Một tuần lễ ở nhà tôi vẫn như một cái máy làm luôn tay chân. Tuy nhiên lần này tôi vui hơn nhiều vì có chồng hay hỏi han, chia sẻ. Có bữa cơm Thư chê món tôi nấu: sao chị làm cái gì mà ăn nhạt thế? Chị tính nấu vậy cả nhà không ăn được mình chị ăn phải không?
Tôi đáp: tối hôm nay bị nhiệt nên chắc mất cảm giác cô ạ!
Thư: đi làm cả ngày đã mệt về ăn cơm cũng không nuốt được.
Tiến đặt đũa xuống mâm quát: không ăn được thì nhịn. Sao em nói lắm thế?
Cái Thư sốc lắm trợn cả mắt lên: anh làm cái gì thế? Bị uống nhầm thuốc hả? Sao anh dám quát em?
Tiến: thế Loan không phải đi làm à? Em cũng đi làm nhưng về nằm ườn ra chờ cơm bưng tới tận miệng còn chê ỏng chê ọt. Thích ăn ngon thì từ mai tự xuống bếp mà nấu.
Thư: mẹ…mẹ xem con trai mẹ kìa. Anh ấy vì chị ta mà quát cả con đấy. Loại đàn ông như anh hèn lắm biết không?
Mẹ chồng tôi nói: hai đứa có đi không? Thức ăn nhạt thì em nó chê nhạt có gì sai đâu? Con Loan là dâu lại là trưởng, từ trước đến giờ làm dâu trưởng thì ai mà chả vậy, phải lo chu đáo mọi chuyện chứ?
Tiến đáp: thế dâu trưởng thì không là người hả mẹ? Cái Thư là người, vậy vợ con mẹ coi là cái gì? Bao lâu nay mọi người bắt nạt cô ấy chưa đủ sao? Mọi người đừng tưởng con không biết.
Mẹ chồng: thằng này, mày rúc háng nó cãi cả mẹ à? Kể mà rúc vào rồi tòi ra thằng cháu đích tôn cho tao thì tao cũng cho mày rúc cả ngày, nó có muốn trèo lên đầu tao ngồi tao cũng cho nó ngồi. Nhưng mày xem đi, tao rước nó về hơn 3 năm nay rồi, nó đã đẻ được chưa?
– Vợ con là người chứ không phải cái máy đẻ của mẹ. Con cái thì phải từ từ, mẹ đừng áp lực cô ấy.
Mẹ chồng: á à! Mày giỏi lắm! Tao cứ coi nó là cái máy đẻ đấy. Mày ý kiến gì? Tao rước nó về đúng là chỉ để đẻ cháu cho tao, nếu trước đây nó không chửa trước thì mày nghĩ tao phải lội về cái vùng quê mùa ấy rước nó lên đây à? Mơ đi con.
Bà nói xong bỏ bát đũa đứng dậy không thèm ăn cơm. Tiến nói: sống thế này thì còn gọi gì là cái gia đình nữa. Con sẽ cho vợ ra ở riêng.
Cái Thư ho sặc phun cả cơm ra mâm. Tôi cũng sốc há cả miệng khi nghe Tiến tuyên bố. Mẹ chồng tôi cầm cốc nước cũng sốc quá phun đầy cả ra nhà. Tiến khẳng định: con sẽ đưa vợ con ra ở riêng. Bao nhiêu năm qua chúng con chịu đựng đủ rồi. Con thương cô ấy nhưng vì đứng giữa, cả gia đình toàn là phụ nữ nên con có nói sao cũng sẽ làm tổn thương một người. Nhưng đến giờ con không thể chịu nổi nữa, con quyết định như vậy, mẹ đồng ý hay không vợ chồng con cũng đi.
Mẹ chồng: giỏi! Giờ anh chị đủ lông đủ cánh rồi, muốn ra riêng thì cứ việc. Nhưng tôi sẽ không cho căn trung cư kia đâu. Căn đó tôi cho người ta thuê dài hạn, tiền nhận rồi không huỷ được. Anh chị tự kiếm nhà mà ở, tôi không cấm.
Tôi nghe thấy vậy mà ngạc nhiên vô cùng. Gia đình tôi vậy mà lại cho phép vợ chồng tôi ra riêng dễ dàng như vậy. Chồng tôi nói thương tôi bị mẹ chồng và em chồng hành hạ khổ sở quá nên anh quyết định dọn ra ở riêng cho tôi đỡ vất vả. Anh cũng nói rằng chúng tôi khó có con một phần cũng do tôi bị áp lực quá! Khi ra ở riêng cuộc sống thoải mái thì chắc chắn chúng tôi sẽ nhanh chóng có em bé. Tôi cũng tin tưởng vào những gì chồng nói và làm thời gian qua.
Tin vợ chồng tôi dọn ra ở riêng được đồn tới công ty. Bấy giờ mọi người ai nấy cũng chúc mừng tôi. Những người trước đây nói chồng tôi không ra gì thì nay lại quay ra khen chồng tôi hết nấc. Nào là Tiến là soái ca hiện đại. Nào là Tiến là người chồng mẫu mực, yêu thương vợ, biết lo cho vợ…Tôi như sống trong hũ đường được chồng tôi mua cho.
🍀🍀🍀🍀
Chồng tôi liên tục giục tôi tìm nhà ra ở riêng. Tôi phải nhờ vả hết người này đến người khác mới tìm được căn nhà xấu xí, cũ kĩ. Tôi thì chả sao nhưng chồng tôi vốn gia đình khá giả, từ bé được gia đình bao bọc, luôn dựa dẫm vào mẹ thì căn nhà này là không hợp lý. Tuy nhiên chồng tôi giục nhiều quá nên tôi tặc lưỡi đồng ý thuê căn nhà đó.
Vậy là căn nhà được chọn một cách vội vàng, chóng vánh. 3 ngày sau chúng tôi chính thức dọn ra ở riêng. Đích thân chồng tôi còn kê xếp đồ đạc và mang hẳn la bàn ra đo hướng kê giường ngủ cho hợp phong thuỷ. Lúc đến anh chê ỏng chê eo căn nhà quá tồi tàn nhưng anh vẫn đồng ý chuyển đến.
Sau vụ việc ngày ấy công ty tôi không ai dám chê chồng tôi là kẻ vô tâm. Thậm chí có người còn thầm ao ước cũng có một người chồng chuẩn soái như Tiến.
Tôi ở được hai ngày thì Hạnh tìm cho tôi cái nhà mới khang trang, sạch sẽ hơn gần nhà Chồng Hạnh. Nó bảo: mày sức khoẻ đã yếu lại ở cái nhà ổ chuột ấy thì chịu làm sao được. Cố thêm vài đồng nữa thuê cái nhà tử tế mà ở chứ không lại ảnh hưởng sức khoẻ, khó có con hơn nữa đấy.
Tôi gật đầu đồng ý chuyển nhà sang bên đó. Chồng tôi cũng vui vẻ về cùng chuyển đồ.
Đáng tiếc mới ở nhà mới được 2 ngày thì nhà tôi xảy ra chuyện. Tiến về nhà tắm nhưng lại mất nước nên phàn nàn khó chịu. Tôi nói anh qua nhà Hạnh tắm nhờ nhưng anh không chịu nên mình tôi chạy qua đó tắm. Tắm xong tôi tranh thủ giặt quần áo xong rồi mới về nhà.
Vừa tới cửa anh mắng: cô đi đánh đĩ ở đâu mà giờ này mới vác mặt về nhà?
Tôi như chết đứng trước câu hỏi như dao đâm thẳng vào tim của Tiến. Tiến quát: điếc à? Sao tôi hỏi mà cô không trả lời?
– Em sang nhà cái Hạnh tắm nhờ rồi tiện giặt luôn quần áo bên ấy. Anh biết rồi còn gì?
Anh càu nhàu khó chịu thêm vài câu rồi bỏ đi ngủ. Tối hôm sau anh bỏ thẳng về nhà mẹ chồng tôi. Tôi chờ đến nửa đêm không thấy anh nên điện thoại hỏi. Anh đáp: tôi về bên mẹ rồi. Cô tự mà lo đi. Nhà với cửa chả ra làm sao, đến nước tắm còn không có. Ở đó tôi chết vì bẩn mất.
– Nhưng đường ống nhà mình người ta sửa xong rồi mà anh. Giờ nhà mình có nước rồi. Nếu anh về mẹ rồi thì ngủ bên ấy cũng được nhưng anh phải báo em một câu kẻo em lo chứ?
– Nhiều lời!
Anh nói rồi tắt máy luôn. Cả đêm tôi nằm không tài nào chợp mắt nổi. Tôi không biết mình lựa chọn như vậy là đúng hay sai? Tiến với tôi là thật lòng hay chỉ một phút bốc đồng.
Mấy hôm liên tiếp anh đi làm rồi về thẳng nhà mẹ chứ không về với tôi. Tôi gọi điện anh không thèm nghe máy, nhắn tin anh không trả lời. Hai ngày sau anh về nhà lấy hết đồ đạc chuyển hẳn về bên nhà mẹ chồng tôi. Thậm chí mấy đồ ăn tôi mua để trong tủ anh cũng gói đi bằng sạch.
Tôi về nhà mở cửa thấy nhà trống hô trống hoác mà giật mình sửng sốt. Tôi biết chắc chắn Tiến đã về nhà và dọn sạch sẽ đồ chuyển về nhà mẹ chồng tôi. Đã vậy anh còn gọi điện nói tôi đưa giấy đăng kí kết hôn cho anh. Tôi nhất quyết không đưa thì anh mắng chửi tôi thậm tệ. Lúc bấy giờ tôi mới vỡ lẽ, tôi đúng là một con ngốc bị cả nhà chồng dắt mũi tống ra đường. Vậy mà trong thâm tâm tôi lúc trước lại còn vui mừng và tự hào vì tưởng tượng họ thật lòng với mình.
Tôi điện thoại cho chồng để nói chuyện cho rõ ràng nhưng anh không nghe máy. Tôi về tận nhà mẹ chồng gặp anh nhưng tất thảy bọn họ coi tôi như không khí, không hề tồn tại. Món quà đặc biệt anh nói tặng tôi đó chính là lá đơn li hôn sau hơn 3 năm chung sống.
Tôi lao khỏi nhà chồng, vừa đau đớn, vừa thất vọng. Sau đó vài ngày Tiến cầm đơn li hôn sang tận nhà bắt tôi kí. Anh ta đưa tờ đơn nào tôi xé tờ đơn đó. Anh hạ giọng nói: thực tình anh không muốn đối xử với em như thế. Nhưng em phải hiểu cho anh. Gia đình anh là trưởng, lại có mình anh là trai, nếu em không sinh được cho mẹ đứa cháu nối dõi thì em thử nghĩ xem em có thể sống ở ngôi nhà ấy không?
Tôi đáp: chúng ta vẫn còn hi vọng mà anh. Chúng ta còn tới 5 cái phôi đang trữ tại bệnh viện. Em vẫn kiên trì uống thuốc. Anh hãy cho em thêm thời gian. Cho em hết một năm nay nữa, vài tháng sau em sẽ đi chuyển phôi thêm lần nữa. Nếu lần này vẫn thất bại em tự nguyện ra đi để anh lấy vợ khác sinh cháu cho mẹ.
– Sao cô cứ cố đấm ăn xôi làm gì thế nhỉ? Cô càng cố thì tôi lại càng thấy chán ghét cô thêm mà thôi.
– Em xin anh. Hãy vì em, vì gia đình chúng ta. Em nhất định sẽ chuyển phôi thành công. Hãy cho em một cơ hội cuối cùng này nữa thôi. Sau khi không thành công em tự nguyện nộp đơn ra toà trả tự do cho anh.
– Tôi không có thời gian chờ đợi thêm nữa. Hơn ba năm qua là quá đủ rồi. Thời gian của tôi, tiền bạc của tôi. Tất cả mọi thứ của tôi đều bị cô lấy cả. Cô ích kỉ vừa phải thôi chứ?
– Không! Chỉ một lần này nữa thôi. Em sẽ về nhà mẹ lấy nốt đồ sang bên này. 2 tháng nữa em sẽ lên bệnh viện xin bác sỹ cho phép chuyển phôi lần nữa.
Tiến đẩy tôi ra giữa nhà rồi khó chịu bỏ đi. Tôi chẳng biết anh ta có gọi điện về nhà hay không mà khi tôi cùng Hạnh sang bên ấy lấy đồ thấy cổng đóng then cài. Em chồng tôi ngồi gác chân trên ghế xem ti vi nhưng tôi bấm chuông mỏi tay nhất định không ra mở cửa. Tôi gọi điện thoại cho Tiến rồi gọi cho mẹ chồng như gọi đò cả tiếng sau bà mới về mở cửa cho tôi vào nhà.
Bà thấy tôi và Hạnh còn quát tháo: chúng mày nhanh tay lên rồi biến đi cho tao nhờ. Hãm tài!
Tôi lầm lũi lên phòng lấy đồ, thật ngạc nhiên, tất cả đồ đạc của tôi bị dồn vào một góc.
Mẹ chồng tôi hất cả đống đồ đạc ra nhà chỉ tay mà bảo: mau, mau cuốn gói hết đi cho tao. Mày đừng bỏ sót cái gì ở đây kẻo rác nhà.
Chúng tôi nhanh chóng rời khỏi đó. Khi vừa bước ra đến cổng em chồng tôi còn mang gạo muối ném theo ra đường.
Con Hạnh thấy vậy tức quá định quay lại tế sống mẹ con nhà họ nhưng tôi cản lại. Nếu hôm ấy chúng tôi mà đôi co chắc sẽ đánh nhau to.
Sau hôm ấy Tiến đơn phương nộp đơn lên toà. Toà thụ lí và gọi 2 bên lên giải quyết 3 lần rồi. Hiện tại tôi đang chờ quyết định cuối cùng của toà án.
Cái lí do Tiến đưa ra do tôi tự ý bỏ nhà ra ở riêng và thay đổi tính nết sau khi ra riêng thực sự rất nực cười. Cả nhà họ thông đồng với nhau lừa tôi khỏi nhà nhưng mồm năm miệng mười rêu rao tôi bỏ nhà đi. Chúng tôi thực sự chỉ ở bên ngoài chưa nổi một tuần vậy mà Tiến kiên quyết khẳng định thời gian ở riêng tôi thay đổi quá nhiều khiến chúng tôi không thể hoà hợp…..
Sau khi toà giải quyết lần 3, chúng tôi không có tài sản hay con cái chung mà chỉ còn số phôi đang trữ tại viện. Tôi đòi toàn bộ số phôi ấy. Tiến không cho nhưng khi trình bày đầy đủ lí do toà xem xét và đồng ý. Tiến gọi điện cho tôi nói rằng tôi không được phép huỷ phôi. Tôi tức giận: phôi của tôi, tôi có quyền quyết định.
Anh ta đáp: nó là con của tôi và cô. Nếu cô dám huỷ phôi nó sẽ thành ma bám theo cô và hận cô cả đời.
Tôi cười mỉa mai: anh đúng là có tấm lòng thiên thần quá! Đến người sống sờ sờ đây mà anh còn không xót, anh xót cái trứng đang trữ đông. Tôi sẽ chống mắt lên xem đồ đạo đức giả các người sẽ hạnh phúc đến thế nào, người đang làm, trời đang nhìn đấy.
Anh ta hằm hè: dù gì cô cũng không được phép huỷ phôi. Đã đến hạn đóng tiền trữ phôi. Cô thu xếp lên trên đấy mà đóng. Tôi hết trách nhiệm.
Anh ta tắt máy. Tôi ngồi cười như một con điên. Quả nhiên câu anh ta nói như vả thẳng vào mặt anh ta vậy.
————————
Giờ phút này, sau khi trải qua quãng thời gian sống như địa ngục tôi thấy mình làm đúng. Nếu tiếp tục với con người như vậy chắc hẳn mới là đóng dấu chấm hết cho cuộc đời tôi. Bản thân tôi đã chấp nhận sự thật ấy. Tôi coi như đã chấm dứt cuộc đời của một cái máy đẻ, để đường hoàng ngẩng cao đầu sống thật với chính bản thân mình. Tôi sẽ sống cuộc sống tự do của riêng bản thân tôi và nhất định ông trời sẽ không phụ công của tôi; nhất định ông sẽ ban cho tôi một thiên thần bằng số phôi còn trữ tại bệnh viện, nhất định là như thế!
Tạm hết!