Hai tháng sau khi nhận quyết định chính thức của toà về việc li hôn, lòng tôi thanh thản đến lạ. Bạn bè đồng nghiệp an ủi tôi không nên giữ người không nhìn thấy mình.
Tôi tâm niệm: cái gì không thuộc về mình, tôi không cần tham lam cố giữ. Tôi phải là chính tôi, sống yêu đời, tuyệt đối không bạc đãi bản thân.
Chiều chủ nhật, tôi cùng Hạnh đi siêu thị mua sắm đồ lễ chuẩn bị sinh nhật con trai Hạnh. Bất ngờ, tôi gặp Tiến đang đi cùng một người phụ nữ. Cô gái đó đang mặc váy bầu. Chúng tôi lướt qua nhau như những người xa lạ.
Hạnh nói: đàn ông đúng là bạc. Nhưng chúng ta phải là vàng, là kim cương mày ạ! Rồi chờ xem, bọn mèo mả gà đồng ác nhân thất đức đấy không ngóc đầu lên được đâu. Chúng sẽ phải gặp quả báo sớm thôi.
Tôi cười: mày quan tâm tới chuyện đó làm gì? Chuyện thiên hạ chỉ là để vui, chuyện chúng ta sắm đồ cho con mới quan trọng đây này.
Hai chúng tôi sà vào quầy đồ quần áo trẻ em cũng gặp đôi tình nhân bọn họ. Tôi tính bước quay ra nhưng Hạnh kéo bằng được tôi ở lại.
Cô gái kia thấy chúng tôi vẻ mặt cao ngạo: chồng ơi! Đồ đẹp quá! Mình sắm hết cho con nha anh. Con trai của chúng ta nhất định sẽ rất thích.
Tiến chiều ý cô ta: ok, vợ yêu. Chỉ cần em thích, tất cả chúng ta sẽ mua.
Con Hạnh cười nửa miệng: một cái trứng của hàng tay vịn kết hợp với một con tϊиɧ ŧяùиɠ lỗi thì sẽ ra cái gì được nhỉ? Ra một cục vàng đặt trong cái mâm rác, cũng hôi như rác thôi
Tiến tức giận vì câu nói của Hạnh nhưng không nói gì. Ngược lại, cô vợ mới của anh ta lập tức đáp: con điên này,mày vừa cạnh khoé cái gì đấy?
Hạnh cười nhạt: tao thắc mắc cái trứng của hàng tay vịn kết hợp với một con tϊиɧ ŧяùиɠ lỗi thì sẽ ra cái gì được? Mà tao nói thế, mày là hàng tay vịn à, mà mày nhảy sồn sồn lên?
Cô ta giậm chân bình bịnh, mặt đỏ gay lên vì tức giận: anh xem cá lũ ngu học nó nói đấy. Tức chết em mà!
Tiến vội vàng nịnh vợ: vợ ơi bớt nóng, tức giận sẽ ảnh hưởng tới con, sinh ra sẽ không thông minh.
Cô ta quắc mắt: người ta đang điên đây, anh không xả bực giúp em chỉ lo con thôi à? Thế trong mắt anh em không bằng con hay sao?
Tiến vội vã dỗ ngọt: thôi nào, em đừng giận nữa. Con là con của chúng ta. Anh yêu quý cả hai mẹ con.
Cô ta hậm hực nhìn về phía chúng tôi rồi tự xoa bụng mình: con yêu ngoan nhé, mẹ sẽ không làm con giật mình nữa. Mẹ con mình không để ý tới lời của bọn chó hoang mèo dại con nhỉ
Hạnh nói tiếp: phúc lộc con trong tay bố mẹ, mấy người cứ chờ mà xem đi.
Nói rồi Hạnh kéo tôi rời khỏi đó: đi thôi Loan, đứng chỗ này ô uế vì mấy cái thùng rác.
Tôi nhanh chân bước theo Hạnh: mày nhiều chuyện từ khi nào thế? Tao không tức giận thì thôi, mày nổi nóng làm gì?
– Tao thấy nóng trong người thì tao xả thôi
– Haizz, mày phải mừng cho tao vì thoát khỏi cái địa ngục đó chứ. Tao thấy cái cô đó chắc kết quả ở nhà đó chả ra cái gì đâu. Bởi lẽ họ chỉ coi cô ta là cái máy đẻ, không hơn không kém. Tao phí mất 4 năm thanh xuân mới nhận ra điều ấy.
– Uh! Quên mất, tao lại không nghĩ ra. Mày đúng là tỉnh thật rồi. Rồi chúng ta đợi mà xem, cái máy đẻ ấy nó hàng sịn thế nào. Mà con này nó gớm thế, chắc nhà đấy cũng khó sống. Nhất là cái con Thư ấy, tao cầu con này nó vả tung mặt cái con khốn ấy lên. Hôm nó rắc muối gạo theo nếu mày không gàn tao xử đẹp nó rồi.
– Bỏ đi, tức nước vỡ bờ, chị Dậu còn vùng lên mà.
– Gớm! Sao lúc trước mày không vùng lên mà sống nhục nhã trong cái đống rác đấy?
– Chuyện qua rồi, lúc đó tao ngu ngốc, giờ với tao tất cả chỉ là quá khứ. Mà chúng ta về đi, không nhắc tới chuyện cũ nữa, để thời gian chôn nấm mồ ấy thật sâu, thật chặt xuống lòng đất.
Ba tháng sau, bé Hân công ty tôi chạy ào ào vào hô: mấy chị ơi, em nói nghe này, vợ ông Tiến đẻ con gái, là con gái các chị ạ!
– Sao lại thế? Sao lúc trước em nói là vợ nó bầu con trai?
– Thế con vợ nó nói láo lừa nhà chồng à? Con này cáo nhỉ? Vậy bản mặt của bà mẹ chồng ra sao, em có thấy không?
Hân: em đâu biết chị.Lần trước em thấy mẹ lão Tiến đi khoe khắp xóm là con dâu bà ấy sinh con trai mà. Bà ấy còn bảo nhà bà ấy có gen sinh trai đầu lòng cơ.
– Thế sao lại tòi ra con gái thế? Vớ vần lại đổ vỏ thì sướиɠ nhở?
Hân: em đâu có biết, em chỉ nghe mẹ em kể là chị ta sinh con gái.
– Thế bà mẹ chồng có lên viện chăm không hay là sống chết mặc bay?
Hân: Bà mẹ chồng cũng lên chăm, bà ta còn bảo là do lần này chửa bất ngờ nên bà ấy không biết đường bồi bổ món ăn giúp sinh con trai gì đấy, lần sau bà ấy chăm cho nhất định sẽ sinh con trai.
– Haizz! Khổ thân con Loan! Nhưng mà tao tin ông trời vó mắt, nhà đấy sẽ gặp quả báo sớm thôi.
– Đúng đấy, con Loan nó tốt tính, hiền thảo thế. Đen cho nó rơi phải nhà chồng khốn nạn
Hân: à à, còn vụ này nữa: mấy hôm trước lúc em đi đổ rác nghe nhà đấy cãi nhau. Là con Thư với bà chị dâu. Con Thư chửi bà ấy lươn lẹo, lừa đảo. Bà đấy chả vừa bảo con Thư là con khốn nạn, em còn nghe bà ấy nói: loại mày lấy chồng chúng nó cũng lót lá dắt ra đường thôi. Tao sẽ chờ xem mày về làm dâu bị đối xử như nào.
Con Thư nó bảo: tôi không ngu mà đi làm dâu và hầu hạ nhà chồng, cái loại đần mới phải phục dịch người dưng.
Một chị đồng nghiệp phá lên cười: thế nó đang chửi con chị dâu à? Mà tự nhiên chị thấy động chạm ghê gớm quá! Chị em chúng mình cũng đang đi phục dịch nhà chồng đây. Con này mồm miệng quạ tha. Chị cầu cho nó lấy phải thằng chồng phải khốn nạn gấp tỉ lần thằng Tiến cho nó gặp quả báo.
– Sao nữa Hân, con chị dâu để yên không?
Hân: bà ấy đuổi con Thư bảo già rồi không lấy chồng đi còn ở nhà ôm mẹ. Chưa lớn thì cứ chui vào lòng mà bú mẹ rồi ngậm cái mồm lại, mở miệng ra điêu ngoa có đứa nó tát cho vỡ mồm không còn răng húp cháo.
Con Thư nó chả dám làm gì bà kia do bụng bà ấy to vượt mặt. Nó chỉ lườm nguýt: bà không đẻ được con trai thì cũng thay máy thôi, đừng lên mặt với tôi. Nói xong nó bỏ đi.
– Chà! Nhà đấy sớm loạn thôi. Một combo giặc bên ngô và mộng chè hương vị nặng thế con kia chắc cũng chả sung sướиɠ gì. Nhưng thế quái nào chị lại cứ mong cái con dâu mới này nó hắc bọ xít hành tỏi cho mẹ con nhà kia lên bờ xuống ruộng. Hay là chị ác quá hả các em?
Các chị ôm bụng cười như được mùa. Bé Hân gật gù: sợ thật! Thế này em chả dám lấy chồng nữa đâu. Có khi em làm thật nhiều tiền, sau đó em đến viện làm thụ tinh ống nghiệm sinh lấy đứa con các chị ạ! Về già con nó không chăm thì em vào viện dưỡng lão vui tuổi già. Rảnh thân, chả cần quan tâm tới sự đời làm gì? Còn giờ cứ phải làm đẹp, yêu bản thân và kiếm tiền. Phụ nữ không có tiền mới khổ chứ không có đàn ông thì chả sao.
– Con này tư tưởng tiến bộ. Em cứ yêu bản thân mình thì dù có lấy chồng cũng chả sợ bố con thằng nào hết. Như chị đây này, tiền chị kiếm chị tiêu. Chị chả ngửa tay xin ai đồng nào. Bố mẹ chồng vẫn quý như vàng mặc dù chị hai cách cách đấy. Chồng chị thì nhất vợ nhì trời.
– Chị thì nói làm cái gì? Chị giỏi giang, kiếm tiền giỏi, Lại nuôi chồng ăn học mấy năm thành tài. Bố mẹ chồng thì chị chăm như vua thế không quý mới lạ.
– Thế bà Loan cũng kiếm tiền giỏi, cũng chăm chồng, phục dịch nhà chồng như con ở, sao số nó trái khoáy thế nhỉ?
– chậc…chậc…phải cái nhà thất đức mới làm thế chứ làm người chả ai bạc như nhà nó đâu. Mà chị cầu cho con kia nó sinh toàn con gái cho nhà nó không có con nối dõi
– Thế nó lại sớm thay máy thôi các chị ạ! Nhà đấy nó làm ngay và luôn chứ chả đùa.
– Nhưng phải thế con Loan đỡ ấm ức vì cái vụ con tay vịn kia nó chiếm chỗ. Nói thật, hôm chị biết chuyện con đó nó làm karaoke xong lại có bầu trong khi con Loan chưa ra toà mà tức ói máu.
– Thì con đó nó có bầu nên thằng Tiến mới hợp mưu cả nhà lừa con Loan ra khỏi nhà. Phí tâm sức chúng ta hồi ấy vun vào cho nó, lại hết lời ca ngợi thằng Tiến là người tử tế, thương vợ, yêu gia đình.
– Chị cầu cho nhà nó đổ vỏ. Cái ngữ tay vịn ấy tin thế quái nào được. Mà cũng tài, nhà nó bảo thích gia giáo, môn đăng hộ đối mà đi rước con tay vịn về.
– Thì nó rước máy đẻ chứ nó quan tâm gì hả chị? May cho con Loan thoát sớm.
Các chị thấy tôi vào phòng nháy nhau không nói chuyện tiếp. Chị đồng nghiệp hỏi tôi: sắp tới công ty cử người đi công tác trong chi nhánh Sài Gòn. Chị nghe giám đốc nói Loan cũng trong danh sách đề cử, em có đi không?
Tôi đáp: em sẽ theo sự sắp xếp của công ty chị ạ!
– Chị nghĩ em đi cũng được, em dù sao cũngđộc thân, chả vướng bận gì nên tha hồ vi vu. Dạo này nhìn em có tinh thần lắm rồi đấy, có khi còn ngon gái hơn thời con gái ấy nhỉ?
– Chị cứ đùa em. Giờ em ngoài 30 tuổi rồi, có trẻ trung gì nữa hả chị?
– Bậy nào, dạo này em trẻ trung phơi phới luôn ấy, da dẻ đẹp, tóc tai quần áo model hơn mà.
Bé Hân: các chị ấy nói đúng rồi chị ạ! Như kiểu chị được hồi sinh ấy. Trước đây chị héo hon gầy mòn, quần áo nhàu nhĩ, giờ thì ngon lành cành đào, có khi chị còn trẻ hơn cả em đấy.
Tôi đáp: em nghĩ kĩ rồi, em sẽ không bạc đãi bản thân. Giờ em đang chuẩn bị sức khoẻ và kinh phí để chuyển phôi.
– Em vẫn quyết chuyển cái phôi con thằng đó sao? Nếu là chị sẽ huỷ phôi
– Chị không phải là em. Em không quan tâm tới con ai, nó là con em chị ạ! Chị phải ở viện cả năm trời kích trứng rồi hút trứng chị mới hiểu cảm giác của em. Em nhất định sẽ không bỏ cuộc.
– Uh! Mà giá kể em gặp một người đàn ông khác tốt bụng yêu thương thì tốt hơn là sinh con cho nhà nó. Thằng bố khốn nạn kèm cái gia đình thối nát ấy không đáng để em làm vậy.
– Em không quan tâm tới họ. Anh ta có chăng chỉ là góp một con tϊиɧ ŧяùиɠ thôi. Còn em mang thai, thì đó là con của em, chỉ là của riêng em mà thôi. Con em không có bố, không có nhà nội.
Tôi đồng ý với ban giám đốc khi sắp xếp công tác chi nhánh trong Sài Gòn nửa năm. Tôi muốn thay đổi không khí làm việc, đặc biệt tôi muốn đi xa một thời gian để thay đổi, làm mới lại bản thân. Khi trở về tôi sẽ quyết định chuyển phôi thêm lần nữa.
Một tháng sau, tại Sài Gòn; tôi kéo chiếc vali rời sân bay Tân Sơn Nhất đến địa chỉ công ty. Công ty của tôi là công ty liên kết với nước ngoài. Tôi được công ty cấp cho một căn phòng và một chiếc xe gắn máy để thuận tiện đi lại.
Ngày đầu tiên đặt chân đến Sài Gòn tôi háo hức đi thăm thú xung quanh. Tôi có hai ngày nghỉ ngơi trước khi bắt tay vào công việc. Tôi một mình dạo khắp các con phố trên đất Sài Gòn rộng lớn và phồn vinh. Bất chợt, một bé gái chạy đột ngột sang đường. Tôi hoảng hốt lao ra cứu lấy bé gái ấy. Chiếc xe lao vun vυ't bỗng dưng phanh gấp. Tiếng còi ô tô, tiếng phanh xe kíttt kíttt nghe chói tai. Tôi không may bị một chiếc xe đâm trúng khi vừa đẩy được bé gái ra ngoài. Một cảm giác đau nhói, mắt tôi hoa lên, ánh nắng chói chang làm đôi mắt tôi mệt mỏi. Tôi nhắm mắt và chìm vào vô thức.