Tôi sững sờ trước câu nói của Lâm: sao lại hỏi tôi? Anh trai anh làm sao thì có liên gì đến tôi cơ chứ?
– Haizz! Hai người đúng là giỏi hành hạ người khác. Anh đang nghĩ chắc kiếp trước cả hai chuyên trồng hành đây mà.
– Tôi làm gì anh mà anh bảo tôi hành anh chứ?
– anh đang dùng phương pháp hành bắc cầu, em hành anh Phong, anh Phong lại hành anh. Vậy suy ra, em cũng đang hành anh, mà chủ chốt vụ hành tỏi này từ em mà ra.
Nói xong Lâm chắp tay: anh lạy em Loan ơi. Em không vì anh thì mong em vì hai đứa con bé bỏng trong bụng vợ anh mà tha cho anh con đường sống. Anh mà cứ cắm đầu vào núi việc thế này vợ anh sắp bỏ anh mất rồi. Cô ấy mới tuyên bố con ở trong bụng cô ấy là của cô ấy, cô ấy không cho anh nhận con đâu.
– Nhưng tôi có làm gì đâu? Anh đừng nói vậy, tôi thấy khó xử.
– Chứ không phải em từ chối anh Phong nên anh ấy mới trút giận sang anh hả?
– Tôi đã nói rõ với anh ấy rồi, chúng tôi không hợp nhau. Anh ấy cũng hứa sẽ không làm phiền tới tôi nữa rồi mà.
– Thật?
Tôi gật gật đầu. Lâm thắc mắc: kì lạ, vậy cô từ chối anh ấy rồi sao còn nhắn tin hẹn anh ấy tới nhà làm gì?
Hân nghe Lâm lẩm bẩm cũng thắc mắc: sao chị Loan lại gửi tin nhắn hẹn anh Phong được nhỉ? Có gì nhầm lẫn ở đây không?
Vừa lúc đó Đại Phong cũng đi tới: chào mọi người, đã lâu không gặp, mọi người khoẻ không?
Phong rất tự nhiên chào hỏi nên tôi cũng chào lại cho phải phép. Lâm kéo vai anh trai thì thầm: em nghĩ anh đang hiểu nhầm điều gì đó.
Phong cười nhạt: chuyện qua rồi thì để nó qua, anh không muốn nhắc lại nữa.
Anh ấy nói xong liền bước đi sang gặp mấy khách quan trọng. Lâm kéo tôi ra ngoài: anh hỏi thật, em có gửi tin nhắn cho anh Phong tới nhà không?
Tôi sửng sốt: em không có gửi.
– Vậy thì ai gửi? Rõ ràng tin nhắn ấy gửi từ số của em mà. Anh đọc trộm được đấy. Hôm ấy anh Phong rất vui vẻ mặc bộ quần áo thể thao ôm bó hồng vui vẻ ra khỏi nhà. Tuy nhiên rất nhanh sau đó anh ấy trở về mặt mày ủ rũ. Bó hoa hồng anh ấy đập nát, cánh hoa còn dính lại ở mui xe nữa.
– Nhưng là tin nhắn gì mới được?
– Anh ấy gọi cả ngày cho em không được nên lấy số máy khác nhắn tin cho em đi hẹn hò. Em nhắn lại: ok, em chờ anh!
Tôi lắp ghép lại hết các mảng trí nhớ lộn xộn và lắc đầu: em không có một chút kí ức nào về chuyện có nhắn tin cho anh ấy đồng ý hẹn hò gì cả.
Lâm chẹp miệng: khổ rồi, không lẽ anh ấy nhắn lộn số?
– Tôi và anh ấy quả thật không hợp với nhau. Mọi người đừng vun vào cho chúng tôi nữa
– Duyên số do trời định, anh muốn cũng chả được. Đấy là anh nói như vậy. Nhưng anh thắc mắc: chuyện tối hôm ấy là thế nào? Em đã nói gì mà làm anh ấy tâm trạng tồi tệ đến thế? Anh chưa khi nào thấy anh ấy thất vọng như vậy đâu.
Tôi đáp: em không hiểu anh nói gì cả, nhưng em thề có trời, em không hề gặp anh ấy tại nhà bao giờ. Vậy thì sao em làm anh ấy nổi giận được cơ chứ?
Vừa hay Đại Phong đi ngang qua, anh đứng lại hỏi tôi: em thực sự ghét bỏ anh đến như vậy hay sao?
Tôi bị câu hỏi của Đại Phong làm cho rối: em nghĩ hôm nay không thích hợp cho chúng ta nói chuyện này.
Đại Phong không nói gì kéo tay tôi đi. Anh bước nhanh khiến tôi phải chạy mới theo kịp bước chân anh. Lên tới sân thượng, tôi kéo tay mình lại: anh làm gì vậy? Anh mau bỏ tay em ra. Hôm nay là tiệc tất niên của công ty, anh có biết hành động vừa rồi rất không hợp lí hay không? Mọi người sẽ bàn tán, anh muốn em sẽ đi làm dưới ánh mắt soi mói của mọi người hay sao?
– Anh không quan tâm tới họ nói gì.
– Nhưng em quan tâm.
– Vì anh ta sao? Em sợ anh ta sẽ ghen?
– Anh nói quái quỷ gì thế?
– Người đàn ông đó là ai? Em nói em chưa thoát khỏi bóng ma của cuộc hôn nhân trước, em từ chối anh. Vậy tại sao em lại quen với anh ta? Hay tại anh ta có sẵn một đứa con?
– Anh nói gì em không hiểu?
– Em ghét bỏ anh nhưng có nhất thiết phải dùng cách đó hạ gục anh hay không? Anh là đàn ông, anh cũng phải có tự tôn của mình chứ?
– Thực ra anh bị sao vậy? Em không hiểu anh nói gì cả. Em đã làm gì mà khiến anh bị chạm lòng tự tôn?
– Nếu em không thể yêu anh, chỉ cần em nói rõ anh cũng không bắt ép em. Thế nhưng em lại chọn cách dùng một người đàn ông khác thách thức anh. Em ác lắm!
– Khoan đã! Em không hiểu anh nói gì cả! Em cần anh giải thích rõ mọi chuyện.
– Được! Vậy chúng ta nói rõ ràng mọi chuyện cho xong đi. Hôm đó anh gọi điện thoại cho em không được nên đã lấy điện thoại khác gửi cho em một tin nhắn: anh Phong đây, hôm nay anh vừa kí kết được một hợp đồng quan trọng nhờ ý tưởng của em nên muốn cảm ơn em. tối nay 8h anh tới nhà đón em nhé!
Em nhắn lại: Ok! Em sẽ đợi anh!
Tôi cãi: không có! Thực sự em không nhận được tin nhắn nào của anh cả.
Tôi nói rồi móc điện thoại ra: anh tự kiểm tra đi, em không có thói quen xoá tin nhắn. Em dám nói sai trời đánh em chết!
Đại Phong móc điện thoại giơ ra trước mặt tôi. Dòng tin nhắn còn y nguyên nội dung như anh vừa nói. Tôi sửng sốt không hiểu đã xảy ra chuyện gì với điện thoại của tôi lúc ấy. Tôi vội vã phân bua: em không nhắn, chắc chắn có chuyện gì chứ thực sự em không nhắn.
Đại phong cười nhạt: nhưng tin nhắn gửi từ máy của em đi. Tối đó anh hăm hở tới gặp em. Đang tiếc khi mở cửa ra là một người đàn ông ở trần chỉ quấn chiếc khăn tắm ngang người. Anh ta lại nói oang oang: anh bảo em không cần sài bao rồi em còn cố chạy đi mua làm gì cho mệt. Mà sao em đi lâu thế? Anh mong sắp chịu hết nổi rồi đây này!
Tôi trợn tròn mắt lắp bắp: sao…sao…lại có chuyện như vậy được chứ? Không thể đâu! Nhà em không thể có đàn ông được! Chắc anh đi nhầm phòng.
– Anh không nhầm! Anh ta là nhân viên bên công ty em. Lúc thấy anh, anh ta hốt hoảng: giám đốc Đại Phong, xin lỗi anh vì sự bất tiện này. Loan vừa chạy xuống siêu thị sẽ trở về ngay. Anh tới tìm Loan nhà tôi có chuyện gì vậy? Em có biết một thằng đàn ông khi tới gặp người phụ nữ mình yêu lại gặp ngay cảnh trớ trêu như thế, cảm giác sẽ thế nào hay không? Toàn bộ lòng tự tôn bị chà đạp một cách không thương tiếc. Anh ta đã tuyên bố quyền sở hữu em, anh là thằng thất bại, em có hiểu hay không? Em dùng đòn ác quá! Em đánh anh thê thảm như vậy mà em còn giả ngây thơ không hiểu chuyện gì xảy ra hay sao?
– Chuyện này…có hiểu nhầm! Em và anh ta chưa khi nào đi quá giới hạn. Em cũng chưa khi nào nhận lời anh ấy mặc dù anh ấy cũng quan tâm và theo đuổi em suốt thời gian qua.
– Em nói dối! Nếu em không cho người ta cơ hội thì tại sao anh ta lại ở trong nhà của em. Hơn nữa anh ta lại ung dung không mặc gì mở cửa đón khách? Em đừng cả vυ' lấp miệng em! Trên đời này anh ghê tởm nhất là loại người không chung thuỷ.
– Khoan đã! Anh nói vớ vẩn gì vậy? Anh ghê tởm ai em không quan tâm nhưng đừng đánh đồng em vào với họ. Em nói không có thì không có. Còn anh mới là người cần xem lại mình. Anh mở miệng ra nói sẽ quan tâm, yêu thương và che chở cho em. Cái câu ấy chỉ để lừa mấy đứa học sinh mới dậy thì thôi. Em chả đi guốc trong bụng anh rồi. Đàn ông các anh chỉ miệng ngọt như kẹo nhưng lí trí hoạt động bằng nửa thân dưới.
– Em đừng đánh trống lảng. Bản thân anh thế nào anh hiểu rõ nhất. Anh có thể thề anh chưa khi nào có ý nghĩ sẽ phản bội hay không chung thuỷ với người con gái anh yêu.
– Thề cá trê chui ống! Vậy nửa đêm cái hôm bé Hân về muộn, rốt cuộc là anh ở cùng ai? Người phụ nữ léo nhéo vào điện thoại kêu không chịu nổi ấy là ai? Anh nói đi!
Phong không nói gì bịt miệng tôi bằng một nụ hôn cuồng dại. Tôi giãy dụa phản kháng. Tuy nhiên tôi càng giãy mạnh thì anh càng siết chặt. Anh hôn rất lâu, làm tôi mất kiểm soát và bị anh dẫn lối. Cảm xúc trong tôi hỗn độn từ giận hờn sang uỷ khuất rồi chuyển sang cam chịu, cuối cùng là hoà nhịp cùng anh. Tôi thầm nghĩ: hôn cũng chả chết, cứ sống thật với cảm xúc một lần xem thực ra hương vị tình yêu sau đổ vỡ nó thế nào.
Tôi bị nụ hôn cuồng dại ấy làm cho tê tái, tâm hồn lơ lửng giữa không trung. Anh đột ngột thả tôi ra thì thầm: em đang ghen! Có nghĩa là em cũng yêu anh, có đúng không?
Tôi hé miệng định bác bỏ câu hỏi của Phong thì một lần nữa bị đôi môi kia tham lam chiếm lấy. Chúng tôi tự hoà vào nhau một lúc lâu, tôi bị anh làm cho mụ mị. Tôi bị anh siết chặt đến ngộp thở, mặt mũi đỏ bừng bừng, tôi đẩy mạnh anh ra: anh làm cái gì vậy? Như vậy là quấy rối tìиɧ ɖu͙©. Tôi sẽ kiện anh ra toà!
Anh cười: uh! Anh nguyện bị kiện! Đã mang tiếng cưỡng hôn thì phải làm tới cùng, chúng ta tiếp tục vậy.
Tôi lùi lại phía sau tránh nụ hôn của Phong, giận dữ: anh điên đủ chưa? Đàn bà anh có thể trêu đùa thoải mái. Nhưng hi vọng, anh chừa tôi ra.
– Anh chưa khi nào chơi đùa với em! Anh với em là thật lòng. Còn chuyện kia là em hiểu nhầm thôi.
Anh lấy rồi gọi một cuộc điện thoại: allo, Quỳnh, em giải thích cho chị dâu em đi không cô ấy hành hạ anh, tội nghiệp anh hai của em.
Tiếng cô gái léo nhéo trong điện thoại: anh Phong, anh lại giở trò gì nữa vậy? Em đang hẹn hò. Anh làm ơn bớt hành tỏi em đi được không?
Phong đưa điện thoại lại gần tôi: chị dâu em đang thắc mắc cái đêm anh em mình chơi bài uống nước đấy, em nói cái gì mà không chịu được nên cô ấy hiểu nhầm tưởng anh có phụ nữ nào đây này!
Tiếng Quỳnh: chị dâu ơi! Chị hiểu nhầm anh Phong rồi. Cái hôm chị điện thoại là em gọi anh ấy đấy. Mà cũng may chị điện thoại gọi anh ấy đi tìm cô Hân nên tụi em mới thoát khỏi trận uống nước ấy chứ không no vỡ bụng em mất rồi. Thôi nhé, anh chị tự do hờn giận đi, em còn tâm sự với người tình của em đây.
Quỳnh nói xong tắt máy làm tôi mặt mũi đỏ bừng bừng vì vừa tức giận lại xấu hổ. Tôi hít thở thật sâu lấy lại tinh thần: bỏ đi, chuyện này coi như chưa xảy ra. Em phải xuống dưới không phó giám đốc tìm không ra lại trách.
Phong lấy tay chắn lại không cho tôi bước tiếp: em định chạy đi đâu. Anh muốn chúng ta giải quyết cho xong chuyện này đi đã. Lát nữa anh còn đặt vé về thăm mẹ vợ cùng em.
Tôi há hốc miệng ngạc nhiên:anh làm ơn tha cho em đi. Em chưa chuẩn bị tinh thần.
Phong gật đầu: được! Anh cho em 3 tháng. Nhưng bắt đầu từ hôm nay anh không muốn em lại gần người đàn ông kia nữa.
– Người nào? Mà sao anh có quyền quyết định cuộc sống hay các mối quan hệ của em?
– Cái tên mặt dày có đứa con trai lên 6 tuổi hay lẽo đẽo bám theo em ấy. Anh ta dám chơi anh một vố như thế, anh sẽ không bỏ qua cho anh ta đâu.
– Anh tính làm gì đấy? Người ta gà trống nuôi con đã vất vả lắm rồi.
– Em không được bênh hắn ta nếu không anh ghen. Anh mà ghen thì anh sẽ làm ra cái gì đến anh cũng chưa biết trước được đâu.
– Em nói trước. Em chưa nhận lời anh. Em chỉ đồng ý sẽ suy nghĩ về chuyện này thôi.
– Được! Anh không ngại chuyện đó. Nhưng anh không muốn chờ lâu hơn nữa. Em chỉ có 3 tháng để suy nghĩ thôi.
Tôi nhăn mày: anh có thấy anh gia trưởng và độc đoán không? Người miền bắc chúng em sợ nhất là những người như thế đó.
– Em không xuống dưới sân khấu à? Hay chúng ta tranh thủ tiếp tục nhé- Phong nói rồi dí sát mặt lại phía tôi. Tôi hốt hoảng chạy vội về phía cầu thang: anh đừng có làm bậy!
Chúng tôi trở xuống phòng tiệc, Lâm đang ngó nghiêng chờ hai chúng tôi trở lại. Anh ta thấy sắc mặt Phong vui vẻ cũng mạnh dạn chạy lại khoác vai anh trai: giám đốc, anh làm ơn cho em nghỉ phép đi! Anh không thương em thì thương hai đứa cháu còn đang trong bụng mẹ chứ?
Đại Phong hất hàm sang phía tôi: chú lo đặt vé máy bay cho tôi về chung với cô ấy. Qua tết nếu thuận lợi tôi cho chú nghỉ phép tới ngày con chú đầy tháng.
Lâm vui vẻ cầm lấy tay tôi: ôi Loan ơi! Em đúng là phúc tinh của đời anh. Cho phép anh xưng anh với em nốt hôm nay. Từ mai anh sẽ gọi em là chị dâu.
Phong giật tay tôi lại: chú về cầm tay vợ chú ấy.
Lâm cười: tuân lệnh giám đốc!