Ông Già Noel Cười Một Cái

Chương 7

Quyển 1 - Chương 7
“A Nhạc hiện tại sao rồi?” Lục Kì hỏi.

“Cậu chủ hiện tại hôn mê bất tỉnh nằm trong bệnh viện, bác sĩ nói là não bị chấn động nhẹ, có lẽ sẽ rất nhanh tỉnh lại.”

Lục Kì trầm ngâm một lúc lâu, mới mở miệng: “Tên vô dụng kia ta cư nhiên còn chưa bắt đầu đối phó nó, thì nó đã tự mình gây ra chuyện lớn như vậy trước rồi. Trước là đắc tội với tên thế tử kia trong bữa tiệc, sau lại từ trên cầu thang ngã xuống.”

“Đúng vậy, bà chủ.” Lão già cười đến mức u ám.

Vị Phồn lúc này mới nhớ ra Thiệu Nhạc từng nói Thiệu gia còn có một quản gia, quản gia kia bởi vì tụ tập đánh bạc nên bị cảnh sát chộp, sau Lục Kì muốn Thiệu Nhạc nhanh chóng bảo lãnh quản gia ra, cậu cẩn thận đánh giá tình hình, phỏng đoán lão già đang nói chuyện với Lục Kì hẳn là quản gia của Thiệu gia.

Chính là hai người đêm hôm khuya khoắc lén lút ở đây thầm thì to nhỏ, cũng không biết đang âm mưu cái gì.

Mặc dù biết bản thân không cần thiết lưu lại, nhưng mà lòng hiếu kỳ nổi lên, Vị Phồn vẫn muốn nghe xem đến tột cùng là âm mưu quỷ kế gì đang chuẩn bị xảy ra.

“Đây là cơ hội ngàn năm một thuở, ngay cả ông trời cũng giúp ta, kế hoạch an bài lúc trước cuối cùng cũng có thể tiến hành, không cần phải đợi thêm nữa. Quản gia, ông đợi lát nữa dẫn luật sư cùng chuyên viên kế toán lại đây, người biết càng ít càng tốt, tôi muốn bọn họ trong thời gian sớm nhất dưới danh nghĩa của A Nhạc đem tất cả bất động sản cùng vốn lưu động của nó chuyển tên cho tôi.” Lục Kì cười lạnh, giọng nói kia kiến người khác không rét mà run.

Bà còn nói: “Người có thể giúp nó, trong bữa tiệc đều bị nó đắc tội cả rồi. Mà nó cũng không phải là loại người sẽ chịu cúi đầu trước người khác, lần này nó muốn trở mình, thật đúng là khó khăn chồng chất.”

“Cô chủ cùng cậu chủ nhỏ cũng y theo kế hoạch dẫn bọn họ rời khỏi sao?” Quản gia hỏi.

“Đương nhiên, tôi tuyệt đối không lưu bất kỳ đường lui nào cho nó. Nhất là Hoan Hoan, phải xem chừng tiểu quỷ đó kỹ một chút.”

“Bà chủ thật sự cái gì cũng không lưu lại cho cậu chủ?” Quản gia hỏi lại một câu.

“Sao vậy, mềm lòng?” Lục Kì ngoan độc trừng mắt liếc nhìn lão già đã làm việc cho Thiệu gia hơn mười năm.

“Không phải.....” Quản gia nói.

“A Nhạc chỉ cần có cái xe lăn kia là được rồi. Nghĩ đến trước đây lão gia tốn bao nhiêu tiền hao tổn bao nhiêu tinh lực, mới tìm được bác sĩ tốt nhất tiến hành phẫu thuật cho nó, rõ ràng bác sĩ đã nói nó chỉ cần làm vật lý trị liệu là có thể đi được, nhưng nó lại khăng khăng dựa vào chiếc xe lăn kia.” Nói tới đây, Lục Kì tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, ngay cả giọng nói cũng thay đổi:

“Hiện tại nó căn bản không đủ tư cách có được hết thảy những gì lão gia để lại, ta làm thế, cũng chỉ là thay lão gia giáo huấn đứa con này!”

“Đúng vậy, bà chủ.” Quản gia đáp lại.

“Không có thế, để xem nó còn có thể làm cậu chủ lớn thế nào.” Lục Kì lạnh lùng hừ một tiếng.

Vị Phồn ở ngoài cửa nghe lén hít một hơi thật sậu, đây không phải là cuộc chiến tranh giành tài sản của hào môn thường hay trình chiếu trên TV sao? Không nghĩ tới cậu hôm nay có thể trực tiếp trải nghiệm qua.

Kỳ thật Vị Phồn cho tới giờ vẫn cảm giác Lục Kì nói chuyện sắc bén, cư xử bá đạo, chỉ là không nghĩ tới bà ấy cư nhiên còn cùng quản gia hợp mưu, nhân lúc Thiệu Nhạc còn đang hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện, cướp sạch tiền của Thiệu Nhạc.

Trời, đêm nay cậu nghe thấy cũng không phải là chuyện nhỏ!

Ân oán hào môn nha!

Cảm giác loại chuyện này nghe nhiều đối mình không tốt, nếu để cho hai người bên trong phát hiện cậu ở bên ngoài nghe trộm cuộc đối thoại, rất có thể sẽ bị đối phương bí mật gϊếŧ sau đó đem chôn phía sau núi.

Vị Phồn lui về sau từng bước dự định rời đi, thế nhưng không cẩn thận đạp lên va li hành lý một cái, cả người hơi lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã.

Lỗ tai Lục Kì cực nhạy nghe được có tiếng vang, bà nghiêng đầu nhìn về phía cánh cửa đang khép hờ, ánh mắt sắc nhọn bắn quét qua.

Vị Phồn ôm lấy va li hành lý ngay tức khắc phóng về phía đầu kia của hành lang, trong đầu nghĩ thầm: “Chết, chết, giờ mà trốn không thoát, nhất định sẽ chết chắc!”

“Bà chủ?” Quản gia hỏi.

“Hình như bên ngoài có tiếng động.” Lục Kì nói.

“Có lẽ là cậu chủ nhỏ tỉnh lại, tôi đi trước nhìn xem.”

Vị Phồn vừa nghe thấy tiếng cửa phòng sách từ từ mở ra, bất chấp tất cả, cố sức nhảy ra ngoài cửa sổ đang mở ở đầu hành lang, tiếp theo cả người bám vào thân cây cổ thụ ở ngoài, sử dụng tứ chi giống như gấu koala, liều mạng đạp lên trên, cố gắng trèo.

Quản gia đến trước cửa phòng Tiểu Hỉ nhìn Tiểu Hỉ, thấy Tiểu Hỉ đang ngủ rất say.

Lúc quay đầu muốn trở về phòng sách, nhìn thấy ngoài cửa sổ những chiếc lá khô tung bay trong gió, cũng không phải trời nổi gió sao lại rụng nhiều lá như vậy, điều này làm ông nổi lên cảnh giác đi đến cạnh cửa sổ, nhìn xuống.

Phát hiện không có bóng người, lúc này quản gia mới yên tâm đóng cửa sổ lại, quay trở về.

Vị Phồn bám ở trên ngọn cậy vạn phần khẩn trương nhưng vẫn đợi đến khi tất cả đèn trong nhà đều tắt, mới vác va li, từ phía trên chậm rãi trèo xuống.

Cậu thở cũng không dám thở mạnh một tiếng, thật cẩn thận men theo mép nhà từ từ bước đi, chậm rãi lách đến cửa trước.

Tài xế taxi lúc nãy đã sớm rời đi, Vị Phồn quay đầu lại liếc mắt nhìn đại trạch Thiệu gia trong đêm âm khí nặng nề, nổi một trận da gà, tha theo hành lý của cậu ba bước thành hai bước vừa chạy vừa nhảy, phóng về phía chân núi.

Cậu một đường lo chạy lấy mạng, cũng quên mất mệt, thẳng đến lúc gọi được taxi quay về căn nhà đã xa cách một tháng, Vị Phồn thở mạnh một hơi, ném hành lý, nằm sải lai trên giường đan chiếu đầy bụi.

“Mệt chết ta.....”

Nhiệt độ cơ thể vốn đã giảm xuống, trải qua kinh hách vừa rồi, lại tăng lên.

Vị Phồn ngay cả sức đưa tay sờ trán của mình cũng không có, cũng vì đã trở lại nơi có thể làm bản thân yên tâm, mà thả lỏng, ôm lấy va li hành lý ngủ mê man.

Một tháng bảy vạn hai thực sự không dễ kiếm như vậy.....

Không cần Thiệu Nhạc nói, cậu cũng quyết định từ chức.....

Có cái loại cố chủ uống rượu sẽ loạn tính, còn có cái loại mẹ kế thừa dịp ngươi bệnh muốn mạng ngươi, cậu chính là người chưa từng thấy qua cảnh đời của phố phường trăm họ, chỉ có một trái tim với sức chống đỡ bình thường, thật sự không thể chịu nỗi loại ngươi tranh ta đoạt phát sinh trong nhà của người có tiền, đại thảm kịch thân tình luân lý.....

_______________________________

Cũng không biết đã ngủ bao lâu, sau khi Vị Phồn tỉnh lại, phát hiện trời đã mờ tối, thái dương vừa xuống núi chưa lâu.

Cậu thử động đậy thân thể đau nhừ, đáy mắt còn lưu lại nồng đậm mơ ngủ. Dùng sức chà xát mặt, sau đó đi đến bên cửa sổ hứng gió, để cho gió lạnh đêm đông thổi bay hết sâu ngủ trong não cậu, giúp cậu thanh tỉnh một chút.

Hiện tại Thiệu Nhạc hẳn là đang ở bệnh viện? Vậy anh ta hẳn là chưa biết chuyện Lục Kì muốn chiếm đoạt tài sản của mình.

Kỳ thật đây là chuyện của Thiệu Nhạc, cho dù Lục Kì có lấy sạch toàn bộ tiền của Thiệu Nhạc, làm cho Thiệu Nhạc không còn xu dính túi, thì cũng không có quan hệ gì tới cậu. Dù sao trước đây Thiệu Nhạc đối xử với cậu cũng đâu phải rất tốt, còn uống say làm ra chuyện kia, bởi vậy làm trong cậu vẫn còn lưu lại bóng ma.

Nhưng mà..... Vị Phồn không ngừng đấu tranh.....

Nói sao Thiệu Nhạc cũng không phải là cố ý, anh ta bất quá chỉ là uống say mất trí.

Hơn nữa Thiệu Nhạc là vì cứu cậu mới bị ngã nghiêm trọng như vậy, nhập viện, nếu cậu vẫn còn để ý chuyện kia không báo cho Thiệu Nhạc, mặc kệ Lục Kì cướp sạch tài sản của Thiệu Nhạc, vậy rất không nên.

Huống hồ Thiệu Nhạc cũng đã thành tâm tạ tội với cậu, lúc cậu rời bệnh viện cũng đã hung hăng nện một quyền vào vết thương của Thiệu Nhạc. Đó gọi là một quyền ân oán đều hết, cậu nên nói lời giữ lời, bà mẹ nó nếu cứ tiếp tục dây dưa như vậy, ngay cả chính cậu cũng muốn kinh thường mình.

Sau khi hạ quyết tâm, Vị Phồn lập tức đi tìm lão chồng Đại Hùng của Ny Ny mượn xe, rồi lái xe đến bệnh viện, còn từ chỗ Đại Hùng lấy theo hai trái táo, xem như quà thăm bệnh Thiệu Nhạc.

Khi Vị Phồn đi vào phòng bệnh đơn của Thiệu Nhạc, Thiệu Nhạc đã tỉnh, trong phòng bệnh của anh không một bóng người lạnh lạnh tanh tanh, mà ánh mắt của Thiệu Nhạc cũng khác thường, tựa hồ đã phát hiện chuyện gì đó.

Thiệu Nhạc vừa thấy Vị Phồn đến, mặt vốn đang sa sầm không biểu tình mới từ từ dịu xuống.

“Cậu tới thăm tôi?” Thiệu Nhạc hỏi.

“Cho anh.” Vị Phồn ném trái táo đến trên giường của Thiệu Nhạc.

Thiệu Nhạc thoáng ngưng thần rồi cầm trái táo lên nhìn một chút, liền cắn lấy. Buổi sáng từ sau khi anh tỉnh lại thì chưa ăn gì cả, trong phòng bệnh cũng không thấy bất luận ai để anh sai phái. Y tá cùng bác sĩ tuần phòng bất quá cũng năm phút, anh cũng không có ý định nói chuyện này với họ.

Nếu anh được đưa vào bệnh viện, thì quản gia đã được anh bảo lãnh ra từ hai ngày trước hẳn phải một tấc không rời canh chừng ở trước giường hoặc mời y tá riêng mới đúng, thế nhưng hôm nay lại có chút khác thường, điều này khiến anh thập phần khó hiểu.

Lại chuyển mắt qua nhìn Vị Phồn, Thiệu Nhạc nhớ tới chuyện đêm đó. Anh có chút kinh ngạc Vị Phồn lại đến thăm anh, vốn tưởng rằng Vị Phồn sẽ không xuất hiện nữa.

“Chuyện kia tôi thực xin lỗi.” Thiệu Nhạc nói.

“Miễn bàn chuyện kia!” Vị Phồn đè thấp giọng gầm lên. “Tôi đã quên gần muốn hết rồi, anh còn nhớ tới làm gì!”

“Hãy cho tôi một cơ hội bù đắp.” Thiệu Nhạc đầy chân thành nói.

“Bù cái đầu mẹ anh, lại không có màиɠ ŧяiиɧ như thế nào bù!” Vị Phồn vốn hết giận, Thiệu Nhạc cư nhiên lại nhắc tới, khiến cơn tức trong người cậu bốc lên đầu.

“.....” Câu trả lời của Vị Phồn khiến Thiệu Nhạc nheo mắt lại. Trước kia Vị Phồn rất ít dùng giọng điệu thế này nói chuyện với anh, luôn trước Thiệu tiên sinh, sau Thiệu tiên sinh. Nhưng hôm nay lại vì chuyện ngoài ý muốn kia, thái độ của Vị Phồn hoàn toàn thay đổi. Có lẽ đây mới là bản tính của Vị Phồn, thẳng thắng mà không che giấu.

Song chính anh là người làm sai, cho nên đối với thái độ của Vị Phồn như vậy, anh cũng không có ý định tỏ vẻ bất mãn với Vị Phồn.

Thiệu Nhạc buồn bực gặm táo.

Bởi vì một câu của Vị Phồn khiến người khác xấu hổ, hai người trong phòng bệnh lại trầm mặc.

Cuối cùng đợi Thiệu Nhạc gặm xong hai trái táo, Vị Phồn mới nói:

“Bác sĩ có nói khi nào anh được xuất viện không?”

“Còn phải theo dõi hai ngày nữa.” Thiệu Nhạc trả lời.

“Đợi hai ngày sau xuất viện, toàn bộ tiền của anh đã sớm bị mẹ kế anh lấy hết rồi.” Vị Phồn khoanh hai tay trước ngực, tựa vào vách tường không vui nói.

Thiệu Nhạc chuyển ánh mắt đến trên người Vị Phồn, khẽ cau mày, chăm chú nhìn Vị Phồn.

“Anh có thể đừng trừng người như vây không!” Vị Phồn không thích ánh mắt của Thiệu Nhạc.

“Đây là trời sinh.” Thiệu Nhạc nói.

“Mắt của anh trời sinh đã trừng người?” Vị Phồn không tin.

“Mắt chỉ cần hơi dùng sức nhìn một chút, sẽ cảm giác như đang trừng người.” Thiệu Nhạc trả lời.

“Sao có thể.” Vị Phồn bật cười.

“Bởi vì trời sinh mặt dài như vậy, cho nên nói gì cũng không ai tin, bởi vì trời sinh mắt dài như vậy, tùy ý nhìn nhìn cũng khiến người ta có cảm giác đang trừng người.” Giọng nói của Thiệu Nhạc nhẹ nhàng, thiếu đi một phần cứng nhắc cộc cằn trong dĩ vãng.

Vị Phồn trừng mắt nhìn, vẫn có chút không thể tin. Dáng vẻ hung ác rành rành của Thiệu Nhạc là vốn có, không phải bởi vì yếu tố nuôi nấng. Không phải nói tướng mạo do tâm sinh sao? Dáng vẻ hung thần ác sát hẳn là do thời kỳ trưởng thành dưỡng nên mới đúng, đâu thể nào trời sinh đã có dáng vẻ như thế.

“Quên đi, đừng nói linh tinh nữa, bàn chuyện quan trọng trước.” Vị Phồn lắc đầu, điều chỉnh lại suy nghĩ trong đầu: “Tối hôm qua lúc tôi quay về lấy hành lý, nghe thấy mẹ kế anh cùng quản gia âm mưu muốn thừa dịp anh đang ở bệnh viện chuyển nhượng tất cả tài sản của anh qua cho mẹ kế anh, tôi còn nghe bọn họ nói phải lập tức tìm luật sư cùng chuyên viên kế toán giải quyết, thậm chí còn muốn mang em trai em gái anh đi, không cho các người gặp mặt.”

Lúc Vị Phồn nói việc này, sắc mặt của Thiệu Nhạc càng ngày càng u ám, càng ngày càng âm trầm.

“Tuy rằng không quan hệ tới tôi, nhưng chuyện thế này nếu để tôi nghe thấy, tôi nghĩ cứ đến nói cho anh hay.” Vị Phồn một bên nói, một bên quan sát biến hóa trên gương mặt Thiệu Nhạc.

Vị Phồn rùng mình một cái, gương mặt Thiệu Nhạc thật là càng ngày càng khủng bố, cậu hoài nghi Ny Ny vì sao có thể làm bạn với anh ta hơn mười năm, nếu là cậu, nhiều lắm mười ngày đã chịu không nổi chạy lấy người.

“Mẹ tôi sẽ không làm vậy.” Thiệu Nhạc không muốn tin, nhưng dáng vẻ nghiêm chỉnh của Vị Phồn lại không giống đang nói đùa.

“Vì sao sẽ không?” Vị Phồn nói: “Anh dù sao cũng đâu phải bà ta sinh.”

Thiệu Nhạc chậm chạp đem tầm mắt quay về trên người Vị Phồn, nói: “Tôi hoàn toàn tin tưởng bà ấy. Miệng bà ấy tuy có hơi xấu, tâm địa tuyệt không xấu.”

Vị Phồn trầm mặc trong giây lát. Cậu không thể tin Thiệu Nhạc vậy mà là loại người sẽ nói chính anh tín nhiệm Lục Kì. Chẳng lẽ đây là tâm địa hiền lành mà Ny Ny nói? Nhưng ở trong mắt Vị Phồn đây thực sự là rất ngu, trong thế giới hiện tại này ngay cả có quan hệ huyết thống cũng không thể tin, còn nói tín nhiệm gì đó với người ngoại.

“Lúc tôi vào đây đã hỏi qua y tá, toàn bộ viện phí của anh đều chưa có người đến thanh toán, xem tình hình, cũng sẽ không có người đến thanh toán.” Vị Phồn gãi trán, muốn giúp Thiệu Nhạc sáng mắt.

Thiệu Nhạc không trả lời, anh đang rơi vào trong suy nghĩ của chính mình.

“Ây, quên đi quên đi. Có lẽ ngày hôm qua là do tôi phát sốt sinh ảo giác nên nghe lầm thôi.” Tài sản này là của Thiệu Nhạc, cũng không phải của cậu, Vị Phồn không rõ bản thân vì sao lại thay Thiệu Nhạc khẩn trương.

Vị Phồn tiếp tục nói: “Bây giờ cũng đâu phải thời đại trước, muốn động thủ động cước cũng phải có chứng nhân thân phận của anh, con dấu, sổ sách, giấy tờ bất động sản,..... mới được. Không đơn giản như vậy!”

Đương lúc Vị Phồn nói, Thiệu Nhạc bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Vị Phồn.

“Không thể nào....” Vị Phồn thoáng ngây người. “Chẳng lẽ những thứ đó anh đều đưa cho bà ta trông coi?”

Thiệu Nhạc chậm rãi gật đầu.

Thằng đần này..... Vị Phồn trong lòng thầm mắng.

Vị Phồn vô lực hỏi: “Vậy kế tiếp anh định làm thế nào đây? Có tiền trả tiền thuốc men không? Tháng trước anh chưa phát tiền lương, hiện tại tôi rỗng túi cũng không cách nào ứng tiền cho anh.”

“Về nhà trước.” Vài phút sau, Thiệu Nhạc đưa ra quyết định như vậy.

_______________________________

Mượn xe của Đại Hùng là quyết định đúng đắn, nếu không Vị Phồn cho dù nghĩ đến nát đầu cũng không cách nào mang một người ngồi xe lăn, trở lại căn nhà chỗ lưng chừng núi của Thiệu gia.

Làm bộ đẩy Thiệu Nhạc từ phòng bệnh ra chỗ sân vườn hoa cỏ um tùm tản bộ, sau khi Vị Phồn quan sát kỹ xung quanh, phát giác không ai chú ý đến bọn họ, liền đẩy Thiệu Nhạc vọt tới bãi đậu xe, tiếp đó nhanh chóng ôm Thiệu Nhạc cùng xe lăn đã gấp lại nhét vào ghế sau, rồi nổ mấy xe nhanh như chớp chạy mất.

Hai người bọn họ hiện tại thật sự rỗng túi, ngay cả một đồng cũng không có. Phí điều trị của bệnh viện cứ để đó trước vậy, Vị Phồn cảm thấy bọn họ hẳn là nên đi tìm Lục Kì mà đòi.

Cậu lái xe chở Thiệu Nhạc trở về Thiệu gia, xe còn chưa dừng lại, xa xa từ trên con đường nơi sườn núi đã có thể nhìn thấy một chữ “Bán” màu đỏ treo trên cửa lớn của Thiệu gia, phía dưới còn viết tên của văn phòng môi giới.

“Không thể nào, hành động nhanh như vậy!” Vị Phồn dừng xe lại, đi xuống kéo a kéo cửa sắt, phát hiện cửa được khóa trái.

Cậu trèo qua tường vây, mở cửa ra, Thiệu Nhạc lúc này cũng tự mình cầm lấy xe lăn, thận trọng ngồi lên.

Vị Phồn theo sau đẩy Thiệu Nhạc vào.

Cửa lớn vào nhà có lẽ là do người cuối cùng rời khỏi đã quên khóa, nên bọn họ rất dễ dàng

đơn giản tiến vào đại sảnh.

Thiệu Nhạc vỗ tay hai cái, đèn trong phòng nháy mắt sáng rực lên.

Khi bọn họ nhìn thấy cảnh tượng trong phòng khϊếp sợ không thôi, đồ đạc gần như đã bị dọn sạch sẽ, đại sảnh trở nên trống rỗng. Ngay cả đi lên lầu hai cũng tương tự như vậy, toàn bộ phòng đều là khoảng không yên lặng, đến ngay cả bộ sách do Thiệu Nhạc tốn nhiều năm sưu tầm cũng bị lấy không chừa một cuốn.

“Công ty chuyển nhà mẹ anh tìm thật sự lợi hại, mới một ngày thôi, dọn sạch trơn cả tòa nhà.” Vị Phồn thầm nghĩ lần này Thiệu Nhạc thật sự xong rồi, bọn họ quay về quá trễ.

“Tiểu Hỉ!” Thiệu Nhạc trượt xe lăn, hướng bên ngoài gọi to tên của em trai.

“Tiểu Hỉ em ở đâu?” Anh không ngừng gọi.

Nhưng khi anh đi vào phòng của Tiểu Hỉ, nhìn thấy cảnh này tâm thật sự tan nát.

Trong lòng vốn vẫn kỳ vọng em trai thương yêu sẽ ở nhà chờ anh quay về, nhưng sự thật luôn luôn tàn khốc, mẹ anh ngay cả Tiểu Hỉ cũng nhất quyết mang đi.

Bọn họ lưu lại trong nhà hơn hai giờ. Hơn hai giờ, Thiệu Nhạc giống như không tin vào sự thật trước mắt, càng không ngừng trượt xe lăn đảo quanh căn nhà, nhưng mặc kệ anh đảo như thế nào đi nữa, những thứ đã mất đi, cũng sẽ không vì anh không thừa nhận sự thật mà tự nhiên quay về.

Cuối cùng, Thiệu Nhạc vừa mới xuất viện cũng mệt mỏi, lẳng lặng đứng trước lò sưởi âm tường nơi đại sảnh.

Căn phòng vốn lúc nào cũng ấm áp, cũng vì điều hòa không còn vận hành nữa, củi lửa trong lò sưởi âm tường không còn bùng cháy nữa, mà trở nên lạnh lẽo.

“Tiếp theo anh định làm gì?” Vị Phồn an vị nơi bậc thang nhìn Thiệu Nhạc không ngừng đảo quanh, đợi đến khi Thiệu Nhạc bình tĩnh lại mới hỏi.

“Không có.”

“Có thân thích có thể giúp anh xử lý việc này không?”

“Không có.”

“Bạn bè đâu?” Vị Phồn tiếp tục hỏi.

Thiệu Nhạc không lên tiếng. Kính Chi là người duy nhất anh chơi thân, nhưng anh gặp phải chuyện thế này, sao có thể để Kính Chi biết. Tiền tài từng là sức mạnh giúp anh có thể hùng hồn ngẩng đầu ưỡn ngực đối mặt với bên ngoài, hiện tại mất đi hết thảy, anh mặt mũi nào đi tìm Kính Chi.

Vị Phồn đứng lên, lấy chìa khóa xe ra lắc a lắc, phát ra tiếng leng keng.

Thiệu Nhạc vốn tưởng rằng Vị Phồn giúp mình đến nước này cũng đã đủ lắm rồi, mục đích cậu lấy chìa khóa xe ra là định chạy lấy người.

Thế nhưng anh lại không nghĩ đến Vị Phồn cũng không phải đi về phía cửa, mà là đi tới phía sau anh, giữ chặt xe lăn của anh, chuyển hướng, tiếp theo đẩy anh đi ra ngoài.

“Cậu muốn làm gì?” Thiệu Nhạc trong lòng cả kinh.

“Còn có thể làm gì?” Vị Phồn trả lời một cách đương nhiên.

“Tôi lưu lại đây là được rồi.”

“Lưu lại đây, sau đó mặc kệ anh cứ như vậy đói chết sao?” Vị Phồn hừ một tiếng. Chuyện như thế cậu làm không được.

“Đói chết cũng không cần cậu quản.”

Hai người người đẩy người kéo, Thiệu Nhạc chính là không chịu để cho Vị Phồn đẩy đi, Vị Phồn hao hết sức chín trâu hai hổ, hoàn hảo đem Thiệu Nhạc xém ngã mấy lần kéo trở về xe lăn, hai bên cứ thế lôi lôi kéo kéo, cuối cùng cũng đẩy được Thiệu Nhạc đến cạnh xe.

Vị Phồn nhanh chóng tống Thiệu Nhạc cùng xe lăn lên xe, sau đó nổ máy phóng nhanh xuống chân núi.

“Cậu chính là người hầu do tôi thuê, hiện tại tôi đã không có tiền, thuê không nổi cậu, cậu không cần làm những việc này.” Thiệu Nhạc lạnh lùng nói.

“Đừng quên, chuyện anh còn thiếu tôi bảy vạn hai.” Vị Phồn một bên xoay vô-lăng thuận theo đường núi uốn lượn mà xuống, một bên nói.

“Tôi đã không còn tiền.” Thiệu Nhạc nhắc lại lần nữa.

“Không có tiền thì nghĩ cách.” Vị Phồn nói.

_______________________________

Vị Phồn lái xe đến trước chỗ ở của Ny Ny, đẩy Thiệu Nhạc tâm bất cam tình bất nguyện lên lầu mười hai sau đó nhấn chuông, đi ra mở cửa chính là lão chồng Đại Hùng của Ny Ny.

Đại Hùng cao một trăm chín mươi mấy cm dáng người cường tráng lấp kín cửa, cửa lớn gần như bị hình thể của anh chiếm hết. Anh vừa mới tan ca bưng chén cơm vừa ăn vừa mở cửa, lúc nhìn thấy Vị Phồn cùng Thiệu Nhạc ngồi xe lăn, ngu người.

“Ny Ny đâu?” Vị Phồn đẩy Thiệu Nhạc vào nhà.

Tổ ấm của Ny Ny cùng Đại Hùng dán giấy dán tường màu vàng nhạt, gắn đèn sáng mờ ảo, trong phòng trang trí xa hoa, Vị Phồn đặt mông an vị trên ghế sô pha màu trắng trong nhà bọn họ, mệt đến nằm liệt ra không động đậy.

“Đang đi làm, không về sớm vậy đâu.” Đại Hùng vừa lùa cơm, vừa hướng bàn ăn gắp đồ ăn.

“Làm ơn gọi điện thoại kêu chị ta về đi. Nói bạn học họ Thiệu của chị ta trong nhà gặp chuyện không may, mẹ kế xấu xa cưỡm hết toàn bộ tiền của bạn học chị ta.” Vị Phồn ngửi được mùi cơm, bụng cũng thấy đói.

Đại Hùng sau khi ôn thuận đi gọi điện thoại xong quay về, gặp cảnh Vị Phồn nhìn đồ ăn trên bàn chảy nước miếng, thì rất tự nhiên vẫy vẫy tay với cậu.

“Còn chưa ăn cơm sao? Cùng ăn đi!” Đại Hùng nói với Vị Phồn.

“Vậy tôi không khách khí.” Vị Phồn lập tức phóng qua sô pha chạy vào nhà bếp cầm một bộ chén đũa đi ra, rồi tự mình xới cơm tự mình gắp đồ ăn, còn bóc một cái đùi gà lên gặm.

“Vị này là?” Đại Hùng đưa ra câu hỏi.

“Thiệu Nhạc, bạn học của Ny Ny.” Vị Phồn đã vô cùng đói bụng, tùy tiện nói vài câu, liền cúi đầu vội vàng lùa cơm vô miệng.

“Là A Nhạc ư!” Đại Hùng đối Thiệu Nhạc cười cười, trên gương mặt đôn hậu là ý cười giản đơn. Anh thay Thiệu Nhạc chuẩn bị chén đũa, vẫy vẫy tay với anh, muốn anh lại cùng nhau dùng bữa tối.

Thiệu Nhạc tiến không được, lui không xong, khuôn mặt chỉ cố giữ tầm mắt không chuyển.

“Tôi đoán anh ta không đói bụng.” Vị Phồn nói.

Đại Hùng ở bên bàn ăn đi qua rồi đi lại, thấy Thiệu Nhạc thật sự không lại, hơi cân nhắc, vẫn là đẩy Thiệu Nhạc đến trước bàn ăn. “Tôi không biết anh đã xảy ra chuyện gì, bất quá vẫn phải ăn no, thân thể khỏe mạnh, vậy mới có thể giải quyết chuyện phía sau.”

Đại Hùng cười cười, khi cười nơi khóe mắt hiện lên nếp nhăn, nụ cười kia thật khiến người ta an tâm.

“Ăn đi.” Đại Hùng nói: “Ăn no mới có sức lực.”

Thiệu Nhạc vẫn chưa từng gặp qua người lần đầu tiên nhìn thấy mặt anh, cũng không bị khuôn mặt trời sinh hung thần ác sát của anh dọa sợ, còn dùng thái độ tốt như vậy đối xử với anh.

Người này kêu Đại Hùng, vậy hẳn là chồng của Ny Ny.

Trước đây anh cũng từng rất muốn gặp người này, muốn gặp để biết người có thể bắt đi chân tâm của Ny Ny đến tột cùng có dáng vẻ thế nào. Hôm nay gặp mới biết..... Thì ra là người thế này.....

“Bộ dạng anh ta rất giống một ngọn núi đúng không!” Vị Phồn nhìn thấy dáng dấp của Thiệu Nhạc, cười cười.

Thiệu Nhạc quay đầu liếc mắt nhìn Vị Phồn một cái, mới chậm rãi nói ra lời trong lòng “..... Phải.....” Thân cao, dáng cường tráng, thật sự như một ngọn núi.

“Đừng nhìn anh ta vậy thì tưởng anh ta là đào đường hay thợ hồ, kỳ thật anh ta mở nhà trẻ, một đám con nít đều do anh tay trông nom.” Vị Phồn nói.

“Nhìn không ra.” Thiệu Nhạc nói.

Đại Hùng cười ha ha hai tiếng, đối với câu trả lời của Thiệu Nhạc hoàn toàn không để bụng.

“Đại Hùng anh cho rằng Thiệu Nhạc làm nghề gì?” Vị Phồn tiếp tục nói. Ba người đàn ông trưởng thành ngồi trước bàn ăn, không nói chút gì đó mà cứ ngồi yên thật rất không tự nhiên.

Thiệu Nhạc để ý thấy, Vị Phồn đã không còn giống như trước đây, cách xưng hô với anh một tiếng Thiệu tiên sinh mang theo chế nhạo. Lúc Vị Phồn gọi tên anh giống như gọi một người bạn bình thường, giọng điệu hòa nhã mà tự nhiên. Tuy rằng chỉ là lơ đễnh nói ra, nhưng cũng khiến Thiệu Nhạc cảm giác có chút nhức nhối.

Có lẽ Vị Phồn đã không còn ghi hận chuyện đêm đó. Nếu không cậu sao có thể đại phí chu chương quay lại bệnh viện tìm anh, còn dẫn anh về nhà, lại sợ anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn đưa anh tới nơi này nữa.

“Ây..... Xã hội đen sao?” Đại Hùng ngờ nghệch hồi đáp.

“Phụt ―― Ha ha ha ha!” Vị Phồn nhịn không được cười to lên. “Anh có suy nghĩ thật giống tôi, ban đầu mới gặp anh ta, cũng tưởng rằng khuôn mặt này chứng tỏ anh ta là hỗn hắc đạo!”

“Bởi vì cái trán của anh.....” Đại Hùng ngượng ngùng so sánh với cái trán của mình. “Hẳn là khâu vài mũi, tôi tưởng là do anh cùng người ta đánh nhau.....”

“Kỳ thật chức nghiệp chân chính của anh ta là.....” Vị Phồn ra vẻ thần bí muốn nói lại thôi.

“Là gì?” Đại Hùng khẩn trương hỏi.

“Người ―― Có ―― Tiền ――” Vị Phồn kéo dài âm cuối.

Đúng lúc nay, cửa lớn truyền đến tiếng mở cửa, tiếng chìa khóa đinh đinh đang đang vang lên, Đại Hùng lập tức đứng lên đi về phía cửa.

“Ny Ny em đã về!” Đại Hùng nói.

“Bảo bối em đã về, bạn học của em đâu?” Ny Ny từ phía cửa đi lại.

“Anh ta đang ăn cơm.” Đại Hùng thuận tay tiếp nhận áo khoác cùng túi xách của vợ yêu, dẫn Ny Ny đi về phía bàn ăn.

Ny Ny một câu bảo bối làm cho Vị Phồn nháy mắt toàn thân nổi da gà. Cậu vẫn không thể quen được cái cách Ny Ny gọi chồng thân yêu của mình, bảo bối đến bảo bối đi, thật sự là ngọt đến khiến người ta không thở được a!

“Bảo bối, anh đã ăn no chưa? Có thể vào phòng một chút trước không, tụi em có chuyện phải bàn.” Ny Ny hai tay chắp trước ngực làm nũng với chồng.

“Không thành vấn đề, anh ăn no rồi, mọi người cứ từ từ nói chuyện, anh vào ngủ trước!” Đại Hùng hôn lên mặt Ny Ny một cái, Ny Ny theo đó hôn một cái lên môi anh, cứ như vậy tới tới lui lui ba bốn lượt, Đại Hùng mới bị Ny Ny đẩy vào trong phòng ngủ, hơn nữa còn thay anh đóng cửa phòng lại.

Ny Ny đi ra, hít sâu một hơi, lên tiếng hỏi Vị Phồn cùng Thiệu Nhạc: “Tốt lắm, đã xảy ra chuyện gì, có thể kể lại tường tận cho tôi biết không?”