Ba năm sau:
Lâm điện thoại cho tôi: chị dâu, em lạy chị, chị mau khuyên anh Phong về giúp em với. Việc công ty như núi, em một mình xoay sở không được nữa rồi!
Tôi đáp: nhưng anh chú quyết định như vậy tôi làm sao can thiệp được. Chú thừa biết tính anh ấy rồi còn gì?
– Thôi! Em xin chị. Anh ấy giờ nhất vợ nhì giời! Chị mà không khuyên được thì ai khuyên nổi.
Đại Phong giật lấy chiếc điện thoại của tôi: này, chú ăn chơi nhảy múa bao nhiêu năm tôi có nói gì chú đâu. Giờ tôi nghỉ phép có mấy năm lo cho vợ con chú đã nhảy dựng lên là sao?
– Anh hai, anh phải về giúp em chứ. Vợ em cũng đang bầu bí. Hôm qua cô ấy đòi đốt cả văn phòng rồi anh ạ!
– Vợ chú mới đốt văn phòng chứ vợ tôi đốt cả công ty chứ không đùa đâu. Chú so sánh xem cái văn phòng to hay công ty to hơn?
– Nhưng anh nghỉ lâu quá rồi, anh phải về chứ không em kệ công ty đấy. Vợ con em buồn em cũng chẳng thiết làm nữa đâu.
Đại Phong cười khà khà ốp má lên bụng tôi: con thấy chú ba chưa? Chú ấy lớn rồi, biết yêu thương gia đình rồi! Giờ ba phải về giúp chú ấy một tay kẻo chú ấy lại sang đây ăn vạ.
Tôi sung sướиɠ: vậy mẹ con em được về Việt Nam hả anh?
Đại Phong giận dỗi: ơ hay, hoá ra lâu nay em thích về Việt Nam thế à?
– Em nhớ mẹ mà anh!
Đại Phong cười: thì anh đón mẹ sang ở với em suốt đó thôi.
– Nhưng em vẫn thích về quê hương hơn. Với cả thuyền theo lái, gái theo chồng”, anh đi đâu mẹ con em đi đến đó.
Đại Phong thì thầm: con gái cưng của ba nghe mẹ nói chưa? Sau này lớn lên đi lấy chồng cũng phải học y như mẹ con không nhà trai người ta đốt đuốc gọi ngõ nhà ba là ba đánh đòn nghe không?
– Anh này vui tính thật! Con mới có 4 tháng biết trai hay gái mà anh phán như thật ấy.
– Chắc là gái luôn. Lần trước em bầu thèm ăn kem sinh cu Kem, lần này em bầu thèm ăn bơ chắc sinh hĩm Bơ. Anh cam đoan luôn. Lần sau em bầu tiếp sẽ lại sinh thêm cu keọ hay cu bia nữa.
– Khϊếp quá! Anh định biến em thành máy đẻ đấy à?
– sao em tuyên bố sẽ ăn với đẻ, đẻ khi nào hết trứng thì thôi cơ mà? Là tại em nói chứ anh đâu có ép. Lần trước em sinh anh khổ sở lắm, anh thương em còn không hết nên sao lỡ bắt em đẻ nhiều?
– Là tại em lỡ mà anh, em thương con nên có thì em đẻ.
– Thật sự là anh sợ bà đẻ, lần này anh có vào phòng sinh với em thì em nhân từ nương tay cho anh nhé. Lần trước em đẻ mà tay chân mặt mũi anh xước rướm hết cả máu, em xem, mặt mũi tay chân anh còn nguyên cả sẹo do em cào cấu đây này.
Đại Phong nói rồi chìa cái mặt với cánh tay còn chi chít nốt sẹo do tôi cào lúc chuyển dạ sinh cu Kem. Tôi áy náy xoa xoa lên những vết sẹo mờ phải căng mắt ra nhìn mới rõ thì thầm: em biết anh khổ sở, nhưng vì con và vì em anh ráng thêm lần này nữa thôi. Nếu sau này em có đẻ nữa em cam đoan sẽ không cho anh vào phòng đẻ với em nữa.
Đại Phong gật gù: nhưng mà anh vẫn muốn vượt cạn cùng em. Anh muốn đau cùng nỗi đau của em, vui cùng niềm vui với em.
Tôi ôm lấy anh: em cám ơn ông xã.
Cu Kem đi chơi với ông bà nội về thấy vậy chạy vội vào: ba Phong, ba chơi ăn gian nhé! Kem bé thế này mà không ăn gian, ba Phong lừa Kem đi chơi với ông nội để ôm mẹ.
Đại Phong: ý chà! Đây là vợ của ba, ba thích thích thì ba ôm. Con muốn ôm thì con mau lấy vợ đi rồi ôm.
Kem phụng phịu: con ứ chịu đâu. Mẹ là vợ của con. Mẹ ơi, sau này con lấy mẹ, mẹ cho ba Phong ra rìa đi.
Đại Phong trợn mắt: này này…. cậu mới có 30 tháng mà cậu dám trắng trợn cướp vợ của tôi sao? Tôi nói cho cậu biết nhé, đây là vợ tôi, cậu muốn lấy vợ thì mau đi kiếm người khác mà lấy.
Kem dậm chân: không chịu, Kem không chịu. Mẹ là vợ của Kem. Ba Phong đi lấy vợ khác đi.
Đại Phong: ối trời ơi! Có đời thủa nhà ai thằng bé mới lên ba mà dám cướp vợ tôi trắng trợn thế này không hả trời?
🍀🍀🍀
Một tuần sau, cả nhà 3 người chúng tôi đáp chuyến máy bay về Hà Nội. Kem rất háo hức vì được về quê thăm bà ngoại. Chúng tôi xuống máy bay rồi gọi xe đi thẳng về ngoại. Tôi bầu bốn tháng nên bụng cũng nhô to mặc dù lần này tôi cố gắng ăn hạn chế để kiểm soát cân nặng. Vì chuyến bay kéo dài hơn 20 tiếng nên tôi mệt mỏi. Đại Phong ôm lấy tôi và Kem làm chỗ dựa cho hai mẹ con ngủ.
-Kítt….kítttt
Tiếng phanh xe gấp làm chúng tôi bị bất ngờ đổ xô thẳng về đường trước. Đại Phong lao người đỡ lẫy hai mẹ con tôi. May mắn chúng tôi không vấn đề gì! Tài xế mở cửa xuống xe quát tháo ầm ĩ: này, mấy người muốn chết sao? Muốn chết thì về nhà mua thuốc ngủ mà uống chứ đừng ra đường lao vào đầu xe người ta kẻo oan gia.
Đai Phong đỡ tôi xuống xe. Thật ngạc nhiên người phụ nữ đang ôm đứa con lao vào đầu xe kia chính là Thư, em gái Tiến. Cô ta gào khóc: mẹ để cho con chết đi. Con sống còn có ích gì nữa?
Mẹ Tiến gào lên ôm lấy con gái: con hãy bình tĩnh lại đi, mọi chuyện còn có hướng giải quyết. Con chết đi rồi cái nhà đó nó càng vui vẻ!
– Mẹ! Họ có coi con là người đâu. Mấy năm ở nhà họ con không khác gì một con ở. Đã vậy họ còn đánh đập con. Cháu của họ mà họ cũng không xót. Thằng chồng con giờ nó ngang nhiên cặp kè với gái. Mẹ bảo con sống làm sao được ở cái nhà ấy? Đường cùng con phải ôm con về với mẹ nhưng mẹ xem, vợ lão Tiến coi con là cái gì? Cô ta còn đuổi con ra khỏi nhà. Con sống để làm gì chứ? Mẹ mau để con chết quách đi cho xong.
– Con hãy tỉnh táo lại đi. Con phải sống vì con của mình chứ? Chuyện con dọn về nhà ở mẹ sẽ lựa lời nói với vợ chồng thằng Tiến, giờ con cứ ra ở tạm nhà nghỉ, mẹ sẽ thu xếp.
– Thu xếp cái gì? Mẹ không nhìn thái độ chị ta hách dịch đuổi con đi hay sao? Mẹ nghĩ chị ta sẽ cho mẹ con con về ở đó à?
– Thì con cũng phải để cho mẹ thời gian chứ? Nhà đấy là của vợ thằng Tiến mua. Mẹ cũng chỉ ở nhờ chứ nhà mình mẹ bán hếtcho thằng Tiến trả nợ cờ bạc rồi cònđâu. Chuyện đó con cũng biết mà.
– Chó chui gầm chạn, cả đời không ngóc đầu lên được. Mẹ cứ để cho con chết đi là xong.
Anh tài xế quát: này, cô muốn chết thì đi chỗ khác mà chết. Đừng có gây phiền toái cho tôi.
Tôi nắm chặt tay chồng mà thở dài. Đại Phong lên tiếng: này cô gái, cô không thương bản thân thì phải thương lấy người sinh ra cô và người cô sinh ra. Tôi nghĩ cô nên theo mẹ cô về nhà suy nghĩ cho thật kĩ lại mọi chuyện đã xảy ra rồi tìm hướng giải quyết. Cô còn trẻ như thế, cô kết thúc cuộc sống của mình thì không thấy có tội với mẹ già con thơ hay sao?
Hai mẹ con họ quay lại nhìn chúng tôi. Họ chắc chắn nhận ra tôi nên sắc mặt thay đổi rất nhanh. Con trai tôi nói: sao cô lại muốn chết? Cô giáo cháu dạy con cái không nghe lời mẹ là hư. Cô cãi lời mẹ cô như thế chả ngoan tí nào cả. Cô ngốc lắm có biết hay không?
Tôi lấy tay che miệng cu Kem lại: con đừng xem vào chuyện của người lớn. Con mau lên xe đi, con đứng dưới này nắng lại bệnh đó.
Đại Phong dìu hai mẹ con tôi lên xe và quay lại nói với mẹ con Thư: tôi khuyên cô nên suy nghĩ cho kĩ trước khi hành động. Cô lao ra đường như thế, nếu không may bác tài không thắng kịp thì không những cô gặp nguy hiểm mà cô còn gây nguy hiểm cho tất cả gia đình vợ con tôi nữa. Giờ cô theo mẹ cô trở về mà suy nghĩ lại những hành động của bản thân mình đi.
Anh nói xong vẫy tay bác tài: mọi người không sao rồi, chúng ta đi thôi kẻo trễ bác tài ơi!
Bác tài rất tức giận quay lại quát tháo thêm vài câu nữa rồi mới chịu lái xe đi. Đại Phong nắm lấy tay tôi thật chặt: em còn giận họ hay không?
Tôi sửng sốt: sao anh lại biết họ?
– Là anh đã từng tìm hiểu về họ. Lúc anh nghe Hạnh kể chuyện em bị họ hành hạ đã rất tức giận. Thậm chí anh từng tính thuê người tới phá bọn họ để trả thù cho em. Tuy nhiên anh lại không làm bởi anh sợ tạo nghiệp. Họ gây nghiệp họ sẽ tự gánh hậu quả, luật nhân quả đúng là không trừ một ai.
– Em thấy bình thường anh ạ! Em những tưởng khi thấy cảnh đó em sẽ phải hả hê nhiều lắm. Tuy nhiên trực tiếp chứng kiến em lại thấy xót xa nhiều hơn, bởi lẽ em thương cho thân phận người phụ nữ kém may mắn như họ hoặc như em đã từng bị như thế.
Tài xế lái xe vẫn còn bực bội vì vụ suýt oan gia với mẹ con nhà Thư nên vẫn lẩm bẩm trách móc suốt dọc đường đưa chúng tôi về nhà.
Chúng tôi ở lại thăm mẹ vài ngày rồi lại ra sân bay về Sài Gòn. Đại Phong mời mỏi cả miệng, tê cả lưỡi nhưng mẹ tôi nhất định không vào Sài Gòn sống cùng chúng tôi. Mẹ nói: mẹ ở quê quen rồi, vào ấy sạch quá mẹ lại không quen. Các con cứ về rồi lo làm ăn đi, khi nào nhớ mẹ thì bay về thăm mẹ vài ngày. Con Loan giờ sắp làm mẹ hai đứa trẻ con rồi, nhập gia tuỳ tục, xuất giá tòng phu. Mẹ vẫn nhắc con đừng bao giờ rơi nước mắt tìm về nhà mẹ là được.
Chúng tôi về lại Sài Gòn để Đại Phong tiếp tục tiếp quản công ty. Thời gian qua tuy rằng anh ở Mỹ nhưng mọi việc lớn nhỏ vẫn do anh điều hành quyết định từ xa. Chú Lâm cũng không vất vả cho lắm nhưng suốt ngày la oai oái giục chúng tôi trở về. Hân cũng sinh được một cô công chúa đáng yêu kém cu Kem nhà tôi 4 tháng tuổi. Kem thấy em bé gái đáng yêu nên rất thích thú suốt ngày sán lại đòi ôm rồi thơm má em.
ĐạiPhong thấy con trai như vậy thích chí cười: con trai ba giỏi lắm. Thế này ba không lo con ế vợ nữa rồi. Chưa biết chừng 20 tuổi lại đòi ba mẹ đi hỏi vợ cũng nên.
Hân gặp tôi bèn thì thầm tám chuyện: chị này, cái nhà lão Tiến ấy giờ tan đàn xẻ nghé bán cả nhà đi chứ không ở trong ngõ nhà em nữa rồi. Chị thấy bất ngờ không?
– Ừ! Chị có biết!
– Sao hay vậy? Chị vừa về tới nhà mà đã biết chuyện rồi sao? Không phải chị cho thám tử điều tra đấy chứ?
– Tầm bậy, chị trên đường về có gặp lại cô Thư và mẹ Tiến.
Hân gật gù: lão Tiến đúng là phá gia chi tử chị ạ! Lão nghiện ngập cờ bạc bị người ta đến đòi phá tan cả nhà nên mẹ lão phải bán căn nhà đi cho lão trả nợ rồi ấy. Em nghe mẹ em nói là lão bị đuổi việc ở công ty nữa cơ. Còn cái bà Thư đanh đá đi lấy chồng nghe đâu cũng tác quái lắm nhưng vỏ quýt dày có móng tay nhọn gặp phải ngay bà mẹ chồng hổ báo. Em thấy bạn em kể là bà ấy với mẹ chồng cãi nhau tay đôi cơ. Bà mẹ chồng lại chí phèo ăn vạ nên chồng bà Thư bênh mẹ uýnh vợ lên bờ xuống ruộng. Lần trước em thấy bảo đánh bà Thư sảy cả thai đấy chị ạ! Đúng là lịch sử lặp lại. Ngày xưa bọn họ hành chị thế nào thì quả báo thế ấy. Chồng bà Thư này nổi tiếng vũ phu lại trai gái nữa. Nói chung bà ấy đúng là số chó khi gặp phải gia đình chồng như vậy.
Tôi gật gù ậm ờ cho qua chuyện. Hân lại vui vẻ kể tiếp: chưa hết đâu chị. Bà Thư ôm con bỏ nhà đi doạ chồng ai dè họ cho đi luôn. Con bồ của chồng bà ấy còn ngang nhiên dọn về ở thế chỗ bà ấy nữa. Còn Lão Tiến thì giờ ăn bám vợ bị bà vợ chửi cho suốt ngày luôn. Nhà họ giờ chuyển về cái chung cư ngay cạnh nhà nhỏ bạn em nên mọi chuyện của họ em rõ lắm. Bà Thư ôm con về nhà mẹ mà hình như lười chảy thây ra nên bị đuổi đi rồi chị. Mà em không hiểu bà Thư nghĩ gì mà ôm con về dựa anh trai với chị dâu nhỉ? Giá như bảo trước giờ họ thuận hoà yêu thương nhau gì cho cam. Thời trước bà đấy với bà Thư chả cãi chửi nhau suốt ngày mà. Có bữa em chưa vào SG làm đi đổ rác thấy bà Thư cònđuổi bà vợ lão Tiến đi mà vợ lão bốp lại: tao về nhà này có kẻ đón người rước, mày là cái thá gì mà muốn đuổi thì tao phải đi? Nhà này của tao, tao ở; người đi là mày đấy. Loại con gái con đứa già cóc ngũ đế chả ma nào thèm rước còn lắm chuyện.
Tôi hít một hơi thật dài, đời người quả nhiên vô thường. Câu chuyện gia đình nhà họ khép lại trong câu nói hài hước của Hân: chị thấy em nói đúng không, gieo nhân nào gặp quả ấy. Bọn họ gieo cây ổi mà đòi hái sầu riêng, ai dè bị sầu riêng cắm cho vừa bị đau lại cứ phải ngậm cho thơm miệng.
– Anh tránh ra! Em có chồng rồi! – Tiếng con gái Hân hét lên.
Cu Kem lè nhè: thôi mà, Kẹo bỏ chồng đi nha, anh Kem làm chồng Kẹo, rồi anh đưa Kẹo đi ăn pizza nha!
Tiếng kẹo hét lên: không! Ba Trung là chồng Kẹo!
Hân chạy lại kéo tay Trung: ai cho con nói bậy? Ba Trung là chồng của mẹ! Con mau kiếm chồng khác đi!
Kem thích chí reo lên: hoan hô cô Hân xinh đẹp. Con yêu cô nhất luôn! Em Kẹo thấy chưa? Mẹ em nhận ba Trung là chồng kìa. Mẹ anh Kem cũng lấy ba Phong làm chồng rồi. Vậy Kẹo lấy anh Kem làm chồng nha.
Đại Phong vỗ tay cổ vũ: Kẹo nhận lời anh Kem đi, ba Phong cho Kẹo đi ăn kem này, ăn kẹo này, ăn pizza này…
Kẹo tròn xoe đôi mắt: Kẹo lấy ba Phong làm chồng nha.
Kem và ba Phong đồng thanh: không được!
Kẹo oà lên khóc: Kẹo không muốn ăn Kẹo đâu, Kẹo cũng không muốn ăn anh Kem đâu.
Cả nhà nghe Kẹo nói phá lên cười. Đôi khi, hạnh phúc đơn giản chỉ là như thế!
Đây là một chút đọc vui thôi cả nhà nhé! Ko hay cũng cười cho đời vui vẻ ạ!