Chương 1-2
Editor/Người dịch: Ka Ka NgốcPhản ứng đầu tiên của Đường Miên là thét chói tai, phản ứng thứ hai là phải bò ra khỏi quan tài. Cô gần như là vừa bò vừa lăn mò đến cửa sổ, khi vừa chuẩn bị nhảy ra ngoài, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vã.
“Hình như tiếng thét truyền ra từ bên này? ”
“Câu qua bên kia xem xem, tôi ở gần đây tìm thử. ”
Đường Miên nhìn thấy bảo vệ của tiểu khu, vừa thò chân ra lại rút về lại. Cô nuốt ngụm nước bọt, trong miệng đọc a di đà phật, sau đó dùng hiệu ứng quay chậm xoay người lại.
Đôi mắt âm u không có sức sống đó vẫn nhìn cô chằm chằm như cũ.
Đường Miên khó khăn nặn ra một nụ cười: “Quấy......quấy rầy rồi, tôi......tôi họ Đường, tên một chữ Miên, Miên trong thụy miên. Nếu có đắc tội xin bỏ qua cho, tôi chỉ là đến tìm người, vô tình làm phiền đến bạn. Tôi tìm người xong liền lập tức trở về ngay! Sau này sáng tối thắp ba nén nhang cho bạn, ngày lễ ngày tết đốt giấy tiền vàng bạc, còn có ít nhất cũng sẽ kèm theo biệt thự, siêu xe, táo một bộ 3 món......”
Cô nuốt nước bọt lần nữa, hai tay chắp lại lạy ba lạy.
“Tôi thật sự không phải cố ý quấy rầy bạn, xin ngài an nghĩ đi.”
Nói xong, cô im lặng không lên tiếng đánh giá xung quanh, âm thầm lập ra kế hoạch ba bước, một là đi vòng qua quan tài, hai là nhanh chóng chạy khỏi đây, ba là nhanh chóng tìm được Giang Ý đem hợp đồng ký kết xong. Nếu như còn dư thời gian, sẽ sẵn tiện nói với Giang Ý bây giờ đều thuận hành hỏa táng, để thi thể trong nhà, nhất là thời tiết này, không qua mấy ngày anh ta sẽ trở thành người đàn ông có sở thích giấu thi thể và được đăng trên trang đầu của các phương tiện truyền thông, ngay cả nội dung tựa đề cô cũng đã giúp phóng viên nghĩ sẵn rồi: Vạch trần bộ mặt thật của nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng——Trạch nam có sở thích giấu thi thể.
Cô cẩn thận đưa chân ra, định đi vòng qua quan tài nhảy đến trên sàn nhà.
Nhưng ngay lúc này, người đàn ông vẫn luôn nhìn chằm chằm cô lại đột nhiên lên tiếng: “Tôi đã dùng nước tẩy 84 lau qua, lần thứ hai là dùng gòn tẩm cồn lau. ” Ánh mắt của anh như đang nói: Cô không được ghét bỏ nó, tôi lau rất sạch.
Liền ngay cả ngữ điệu cũng mang theo một tia bất mãn, dường như còn có chút ủy khuất?
Đường Miên nghẹn họng nhìn trân trối.
Điểm quan trọng căn bản không phải cái này có được không! Ai lại để hai cỗ quan tài ở trong nhà chứ! Ai quản anh dùng gì để lau! Còn có lau hai lần thật sự tốt sao! Cô đánh giá người đàn ông trong quan tài, đột nhiên phát hiện người đàn ông có một khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, lông mày rất dày, môi mỏng mà gợi cảm.
......Không đúng, điểm quan trọng không phải ở đây.
Cô giơ nắm đấm lên, chân thành tha thiết nói: “Được, tôi đã hiểu, lau rất sạch, thật giỏi! Chỉ là tôi là đến tìm Giang Ý. ”
Người đàn ông nói: “Tôi chính là Giang Ý. ”
Đường Miên đơ rồi.
Giang Ý: “Mở đèn. ”
Căn phòng tối đen lúc đầu dần dần sáng lên, dường như ánh đèn có chút chói mắt. Giang Ý lại nói: “Tối một chút. ” Cuối cùng, độ sáng của ánh đèn được điều chỉnh đến mức mà Giang Ý hài lòng. Anh từ trong quan tài bò ra, đi đến trước mặt Đường Miên.
Lúc này, Đường Miên mới kịp phản ứng.
Đúng rồi, sao cô lại quên mất? Vân Vân nói qua, Giang Ý ở một mình. Nếu cỗ “thi thể” này là người sống, vậy người đàn ông trước mặt này quả thật chính là Giang Ý.
Cô ngượng ngùng cười.
“Xin......Xin chào, ông Giang. ”
Giang Ý âu yếm vỗ về cỗ quan tài trước mặt Đường Miên, lúc này Đường Miên mới phát hiện cỗ quan tài mà khi nãy chính mình ngã vào đã được sơn màu, là màu hồng của thiếu nữ. Cô quan sát đánh giá Giang Ý, hỏi thử: “Ông Giang là fan cuồng ma cà rồng?”
Giang Ý dường như không nghe thấy lời nói của cô, tay của anh nhẹ nhàng vuốt ve quan tài, như đang vuốt ve người tình của mình vậy.
Đường Miên chỉ cảm thấy sởn cả gai góc, nhưng vừa nghĩ đến Châu Minh An, cô lại kiên định với ý chí của mình.
Cuối cùng, Giang Ý cũng thu tay lại, anh nhìn về phía Đường Miên.
“Tôi đã lót nệm đặt làm của Simmons, còn có gối ergonomic, cô thử đi, nằm xuống rất thoải mái đó. ”
Bệnh thần kinh! Đây là quan tài! Quan tài! Giang đại thần! Anh có thể bình thường chút được không!
“Có cần đốt nến thơm không? Có hương hoa, còn có hương trái cây nữa. ”
Giang Ý xoay người, dường như thật sự muốn đi lấy tinh dầu vậy.
“......Đợi chút. ” Đường Miên nói một cách gian nan.
Giang Ý nhìn cô.
Đường Miên: “Không......Không cần nến thơm, tôi......tôi nằm xuống. ” Con người nhất định sẽ chết hoặc nặng như núi Thái Sơn hoặc nhẹ tựa lông hồng! Chẳng phải chỉ là tuổi đời còn trẻ mà thể nghiệm thử trước chỗ ở của tương lai thôi sao!
Giang Ý vui mừng nói: “Được, tôi đi mở nhạc. ” Đi được hai bước, anh quay đầu lại nói: “Phải cởi giày. ”
Đường Miên: “......”
Đường Miên đã nằm xuống.
Ừm, gối ergonomic rất mềm rất thoải mái, nệm Simmons cũng mềm mại như bông gòn vậy, nằm trên đó cả người như đang trên thiên đường vậy, nếu như có thể bỏ qua việc đây là một cỗ quan tài.
Xung quanh quá yên tĩnh, khiến trong lòng Đường Miên không khỏi có chút sợ hãi.
“Ông......Ông Giang? ”
“Giang đại thần? ”
“Giang Ý? ”
Không có ai trả lời cô cả.
Đường Miên vừa định ngồi dậy, liền nghe thấy có tiếng bước chân vang lên. Ngay sau đó là âm nhạc nghiêm túc trang nghiêm——《Requiem》. Lập tức, da gà trên người cô đều nổi lên hết.
Đầu của Giang Ý đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của Đường Miên.
Cô nhịn xuống xúc động muốn thét lên, dùng nụ cười không khác gì khóc nói: “Tôi có đứng dậy được chưa? ”
Giang Ý hỏi: “Cô không thích bài này? ”
“......Đúng. ”
Giang Ý: “Tôi đổi bài khác. ” Ba mươi giây sau, bên tai Đường Miên vang lên nhạc đám tang kiểu Trung Quốc thê lương mà buồn bã. Sắc mặt Đường Miên thay đổi ngay, đầu của Giang Ý lại xuất hiện, hỏi: “Bài này thì sao? ”
Đường Miên: “......”
Giang Ý: “Không thích? Tôi đổi bài khác nữa...... ”
“Không không không! Tôi thích! Cứ bài này đi! Không cần đổi nữa! Tôi vô cùng tôn trọng sở thích đặc biệt của ông Giang! ” Đường Miên nhanh chóng nói: “Ông Giang, tôi còn chưa chính thức giời thiệu, tôi tên Đường Miên, là nhân viên của N&S, cá nhân tôi và cả công ty chúng tôi đều vô cùng tán thưởng âm nhạc của anh. Nhất là bài tiêu biểu gây bão trên mạng internet hai năm về trước, đến bây giờ đã được không ít người tôn làm kinh điển. Ông Giang, ông có giọng hát vô cùng đặc biệt, công ty chúng tôi tha thiết hi vọng ông có thể trở thành một thành viên của chúng tôi. Tuy N&S chúng tôi là công ty mới thành lập, có lẽ ông Giang chưa từng nghe qua, nhưng ông Giang nhất định biết tập đoàn Trung Ngu, công ty chúng tôi là công ty mới dưới trướng của tập đoàn Trung Ngu, thực lực hùng hậu, chỉ cần ông Giang ông đồng ý, chúng tôi sẽ cho ông đãi ngộ tốt nhất, không quá hai năm, ông Giang nhất định sẽ trở thành ngôi sao của giới âm nhạc! ”
Hai năm trước, có người đăng trên mạng một đoạn nhạc đệm piano, dù cho chỉ hát có nửa phút, nhưng giọng hát đặc biệt đó lại gây bão trên mạng chỉ trong một đêm. Có người điều tra ra được chủ nhân của giọng hát, theo sau lại có người tra ra được bản nhạc mà Giang Ý đàn, khoảng thời gian đó số lượt tìm kiếm tên của Giang Ý trên Weibo đạt đến hàng tỉ. Chỉ đáng tiếc là không cần biết mọi người điều tra như thế nào, cũng không tìm được ảnh chính diện của Giang Ý, trên mạng chỉ lưu truyền một tấm ảnh chụp bóng lưng của Giang Ý rất mờ, nhưng cho dù như vậy vẫn không thể cản được sự yêu thích nồng nhiệt của cư dân mạng với Giang Ý, thậm chí còn có fan não tàn hằng ngày tỏ tình với Giang Ý trên Weibo!
Đường Miên lại nói: “Tôi sẽ trở thành người đại diện của anh, mọi việc lớn nhỏ anh đều không cần lo, anh chỉ cần yên tâm mà sáng tác âm nhạc là được rồi. Nếu ông Giang có hứng thú, không ngại xem thử hợp đồng của công ty chúng tôi. ”
Cô lấy văn kiện từ trong túi xách ra.
“Thoải mái không? ”
“Hả? ” Đường Miên phản ứng lại, gật đầu như gà mổ thóc, “Thoải mái, rất thoải mái. Ông Giang, điều kiện hậu đãi của N&S chúng tôi, công ty khác tuyệt đối không bằng được đâu, nhất là...... ”
Giang Ý: “Có hơi chật không? ”
“Không đâu. ”
“Vậy thì tốt. ” Anh dường như được thở phào nhẹ nhõm.
Nụ cười của Đường Miên đã xuất hiện vết nứt: “Ông Giang, những lời lúc nãy có cần tôi lặp lại lần nữa không? ”
Giang Ý nở nụ cười như trẻ con: “Đưa hợp đồng cho tôi. ”
Đường Miên ngơ ra một chút, cô đưa hợp đồng qua
“Viết. ”
“Ồ. ” Cô vội vàng từ trong túi xách lấy ra một cây viết mực nước màu đen. Giang Ý trực tiếp giở đến trang cuối cùng, ký tên mình lên.
Đường Miên thật sự ngây người ra rồi: “Ông Giang, ông không cần xem qua hợp đồng sao? ”
Giang Ý: “Không cần. ”
Đường Miên: “Ồ, được. Còn có cần bản photo chứng minh nhân dân, hai phần. ”
Năm phút sau, Giang Ý đem bản photo chứng minh nhân dân đưa cho Đường Miên. Đường Miên tự véo cánh tay mình, rất đau, không phải là mơ. Cô cụp mắt nhìn xuống bản photo chứng minh nhân dân của Giang Ý, quả quả thật thật đúng là chính Giang Ý.
“Còn cần gì nữa? ” Giang Ý phối hợp hỏi.
Đường Miên: “Tôi......qua mấy ngày nữa sẽ liên hệ lại với anh, cùng ông Giang anh bàn công việc cụ thể. ”
Giang Ý: “Gọi tôi Ý là được rồi. ”
Đường Miên: “......Được. ”
Sau khi Đường Miên về nhà, nhìn bản hợp đồng mới ra lò trong tay, nở một nụ cười ngốc. Cô rất muốn đem theo một chai rượu sau đó đi tìm Vân Vân, uống cái không say không về! Trời ạ, đây quả thực như đang nằm mơ đó! Cô thế nhưng thật sự ký được Giang Ý rồi!
Cho dù anh ta là một biếи ŧɦái có bệnh, nhưng vậy thì sao!
Cô đã ký được Giang Ý!
Cô sẽ trở thành một thành viên của N&S! Aaaaa, cô vui quá đi!
Đường Miên lăn qua lộn lại trên giường, thậm chí còn hưng phấn đến nhảy trên giường, nhảy vụ điệu xoay eo. Nếu không phải là vì khi rời khỏi tiểu khu của Giang Ý là đã qua mười giờ, cô sẽ trực tiếp xông thẳng đến nhà Vân Vân. Bạn thân của cô rất chú trọng sức khỏe, ngoài những lúc phải tăng ca ra, vừa qua mười giờ là phải bắt đầu ngủ rồi.
Đột nhiên, di động vang lên, cô vừa liếc qua, cả người lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại. Cô tắt nhạc đi, ho mạnh một tiếng, mới bắt máy lên nghe.
Cô lập tức đem điện thoại để xa ra.
Quả nhiên không sai, trong đó truyền đến tiếng gầm quen thuộc.
“Đường Miên! Con đâu! Lịch của con in sai rồi phải không? Hôm nay ngày mấy rồi? Sao con còn chưa về? Tốt nhất là con nói với ba con đang trên đường về nhà rồi, nếu không ba sẽ đến Bắc Kinh bắt con về! Không phải chỉ thất tình thôi sao, Châu Minh An cái thằng đó ba con vừa nhìn là biết không tin được, chia tay sớm chút cũng tốt. Ba đã nói với con bao nhiêu lần rồi, nhà Bắc Kinh đắt, con có phấn đấu mười năm cũng không mua nổi, lại ô nhiễm nghiêm trọng, ba không muốn người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đâu, lập tức cút về đây, ba sắp xếp một công việc cho con. Lúc đó không nên đồng ý cho con thi vào trường ở Bắc Kinh, bây giờ đi Bắc Kinh rồi đều không muốn trở về nữa! ”
“Haha, ba, sao trễ vậy rồi mà ba còn chưa ngủ vậy ạ? Cũng......Cũng mười giờ rưỡi rồi ạ. ”
“Đừng nói sang chuyện khác, rốt cuộc con đang ở đâu? ”
“......Bắc Kinh. Nhưng mà! ” Cô vội vàng nói: “Ba, con lại yêu đương rồi! Anh ấy cũng không phải là dân bản địa Bắc Kinh, chúng con đã nói với nhau rồi, ở Bắc Kinh phấn đấu thêm một hai năm nữa liền trở về kết hôn, không ở lại Bắc Kinh. ”
Giọng của Đường Uy hơi dịu lại, “Ồ? Tên gì? Người ở đâu? ”
Đường Miên: “Tên Claris, người Tô Châu. ”
“Tên gì hả? ”
“......Làm ở công ty vệ sinh! Là một người trung thực. ”
Đường Uy nói: “Tết dẫn về nhà cho ba xem thử. ”
Cuối cùng Đường Miên cũng có thể toại nguyện mà cúp điện thoại, vỗ vỗ ngực trong lòng vẫn còn sợ hãi. Lúc trước vì thi vào trường ở Bắc Kinh, cô một khóc hai quậy ba thắt cổ mới khuyên được ba. Ba không thích Bắc Kinh, nói ô nhiễm nặng sẽ chết nhanh, chỉ thích thành phố nhỏ non xanh nước biếc.
Thình lình, có âm thanh tích tích tắc tắc vang lên.
Đường Miên vội vàng nhảy xuống giường, nhặt mấy quyển sách rải rắc trên mặt đất lên. Một robot quét nhà hình elíp chạy vào, đang tận tụy với công việc mà dọn dẹp những sợi tóc còn dư lại trên sàn.
Robot quét dọn này là do cô giành được với giá 9 tệ 9 bao ship trong dịp lễ độc thân năm ngoái.
Nó được sản xuất từ một công ty tên Claris ở Tô Châu, vô cùng nghe lời, trung thật.