Chương thứ ba mươi chín
Có thể là bởi bình thường Chúc phủ ăn mặc tiêu xài thực sự quá xa hoa cho nên mọi người tại hiện trường lại cũng không cảm thấy tư thế này của Chúc Yến Ẩn có gì không ổn. Đừng nói là ngồi cái ghế tựa hơi lớn chút, cho dù có nằm ngang trên bàn thì cũng không phải không thể thương lượng.
Lưu Hỉ Dương còn đang kể lại những chuyện xảy ra sau khi gặp được ả đàn bà kia.
"Ả bảo chúng ta gọi ả là thím Huệ, ban đầu không hề biểu hiện ra bất luận điều gì khác thường."
Nhìn thế nào cũng chỉ thấy đối phương là một người đàn bà làm nông bình thường, thậm chí còn nhân tiện chăm sóc cho ăn mặc hằng ngày của bốn người, cực kì ân cần chu đáo. Lưu Hỉ Dương được miếng ngọc xịn, mọi ngày kìm lòng không đậu sẽ xán vào chém gió nhiều mấy câu, muốn lôi kéo xem trong nhà ả còn hàng gì tốt không. Mới đầu thì nói chung là cũng còn bình thường, nhưng rồi tán phét tán phét, đề tài lại dần bẻ đi chỗ khác.
Vạn Chử Vân hỏi kĩ: "Những phương diện nào?"
Lưu Hỉ Dương đáp: "Đều có liên quan đến Đông Bắc bên kia."
Đầu tiên ả nói chồng mình đào được đồ tốt từ mộ địa phương Bắc ra, sau lại nói là Đông Bắc, chi tiết thêm một ít, nhắc tới Phần Hoả Điện ở Tuyết Thành. Bốn người còn lại nghe thấy tên Ma Giáo, trong lòng đương nhiên là kinh ngạc, nghĩ Xích Thiên kia bình thường gϊếŧ chóc thành tính, khắp Tuyết Thành đã hoang vắng thê lương từ lâu, chẳng mấy mà đến một con động vật sống cũng không nhìn thấy nữa rồi, sao lại vẫn còn người đâm đầu vào như vậy?
Chúc Yến Ẩn muốn hơi ngồi dậy một chút nhưng ghế tựa thực sự mềm, vừa dịch một cái đã ken két vang lên, động tĩnh quá ồn, y không dám cử động nữa, tiếp tục nửa nằm trong kiểu tư thế sắp chìm vào giấc ngủ, thiếu điều lấy tấm thảm đắp lên chân nữa thôi.
Lệ Tuỳ đúng như dự đoán lại bắt đầu cười, sau khi cười đủ, hiếm thấy tốt bụng một lần, hơi kéo y lên chút.
Ghế tựa: Kenn kéttt...
Chúc Yến Ẩn lập tức xấu hổ đờ đẫn, có điều y tia tia mọi người thấy thật ra cũng không có ai nhìn sang đây cả. Dù sao Lưu Hỉ Dương đang nói đến quan hệ giữa ả đàn bà và Phần Hoả Điện, tình hình nghe cực kì căng thẳng.
"Vì ả liên tục nhắc tới Tuyết Thành Đông Bắc, còn nói ở đó ngầm chôn rất nhiều châu báu, phú khả địch quốc, chúng ta liền cảm thấy có gì đó sai sai."
Nhưng nghi ngờ thì nghi ngờ, nếu muốn xác nhận thân phận của người phụ nữ này vẫn phải tìm ra chứng cớ xác đáng. Vì thế bốn người bèn bàn ra một mưu kế, quyết định về sau chỉ cần lại nhắc đến Ma Giáo, sẽ hùa theo bà ta tiếp tục câu chuyện, cố gắng hết sức biểu hiện ra mình ham ăn lười làm tham lam tiền của, không biết thế nào là chính đạo tà đạo, trong lòng chỉ muốn cậy vào vinh hoa phú quý.
Chúc Yến Ẩn thầm nghĩ, thế các ngươi khả năng là không cần diễn đâu, đến chuyện lừa tiền gϊếŧ bạn cũng làm ra được hết rồi còn gì.
Y quay đầu nhìn Đàm Sơ Thu, lại phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình. Bốn mắt giao nhau, Đàm thiếu chủ nhếch miệng cười, lần này rốt cuộc hắn không sợ nữa rồi, bởi thân thận đã từ nghi phạm gϊếŧ người biến thành người bị hại, cho nên sống lưng cũng dựng lên, thật đúng là khi không có việc gì thì kiêu ngạo, vừa rách việc cái lập tức rén đến run bần bật.
Đàm Sơ Thu kiêu-ngạo đầu óc linh hoạt, lại rục rịch muốn chen qua đứng bên cạnh Chúc Yến Ẩn.
Ánh mắt Lệ tuỳ lạnh băng.
Đàm Sơ Thu vội vàng rụt cái chân đã vươn ra lại.
Chúc Yến Ẩn:...
Lưu Hỉ Dương còn đang nói: "Vì bốn người chúng ta phối hợp quá ăn ý cho nên ả rất nhanh đã bại lộ mục đích chân chính. Thật ra là muốn lôi kéo chúng ta gia nhập vào Phần Hoả Điện, trở thành gián điệp của Xích Thiên ẩn nấp trong Võ Lâm Minh."
"Lúc ấy Triệu huynh vờ nói không tin, định dẫn dụ thêm nhiều chứng cứ, ả lập tức lôi ra rất nhiều đá quý và ngân phiếu, chỉ riêng viên Tinh Không Băng Châu thôi đã là thế gian khó tìm, giá trị vạn kim rồi."
Tuy Chúc Yến Ẩn sinh ra trong nhà phú quý, lại chưa từng nghe về thứ gọi là Tinh Không Băng Châu này, trong lòng khó tránh khỏi tò mò.
Kết quả là ngay sau đó, một viên đá quý sáng lấp lánh ánh kim được đưa tới trước mặt y, tạo hình lục lăng, quả thực giống như núi băng dưới ánh mặt trời ấm áp chiết xạ sáng ngời.
"..."
Lệ Tuỳ nhàn nhạt nói: "Thứ này, Vạn Nhận Cung có đầy."
Phần Hoả Điện có, Vạn Nhận Cung cũng có, Chúc Yến Ẩn thầm nghĩ, vậy ước chừng là do sư phụ chia cho hai đồ đệ rồi. Y không từ chối, ngoan ngoãn nhận vào tay: "Đa tạ."
Một vòng môn phái giang hồ xung quanh nhìn tận mắt, hâm mộ, thèm muốn.
Sau khi ả lấy ra một số lượng lớn tài vật, bốn người liền tin vào thân phận của ả. Theo cách mà Lưu Hỉ Dương nói, lúc ấy mọi người đều vô cùng vui sướиɠ, cảm thấy tuy chưa bắt được Xích Thiên nhưng nếu có thể bắt tạm lấy một thuộc hạ của gã cũng coi như công lao uy phong lâm liệt rồi, bèn bàn bạc chuẩn bị dùng thuốc mê làm ả bất tỉnh, giải về Võ Lâm Minh.
Ngày đó, năm người đến Vạn Tỉnh Thành.
Lưu Hỉ Dương nói: "Chúng ta quyết định động thủ ở đấy."
Bệnh háo sắc của Thôi Nguy không đổi, vào thành chưa đến nửa ngày đã nhắm vào Khâu Phương Nhi. Xưa nay gã hoành hành ngang ngược, nào có coi một cô gái bán nghệ không bối cảnh ra gì. Đầu tiên chặn người lại trong ngõ nhỏ đùa giỡn một hồi, thấy người bỏ chạy còn cười ha hả, nói với Lưu Hỉ Dương: "Chờ xem đêm nay ta xử lý con bé thế nào."
Lưu Hỉ Dương không đặt những lời này trong lòng, hoặc nói xác đáng hơn một chút, là hoàn toàn không đặt việc này trong lòng. Sau khi ăn cơm tối không thấy Thôi Nguy đâu cũng không tìm, tiếp tục thương lượng kế hoạch hành động ngày hôm sau với Triệu Hồng Cốc và Cát Trường Dã - nói chung đơn giản là hạ thuốc mê cho ngất xỉu rồi trói lại dẫn đi, một đôi câu bàn hết chuyện.
Ba người nói xong việc, đang chuẩn bị ai nấy về nghỉ ngơi thì thím Huệ lại tới gõ cửa, còn bưng đồ ăn khuya và rượu tới, nói mấy ngày đi đường vội vàng, chưa ăn được gì ngon cho nên đặc biệt nấu ít gà vịt thịt cá.
Lưu Hỉ Dương nói: "Trước kia ả cũng thường xuyên nấu nướng. Chúng ta sợ tuỳ tiện từ chối sẽ rút dây động rừng nên ngồi xuống ăn."
Ai ngờ ăn xong chưa được bao lâu, Triệu Hồng Cốc và Cát Trường Dã đã liên tiếp phát độc, thoi thóp ngã ra đất, vẻ mặt đau đớn.
Lưu Hỉ Dương ý thức được có biến, định đánh đòn phủ đầu nhưng kiếm còn chưa ra khỏi vỏ thì ngực đã ăn một chưởng, nửa ngày chưa bò được dậy.
Ả đàn bà xé lớp mặt nạ da người hiền hoà giản dị lúc trước xuống, như biến thành một người khác, ả vắt chân ngồi trên ghế, châm chọc trào phúng nói: "Chỉ bằng mấy tên phế vật các ngươi mà cũng muốn đánh thuốc ta? Đã không biết tốt xấu thì chỉ có một con đường chết, yên tâm, đợi họ Thôi kia quay lại ta cũng sẽ mau chóng tiễn hắn xuống suối Vàng."
Triệu Hồng Cốc thấy kế hoạch đã bại lộ, không cam lòng bèn giãy giụa nói một câu: "Phi, Thôi hiền đệ sẽ không quay lại. Hắn đã sớm nhìn ra âm mưu của ngươi trở về Võ Lâm Minh cầu cứu rồi!"
Lưu Hỉ Dương nói: "Ả nghe xong lát sau đi ra ngoài, không bao lâu Thôi huynh cũng bị bắt lại, cả người đều là máu."
Triệu Hồng Cốc và Cát Trường Dã đã thoi thóp nhưng vẫn chưa tắt thở. Ả đàn bà ghét hai người họ vướng chân, bèn dùng một sợi dây thừng giải quyết từng người một. Lúc ấy Lưu Hỉ Dương bị điểm huyệt, còn Thôi Nguy đã sợ tới mức hồn phi phách tán, miệng chỉ biết lặp đi lặp lại rằng mình tình nguyện gia nhập Ma Giáo, chẳng nói được gì khác, ả hỏi đến tận ba lần cũng chưa đáp ra kho bạc bản môn rốt cuộc cất giấu ở chỗ nào.
Nửa ngày sau, Thôi Nguy mới như nằm mơ chợt tỉnh la lên một câu: "Ở Dương Hà! Trong Bạch Hoa Cốc ven bờ sông!
Lưu Hỉ Dương nói: "Thôi huynh bịa lung tung một địa điểm, ai ngờ ả đàn bà kia đã thăm dò được vị trí của kho bạc Tử Sơn từ lâu rồi, hỏi thêm lần này chỉ là muốn thăm dò xem Thôi huynh có thực sự nghe mình sai khiến hay không thôi."
Môn phái võ lâm xung quanh nghe mà lửa giận bừng bừng, tàn độc máu lạnh như vậy, có thể nói là mất hết nhân tính. Riêng Tử Sơn Phái thì ngoài giận dữ ra còn có thêm một tầng hoảng loạn, chuyện này... tại sao phải thăm dò vị trí kho bạc, chẳng lẽ môn phái nhà mình sẽ nối đuôi Kim Tiền Bang, trở thành mục tiêu tiếp theo của Phần Hoả Điện?
Lưu Hỉ Dương giọng nghẹn ngào: "Mắt thấy Thôi huynh cũng bị ả gϊếŧ hại, ta cho rằng ngay sau đó sẽ đến lượt mình. Ai ngờ ả không động thủ, ngược lại còn giúp ta giải huyệt, nói chỉ cần ta viết ra khẩu quyết Đao Pháp Lưu Vân là sẽ không phải chết. Lúc ấy ta không còn cách nào khác đành giả vờ đồng ý, bấy giờ mới giữ được tính mạng, bị đưa vào thanh lâu kia."
Tiền căn hậu quả của sự việc gần như đã bàn giao rõ ràng. Tuy nói ba môn phái tổn thất đệ tử nhưng ba người Thôi Nguy thà chết cũng không chịu gia nhập Ma Giáo, nói chung xem như không bôi nhọ đại nghĩa Chính đạo. Những sai lầm phạm phải do ham mê hưởng lạc trước đó tính là đã trả giá, nên Đàm Sơn cũng nói không so đo nữa.
Vạn Chử Vân trấn an: "Lưu thiếu hiệp, ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước đi."
Lưu Hỉ Dương được đệ tử đỡ đứng lên, nhìn có vẻ vẫn chưa nói hết chuyện nhưng do dự mãi một lúc, cuối cùng vẫn không lên tiếng. Chúc Yến Ẩn nhìn bóng lưng hắn, trong lòng cũng tò mò, không hiểu nửa câu chuyện còn giấu giếm chưa nói kia là gì.
Lệ Tuỳ thu ánh mắt, có vẻ nhiều tâm sự.
Huyện lệnh địa phương Mã Bảo mấy ngày qua không có một canh giờ nào không sứt đầu mẻ trán, sợ người giang hồ sẽ gây sự. Lúc này vừa nghe án đã được phá, quả thực mừng rồ, lập tức chọn ba ngôi mả đẹp ngoài thành, mời gánh hát kèn đồng tiễn ba vị hiệp khách xuống mồ làm an, sau đó lại đích thân đến quán trọ Sơn Nam, gần như viết ngay trên mặt "gấp không chờ nổi muốn tiễn đám phiền phức này đi" rồi.
Chẳng qua Võ Lâm Minh cũng không định ở lại lâu. Sáng sớm ngày thứ ba, mọi người rời khỏi Vạn Tỉnh Thành, tiếp tục ra Bắc.
Đoàn xe Chúc phủ lúc này đi ở sau cùng bởi hồi sáng Chúc Nhị công tử nướng thêm một lúc, vất vả mãi mới ăn mặc chỉnh tề xuống được lầu thì trong thành đã chỉ còn mỗi đệ tử Vạn Nhận Cung là chưa đi.
Không tồi.
Vừa khéo kết bạn.
Mà đi tuốt ở trên đầu đội ngũ là Tử Sơn Phái và Hồng Vân Bang, còn có mấy môn phái tương đối lớn. Sau khi vòng qua vài sườn núi, có một người nhìn nơi xa nghi hoặc nói: "Kia là đoàn xe Chúc phủ à, ta nhớ bọn họ ra khỏi thành muộn nhất cơ mà, sao đã chạy lên trước cả chúng ta rồi?"
"Chậc, nhìn giống đấy."
"Không để ý, sợ là vượt qua từ hồi nào rồi."
"Vậy ư?"
Ngươi một lời ta một lời nói mấy câu, có người nhận ra không đúng rồi: "Đoàn xe đó đang đi về phía Tây, không cùng đường với chúng ta."
Đi thêm một quãng, đội ngũ hai bên ngày càng gần lại. Mấy môn phái giang hồ nhìn càng rõ, đoàn xe phía trước chỉ là giống đội ngũ Chúc phủ Giang Nam mà không phải là một. Ngựa kéo xe tuy cũng thuần sắc trắng nhưng không có một con Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử nào, toàn bộ đổi thành Bạch Sát Tuyết Ảnh, còn hiếm thấy hơn một chút. Quần áo phục sức của gia đinh hộ vệ đi theo, hình thức xe ngựa, thậm chí là hương huân mộc lượn lờ trong không khí, các chi tiết đều có chút khác biệt. Nếu cứng rắn muốn tìm ra điểm tương đồng, khả năng cũng chỉ có mức độ hoa quý giữa hai đoàn xe, rực rỡ phát quang như nhau, khiến người ta tặc lưỡi như nhau.
Có thể ăn mặc tiêu xài ngang với Chúc phủ Giang Nam, đây phải là gia sản hùng hậu đến mức nào?
Mọi người thầm nghĩ, ánh mắt không nhịn được ngó sang bên cạnh.
Đoàn xe kia tình cờ cũng dừng lại, gia đinh đỡ một người từ trong xe ngựa xuống, nhìn khoảng hai mươi mấy tuổi, một thân cẩm y màu thiên thanh, tay cầm quạt ngọc tiêu sái phong lưu, không biết lại là quý công tử nhà ai.
Vị quý công tử này đuôi mắt thoáng liếc đội ngũ người giang hồ cách vách, lập tức lùi sang phải hai bước: Ây, thật đáng ghét.
"Đi!" Chúc Yến Ẩn cưỡi Thích Tuyết Ô Chuy, chạy thẳng lên hàng đầu, kinh hỉ gọi: "Đường huynh!"
Đường huynh?
Đám người Võ Lâm xung quanh bừng tỉnh ngộ ra.
Bảo sao.
Ầm ĩ nửa ngày, có thể đánh bại vọng tộc Giang Nam quả nhiên là chỉ có bản thân Giang Nam vọng tộc mà thôi!