Thiên Đạo Game Thủ

Chương 4: Viên lôi gặp nạn

Dương Phong đang ở tại một tòa thành tên là Hắc Nguyệt thành, quy mô tương đối lớn, chứa mấy triệu nhân khẩu, ở đây thực lực luyện thể viên mãn tức luyện thể cửu trọng đã là một tên đại cao thủ, có tư cách lập gia tộc, tạo nhỏ bé phái đường.

Chỉ có mấy cái đại gia tộc lão tổ mới có Linh Nguyên Cảnh, mà Hắc Nguyệt thành chỉ tồn tại hai cái gia tộc như thế, thứ tự là Lâm gia cùng Lý gia, trở thành Hắc Nguyệt thành thống trị mấy chục năm nay.

Dương Phong đột phá Luyện Thể ngũ trọng tuy không cao nhưng đã có tương đối phòng thân năng lực.

Lúc này hắn mới để ý còn lại vật phẩm, theo giới thiệu bóp nát có thể triệu hồi một tên luyện thể cửu trọng viên mãn trợ giúp mình chiến đấu trong mười phút, là đồ tốt, sau này nhất định có tác dụng.

Thiên Đạo Game Thủ Trailer

" Ây, bây giờ cất trở lại như thế nào? "

Dương Phong chợt nhớ ra, mình lấy thứ này từ trong túi đồ, bây giờ cất lại như thế nào, chẳng lẽ cứ cầm trên tay như thế này.

Hắn mở khung hình kho hàng ra, thử mọi loại thần chú, cuối cùng cũng nói đúng.

" Thu vào! "

Theo hắn nói xong, lập tức Triệu hồi thẻ biến thành một chùm quang mang chui vào kho hàng bảng, một trăm ô trống liền bị triệu hồi thẻ chiếm lấy một ô.

Thứ này, hắn nhìn đi nhìn lại vẫn thấy thần kì!

" Đúng rồi, ta có thể hay không đem những đồ vật khác bỏ vào!? "

Dương Phong hai mắt chợt lóe lên linh quang, lập tức cầm lấy dưới đất đao sắt, trong miệng lẩm bẩm

" Thu vào! "

Quả nhiên, đao sắt cũng hóa thành ánh sáng chui vào Kho Hàng khung hình, chiếm trong đó một ô.

Dương Phong kinh hỉ, vậy mà thật có thể thu vào, như vậy không phải nói sau này hắn liền có một cái di động không gian giới chỉ sao, hơn nữa còn là không lo bị mất loại kia.

Cuối cùng Dương Phong lại chú ý vào cái kia thành tựu hộp quà, tân thủ hộp quà ra ba vật phẩm, mỗi cái đối với hiện tại hắn vô cùng thiết yếu, cũng không biết mở hộp quà này ra cái gì.

Đúng lúc hắn định mở ra thì bên ngoài mở cửa đi vào hai người, chính là Lục Song cùng Viên Lôi, Viên Lôi mập mạp thân thể lúc này đã tràn đầy vết thương, khóe miệng còn hơi gỉ máu, cần phải nhờ Lục Song giúp đỡ mới có thể đi được.

Nhìn thấy Viên Lôi thương thế, Dương Phong hai tròng mât liền co lại, vội chạy đến đỡ hắn.

" Viên Lôi, ngươi không sao chứ!? "

Nghe lão đại mình hỏi đang trọng thương Viên Lôi khẽ nâng tay lên vung vẩy, miệng thều thào nói

" Lão đại, ta không có việc gì? "

Vừa nói xong hắn lập tức ho ra máu, khụ xuống ngất đi.

" Viên Lôi! "

Hai ngươi kinh hãi kêu lên, vội đưa Viên Lôi lên trên giường nằm, Dương Phong nhìn hắn tổn thương lập tức nhìn ra bệnh trạng.

" Nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng, xương sườn gãy hai cái, lại còn ngoài da thương thế! "

Dương Phong trong miệng lẩm bẩm, sau đó lập tức vội vã đối với Lục Song sai khiến.

" Lục Song, ngươi nhanh chóng ra ngoài tìm cho ta Lạc Anh thảo, Lục Thương quả, Lam ngân hoa, Bạch dược hoa cùng một ít Sơn thụ nhựa về đây, càng nhanh càng tốt, Viên Lôi tính mạng không giữ được lâu! "

Lục Song nghe Dương Phong lời nói, ban đầu còn hơi chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng chạy đi, Viên Lôi bây giờ tính mạng đang nguy kịch, hắn hoàn toàn tin tưởng lão đại sẽ không hại bọn hắn.

Mấy phút sau Lúc Song liền quay lại, những thứ vật liệu này đều vô cùng bình thường dễ tìm thấy, hắn chạy một vòng là có thể lấy hết.

Dương Phong tiếp lấy vật liệu, bắt đầu giã ra pha chế, làm Thánh cảnh hắn đương nhiên biết nhiều thứ, mấy cái vật liệu này mặc dù hết sức tầm thường, ở đâu cũng tìm thấy bất quá nếu trộn lại theo đúng tỷ lệ, liền có thể trở thành thần dược chữa thương.

Rất nhanh hắn liền chế biến xong, tất cả trộn lại thành một loại đặc xệt mà đỏ chất lỏng.

" Đem hắn miệng mở ra! "

Lục Song nghe vậy nhanh chóng tiến đến mở ra Viên Lôi miệng, lúc này Dương Phong mới bât đầu đổ chất lỏng vào miệng hắn.

Thuốc vào, dược liệu ngay tức khắc phát huy, chỉ thấy tái nhợt khuôn mặt dần trở nên hồng nhuận, các vết bầm trên người cũng biến mất, trong cơ thể nội thương tương tự nhanh chóng ổn định liền lại, chỉ còn phần gãy xương còn cần phải tu dưỡng mấy tuần mới có thể hồi phục.

Dương Phong nhìn thấy ổn định lại Viên Lôi miệng lúc này mới thở ra một ngụm khí, Viên Lôi bị thương làm hắn rất bất ngờ, trong trí nhớ kiếp trước cũng không có loại sự việc này, chỉ sợ là do hắn trùng sinh mang tới ảnh hưởng.

" Phong ca, ngươi thật lợi hại, rốt cuộc là làm thế nào vậy?! "

Lục Song nhìn thấy hồi phục Viên Lôi khuôn mặt vạn phần kinh ngạc, lão đại từ bao giờ biến thành y sư, trở nên lợi hại như vậy.

Bất quá Dương Phong cũng không trả lời hắn mà chỉ lạnh lùng hỏi ngược lại.

" Các ngươi xảy ra chuyện gì? "

Nhắc đến chuyện này xong đang ở trong kinh hỉ Lục Song lập tức chuyển thành phẫn nộ.

" Bọn ta trên đường đi mua đồ ăn cho ngươi may mắn phát hiện ra một gốc Huyết Thâm quả, cho nên mười phần cao hứng mang đi bán, nhưng là vừa đến cửa tiệm liền gặp Lâm Cửu đám tiểu đệ, bọn hắn vậy mà vô sỉ đến cực hạn, lại nhận Huyết Thâm quả là của bọn hắn, bị chúng ta ăn cắp.

Viên Lôi tính tình nóng nảy, lập tức nhảy vào cùng bọn hắn đánh lộn, nhưng mà trong đám đó có võ giả, chúng ta há có thể là đối thủ, cho nên không chỉ bị lấy mất Huyết Thâm quả mà Viên Lôi cũng bị đánh thành ra thế này! "

Lục Song cắn răng phẫn nộ nói, nhìn thấy huynh đệ mình bị đánh, người nào tâm tình có thể tốt, thậm chí lúc đó hắn phải nhảy vào chịu đòn cùng mới vớt vát được Viên Lôi tính mạng.

Bọn hắn cùng Lâm Cửu đám người xảy ra xung đột là bắt đầu cách đây ba tháng, bọn hắn làm cô nhi, bình thường sinh sống đều là vào rừng tìm kiếm một số loại thảo dược hôm nào may mắn thì thu được linh quả, sau đó mang đi bày bán.

Vừa hay hôm đó bọn hắn tiệm hàng may mắn được Lý gia đại tiểu thư Ly Uyên ghé qua, cô gái này năm nay mười sáu tuổi, không chỉ lớn lên đẹp như tiên nữ mà bản thân cũng vô cùng thiện lương hiền lành.

Nàng nhìn thấy bọn hắn mùa đông quần áo vẫn rách nát lăn lộn đi kiếm sống cho nên động lòng thương, không chỉ mua hết của bọn hắn thảo dược, lại còn tặng bọn hắn một chút tiền, ở đó cùng bọn hắn giao lưu một hồi.

Lấy Viên Lôi tên kia vô sỉ hài hước tính cách, một phen nói chuyện còn làm Lý tiểu thư vui vẻ cười khanh khách.

Bất quá bọn hắn không nghĩ tới tất cả điều này lại bị Lâm gia trưởng tôn Lâm Cửu nhìn vào trong mắt, người này tính tình hẹp hòi, hơn nữa yêu thích theo đuổi Lý Uyên từ lâu nhưng một mực bị từ chối, cho nên nhìn thấy bọn hắn cùng Lý Uyên cười nói, nội tâm liền sinh ra ghen tị, thế là xung đột bắt đầu từ đây.

Lâm Cửu thường xuyên sai đám tiểu đệ của hắn gây khó dễ, gây cho Lâm Phong ba người sinh sống cực khổ không thể tả, tuy nhiên ba người bọn hắn chỉ là phàm nhân, vẫn cố chịu đựng.

Không ngờ hôm nay Viên Lôi bị dồn ép quá nhiều, dẫn đến xúc động, xông vào cùng bọn kia đánh lộn, hậu quả không cần nói cũng biết.

Dương Phong nghe Lục Song nói xong, hít một ngụm khí, khuôn mặt lạnh lùng đến cực hạn, hai mắt lộ ra một cỗ nồng nặc sát ý.

Hắn một thế sống lại, đối với hắn bây giờ quan trọng nhất là người thân, lúc lại có người dám động đến huynh đệ hắn, chẳng khác nào rồng bị động vảy ngược, làm sao lại có thể nhịn.

" Bọn chúng ở chỗ nào? " Dương Phong mở miệng lạnh lùng hỏi.

" Ân, Phong ca, ngươi muốn làm cái gì!? " Lục Song cảm nhận trên người lão đại mình cái kia lạnh buốt sát khí, trong lòng không nhịn được rùng mình một cái, hắn chưa từng nhìn qua lão đại như thế này.

" Gϊếŧ bọn chúng! " Dương Phong thản nhiên nói.

" Gϊếŧ! " Lục Song sửng sốt kêu lên, sau đó lại chuyển sang kinh hãi khuyên bảo.

" Lão đại, ngươi muốn gϊếŧ bọn hắn, cái này làm sao có thể, không nói đến ngươi cũng đang bị thương, đám người kia đã tồn tại võ giả, chúng ta làm sao có thể đánh lại.

Hơn nữa, đám kia là Lâm Cửu tiểu đệ, chúng ta không động được, không phải ngươi là người nói chúng ta phải kiềm chế sao, lúc này chính ngươi lại xúc động như vậy! "

" Không có việc, dẫn ta đến gặp bọn hắn! "

" Lão đại...! "

Lục Song nghe vậy tràn đầy lo lắng, muốn tiếp tục ngăn cản nhưng là đột nhiên trên người Dương Phong phát ra một cỗ ý chí, khiến hắn câu nói giữa chừng nghẹn lại, thứ ý chí này như ma lực làm cho hắn không dám cãi lời, lập tức gật đầu đồng ý.

" Được, ta biết rồi! "

Cỗ ý chí này chính là Dương Phong còn xót lạt thánh giả ý chí, thánh giả lời nói, nặng như trọng sơn, phàm nhân không ai không nghe.

Dương Phong nhìn Viên Lôi đã hồi phục tám chín phần, lúc này mới kéo chăn đắp cho hắn, sau đó cùng với Lục Song rời đi, không lâu sau liền đến nơi.

Dương Phong cùng đám kia Lâm Cửu tiểu đệ cũng không sống ở nội thành, nội thành phải đóng thuế, bọn hắn không chi trả nổi, cho nên đều sống ở ngoại thành bìa rừng.

Khu vực cũng không có yêu thú hoạt động, cho nên từ nhỏ bọn hắn đều kiếm ăn trong thành sau đó ban đêm lại trở lại sinh sống.

Đám kia Lâm Cửu tiểu đệ mặc dù mang danh là thuộc hạ bất quá thực chất cũng chỉ là Lâm Cửu mấy con chó sai vặt thôi, cũng không được hưởng lợi ích gì, chỉ có thể mượn danh Lâm gia đi cướp đoạt khắp nơi, có thể nói như thổ phỉ.

Mà bọn hắn sinh hoạt đúng là như thổ phỉ thật, ban ngày đi cướp bóc, thỉnh thoảng thực hành Lâm Cửu đưa ra mệnh lệnh, ban đêm thì ôm ấp nữ nhân, ăn chơi hưởng lạc.

" Đến rồi! "

Lục Song rất nhanh liền tới đám Lâm Cửu tiểu đệ nơi tụ tập, đại khái hơn mười người, lúc này đang vừa uống rượu vừa cười nói vui vẻ.

" Khặc khặc, vừa rồi cướp được ở hai tên ngu xuẩn phế vật kia viên này Huyết Thâm quả, chúng ta vận khí đúng là quá tốt đi, một viên này giá trị phải mấy ngàn kim a, tối nay lại có tiền đến gặp Tiểu Thanh của ta rồi! "

Một tên mặt xẹo nhìn thấy trong tay màu đỏ Huyết Thâm quả, khuôn mặt nở một nụ cười dâʍ đãиɠ, tối nay lại có thể đến Vạn hoa lâu, cái kia uyển chuyển mềm mại thân thể, hắn hận không thể hiện tại lập tức ôm nàng vào lòng.

" Hắc hắc, tên béo kia đúng là đánh thật sung sướиɠ, ta vẫn còn chưa đã tay đây, cũng không biết sau này có được thưởng thức lại không? "

" Ta nghĩ bây giờ hai tên huynh đệ của hắn đang gom góp tiền để mua quan tài, chuẩn bị đám tang đi! "

" Ha ha ha...! "

" Các ngươi...! "

Lục Song nghe đám kia nói rốt cuộc không nhịn được quát lên, lập tức để đám Lâm Cửu tiểu đệ phát hiện ra Lâm Phong hai người.

" Ai nha, đây không phải là Tiểu Song sao, hôm nay cùng lão đại các ngươi đến, chẳng lẽ là tiếp tục muốn cho gia gia tiền! "

" Ân, còn Dương Phong ngươi a, lúc sáng ăn đòn, phục hồi nhanh như vậy sao? "

Một đám " thổ phỉ " nhìn thấy Dương Phong hai người tiến nhả nhớt cười nói, thậm chí có người không thèm để ý, bọn hắn đánh đám phế vật đã thành quen.

" Ngươi...! " Lục Song nghẹn họng cắn răng nói, đúng lúc này bị Dương Phong đưa tay ngăn cản.

" Phong ca...! "

Dương Phong không nói, một mình tiến đến đám người này trước mặt lạnh lùng nói.

" Các ngươi muốn chết như thế nào? "

Lâm Cửu đám tiểu đệ nghe xong câu nói này nụ cười liền sững lại, hai mắt bị thay thế bởi hung quang.

" Ngươi nói cái gì?! "

Dương Quân Thần không nói, từ trong kho hàng lấy ra đao sắt, khuôn mặt lạnh lẽo tràn đầy sát khí.

" Được, được lắm, tên phế vật ngươi hôm nay là từ đâu ăn gan hùm mật gấu, lại dám thách thức bọn ta! "

" Hừ, để lão tử cho ngươi biết phàm nhân cùng tu sĩ cách biệt! "

Một tên đầu trọc tu vi đạt đến luyện thể nhị trọng, lập tức cầm lên lang nha bổng, cười lạnh tiến đến, tay cầm bổng đập vào Dương Phong người, đôi mắt tràn đầy hung quang, dạng này đánh gϊếŧ người bọn hắn đã thành thói quen, ngứa mắt liền đem gϊếŧ chết.

Bất quá một giây sau hai mắt hắn trợn lớn, chỉ thấy Dương Phong cử động nhẹ, dễ dàng tránh thoát Lang nha bổng, hắn đao lại xuất ra, lập tức chém tên đầu trọc này bay đầu, đầu lâu bay xuống đất, khuôn mặt vẫn còn khó tin.

" Xin lỗi, các ngươi là võ giả, nhưng ta cũng không phải là người thường! " Dương Phong lạnh lùng nói.