Tôn.
Hai đứa nhỏ hoàn toàn làm ngơ ánh mắt cầu xin của lão sư, bọn họ đều đang bận rộn với nhiệm vụ của riêng mình.
Đúng vậy, Mặc Vân tham gia vào cạnh tranh lớp trưởng đơn giản chính là vì nhiệm vụ tuần của cậu.
[ (Nhiệm vụ) Rèn luyện tuần: Đánh bại một cái Đại hồn sư hoặc năm cái Hồn sư, thời gian ba ngày giới hạn, phần thưởng Điểm tích lũy 500, Hồn lực chúc phúc (nhỏ) (Hồn sư)]
Thay thế cho hệ thống kinh nghiệm chính là Hồn lực chúc phúc, tùy thuộc vào khác biệt hồn sư liền sẽ có cột kinh nghiêm dành riêng cho mình.
Muốn đánh bại một cái Đại hồn sư hay năm cái Hồn sư mà nói, Mặc Vân có thể tới Đấu hồn tràng, tuy nhiên cấp độ thấp Hồn sư hiếm khi tham gia cái này.
Tiện thể có đợt tranh giành lớp trưởng đấu, Mặc Vân liền thuận tay tham gia.
“Cố lên, fighting!!” Đường Vũ ở một bên đánh cái ngáp, thấy Mặc Vân nhìn sang liền giật mình nhoẻn miệng cười cỗ vũ.
“Tiểu Vân thi đấu với bọn họ sao? … Haha…” Hắc Chí Tôn nghĩ cũng không cần nghĩ mà cầu nguyện cho ba người Lục Thái Quân
Mặc dù chỉ là nhất hoàn hồn sư, nhưng cái hồn kỹ đầu tiên của Mặc Vân thật sự rất đa dạng và thực dụng, có thể nói là đảm đương được đa số yêu cầu của một cái khống chế hồn sư cần.
Hơn nữa, hồn lực của Mặc Vân rất nhiều, ít nhất là dư dả so với một cái bình thường Hồn tôn ba hoàn.
Ở hoàn cảnh như vậy, Hắc Chí Tôn hầu như không quá lo lắng với trận đấu sắp tới này.
“Được rồi, tớ sẽ cố hết sức” Mặc Vân thở dài trước thái độ thờ ơ của hai người bạn của mình, trước ánh mắt tràn đầy tập trung lẫn nghi hoặc đến từ ba đối thủ cạnh tranh còn lại của mình, Mặc Vân liền nở nụ cười.
Lúc này trong mắt của Hình Chấn, cái học viên nhất hoàn hồn sư Mặc Vân giống như là một tên ngốc.