Editor + Beta-or: Dan
Vui lòng không chuyển VER, REUP dưới mọi hình thức. Hãy tôn trọng công sức của editor.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
________________________________________________________________
Âm thanh này chưa được mã hóa qua cho nên không chỉ hai người bọn họ nghe được mà hết thảy khán giả tại thính phòng đều có thể nghe được. Trong khoảng thời gian ngắn, hàng ghế khán giả yên tĩnh một cách quỷ dị, sau đó bạo phát một tiếng hoan hô lớn.
"A a, đại thần nói chuyện, âm thanh nghe thật hay!"
"Nói chuyện rồi, nói chuyện rồi! Tui không có nghe nhầm chứ! Đại thần 'Tùy Hứng' nhà tui thật sự nói chuyện kìa mọi người!" Trong đó tập trung mười mấy cơ giáp màu đen càng thêm kích động, quả thật có thể dùng từ mừng rỡ đến phát khóc mà hình dung.
Bên cạnh có vài khán giả nhạy bén lập tức ý thức được cái gì đó, vô cùng nhiệt tình hỏi: "Chờ đã, người anh em, cậu nói xem vị đại thần tên 'Tùy Hứng' này là sao? Cậu biết vị đại thần này sao?"
Mười mấy người vừa được thăng cấp lên đấu trường trung cấp quả thật là những người đứng ở tầng lớp thấp nhất chưa bao giờ được coi trọng đến vậy, bọn họ lập tức vung mặt lên cực kỳ kiêu ngạo nói: " Cậu tất nhiên không biết rồi, đại thần 'Tùy Hứng' nhà tui là đệ nhất đại thần lúc ở đấu trường sơ cấp, sức chiến đấu luôn thăng tiến thần tốc, hắn chỉ dùng thời gian nửa năm đã thăng lên đấu trường trung cấp, tốc độ như thế này cậu đã từng nghe qua vị đại thần nào có thể làm được chưa?"
Người qua đường này vốn từ diễn đàn của đấu trường trung cấp mò sang đây xem bát quái, đương nhiên có xem qua ghi chép về vị kia trong vòng nửa năm đã thăng cấp lên đấu trường trung cấp, hắn không chỉ biết điều này mà hắn còn biết vị đại thần kia từ khi tiến vào đây đã luôn thắng liên tiếp. Bất quá việc đại thần này đã từng là đệ nhất đại thần khi còn ở đấu trường sơ cấp thì hắn thật sự không biết.
Người qua đường này thấy đào được thêm tin tức mới nhất thời càng thêm hưng phấn lập tức phối hợp làm ra biểu tình sợ hãi, đúng lúc hỏi: "Đại thần 'Tùy Hứng' trước đây tại đấu trường sơ cấp không bao giờ mở miệng nói chuyện sao? Đây là lần đầu tiên hắn mở miệng sao?"
Nhóm cơ giáp đen vốn đang ở trong niềm tự hào mãnh liệt nên khi nghe đối phương nói về đề tài này liền lập tức kích động lần hai: "Đúng vậy! Đây là lần đầu tiên, đại thần 'Tùy Hứng' cư nhiên thật sự nói chuyện, ngẫm lại tui cũng không dám tin!"
Vị qua đường kia đôi mắt dần tỏa sáng gật gật đầu, hắn tin tưởng không lâu sau đó, trên diễn đàn đấu trường trung cấp sẽ xuất hiện những thϊếp mời như thế này "Nhân vật thần bí từng là đệ nhất đại thần tại đấu trường sơ cấp, tôn xưng là đại thần 'Tùy Hứng'!" "Kinh sợ! Thanh âm lần đầu được phát ra, đại thần một chữ quý như vàng vì cái gì lần này lại nói chuyện!"
Tạm thời bây giờ người qua đường này đang kích động, đang suy nghĩ nên đặt tên cho thϊếp mời tiếp theo là gì, người đang ở trong sân đấu 'Kỳ Tích Chi Mộ' nghe được câu nói kia cả người liền cứng đờ, "Tôi nhớ đến cậu" là có ý gì? Hẳn là không giống như hắn đang nghĩ đi, chuyện đã qua lâu như vậy rồi tên khốn này làm sao có thể nhớ được? Mà thời điểm đó hắn ẩn họ tên và đổi cơ giáp khác cho nên nhất định là không thể nào...
Tuy rằng trong lòng nghĩ như thế nhưng 'Kỳ Tích Chi Mộ' vốn đang chuẩn bị rời đi vẫn dừng bước, đứng cứng ngắc tại chỗ từ từ quay đầu lại, nhìn về phía cơ giáp toàn thân màu xanh đen kia.
Mạc Lý ngồi ở trong khoang thuyền điều khiển cực kỳ nhàn nhã nhìn xuyên qua hình chiếu thấy cảnh tượng đối diện, dường như nhìn thấu thái độ nửa tin nửa ngờ của 'Kỳ Tích Chi Mộ', nụ cười trên khóe miệng của hắn không khỏi sâu hơn một chút: "Trước đây chúng ta từng đấu với nhau, cậu không nhớ sao? Lúc ban đầu..."
Câu nói kế tiếp Mạc Lý không kịp nói ra liền bị 'Kỳ Tích Chi Mộ' nhào tới đánh gãy, nhìn dáng vẻ vội vàng kia quả thật như lửa cháy đến nơi.
Mạc Lý biết nghe lời mà ngưng miệng, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn 'Kỳ Tích Chi Mộ, ngược lại mục đích của hắn không phải đem sự tình trước đây của 'Kỳ Tích Chi Mộ' nói ra tại đây, nếu như nói ra hết vậy không còn trò vui để chơi nữa rồi.
"A ha ha ha, tôi nhớ ra rồi. Trước đây chúng ta đã từng đánh với nhau mới vừa rồi chưa kịp nhận ra cậu, không nghĩ tới chúng ta đã quen biết nhau từ lâu." Đáng thương cho 'Kỳ Tích Chi Mộ' gấp đến mức đầu đổ mồ hôi, ngay cả mình đang nói gì cũng không biết nhưng hắn biết hắn không thể dừng lại, không thể để cho người này đem chuyện đó nói ra được, bằng không kết cục của hắn không đơn giản là bị mọi người dần dần quên lãng đâu.
Cũng may 'Kỳ Tích Chi Mộ' học hành uyên thâm, cũng đã gặp qua không ít cảnh tượng hoành tráng. Vượt qua giai đoạn ban đầu căng thẳng, hắn dần dần khôi phục một chút lí trí, biết hiện tại quan trọng nhất là gì.
Vì vậy hắn nhanh chóng tiến lên hai bước, đem cánh tay cơ giáp màu bạc đặt lên bả vai của đối phương, bộ dạng cả hai rất thân thiết: "Đi đến đây một chút đi, người anh em. Hai chúng ta đúng là không đánh nhau thì không quen biết nha! Lần trước tôi đối với người anh em bội phục ngàn lần nhưng vẫn chưa có thời gian nói chuyện với nhau. Ngày hôm nay cậu với người anh em tốt là tôi cùng tâm sự mỏng với nhau, hai chúng ta đồng thời đàm luận kỹ xảo chiến đấu."
Mạc Lý nhàn nhạt liếc mắt một cái lên cái cánh tay đang đặt trên bả vai mình tỏ vẻ thân thiết kia, trên thực tế cũng không cự tuyệt cánh tay cơ giáp đó, nhếch miệng sảng khoái đáp: "Được!"
Sau một khắc, hai chiếc cơ giáp liền đồng thời biến mất trên sân đấu không biết đã truyền tống đến nơi nào rồi.
Trên thính phòng, tất cả khán giả đều choáng váng, bọn họ không nghĩ đến sự tình lại như vậy, rõ ràng trước đó cả hai đánh nhau túi bụi khó tách ra được, một bộ dạng Trường Giang sóng sau xô sóng trước* thế nhưng chỉ trong chốc lát, hai người này sao đột nhiên lại trở nên hòa hợp rồi, còn kề vai sát cánh nữa chứ? Hơn nữa mới vừa rồi nhìn bộ dạng của 'Kỳ Tích Chi Mộ' không giống với hắn trong dĩ vãng, trước kia đại thần 'Kỳ Tích Chi Mộ' có thể nói là nổi danh về tính khí thất thường, khó dỗ ngọt, lần đầu tiên thấy hắn có bộ dạng yêu thích kết bạn như vừa rồi.
(Trường Giang sóng sau xô sóng trước* ý chỉ người thế hệ sau tài giỏi hơn những người đi trước.)
Còn có, đại thần 'Kỳ Tích Chi Mộ' cùng đại thần 'Tùy Hứng' rốt cuộc quen biết nhau từ khi nào, đối với điều này bọn họ thật sự rất hiếu kỳ nha!
Người trước kia đào được thông tin từ nhóm mười mấy người đến từ đấu trường sơ cấp lúc này con mắt càng phát sáng, từng cái nội dung của thϊếp mời càng thêm kinh bạo đã không chút do dự xuất hiện trên đầu diễn đàn.
Đương nhiên, cũng có một số khán giả âm mưu bàn luận với nhau, đại thần 'Kỳ Tích Chi Mộ' đột nhiên trở nên nhiệt tình với người kia như vậy không phải là có hậu chiêu gì chứ? Ví dụ như đem tân đại thần đến một địa phương nào đó rồi đột nhiên công kích, nhưng như vậy cũng không đúng, đại thần 'Kỳ Tích Chi Mộ' rõ ràng đánh không lại vị tân đại thần kia mà.
Ngoại giới đối với loại suy đoán tạm thời không bàn luận đến, Mạc Lý và 'Kỳ Tích Chi Mộ' sau khi biến mất lại xuất hiện tại bên trong một đại sảnh sang trọng, cái đại sảnh này hiển nhiên là một dành cho tư nhân, tuy rằng vẫn ở trong đấu trường thế nhưng so với sân đấu ồn ào người đến kẻ đi thì nơi này thư giãn hơn ít nhiều.
Mạc Lý mặc dù không tới địa phương tương tự, thế nhưng hắn đối với nơi nghỉ ngơi như thế này đã sớm nghe qua, nói trắng ra là không quản nơi nào, tác dụng của tiền đều vô cùng rộng rãi, mà ở trong đấu trường mặc dù không mua được đẳng cấp thi đấu cùng cơ giáp thế nhưng nơi nghỉ ngơi riêng tư thế này vẫn có thể mua được, đương nhiên giá trị cũng không ít, lâu dần liền trở thành nơi tượng trưng cho thân phận phú hào trong đấu trường.
Sau khi đi đến chỗ đại sảnh này, cơ giáp trên người 'Kỳ Tích Chi Mộ' lóe lên liền hoàn toàn biến mất lộ ra thiếu niên bên trong có tướng mạo tuy tinh xảo nhưng nhìn không dễ chọc, thế nhưng hiện tại tuy thiếu niên nhìn vẫn không dễ đυ.ng vào nhưng cũng không kiêu ngạo phách lối như trước nữa.
Mặt mũi của thiếu niên này không phải bất kỳ khuôn mặt nào mà hệ thống cung cấp cả, cho nên hẳn đây là khuôn mặt chân chính của hắn, Mạc Lý biết khi lộ hình dạng chân thật của mình cho đối phương biết chính là thể hiện sự tôn trọng, cho nên hắn cũng ra khỏi cơ giáp của mình, ngẩng đầu nhìn lại 'Kỳ Tích Chi Mộ'.
Vì vậy khi 'Kỳ Tích Chi Mộ' vừa ngẩng đầu lên thấy khuôn mặt số 8* của đối phương liền xuất hiện một trận trầm mặc quỷ dị.
(*Cái này mọi người lướt lên trên xem lại nhen, editor đã có giải thích qua. Lười giải thích lại.)
Cuối cùng vẫn là 'Kỳ Tích Chi Mộ' mở miệng trước, khó khăn phá vỡ loại trầm mặc này: "Các hạ thật sự quen biết tôi sao?" Lúc này trong lòng 'Kỳ Tích Chi Mộ' còn tồn đọng một tia may mắn, có lẽ thứ đối phương muốn nói căn bản không giống như mình nghĩ đi.
Mạc Lý nghe được lời này của 'Kỳ Tích Chi Mộ' giống như đà điểu châu phi liền nở nụ cười: "Xem ra lời này lúc đó ở đấu trường của các hạ căn bản không có thành ý đi, nếu không tôi nên quay trở lại nói tiếp những lời cần nói cho mọi người đi."
"A đừng đừng! Tuyệt đối đừng!" 'Kỳ Tích Chi Mộ' theo bản năng mà bày ra tư thế can ngăn, dù cho hắn biết trước nếu như đối phương thật sự muốn nói thì đó chính là lời trực tiếp truyền đi, hắn căn bản không thể ngăn cản được.
Đương nhiên, lời nói kia của Mạc Lý chỉ là tùy tiện nói một chút, hắn liếc mắt nhìn bộ dạng sốt sắng của 'Kỳ Tích Chi Mộ', mở miệng nói: "Tuy thời gian qua đã lâu như vậy thế nhưng kỹ xảo chiến đấu của cậu thì tôi vẫn nhớ rõ ràng, lúc đó tại đấu trường sơ cấp cậu chính là người đánh cùng tôi, dù sao lúc đó tôi nhớ rõ cậu bị tôi đánh bại xong thì hệ thống liền thông báo tôi đạt được 2 tích phân, điều đó chứng tỏ người lúc đó đấu với tôi không phải là người thuộc đấu trường sơ cấp."
'Kỳ Tích Chi Mộ' nghe vậy liền lộ ra biểu cảm ảo não, chết tiệt, hắn cư nhiên không nghĩ đến điều này, bất quá cũng không thể trách hắn, bởi vì lúc hắn ở đấu trường sơ cấp tìm newbie để ngược cũng chưa từng gặp qua người nào có khả năng đánh bại mình, hệ thống mặc dù có quy định ai đánh thắng người vượt cấp sẽ được thưởng 2 tích phân nhưng chân chính xuất hiện tình huống như vậy lại hiếm như lá mùa thu, mà ngày đó hắn tuyệt đối là xuất môn nhưng không tìm thầy tử vi tính toán một chút, cho nên mới có thể gặp tên biếи ŧɦái như thế này, xui xẻo va vào loại sự tình cả năm đều chưa xuất hiện một lần.
Mạc Lý cảm thấy thú vị khi nhìn thần sắc trên mặt 'Kỳ Tích Chi Mộ' thay đổi liên tục, chậm rãi nhắc nhở một câu: "Cậu cũng từng nghĩ đến việc chống chế, dù sao ghi chép của trận đấu hôm đó vẫn có thể tìm thấy được, dù cho cơ giáp trên người bất đồng, trạng thái là nặc danh nhưng thói quen chiến đấu của một người là không cách nào sửa đổi được."
Nghe lời này của Mạc Lý, trong đầu 'Kỳ Tích Chi Mộ' thật sự có ý niệm này liền ngay lập tức lộ ra thần sắc lấy lòng: "Ha ha, tôi làm sao có khả năng sẽ chống chế được chứ! Các hạ thật sự lo lắng hơi nhiều rồi."
Lúc này tuy rằng trên mặt 'Kỳ Tích Chi Mộ' mang theo nụ cười thế nhưng trong lòng tràn đầy cay đắng không sao kể xiết, hắn nghĩ đến từ nhỏ đến lớn không quản là ở đâu hắn đều là nhân vật hô phong hoán vũ, chưa từng có thái độ khiêm nhường muốn cùng người khác thiết lập quan hệ như thế này, nhưng bây giờ địa thế còn mạnh hơn con người, có thể kiềm chế sự tùy hứng của hắn, hắn tuyệt đối không thể để cho người này đem chuyện kia nói ra được.
Cái tên này lúc ở trên sân đấu không để lại bất cứ khoảng trống nào liền muốn đem chuyện kia ra nói chắc chắn là có mưu đồ, mà đối phương có mưu đồ với hắn ngược lại là chuyện tốt, chuyện kia hắn tuyệt đối không thể để bại lộ dưới ánh mặt trời được, cho nên chờ một lúc, chỉ cần cái tên trước mặt này nói ra yêu cầu mà mình có thể làm được, nếu như yêu cầu của đối phương thật sự hơi quá đáng, kia... cũng chỉ có thể nhận hậu quả nghiêm trọng khi chuyện kia bị bại lộ hoặc đạt thành yêu cầu cần đánh đổi lớn với đối phương.
Đương nhiên, đối với việc làm sao cho đối phương không lật lọng, điều này hắn một chút cũng không lo, hệ thống video có kỹ thuật nghe lén đứng đầu toàn tinh tế huống chi đây là tại phòng nghỉ ngơi tư nhân của hắn, đối phương dù gì cũng là ngôi sao mới nổi, danh tiếng đối với hắn là trọng yếu, thế nhưng đối với đối phương danh tiếng chắc cũng trọng yếu như vậy, nếu như đối phương sau đó lật lọng, hắn chỉ cần đem video đối thoại về giao dịch ngày hôm nay tung ra ngoài, như vậy đối phương tất nhiên sẽ rơi vào kết quả còn thảm bại hơn hắn.
Mạc Lý tất nhiên không biết được trong đầu 'Kỳ Tích Chi Mộ' đang suy nghĩ về cá chết rách lưới, hắn chậm rãi nhìn xung quanh một vòng tại đại sảnh, chậm rãi khen: "Nơi này thật không tệ."
'Kỳ Tích Chi Mộ' chú ý tới ánh mắt của Mạc Lý, lập tức trong lòng hơi động liền áp sát lại nói: "Các hạ yêu thích phòng nghỉ ngơi này sao? Chỉ cần các hạ nguyện ý tôi sẽ lập tức làm riêng cho các hạ một cái càng thêm thư thái, rộng rãi hơn."
Đương nhiên cũng vẫn có điều kiện, câu này 'Kỳ Tích Chi Mộ' không nói ra nhưng ở đây, trong lòng hai người đều rõ ràng.
Mạc Lý không lập tức trả lời câu hỏi của 'Kỳ Tích Chi Mộ' mà trực tiếp tìm đến ghế sofa sau đó thư thái ngồi xuống, nhếch một chân lên chậm rãi nói: "Chút ít đồ này liền muốn mua chuộc tôi?"
'Kỳ Tích Chi Mộ' liền biến sắc, hắn không nghĩ đến khẩu vị của đối phương lại lớn như vậy, gian phòng nghỉ ngơi này giá trị cũng không ít, nếu như đối phương bán lại cũng sẽ bán được một số tiền lớn, thế nhưng trong miệng hắn lại trở thành "chút ít đồ".
Hắn khẽ nghiến răng trong bóng tối, nghĩ một lát nữa nhìn xem đối phương đưa ra yêu cầu gì, nếu như yêu cầu đó hắn làm được thì liền hoàn hảo nhưng nếu như đối phương đưa ra yêu cầu thật sự quá đáng thì hắn liền không để mặc đối phương nhào nặn, thời điểm đó hắn sẽ để cho tên này biết mộ nhị thiếu hắn không phải là người dễ trêu chọc. Bất quá bây giờ song phương còn chưa đến mức trở mặt, sự tình còn có cơ hội biến chuyển, điều hắn có thể làm lúc này là kiên nhẫn.
'Kỳ Tích Chi Mộ' hít thở sâu một hơi khiến trên mặt chính mình nặn ra vẻ mặt tươi cười: "Nếu các hạ không thích phòng nghỉ ngơi, như vậy các hạ muốn gì thì cứ nói thẳng, đỡ khiến cho tại hạ suy đoán linh tinh."
Mạc Lý rốt cuộc chờ được câu nói này của 'Kỳ Tích Chi Mộ' lập tức vỗ một cái lên ghế sofa, cười gật đầu nói: "Được! Thật sảng khoái! Tôi thích nhất là nói chuyện với những người có tính cách như thế này, hiếm khi gặp được người có đôi mắt như vậy, thế thì về sau cậu liền đi theo tôi đi!"
Đang trầm mặt chờ đợi đối phương đưa ra đòi hỏi 'Kỳ Tích Chi Mộ' suýt chút nữa không kịp phản ứng, hắn vừa mới nghe cái gì vậy?
Rốt cuộc Mạc Lý đã đem đưa ý nghĩ trong lòng của mình nói ra ngoài, tâm tình của hắn lúc này rất chi là thoải mái, nghĩ tới hắn ở trên internet giả lập này nhận được thêm một tiểu đệ, hắn vô cùng có phong phạm là đại ca, vỗ vỗ bả vai đối phương nói: "Yên tâm, cậu sau này cứ theo sau tôi tung hoàng, chỉ cần cậu làm thật tốt tôi sẽ không bạc đãi cậu."
'Kỳ Tích Chi Mộ' cảm giác thính lực của mình rất bình thường, đối với từng c âu từng chữ của đối phương hắn có thể nghe rất rõ ràng, thế nhưng ý tứ của những chữ này hắn không thể hiểu được, hoặc có thể nói là vượt qua khỏi năng lực tưởng tượng của hắn dẫn đến việc hắn có bệnh trạng chết máy.
Mạc Lý vỗ hai lần lên bả vai cứng ngắc của 'Kỳ Tích Chi Mộ': "Tôi thu cậu làm đàn em luôn luôn là để cho hắn tự nguyện, nếu như cậu nguyện ý thì sau đó sẽ trở thành người của tôi, đối với người của tôi thì tôi trước giờ luôn luôn bảo vệ, đối với thú vui tao nhã thích đến đấu trường sơ cấp buông lỏng tâm tình của cậu tôi sẽ không nói ra."
Đoạn thoại này của Mạc Lý hiển nhiên khiến cho 'Kỳ Tích Chi Mộ' đang trong tình trạng chết máy phục hồi tinh thần lại, kỳ thực yêu cầu này của đối phương khiến hắn căn bản không dự liệu trước được, kết quả này, cũng không tính là quá tồi tệ, đối phương cũng không giở công phu sư tử ngoạm gì, chỉ là muốn mình làm... đàn em của hắn.
Trước đó vẫn luông nghĩ người khác theo sau mình chưa từng nghĩ tới có ngày mình phải theo sau người khác, tâm tình 'Kỳ Tích Chi Mộ' rất phức tạp, thế nhưng tỉ mỉ nghĩ đến, mặc dù khẩu khí của đối phương hung hăng, thế nhưng hắn quả thật có năng lực này, cùng người này giao thủ qua hai lần hắn rõ ràng biết được đối phương mạnh hơn hắn rất nhiều.
Đối phương bây giờ vào đấu trường trung cấp chỉ mới trong một khoảng thời gian quá ngắn nên danh tiếng còn chưa hiện rõ, nhưng chỉ cần thêm khoảng thời gian nữa, đối phương tuyệt đối là nhân vật đỉnh điểm tại đấu trường trung cấp, cho nên thanh thế của hắn tại đây đang ngày càng mai một nếu như đi cùng đối phương cũng không tính là thiệt thòi.
Hoặc cân nhắc lâu dài, người có thực lực mạnh mẽ rất đáng giá để lôi kéo, hắn hiện tại vẫn được xem là một nhân vật nhưng chính hắn cũng rõ ràng nếu như một ngày mình tiến lên đấu trường cao cấp thì rất có thể chẳng là cái thá gì, sau khi vào đấu trường cao cấp chính mình rất có thể sẽ đi đầu quân cho cường giả, thời điểm đó các cường giả trong sân đấu đến cùng có để hắn vào mắt không còn khó nói.
Như vậy so với việc sau này chờ thăng lên đấu trường cao cấp phải chạy khắp nơi tìm người dựa vào thì hiện tại có chỗ dựa đưa đến tận cửa cũng rất không sai. Chớ nói chi là chỉ cần hắn lựa chọn nương nhờ vào đối phương thì nhược điểm khiến hắn vô cùng lo lắng kia cũng coi như không cần trả giá mà tự nhiên biến mất, dù sao như lời đối phương nói, hắn không thể khiến người cùng đứng trên một chiến tuyến lại có loại bê bối như vậy được.
Trong lòng 'Kỳ Tích Chi Mộ' yên lặng tính toán các loại lợi và hại xong, rốt cuộc ở trong lòng hạ quyết tâm, chỉ thấy hắn ngẩng đầu lên, đối mặt với khuôn mặt số 8 trước mắt, gian nan mở miệng phun ra một tiếng: "đại ca."
__________________________________________________________________
P/s: Sorry các nàng rất nhiều!!! Dạo gần đây ta bận quá nên không có nhiều thời gian để edit. Nào là học tiếng anh rồi còn phải chạy đi kiếm phòng trọ (hiện tại ta đang nhức đầu với vấn đề tìm chỗ ở đây này, sắp thành homeless rồi QAQ). Ta đây rảnh được một chút là lôi ra làm một đoạn vậy đó chứ không có nhiều thời gian làm từ đầu đến cuối như trước nữa...
Sắp tới khi ta ổn định chỗ ở rồi chắc sẽ có nhiều thời gian hơn đó! Mấy nàng thông cảm cho ta nha nha nha. Trò chơi thì ta không kịp chuẩn bị rồi nên lần này không có câu hỏi gì hết nha.
Xin lỗi các nàng rất nhiều, mong các nàng thông cảm và vẫn luôn ủng hộ cho ta nha.
Yêu các nàng ~ Moa~moa ta~~~