Chương thứ bốn mươi hai
Cái bóng đột ngột tập kích kia có tốc độ cực nhanh, từ hộ vệ Chúc phủ xem ra thật là không khác gì ma quỷ, chớp mắt bay tới rồi chớp mắt đã bay đi. Nhưng Lệ Tuỳ đuổi theo gã tốc độ còn nhanh hơn, nhanh đến mức gió cũng ngừng lại, chỉ có một thân hắc bào đảo loạn làn sương mù lạnh lẽo giữa rừng già.
Ban đầu tầm nhìn của Chúc Yến Ẩn còn có thể đi theo, về sau hoa cả mắt, nghỉ một lát rồi ngẩng đầu lên thì nào còn tìm được tung tích hai người nữa.
Trái tim Chúc Hân Hân vẫn đập loạn như trước: "Tại sao ngươi chỉ là đính kèm đội ngũ Võ Lâm Minh để đi chữa bệnh thôi mà cũng chuốc lấy ám sát vậy?"
Chúc Yến Ẩn sửa lại, có lẽ không phải ám sát đâu, khả năng là thấy Chúc phủ có tiền, muốn trói ta lại rồi lừa một khoản đấy.
Chúc Hân Hân không tin, có món võ công tà môn quỷ dị kia, đi đến đâu mà không xin được cái công việc đàng hoàng, vô dụng lắm nữa thì ra đầu đường bán nghệ, vì sao lại phải va chạm với nhà chúng ta?
Chúc Yến Ẩn bị thái độ sống tích cực hướng về phía trước này của đường huynh làm cho khϊếp sợ rồi!
Nhưng trọng điểm trong câu nói của Chúc Hân Hân thật ra là "nhà chúng ta". Theo nhận thức của y, chủ động chạy tới trêu chọc Chúc phủ Giang Nam, bất luận giàu nghèo sang hèn, nhất loạt bị đánh vào dạng không có não. Đám sơn phỉ làm Chúc Yến Ẩn bị thương lần trước không tính, lần đó do chính Chúc nhị công tử trốn hộ vệ chuồn đi, còn tự lăn lộn đến toàn thân bẩn thỉu, không giống con nhà giàu, giống con đỗ nghèo khỉ hơn.
*Tiếng xé gió*
"Bóng quỷ" lần thứ hai xuất hiện ở bìa rừng.
Ngay từ đầu Lệ Tuỳ đã phát hiện ra, nhìn thì có vẻ đối phương đang chạy bán sống bán chết, nhưng thật ra không hề chạy trốn mà là đang dựa vào thể lực và tốc độ của bản thân không ngừng lòng vòng, như một con sói đã đói lòi bản họng, thời khắc tìm kiếm cơ hội để tấn công con mồi.
Như kiểu Chúc Hân Hân ngạc nhiên vì thế mà lại có người dám đυ.ng chạm với Chúc phủ Giang Nam, Lệ Tuỳ cũng không ngờ rằng sẽ có người dám dẫn mình chạy vòng quanh, hơn nữa không ngừng ý đồ phát động tấn công - cho dù là Xích Thiên người thật, sợ rằng cũng không có phần can đảm đó.
Chúc Hân Hân thấy Chúc Yến Ẩn vẻ mặt căng thẳng, cổ sắp duỗi ra ngang ngỗng bèn hỏi: "Có cần phái hộ vệ đi giúp đỡ không?"
"Hẳn là không cần đâu." Chúc Yến Ẩn vẫn rất yên tâm trước võ công của hắn, một kiếm mười đầu cơ mà.
Lại một lần ngang qua hõm núi, Lệ Tuỳ cố tình thả chậm tốc độ.
Quả nhiên con quỷ trúng kế, ruộng cạn nhổ mạ phải bứt, đầu tóc hoa râm của gã rối tung như rơm rạ, biểu cảm vừa quỷ dị vừa phấn khích, mồm không ngừng phát ra tiếng thở phì phò, ngũ quan mơ hồ quen mắt, đúng là ông già trong bồn thuốc độc dưới mật thất ở Thư Viện Thuỳ Liễu ngày trước, Trương Tham.
Quả thật bị Giang Thắng Lâm nói trúng rồi, nước thuốc Ngũ Độc quả nhiên ngâm ra một con quái vật.
Lệ Tuỳ tra kiếm vào vỏ, tay phải thuận thế bóp chặt cổ đối phương rồi dộng thật mạnh lên thân cây.
"Rắc" một tiếng, không biết do xương cốt của Trương Tham gãy nát hay thân cổ thụ to bằng một vòng ôm bị chấn động, nhưng bất luận là loại nào, võ phu bình thường bị ăn một phát như vậy đã sớm tê liệt rồi mới phải. Nhưng Trương Tham thì không, tứ chi của lão không ngừng quờ quạng giãy giụa, cứ như chẳng biết đau đớn là gì, móng tay nhọn hoắt muốn bấu mu bàn tay của hắn nhưng chỉ có thể cào vào lớp bao da trâu dày dặn, hai tròng mắt trợn trừng gần như sắp lọt viền trồi ra.
Cũng không phải lão chủ động muốn cà khịa Lệ Tuỳ đâu, mà do đã mất trí từ sớm, một cái xác biết đi chỉ cần gϊếŧ người, không cần phân biệt đối thủ.
Một dòng máu đen chảy xuôi xuống khoé miệng, chẳng bao lâu sau, Trương Tham đã hoàn toàn tắt thở.
Lệ Tuỳ ném thi thể của lão cho đệ tử Vạn Nhận Cung, phân phó mang về đưa Giang Thắng Lâm. Bản thân thì quay lại sơn đạo, quả nhiên Chúc Yến Ẩn vẫn còn ở đó ánh mắt ngóng trông, vừa thấy người lập tức chạy chậm qua hỏi: "Thế nào?"
"Chết rồi." Lệ Tuỳ nói, "Là Trương Tham của thư viện Thuỳ Liễu."
"Ông ta?" Chúc Yến Ẩn cực kì kinh ngạc, "Không phải là một lão già ốm yếu sắp chết ư, sao đột nhiên biến thành hăng hái như vậy?"
"Trong giang hồ có rất nhiều loại phương pháp tà môn, có lẽ lão cũng không cố ý tập kích ngươi, chỉ là như thú hoang, tuỳ tiện tìm con mồi trong lúc đói khát."
Sau khi Chúc Hân Hân nghe xong, lần thứ hai sản sinh ý tưởng dẫn đường đệ về Giang Nam, hơn nữa còn chuẩn bị lớn tiếng phát biểu.
Kết quả là bị chính đường đệ vô tình cắt ngang, hoặc nói trắng ra hơn một chút, trước mắt đường đệ hoàn toàn không thèm đếm xỉa gì tới đường huynh, còn đang bận hỏi han chuyện Võ Lâm: "Lúc trước khi chúng ta rời khỏi Bạch Đầu Thành không phải ngươi đã giao ông ta cho Phan Chưởng môn của Thiên Chu Đường rồi sao? Hiện tại Trương Tham lại đột ngột xuất hiện ở chỗ này, vậy có khi nào Phan chưởng môn đã xảy ra chuyện rồi không?"
Chúc Hân Hân: "A!"
Chúc Yến Ẩn bị hoảng sợ, ngươi a cái gì, chẳng lẽ ngươi cũng quen biết Phan chưởng môn?
Hai mắt Chúc Hân Hân trân trối nhìn lên tán cây cao, mặt cắt không còn một giọt máu.
Giữa các cành khô, bất thình lình lồi ra một cái mặt người vàng như nghệ, phía dưới mặt người hãy còn dính vào một cơ thể, mặc đồ màu nâu lá cọ, một khi không nhúc nhích đúng là có thể hoà nhập hoàn mỹ một thể với thiên nhiên, cho nên ngay cả hộ vệ Chúc phủ cũng chưa phát hiện ra. Mà vừa rồi gã đột nhiên nhìn Chúc Hân Hân cười một cái, môi đỏ choét, lại khoe ra một hàm răng trắng tuyết, hình ảnh kinh dị khủng khϊếp làm cho ca ca còn kim quý hơn cả đệ đệ bị ghê tởm ói ra tại chỗ rồi.
Chúc Yến Ẩn: "Đường huynh!"
Lệ Tùy cũng nhìn thấy bộ dạng của đối phương, mí mắt hắn đột nhiên giật mạnh, định đi đến bắt người lại, nhưng đối phương đã lật tay bắn ra một đống ám khí tẩm độc, dày đặc như mưa trong giông tố. Lúc này hộ vệ Chúc phủ phản ứng cực nhanh, thi nhau rút kiếm song vẫn chậm một bước - so với Lệ Cung chủ.
Chúc Yến Ẩn: "A!" - bởi vậy có thể thấy lời thoại của con nhà giàu Giang Nam đều không khác biệt nhiều.
Lệ Tuỳ xách Chúc Yến Ẩn bay vυ't về phía sau mấy trượng tránh thoát cơn mưa độc kia. Hắn cũng thuận tiện xách cả Chúc Hân Hân lên, chủ yếu là bởi hai người vừa lúc đứng chung một chỗ, cho nên xách một tặng một cũng được. Nhưng đường huynh không hề mang giấc mộng giang hồ, càng không có nhu cầu được bay trên cỏ, cho nên cũng không cảm thấy quá sảng quá uy phong gì đó, ngược lại, y tin tưởng vững chắc rằng tám phần là mình đã té lọt vực, cho nên giữa chừng lăn ra hôn mê rồi.
Còn gã mặt nến đã sớm biến mất vô tung.
Lệ Tuỳ đỡ Chúc Yến Ẩn dậy, nói: "Về thành!"
...
Những người giang hồ đều ngớ ra, không hiểu sao vị Chúc công tử khác lại quay về rồi. Giang Thắng Lâm cũng chạy tới hỏi: "Có chuyện gì?"
Lam Yên đại khái kể lại sự việc một lần rồi nói: "Thi thể của Trương Tham ở hậu viện đấy, có điều tên còn lại đã chạy mất rồi, người của chúng ta không đuổi kịp. Lát nữa ta sẽ đi báo cáo với Minh chủ, xem ông ấy có cần thông tri với quan phủ địa phương, tránh cho con quỷ kia thương tổn đến dân chúng không."
"Là Phan Cẩm Hoa."
Một lời đưa ra, những người khác trong phòng cùng sửng sốt, cái gì Phan Cẩm Hoa?
Lệ Tuỳ bổ sung: "Con quỷ còn lại."
Giang Thắng Lâm hít một hơi khí lạnh: "Thứ đó là Phan Cẩm Hoa? Đùa hay giỡn vậy?"
"Ta sẽ không nhìn nhầm." Lệ Tuỳ nói, "Thực sự là gã."
Hơn nữa khác với Trương Tham. Tuy hai người đều là đồng thời có được sức mạnh và tính công kích bạo phát vượt mức bình thường, nhưng Trương Tham đã hoàn toàn mất trí chỉ biết đánh đấm lung tung mà Phan Cẩm Hoa thì không, gã có biểu cảm, biết cười, xét theo phương hướng phóng phi tiêu cuối cùng, còn biết là nên đối phó ai mới có thể tranh thủ thêm càng nhiều thời gian để mình chạy trốn.
Giang Thắng Lâm do dự: "Chẳng biết Phan chưởng môn và Thiên Chu Đường đã gặp chuyện gì rồi, ngươi cần về thành xem thế nào không?"
Lệ Tuỳ nói: "Đêm nay ta lên đường."
Lam Yên lại hỏi: "Cung chủ, vậy Phan Cẩm Hoa thì sao?"
"Ngươi dẫn người đuổi theo, gã chưa đi xa." Lệ Tuỳ nói, "Cố gắng hết sức giữ cho gã cái mạng, để xem còn cứu được không."
Lam Yên gật đầu: "Vâng!"
Đúng lúc đó Chúc Yến Ẩn qua gõ cửa, nói muốn mời Thần Y sang khám lại giúp đường huynh. Tuy đại phu đi theo Chúc phủ đã bốc thuốc, nói chỉ là chấn kinh quá độ, nhưng do Chúc Hân Hân hôn mê một cách quá mức tận tuỵ, sắc mặt trắng bệch trắng toát, làm người nhìn mà kinh hoảng, nên vẫn cứ là khám nhiều mấy vị đại phu cho an lòng.
Giang Thắng Lâm đi sang sân cách vách.
Mấy đệ tử Vạn Nhận Cung đang thu dọn đồ đạc. Chúc Yến Ẩn đoán ra sắp xếp của Lệ Tuỳ, hỏi hắn: "Ngươi không yên tâm về Phan Chưởng môn nên quay lại xem sao?"
"Ừ."
"Ừm, vậy ngươi đi đường cẩn thận."
Ánh sáng trong phòng có chút tối tăm, Lệ Tuỳ hỏi: "Ngươi không đi cùng ta?"
Chúc Yến Ẩn chưa từng suy xét đến khả năng đó, nhưng lúc này nếu đối phương đã nói ra, y cũng thuận nước đẩy thuyền mà cân nhắc một chút, sau đó rụt rè trả lời: "Vừa khéo, ta có chút luyến tiếc ngươi."
Đáy mắt Lệ Tuỳ hơi loé lên, sau đó nói: "Được."
Giang Thắng Lâm đẩy cửa đi vào, vì sao tốc độ lại nhanh như vậy ư, vì khi y qua đó, vị Chúc công tử khác đã tỉnh lại rồi, đang ngồi trên giường ăn cháo đây, vừa nghe thấy Thần Y giang hồ chuẩn bị khám bệnh cho mình, biểu cảm lập tức sượng lại, viết đầy mặt không vui: "Không sao, không cần, ta khoẻ rồi."
"Sau đó ta liền tự giác đi về."
Chúc Yến Ẩn: Đường huynh thật nhiễu sự!
Có điều Giang Thắng Lâm cũng không giận dữ, ngược lại còn an ủi Chúc Yến Ẩn hai câu, nói đường huynh ngươi thoạt nhìn mặt mũi hồng hào phát quang, khẳng định không sao, đừng lo lắng, nên nhanh chóng quay về thu dọn đồ đạc thì hơn.
Chúc Yến Ẩn không hiểu: "Thu dọn thứ gì?"
Giang Thắng Lâm đáp rằng, thì đương nhiên là hành lý rồi. Lệ Cung chủ sắp quay về Bạch Đầu Thành, ta phải đi theo, cách ba ngày ngươi lại cần châm cứu một lần, đương nhiên cũng phải đồng hành cùng ta, nếu không lại để lỡ bệnh tình thì sao.
Chúc Yến Ẩn chậm rãi quay đầu.
Đáy mắt Lệ Tuỳ treo ý cười bỡn cợt.
Vành tai Chúc nhị công tử tạch một cái nóng rực: Cáo từ!
Giang Thắng Lâm bối rối: "Sao đang yên đang lành y lại đột ngột bỏ chạy vậy?"
Lệ Tuỳ đáp, chịu.
Rõ ràng Giang Thắng Lâm không tin, ngươi khai ra đi, vừa thấy nụ cười không thể hiểu được này của ngươi là biết ngay chắc chắn có vấn đề rồi.
Chúc Chương nghe tin Thần Y lại muốn quay về Bạch Đầu Thành, tuy rằng rất chi là đau đầu, không hiểu cái tật nhảy nhót lung tung này là kiểu tội vạ gì, nhưng trước kia khi xin chữa bệnh đối phương cũng đã nói rõ rồi, hành trình tương lai chưa xác định, vào Nam ra Bắc đều có khả năng, lúc này chỉ đành tuỳ theo vậy.
Hoàng hôn ngả về Tây.
Chúc Yến Ẩn ngồi trên nóc nhà, một lùm trắng tuyết, rất bồng bềnh, cũng rất giận dữ.
Lúc này do y tự mình trèo thang bò lên nóc nhà, cực kì có tiền đồ nhé, không còn bị đại ma đầu xách lên cái vèo nữa rồi.
Lệ Tuỳ đứng dưới sân: "Xuống đây."
Chúc Yến Ẩn: "Không!"
Chúc Chương cũng nói: "Công tử nên dùng cơm rồi."
Chúc Yến Ẩn: "Không đói!"
Không đói cũng phải ăn chứ. Chúc Chương đang định triển khai thuyết giáo mà tận tình khuyên nhủ thì Lệ Tuỳ đã phi thân lên nóc nhà, ngồi xuống bên cạnh Chúc Yến Ẩn: "Giận rồi?"
Chúc Nhị công tử: "Không hề!"
Lệ Tuỳ nghiêng đầu sang bên kia, bờ vai run run.
Chúc Yến Ẩn càng bực dọc hơn, nhấc chân đá hắn: "Ngươi cười cái gì, đi xuống!"
Lệ Tuỳ nói: "Chúng ta sắp phải xuất phát lập tức rồi, ngươi thực sự không định ăn gì?"
Chúc Yến Ẩn dựa về sau, học hắn gối đầu lên cánh tay, nhưng bởi bản thân không mang khí chất cuồng dã bốn biển là nhà, cho nên thoạt nhìn có chút buồn cười, giống tiểu công tử bạch y lén cúp học, ý đồ đi theo ác bá đầu đường gây dựng sự nghiệp, thu phí bảo kê, nhưng kĩ nghệ không được chuyên lắm, chỉ có thể khoanh tay trước ngực liều mạng ưỡn lưng.
Lệ Tuỳ bóp bóp mặt y, không nói gì.
Vốn Chúc Yến Ẩn cũng không muốn nói, nhưng sau đó lại bị nhéo đến thật sự không thể chịu được nữa liền hỏi: "Ngươi làm gì đấy?"
Lệ Tuỳ đáp: "Ta cũng không nỡ rời xa ngươi."
Chúc Yến Ẩn:...
Lệ Tuỳ nhìn y cười.
Chúc Yến Ẩn bình tĩnh ngồi dậy, thôi được, đã như vậy, bây giờ chúng ta có thể đi ăn cơm rồi.