Chương 13
Thời gian thấm thoắt trôi, hè qua thu tới, Tiêu Thỏ của chúng ta đi học ở trường trung học A cũng đã được hơn một tháng.Mấy ngày gần đây, Tiêu Thỏ cũng đã thích ứng được với cái sự nghiệp học hành ở trường A này. Tuy sức học của nàng không giỏi bằng các bạn cùng lớp, nhưng dù sao trường A cũng là trường trọng điểm, giáo trình học cũng tân tiến, các giáo sư giảng dạy cũng rất tận tình chu đáo. Nên một tháng vừa qua, Tiêu Thỏ cũng vẫn miễn cưỡng theo kịp tốc độ học ở trường.
Có điều, lẽ tự nhiên cho thấy không có việc nào có thể thuận lợi diễn ra một cách tuyệt đối cả, Tiêu Thỏ cũng vẫn gặp phải chuyện khiến nàng buồn bực.
Nguyên nhân nỗi buồn bực của nàng chính là Lăng Siêu.
Từ lần đó giặt áo thi đấu cho hắn xong, Lăng Siêu dường như sai bảo nàng đã thành thói quen, mỗi lần thi đấu bóng rổ xong áo đều đưa cho nàng giặt, đến nỗi sau một thời gian, bên ký túc xá nữ các bạn ở chung nhà bắt đầu phát hiện ra có điều lạ.
« Phòng của các cậu tại sao lại phơi quần áo của nam sinh thế? »
« Ơ! Bộ đồ thi đấu này không phải của đội bóng rổ trường mình sao? »
« Số bảy! Hình như là áo thi đấu của Lăng Siêu đó! »
......
Đối mặt với các loại nghi vấn của các nàng, Tiêu Thỏ vẫn là không nói gì hết, chỉ có Tương Quyên Quyên lần nào cũng không ngại phiền phức, tỉ mẩn giải thích cho mọi người. « Đó đúng là áo thi đấu của Lăng Siêu. Tiêu Thỏ mang về giặt hộ anh ấy thôi. »
« Tại sao áo thi đấu của Lăng Siêu lại đưa cho Tiêu Thỏ giặt? Bọn họ có quen nhau sao? »
« Không phải chỉ quen thôi đâu. Tiêu Thỏ là con dâu nuôi của Lăng gia đó! »
Tiêu Thỏ: «...... »
Lâu dần, nhân vật truyền kỳ nổi danh của trường A là Lăng Siêu lại có thêm một lời đồn đại mới bổ sung vào bộ sưu tập lời đồn đại... nghe nói nhà hắn có cô con dâu nuôi, mỗi ngày đều giặt quần áo, dọn dẹp phòng ở, lại còn mua điểm tâm cho hắn nữa!
Cứ như vậy, lời đồn thổi bay đến chật cả tai, khiến cho Tiêu Thỏ vốn rất ngoan hiền dễ tính cũng không nhịn được nữa.
Trước kia trong trường có lời đồn nàng là bạn gái của Lăng Siêu, tuy không phải là sự thật nhưng ít ra nghe cũng vẫn thuộc loại bình thường (*hô hô* tâm lý tiềm thức đã chấp nhận a), làm sao lên trung học lại biến thành "con dâu nuôi" cơ chứ? Đã thế kỷ hai mươi rồi, không thể làm cho lối suy nghĩ độc hại cổ hủ của chế độ phong kiến làm tổn hại tới đóa hoa ưu tú của tổ quốc được. (*cười lăn lộn*)
Do đó, tới lần tiếp theo Lăng Siêu đưa bộ đồ thi đấu cho nàng, nàng rốt cuộc lấy hết dũng khi mở lời cự tuyệt.
« Cậu đã nói mà lại định không giữ lời sao? » Lăng Siêu mặt không đổi sắc hỏi. (Iu bé vẻ mặt lạnh lùng quá đi...)
Tiêu Thỏ đã sớm nghĩ phải nói gì, liền giả bộ tỏ ra khó xử. « Phòng ngủ nữ sinh lại đi phơi quần áo của nam sinh, ảnh hưởng không tốt lắm. »
Nguyên tưởng rằng, xét trình độ IQ của Lăng Siêu, chỉ nói tới mức này là hắn sẽ hiểu, nào ngờ hắn lại bổ sung một câu. « Có gì mà không tốt? »
« Ơ... thì... không tốt là không tốt chứ sao... »
« Rốt cuộc không tốt chỗ nào, hẳn phải có lý do gì chứ? » Hắn như kiểu quyết tâm phải hỏi cho ra nhẽ vậy.
« Thì là bọn các nàng toàn nói... nói là... là... » Tiêu Thỏ lắp bắp thêm mấy lần nữa, cuối cùng mặt cũng vẫn khóc không ra nước mắt, tay cũng vẫn chìa ra nhận lấy bọc áo thi đấu hôi rình của Lăng Siêu. « Thôi thà để tôi giặt cho cậu vậy. » (*cười lăn lộn*)
Ai da, lời đồn mất thể diện như vậy, thật khiến nàng không nói ra khỏi miệng được! >___< Đấu tranh giành chính quyền nửa ngày trời, cũng vẫn phải mang áo thi đấu của Lăng Siêu về giặt, khiến hôm đó đi học Tiêu Thỏ tinh thần vô cùng uể oải.
« Tiểu Thỏ. » Cảm thấy có người bên cạnh khẽ gọi nàng, Tiêu Thỏ giật mình tỉnh lại, phát hiện đó là cô bạn Tương Quyên Quyên cùng bàn với nàng.
« Sao hôm nay trông cậu như có tâm sự gì thế hả? » Tương Quyên Quyên ép giọng thấp xuống hỏi.
« Haizzz... » Tiêu Thỏ thở dài. « Quyên nhi à, trước đây người khác nhờ cậu làm gì đó, cậu làm thế nào để từ chối chứ? »
« Từ chối ư? Thì trực tiếp nói với người đó là được! »
« Thế nếu không nói nên lời? »
« Vậy... thì tìm cái cớ nào đó? »
« Tìm cớ là sao? »
Quyên nhi nghĩ nghĩ. « Ví dụ như người khác muốn vay tiền cậu, cậu đừng bảo không có tiền, mà nói gần đây tài chính có chút kẹt. Hay ví dụ như có người muốn cậu đi chơi cùng, cậu đừng nói không muốn đi chơi, mà hãy nói trong nhà có việc... »
« Chứ nếu người đó muốn tớ giặt đồ hộ thì sao? » (siêu ngốc mà!)
Tương Quyên Quyên dừng phắt lại, mắt thâm hiểm nhìn Tiêu Thỏ. « Tiểu Thỏ, người cậu muốn từ chối không phải là Lăng Siêu chứ? »
Tiêu Thỏ có chút xấu hổ gật đầu.
« Cậu thật ngốc quá đi! Cậu không muốn giặt giúp anh ấy, thế thì đưa tớ giặt cho! »
Kết quả là do Tương Quyên Quyên quá ư là hưng phấn, tiếng nói càng lúc càng tăng âm lượng, nàng vừa dứt lời liền phát hiện ra hai nàng đã trở thành tiêu điểm bị nhòm ngó của cả lớp, ngay cả thày chủ nhiệm Tiết đang giảng bài trên bục giảng cũng không thể nhịn được nữa.
« Hai trò kia, có nhiều chuyện để nói hơn cả bài giảng của tôi, hết buổi học tới văn phòng tôi nói nghe thử là chuyện gì! »
Tương Quyên Quyên «...... »
Tiêu Thỏ «...... »
Đây là lần đầu tiên trong đời Tiêu Thỏ bị giáo viên trách phạt vì tội nói chuyện trong lớp, cũng là lần đầu tiên nàng được chứng kiến tài năng giáo huấn đệ tử của một giáo viên trường trung học trọng điểm. Thày Tiết nói như giảng bài, từ lỗi nói chuyện nói lên, nói tới tương lai làm người của bọn nàng, nói tới sự nguy hại của nói chuyện trong giờ, nói tới khi thi tốt nghiệp trung học, học đại học, tốt nghiệp, đi làm, thậm chí cả việc sinh con đẻ cái cũng có thể bị ảnh hưởng bởi lỗi lầm nói chuyện trong giờ học. (ack)
Bài diễn văn vừa được nói hết, thày Tiết liền mang kết quả học tập tháng đầu tiên ra xem, lo lắng nhìn Tiêu Thỏ. « Tiêu Thỏ, trò còn không cố gắng, không lẽ định lần sau thi còn đứng bét lớp sao? »
« Thưa thày... » Tiêu Thỏ sợ sệt nhìn thày Tiết. « Lớp chúng ta có bốn mươi hai học sinh, lần trước thi, con đứng thứ bốn mươi mốt mà... » (đứng áp chót còn khoe!)
« Đó là bởi vì trò Trương Đại Ngũ bị viêm ruột thừa, không tới tham gia kỳ thi tháng được! » Thày Tiết rốt cuộc cũng bị sự ngây ngốc của Tiêu Thỏ đánh bại, liền bất đắc dĩ lắc đầu nhìn Tiêu Thỏ. « Theo ta thấy, vẫn là đổi chỗ hai trò ra chỗ khác thôi! »
Hôm sau, thày Tiết liền đổi chỗ ngồi của hai đứa. Kẻ náo loạn nhắng nhít nhất lớp là Tương Quyên Quyên được chuyển tới ngồi cạnh kẻ ít nói tĩnh lặng nhất lớp là nam sinh Cổ Tư Văn. Còn về kẻ có thành tích học tập kém cỏi nhất lớp Tiêu Thỏ, đương nhiên sẽ được chuyển tới ngồi cạnh kẻ có thành tích học tốt nhất rồi. Tiêu Thỏ nhìn thấy kẻ đó xong, >__