Bắt Tay Người Trộm Bội

Chương 26

Chương 26
Ánh trăng mông lung, bóng dáng của ám vệ Lục ở dưới tàng cây chất vấn tiểu cô nương được nổi bật lên càng thêm cao lớn.

Thư Hoàn bị vây đang giữa cây và nam nhân, ở trong khe hở chật hẹp với vẻ mặt sợ hãi, nàng chọc phải tổ ong vò vẽ rồi hả? Rõ ràng lúc nàng không đồng ý bên cạnh có một giống đực làm ám vệ thì phụ hoàng đã nói rất nhiều lần là ám vệ Lục có thái độ làm người chính trực, không tham không mầu, cuộc sống giống như tu khổ hạnh ngay cả rượu thịt cũng rất ít dính đến, nhưng ám vệ Lục trước mắt nàng làm gì chính trực giống như phụ hoàng nói, đủ loại trêu đùa trong lời nói của hắn lúc nào cũng làm cho người ta luống cuống!

Còn vừa rồi ám vệ Lục xuất ra tất cả vốn liếng khiến sắc mặt công chúa đại nhân "thẹn thùng" đỏ lên không dám nói lời nào lặng lẽ thở nhẹ một hơi, có mờ ám làm nền cũng đủ, hắn có thể thừa dịp bầu không khí màu hồng phấn ra tay hưởng thụ nhỉ?

Ánh trăng tuyệt đẹp, giai nhân dưới tàng cây, tay ám vệ Lục nâng cằm Thư Hoàn lên đồng thời cúi đầu ấn môi xuống.

Môi của công chúa đại nhân tất nhiên mềm mại rồi! Dịu dàng mà tuyệt vời! Ngọt ngào mà thơm ngát! Giống như hai viên hồng trước ngực nàng!

Cái này có thể sao?

Sự thật là như vậy!

Rốt cục Thư Hoàn kinh hoảng đủ rồi, ở trong nháy mắt ám vệ Lục cúi đầu, đáy mắt nàng lóe lên chút giảo hoạt, hai ngón tay thay miệng của mình mặc cho ám vệ Lục hôn lên; ám vệ Lục nhắm nghiền hai mắt cảm thấy xúc cảm không đúng thì động tác cứng ngắc lại, nhưng rất nhanh động tác của hắn càng táo bạo hơn kéo bàn tay Thư Hoàn liếʍ hôn, mỗi ngón tay đều không buông tha, kể cả móng tay thật dài.

Trước khi Thư Hoàn đi ngủ thì bận đến chân không chạm đất cũng không kịp tắm rửa, còn lau nướ© ŧıểυ lau phân của đứa bé, trên tay nhìn như sạch sẽ, nhưng thứ có chút bẩn dùng mắt thường sẽ không nhìn ra dấu vết gì, ám vệ Lục ngươi chắc chứ có thể liếʍ tiếp?

Ngươi có liếʍ tiếp công chúa ta cũng không nhìn nổi!

Thư Hoàn ghét bỏ đẩy ám vệ Lục, rút móng vuốt ướt sũng ra, trừng mắt nói: "Bẩn chết đi được!"

Ám vệ Lục thân hình cao lớn không bị đẩy ra xa, cho rằng Thư Hoàn nói bẩn là bị hắn liếʍ nên bẩn, trái tim hắn khó tránh khỏi bi thương, cũng không vì hành vi rất bất kính của mình mà giải thích nhiều, chỉ thản nhiên nói: "Về phòng thôi."

Cái gì? Thư Hoàn nhìn lòng bàn tay sững sờ, sau khi ám vệ Lục làm ra hàng loạt hành động vô lễ với nàng đều không dỗ ngon dỗ ngọt gì liền phủi mông chạy lấy người trở về phòng?

Hành vi vô trách nhiệm của ám vệ Lục như vậy là ai cho ngươi lá gan đó hả?

Công chúa đại nhân rất khó chịu, không rõ vì sao vừa mới trải qua ngọt ngào lại lạnh nhạt như vậy? Mà nàng hoàn toàn không hiểu một câu nói vô tâm, nói hai tay mình lau nướ© ŧıểυ lau phân cho đứa bé chưa kịp rửa đã dùng miệng liếʍ sẽ bẩn lại mang đến hiểu lầm lớn cho ám vệ Lục như vậy. Nếu là lúc trước, đương nhiên ám vệ Lục sẽ không thèm để ý đến đủ loại ghét bỏ của Thư Hoàn, nhưng bây giờ không đơn thuần là bị công chúa, cũng là cô nương mình yêu mến ghét bỏ, ám vệ Lục có chút thương cảm vương vấn, tạm thời hắn không muốn nói chuyện.

Nhưng cho dù Thư Hoàn không rõ hiểu lầm ở đâu, nàng cũng nuôi chí dùng tốc độ cực nhanh giải quyết vấn đề lớn ám vệ Lục dám cả gan cho nàng sắc mặt vứt bỏ;

Vì vậy;

Có một tiểu cô nương tức giận nghiêm mặt la hét với nam nhân đang bước nhanh ở phía trước, "Là hảo hán ngươi mau đứng lại!"

Ám vệ Lục dừng bước chân lại, "Vậy ta làm hoại hán cũng được!"

(hảo hán là anh hùng, người hào hiệp; hoại hán là người đàn ông hư hỏng, xấu xa)

Hắn tiếp tục đi;

Thư Hoàn giận! Lại hô lên, "Là lưu manh ngươi hãy đứng lại!"

Lúc này ám vệ Lục ngay cả đầu cũng lười quay lại, "Ta là chính nhân quân tử!"

"Quân tử sẽ không làm ra chuyện bất kính với chủ tử của mình, quân tử sẽ không ôm ôm ấp ấp chủ tử của mình, quân tử sẽ không, sẽ không..." Thư Hoàn nghẹn ngào.

"Không cái gì?" Ám vệ Lục xoay người, bàn tay chậm rãi xoa nhẹ cái đầu nhỏ của Thư Hoàn.

"Sẽ không ăn hết liền đi!" Nước mắt đảo quanh vành mắt Thư Hoàn, môi mím thật chặt.

Ám vệ Lục cười khẽ một tiếng, "Ngay cả quần ta cũng không dám cởi, nói chi là ăn!"

"Ngươi!" Thư Hoàn nổi cáu, rồi lại nín khóc mà cười, bổ nhào vào trong lòng hắn khóc nhỏ, "Ta, rất sợ, ngươi đừng lúc lạnh lúc nóng, ta chịu không nổi!"

Câu nói kia mang theo âm thanh rung động, Thư Hoàn nói rất dùng sức, cũng rất dùng sức tóm lấy vạt áo ám vệ Lục.

Trong lòng ám vệ Lục như có gai đâm, ôm chặt cô nàng uất ức khóc cười không ngừng, "Là công chúa đừng kháng cự thuộc hạ mới đúng!" Tuy nói như thế, nhưng ám vệ Lục cũng không có nói láo. Một câu "Bẩn chết đi được" lúc nãy của Thư Hoàn như một chậu nước lạnh giội xuống đầu, lời nói đã thương người của Thư Hoàn rõ ràng có ý kháng cự, còn hắn cũng không thể ở trong khoảng thời gian ngắn cưỡng ép đương nhiên quay đầu rời đi; nhưng thái độ Thư Hoàn đuổi theo hắn lại khiến ám vệ Lục suy nghĩ không thấu, câu nói "Bẩn chết đi được" kia vô ý nói như vậy sao?

Người nói vô tâm người nghe hữu ý?

Hiện tại Thư Hoàn lưu luyến ánh mắt cùng cái ôm rất có thể nói rõ vấn đề.

Ám vệ Lục ý thức được mình hiểu lầm, là không rõ tầng sâu hơn, cũng khó tránh khỏi thầm mắng mình ngu xuẩn, suýt chút nữa đem con vịt đã giành tới tay bay đi mất!

Thư Hoàn nghe xong câu nói "Là công chúa đừng kháng cự thuộc hạ mới đúng" kia của ám vệ Lục khó tránh khỏi hiểu sai, sắc mặt cũng đỏ lên, nghĩ lầm người này muốn hôn muốn ôm, lúc công chúa rối rắm có muốn để người ta hôn vào miệng một cái hay không thì lại nghe thấy ám vệ Lục hỏi, "Vừa rồi công chúa nói nợ bạc người ta? Nợ ai?"

Ám vệ Lục không biết một đạo tặc nghìn tay có thể thiếu bạc, trên phố bất cứ người nào đều có thể trở thành mục tiêu nàng ra tay, trừ phi nàng rửa tay gác kiếm! Nhưng điều này có thể sao? Đối với một người phát thệ muốn trộm khắp thiên hạ vô địch thủ mà nói, không cho nàng trộm so với hung thần ác sát dùng dao đặt lên cổ nàng còn khó chịu hơn!

Thư Hoàn lặng đi một chút rồi cùng dời chủ đề, "Là nợ Lưu Chỉ Hàn!"

Ám vệ Lục... Công chúa thiếu bạc hắn sao? Sao hắn hoàn toàn không biết?

"Trong lúc cứu Kiều San đã làm mất bọc đồ, trên đường đυ.ng phải Lưu Chỉ Hàn tốt bụng, hắn giúp ta rất nhiều chuyện cũng cho ta mượn bạc." Thư Hoàn rối rắm cắn tay áo, "Sau khi tặng một con bồ câu nướng ngon lành xong thì không thấy hắn đâu!"

Thư Hoàn ngóng trông ngước nhìn ám vệ Lục, "Giải quyết xong chuyện đứa bé, tôi muốn lưu lại thị trấn Trương gia vài ngày, tìm Lưu Chỉ Hàn nói đa tạ hắn được không?"

Lần đầu tiên được công chúa dùng ánh mắt thỉnh cầu giọng điệu yếu ớt cầu xin ý kiến, ám vệ Lục khó mà từ chối, nhưng vấn đề này phát triển tình huống dường như không thích hợp...nhỉ?

Ban đêm gió lớn, lại nói đến bên kia Thụ Thôn một đường hắt xì chạy tới khách điếm gây chuyện.